Phần 18
Thấy sư huynh mình bị ám hại một cách nhanh chóng, tên đang giữ Nghi Lâm rụng rời chân tay, thừa lúc này, nàng thoát khỏi tay hắn đến nâng Lệnh Hồ Xung dậy và hai người nhanh chóng chạy thoát, tên kia sau khi thấy sư huynh mình chết tức tưởi như vậy, lửa thù bốc lên, hắn cầm kiếm đuổi theo định sát hại Lệnh Hồ Xung, nhưng chạy được chừng mười mét thì bị Khúc Dương lúc này đi ra khỏi quán dùng một hạt đậu bắn thẳng vào huyệt đạo ở chân làm cho hắn ngã ra và không sử dụng chiếc chân đó được nữa.
Nghi Lâm dìu Lệnh Hồ Xung đi mãi, đi mãi, chạy sau vào trong rừng, đến lúc Lệnh Hồ Xung không thể tự mình lê chân được nữa, mà phận nàng chân yếu tay mềm, đã dìu chàng cố gắng chạy cả một quãng đường dài như vậy nên cũng thấm mệt. Cả hai cũng ngã xuống ngất lịm. Nghi Lâm vẫn nói trong mê sảng “Lệnh hồ sư huynh, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ không để bọn người xấu đó hại huynh nữa đâu…”
Đúng lúc đó, Khúc Dương của Nhật Nguyệt Thần Giáo đi tới, ông đặt Lệnh Hồ Xung vào một chiếc cáng, phủ chiếu lên người chàng, sau đó bồng Nghi Lâm vào một gốc cây to rồi kéo Lệnh Hồ Xung về Quần Ngọc Uyển? Ai ngờ vừa vào đến quán thì Đông Phương Bất Bại đã chờ sẵn ở đó:
– Thuộc hạ Khúc Dương tham kiến giáo chủ?
– Ta thấy Khúc hữu sứ thật là có nhã hứng phong lưu khoái hoạt như vậy, bao cả Quần Ngọc Uyển này, một tháng.
– Dạ, Giáo chủ chê cười rồi
– Phong lưu khoái hoạt là bản tính của nam nhân, ta không trách ngươi, ngươi căng thẳng gì chứ? Trừ phi ngươi đã làm chuyện gì có lỗi với bổn giáo.
– Thuộc hạ không dám?
– Không dám sao? Vậy ngươi nói ta biết mối quan hệ của ngươi và Lưu Chính Phong của chính phái là gì??? Bổn tọa tìm thấy trong phòng ngươi lễ vật ngươi đinh dâng lên cho Lưu Chính Phong??? Ta đoán không biết có phải là văn thư ngươi phản bội Nhật Nguyệt Thần Giáo hay không?
– Xin giáo chủ yên tâm, Khúc Dương này vĩnh viễn không bao giờ phản bội Nhật Nguyệt Thần Giáo.
– Không phản bội Nhật Nguyệt Thần Giáo ta, cũng đã thông đồng với Hành Sơn phái, vậy phải làm thế nào mới xem là không phản bội?
– Giáo chủ, đây chẳng qua chỉ là một quyển khúc phổ mà thôi.
– Khúc phổ?
Đông Phương bất bại mở ra xem và quả nhiên đó đúng là một quyển khúc phổ với nhan đề là “Tiếu Ngạo giang hồ” thật, nàng mừng thầm vì Khúc Dương đích thực không có phản bội Nhật Nguyệt Thần Giáo của nàng.
– Ta biết Khúc hữu sứ luôn rất si mê đàn, không lẽ ngươi và Lưu Chính Phong là cầm hữu??
– Đúng vậy, ta và Lưu hiền đệ đã quen biết nhau từ mười năm trước rồi, trong một lần tình cờ do thám, ta đã vào nhầm mật thất của phái Hành Sơn và được Lưu hiền đệ cứu thoát. Và phát hiện ra chúng tôi có cùng một sở thích là đàn tấu, ta và Lưu hiền đệ kết nghĩa huynh đệ, hợp tấu cầm kỳ, tuyệt đối không bao giờ nói đến giang hồ thế sự, càng không thể có chuyện phản bội Nhật Nguyệt Thần Giáo, mong giáo chủ minh xét.
– Hợp tấu tiêu cầm, tâm ý tương thông, đời người rất khó tìm được một người tri kỉ, tình nghĩa của các ngươi, bổn tọa rất tán thưởng, nhưng nếu như bổn tọa hoàn toàn không truy cứu, thì ngàn vạn giáo chúng sẽ trách tội bổn tọa dung túng thuộc hạ.
– Ý của giáo chủ là…
– Với thân phận Khúc hữu sứ của ngươi, đi kết giao với Ngũ nhạc Kiếm Phái là hoàn toàn không nên. Thế này đi, ngươi theo bổn tọa về Hắc Mộc Nhai, sau này không xuống núi, bổn tọa có thể tha chết cho ngươi.
– Giáo chủ, không giấu gì người, lần này Lưu Hiền đệ muốn rửa tay chậu vàng, chính là muốn đoạn tuyệt phân tranh với giang hồ, từ nay không bàn đến chuyện võ lâm, cùng ta đàn cầm thổi sáo, quy ẩn sơn lâm. Giáo chủ, mong người cho ta từ bỏ chức Hữu sứ thần giáo, xem như Khúc Dương ta đã chết rồi.
– Nếu bổn tọa không chịu thì sao??
– Nếu vậy, thuộc hạ xin tự phế võ công để thể hiện sự trung thành, từ nay về sau đoạn tuyệt phân tranh với các giáo phái, một phế nhân như ta, sẽ không khiến giáo chủ phải lo lắng nữa.
Dứt lời, Khúc Dương quỳ xuống, đưa tay lên thu nội lực định tự phế võ công thì đột nhiên một cây kim nhỏ bắn ra từ tay Đông Phương Bất Bại găm vào huyệt đạo của ông khiến ông khựng người lại. Đông Phương Bất Bại tức giận nói lớn:
– Nếu ai cũng như ngươi, gặp nguy hiểm là quay đầu bỏ chạy thoát thân, thì Nhật Nguyệt Thần Giáo ta còn ai có thể làm được việc, ngươi tưởng răng phế võ công là có thể thoát sao? Có câu một ngày trong giang hồ, cả đời là người giang hồ, có những chuyện, bản thân ngươi không thể theo ý mình được, huống hồ ngươi biết nhiều bí mật của Nhật Nguyệt Thần Giáo như vậy, ngươi nghĩ ta sẽ thả ngươi sao?
– Giáo chủ, xin người yên tâm, ta đã uống Tam Thi Não thần đan của người, cả đời cũng sẽ không phản bội giáo chủ.
– Trên đời, không có gì là tuyệt đối, ngươi ở lại Hắc Mộc Nhai, ta mới an tâm.
Khúc Dương chỉ còn biết thở dài, xem ra ông không thể thoát khỏi tay Đông Phương Bất Bại:
– Giáo chủ đã ra lệnh thuộc hạ không dám không phục tùng, nhưng khẩn cầu người cho ta một ngày, để ta làm một số chuyện riêng, sau khi làm xong, sẽ theo người về Hắc Mộc Nhai.
Đông Phương bất bại cũng không muốn ép người quá đáng, nàng quay đầu lại và phẩy tay ra hiệu đồng ý, Khúc Dương tạ ơn rồi tiếp tục kéo cáng ra phía sau, đi được ba bước thì Đông Phương lên tiếng:
– Khoan đã…
– Giáo chủ còn dặn dò gì??
– Trong chiếu là gì??
– Không có gì, chỉ là một bằng hữu đã chết.
– Nếu là người đã chết, vậy tiếp mấy chưởng của ta, chắc sẽ không vần đề gì chứ?
– Giáo chủ, xin đừng…
Nhưng không còn kịp nữa, Đông Phương phất nay một cái, một luồn nội lực rất mạnh trong người nàng phát ra đánh thẳng về phía chiếc cáng, chiếc chiếu che đậy Lệnh Hồ Xung vỡ vụn ra thành từng mảnh, Bị gián tiếp chúng chưởng, Lệnh Hồ Xung đang mê man cũng giật bắn người lên, miệng hộc ra máu tươi rồi tiếp tục ngất lịm. Nhận ra người bị thương là Lệnh Hồ Xung, nàng hốt hoảng chạy đến bên và gọi tên chàng, điều này làm cho chính Khúc Dương cũng hết sức bất ngờ.
– Lệnh Hồ Xung, sao lại là ngươi, đừng chết, ngươi không thể chết. Lệnh Hồ Xung, ta không cho ngươi chết.
Dứt lời nàng bế xốc Lệnh Hồ Xung dậy đưa vào bên trong phòng vè liên tục truyền nội lực vào nhằm duy trì mạng sống cho Lệnh Hồ Xung, Chính lúc này đây, nàng đàng bị phân tâm giữa tình cảm và hoài bão, nàng thầm nghĩ “Ngươi dùng nội lực để duy trì màng sống cho hắn, nghĩa là dùng tính mạng mình để duy trì mạng sống cho hắn, Đông Phương ơi là Đông Phương, hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử nhỏ nhoi của phái Hoa Sơn, sao ngươi lại vì hắn mà hy sinh như vậy, mưu đồ bá nghiệp thóng nhất giang hồ, ngươi còn muốn nữa không” Dứt luồng suy nghĩ, nàng buông tay ra, Lệnh Hồ Xung ngã xuống, đúng lúc này, chàng mở mắt và nhận ra nàng:
– Đổng huynh đệ, là huynh sao?
– Ngươi cảm thấy thế nào rồi?
– Ta rất khó chịu, ta thật sự khó chịu
Lệnh Hồ Xung chỉ nói được có thế rồi tiếp tục ngất lịm. Đông Phương đặt chàng nằm ra giường rồi thở dài lặng lẽ đi ra ngoài. Đúng lúc này Khúc Dương vào:
– Giáo chủ, tên tiểu tử này thế nào rồi?
– Hắn bị thương rất nặng, bổn tọa đã dùng nội lực tạm thời giữ được tính mạng của hắn
– Phải nhờ đến giáo chủ dùng nội lực, chẳng lẽ tên tiểu tử này và người quen biết nhau từ lâu.
– Không phải, ta thấy hợp nhãn mà thôi.
Bất chợt nàng nghĩ “ Khúc Dương, hắn muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, phần công lực này chi bằng dùng của hắn vừa có thể cứu Lệnh Hồ Xung, vừa trừ được một tai họa ngầm” Nghĩ vậy, nàng tiếp tục:
– Đúng rồi, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng lần này, các nhân vật quan trọng nhất của Ngũ nhạc Kiếm Phái có lẽ sẽ tới đủ. Cũng tốt, ta muốn biết họ ra sao, trong giai đoạn này phải có người truyền chân khí để duy trì mạng sống cho hắn, nếu không hắn không thể sống trong mấy canh giờ.
– Ý của giáo chủ là, muốn thuộc hạ truyền chân khí cho hắn.
– Nơi này ngoài bổn tọa ra, chỉ có Khúc hữu sứ có công lực này.
– Nhưng thưa giáo chủ, người không lo là thuộc hạ sẽ bỏ mặc hắn mà rời khỏi sao?
– Vậy ngươi hà tất phải cứu hắn đem về đây. Ta đi đây, truyền chân khí cho hắn hay không, do ngươi quyết định.
Ra khỏi cửa, như nhớ ra điều gì nàng quay lại:
– Đúng rồi, thiên hương đoạn tục giao, Bạch vân hùng đoản hoàn của phái Hằng Sơn là thánh dược để trị thương, có lẽ ta sẽ mang một ít về, nếu tiểu tử này vẫn còn sống, thì đó là tạo hóa của hắn.
Sau đó nàng ra khỏi Quần Ngọc Uyển, phó mặc số phạn của Lệnh Hồ Xung co Khúc Dương. Trong phòng lúc này Lệnh Hồ Xung vẫn đang thoi thóp, không biết nên làm thế nào, Khúc Dương thầm nghĩ “Nhật Nguyệt Thần Giáo và Ngũ nhạc Kiếm Phái giao tranh đã hàng trăm năm nay oán thù sâu nặng, ta và Lưu hiền đệ không quan tâm đến, cũng không thể được, vậy tại sao ta không thể từ tên tiểu tử này cố gắng bù đắp những hiềm khích hiểu lầm của hai bên. Hơn nữa hắn lại là người tốt, Khúc Dương ta không thể không cứu, tiêu hao một phần công lực thì đã sao, chỉ cần có thể đàn được, vẫn có thế cùng Lưu hiền đệ diễn tấu khúc Tiếu ngạo giang hồ. ” Và suốt buổi chiều hôm đó, ông truyền nội lực để duy trì mạng sống cho Lệnh Hồ Xung.
Lại nói về tên đệ tử của phái Thanh Thành, sau khi hắn để Lệnh Hồ Xung chạy mất, đau đớn vô cùng vì cái chết của sư huynh, hắn lấy một chiếc xe kéo bỏ hoang ven đường, rồi để xác của tên kia lên đó, kéo lê chân khập khiễng cố gắng đi tìm sư phụ hắn. Đang bò lết trên đường, được một quãng lại ngã dúi dụi, mọi người nhìn hắn chỉ trỏ, hắn tức giận quát tháo làm cho không ai dám đến gần. Bỗng dưng hắn cảm thấy chiếc chân què đột nhiên hết đau đớn, kèm theo đó là một giọng nói của phụ nữ ở ngay phái sau:
– Đứng dậy thử xem?
Hắn đứng phắt dậy một cách ngon lành như chưa bao giờ bị đau vậy:
– Đa tạ, xin hỏi tiền bối là?
– Bắc Nhạc Hằng Sơn Định Giật.
– Thì ra là định Giật sư thái, thất kính, thất kính.
– Không cần đa lễ, ta đã từng gặp cậu, cậu là đồ đệ của Dư Thương Hải phái Thanh Thành.
– Vâng, tại hạ Giả Nhân Đạt
– Xin hỏi có nhìn thấy tiểu đò Nghi Lâm của ta không? Nó vóc dáng không cao, dáng vẻ bình thường và hơi ngố một chút.
– Sư thái, có phải người nói tới tiểu sư phụ đi cùng với Lệnh Hồ Xung không?
– Không sai, ta thăm dò khắp nơi, biết nó từng xuất hiện ở Hồi Nhạn Lầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thi thể này là??
– Sư thái, không giấu gì người, đây là sư huynh của tôi La Nhân Kiệt, chúng tôi có gặp tên dâm tặc Lệnh Hồ Xung đang bắt tiêu sư phụ Nghi Lâm đi, nên ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ hắn dùng thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi vô liêm sỉ hại chết sư huynh tôi, sau đó bắt Nghi Lâm của người đi mất rồi.
– Cái gì?? – Trong lòng sư thái lo lắng cho số phận của Nghi Lâm.
Lúc này, Mộc Cao Phong và Lâm Bình Tri cũng đã tới quán rượu gần phái Hánh Sơn để thăm dò tin tức:
– Gia gia, rốt cuộc người định khi nào thì cứu cha mẹ tôi.
– Đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong vẫn chưa bắt đầu, Dư Thương Hải chắc chắn sẽ ở đó vài ngày, ngươi vội vã cái gì chứ?
– Tôi sợ họ hại cha mẹ tôi lần nữa.
– Được rồi, yên tâm đi, cha mẹ ngươi vẫn còn giá trị lợi rụng, Dư Thương Hải sẽ không hại họ đâu. Ăn cơm, ăn đi…
Thật vừa đúng lúc đó, bọn người Nhạc Linh San, Lục Hầu Nhi và Lao Đức Nặc cũng vừa đến nơi.
– Khách quan, mời vào ạ, xin hỏi khách quan muốn gọi mòn gì ạ? – Tên tiểu nhị niềm nở.
– Cho chúng tôi vài cái màn thầu, và vài món ăn.
– Dạ vâng, có ngay ạ.
– Lục Hầu Nhi, không phải huynh nói nơi có rượu là sẽ có đại ca sư sao? Nhưng chúng ta đã tìm nhiều nơi như vậy mà vẫn không thấy huynh ấy xuất hiện.
– Cái đó…cái đó làm sao ta biết đại sư ca đã biến đi đâu rồi.
– Được rồi, đùng cãi nhau nữa, chúng ta ăn chút gì trước đi.
Ở bàn kế bên, Lam Bình Tri đã nhận ra giọng nói quen thuộc, hắn vội vã cúi đầu xuống, quay mặt đi vì sợ bị phát hiện. Lúc này tiêu nhị cũng đã mang bánh màn thầu tới, Lục Hầu Nhi cầm lấy một cái ăn ngấu nghiến. Lao Đức Nặc cũng cầm một cái, nhưng hắn liếc xéo Linh San rồi bóp bóp nhẹ nhàng lên chiếc bánh, tưởng tượng ra như đang bóp vú nàng vậy, hắn còn le lưỡi liếm liếm vào chiếc bánh để gợi nàng về ký ức đêm đó, hành động dâm dục đó của hắn khiên Linh San đỏ ừng cả mặt, nàng quay đi cho khác để kìm nén ham muốn.
Thật đúng lúc, phái Hằng Sơn của Định Giật cũng vào đến nơi.
– Chúng ta vao đây ăn chút gì đã, ăn xong rồi tìm phái Hoa Sơn tính sổ?
Nghe thấy thế, cả ba người đúng dậy đi ra
– Tiền bối, vãn bối là Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi tiền bối có phải là Định Giật sư thái của phái Hằng Sơn không?
– Đúng là oan gia ngõ hẹp, hãy mau giao tên súc sinh Lệnh Hồ Xung ra đây cho ta.
– Xin hỏi tiền bối, đại sư huynh tôi đã đắc tội gì với người?
– Tên súc sinh này thông đồng với tên dâm tặc Điền Bá Quang đã mang đồ đệ Nghi Lâm của ta đi rồi
– Không thể nào, đại sư ca tôi không thể làm những chuyện như vậy đâu. – Linh San bất bình chen vào.
– Thiên Môn đạo trưởng của phái Thái Sơn đã tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chống chế cũng không thể được
– Vậy nhất định là ông ấy đã nhìn lầm người, nhận sai người rồi. – Nàng cứng đầu.
– Ngươi tưởng Thiên Môn Đạo Trưởng là ai mà có thể nhìn nhầm người, hay mau giao tên súc sinh đó ra đây, nếu khong đừng có trách ta. Đi.
Nói đoạn, bà túm tay Linh San kéo ra khỏi quán. “Sư thái, cò gì từ từ nói” Lao Đức Nặc lên tiếng. Nhưng Định Giật sư thái bỏ ngoài tai những lới đó, sau tiếng “tránh ra” thì Lao Đức Nặc lĩnh trong một trưởng, ngã sõng soài, Định Giật tiếp tục kéo Linh San đi. Đúng lúc đó thì đồ đệ của Lưu Chính Phong đến quán:
– Xin hỏi người có phải là Định Giật sư thái của phái Hằng Sơn không?
– Ngươi là…?
– Vãn bối là đệ tử của Lưu Chinh Phong sư phụ, phụng mệnh gia sư đặc biệt dẫn các vị sư bá và sư tỉ đến tệ xá dùng cơm.
– Tại hạ Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi gia sư có ở quý trang không?
– Thì ra là chư vị phái Hoa Sơn, Nhạc trưởng môn và Dư Thương Hải đã đến tệ xá… mời mọi người cùng đi.
– Được, ta đang định đi tìm Nhạc Trưởng Môn hỏi xem quân tử kiếm của ông ấy dạy đồ đệ như thế nào?
Lâm Binh Tri nghe thấy nói có Dư Thương Hải ở đó, thấy mọi người đi mất, hắn định chạy theo thì bị Mộc Cao Phong ngăn lại:
– Ngươi định làm gì?
– Tôi đi tìm Dư Thương Hải.
Lúc này, bên trong gia trang của Lưu Chính Phong, khách khứa đã tới rất nhiều, Dư Thương Hải cùng Nhạc Bất Quần đang đàm đạo với Lưu Chính Phong ở bên trong, vừa lúc nhóm người Linh San cũng đến nơi. “Cha, cha, cha” Vừa đến nơi thấy Nhạc Bất quần, Linh San đã vui mừng réo tên ông.
– Nhạc Bất Quần, tốt nhất ông nên nói rõ cho ta.
– Định Giật sư tỷ, sao lại nói vậy?
– Đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của ông đã mang tiêu đồ Nghi Lâm của ta đi, ông mau bảo hắn giao người ra cho ta.
Nhạc Bất Quần quay sang Linh San, thấy nàng lắc đầu, trong khi đó, bên ngoài khách khứa và càng ngày càng đông. Mộc Cao Phong cũng đã dẫn Lâm Bình Tri đến nơi và núp ngoài cổng theo dõi, Lâm Bình Tri hấp tấp chạy vào thì bị lão cản lại:
– Ngươi muốn làm gì?
– Tôi…tôi phải đi tìm Dư Thương Hải?
– Ngươi tuyệt đối đừng làm bừa, hôm nay là đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, cao thủ võ lâm tụ tập rất nhiều, ngươi tuyệt đối đừng có làm bừa
– Nhưng cha mẹ tôi…
– Đừng vội, Dư Thương Hải là một tên cáo già, đệ tử rất nhiều, nếu ngươi gặp chuyện không phải đã liên lụy đến cha mẹ ngươi nữa hay sao? Nghe lời ta đi, ta sẽ cứu họ ra cho ngươi.
Lúc này, ở bên trong:
– Định Giật sư tỷ, bà nói Lệnh Hồ Xung thông đồng với Điền Bá Quang bắt Nghi Lâm đi, chuyện này là hoàn toàn không thể?
– Thiên Môn đạo trưởng đã nhìn thấy, Giả thiếu hiệp của phái Thanh Thành cũng nói vậy. Lẽ nào là giả được hay sao?
– Nếu như Nhân Đạt đã nhìn thấy, chuyện này không thể giả được – Dư Thương Hải chen vào.
– Hừm, hiện giờ tiểu đồ Lệnh Hồ Xung không có mặt, không thể giải thích cùng mọi người. Thị phi ra sao hiện giờ vẫn chưa thể phân biệt
– Nhạc Bất Quần, theo như ông nói, không có mặt ở đây là có thể phủ nhận tất cả sao?
– Tại hạ không có ý đó.
Đúng Lúc này, Thiên Môn đạo trưởng được một đồ đệ dẫn vào, chân ông khập khiễng do bị Điền Bá Quang đánh. Lưu Chính Phong vội vàng chạy ra ân cần:
– Thiên Môn sư huynh bị sao vậy?
– Là tên cẩu tặc Điền Bá Quang làm? Nhạc sư huynh, ông mau giao Lệnh Hồ Xung ra đây.
– Thiên môn sư bá, người đã nói vết thương là do Điên Bá Quang gây ra, liên can gì đến đại sư ca tôi. – Linh San lên tiếng bênh vực.
– Hắn và Điền Bá Quang ở cùng một phe. – Thiên Môn đạo trưởng tức giân quát lớn.
– Thiên môn sư huynh xin đừng nóng vội, bây giờ việc chúng ta cần làm là xét cho rõ ràng chuyện này. Để tránh làm ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người. – Lưu Chính Phong ôn tồn lên tiếng.
– Còn gì để nói nữa chứ, phải thanh lý môn hộ, chặt đầu thị chúng.
– Không, đại sư ca tôi không giết người. Dựa vào cái gì mà đòi giết đại sư ca tôi.
– Đúng vậy – Cả Linh San và Lục hầu Nhi cùng lên tiếng.
– Ai nói hắn không giết người, hắn đã giết người của phái Thanh Thành. – Định Giật sư thái tiếp tục.
– Cái gì, hắn giết ai? – Dư Thương Hải giật mình hỏi.
Đúng lúc này, tên La Nhân Kiệt cũng về đến.
– Sư phụ, sư phụ…
– Sao vậy Nhân Đạt?
– Sư phụ… La sư huynh, huynh ấy đã bị giết rồi.
– Đứng dậy rồi từ từ nói. Nào bình tĩnh lại, nói ta biết, ai làm?
– Lệnh Hồ Xung
– Khốn kiếp, đúng là tên súc sinh này làm à? – Hắn tức giận nói lớn
– Ngươi nói Lệnh Hồ Xung giết người, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? – Nhạc Bất Quần lên tiếng.
– Đúng vậy, đương nhiên là tôi tận mắt
– Nhạc trưởng môn, ông còn gì để nói nữa không? Ông bao che đệ tử của ông, ông đúng là Ngụy quân tử.
– Đức Nặc, Đại Hữu…
– Sư phụ.
– Đi tìm đại sư huynh của các con về đây cho ta.
– Dạ, sư phụ.
– Nhân Đạt, ngươi cũng đi cùng đi, để tránh có người kiếm cớ đi tìm rồi phóng thích hắn, đi mau.
– Vâng, thưa sư phụ.
Giả Nhân Đạt cùng hai người kia vừa ra khỏi cổng gia trang cũng là lúc Nghi Lâm dò được tung tích của sư phụ mình và tìm đến:
– Sư phụ.
– Nghi Lâm.
– Sư phụ.
– Sư phụ, đệ tử tưởng là cả đời này, sẽ không gặp được người nữa rồi. – Nàng khóc rưng rức.
– Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, đừng sợ, trở về là tốt, con có biết Lệnh Hồ Xung, tên súc sinh đó giờ ở đâu không?
– Đệ tử…đệ tử quả thật có nhìn thấy Lệnh Hồ sư huynh.
– Vậy huynh ấy hiện giờ ở đâu? – Linh San vội vàng chen vào.
– Huynh ấy, huynh ấy.. hu hu
– Hắn sao rồi, mau nói đi.
– Huynh ấy chết rồi.
Câu nói của Nghi Lâm như sét đánh ngang tai, toàn thân Linh San rụng rời, đầu óc ù ù. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra
– Nghi Lâm sư tỷ, tin tức này ở đâu ra vậy?
– Tôi tận mắt nhìn thấy. – Sau câu nói đó, Nghi Lâm tiếp tục khóc nức nở, vẻ đau đớn của nàng là không thể giả tạo. Linh San nghe xong cũng chỉ kịp nấc lên vài tiếng rồi ngất lịm, đám đệ tử của Lưu Chính Phong phải cõng nàng vào khuê phòng nghỉ ngơi.
– Nghi Lâm sư điệt, ai đã giết Lệnh Hồ Xung? – Nhạc Bất Quần hỏi nàng.
– Là La Nhân Kiệt giết.
– Nói bừa, rõ ràng La Nhân Kiệt đã chết trong tay Lệnh Hồ Xung sao ngươi lại nói lại là hắn giết Lệnh Hồ Xung?
– Tôi nói thật, tôi có thể lấy danh nghĩa bồ tát ra để thề.
Nói đoạn nàng từ từ kể lại đầu đuôi toàn bộ sự việc đã diễn ra từ lúc được Lệnh Hồ Xung cứu đến khi chàng bị giết cho mọi người nghe. Chỉ có việc suýt thất tiết trong tay Điền Bá Quang thì Nghi Lâm giấu nhẹm đi. Cùng lúc đó, Lâm Bình Chi đã lẻn được vào bên trong gia trang, hắn đánh ngất một tên gia đinh rồi lấy trộm quần áo để giả dạng, tiện cho việc thâm nhập vào bên trong.
Vào khoảng thời gian này, tại Quần Ngọc Uyển, Khúc Dương vẫn đấu tranh quyết liệt với thần chết để giành lại sự sống cho Lệnh Hồ Xung, nội lực trong người ông đã tiêu hao quá nửa, nhưng diễn biến của Lệnh Hồ Xung thì chỉ có tiến triển chút ít. Tích tụ rất nhiều chân khí vào người, cuối cùng Lệnh Hồ Xung cũng tỉnh dậy được, chưa kịp cử động thì ông đã lên tiếng:
– Đừng động đậy, nếu không sẽ rất hao phí chân khí.
– Tiền bối, đa tạ tiền bối đã cứu mạng. – Chàng quỳ xuống tạ ơn.
– Mau đứng dậy, mau đứng dậy, tiểu tử, ngươi có điều không biết, tính mạng hiện giờ của ngươi đều do chân khí trong cơ thể ta giúp ngươi duy trì mạng sống. Nếu để chân khí bị đứt, ngươi ắt sẽ chết, vậy chẳng phải sẽ uổng phí công sức của ta hay sao?
– Tiền bối vì tôi, mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, ơn này, cả đời Lệnh Hồ Xung không dám quên.
– Thật ra, truyền nội lực cho ngươi, không coi là hy sinh gì, hy sinh mà ta đã làm, không chỉ là vậy
– Vãn bối không hiểu?
– Hôm nay là đại sự của hảo bằng hữu ta, nhưng nguy cơ mai phục khắp nơi, vốn dĩ ta rất lo lắng, định qua đó xem thử. Nhưng bây giờ tính mạng ngươi duy trì được là do toàn bộ chân khí trong người ta truyền cho, nếu một khi chân khí bị đứt, ngươi sẽ chết chắc. Đến lúc đó, ta sẽ hối hận cả đời. Nhưng nếu như ta không đến chỗ bằng hữu ta, hắn có nguy hiểm gì ta cũng sẽ áy náy cả đời. Ta thật sự không biết phải làm gì?
– Tiền bối, người không cần phải khó xử, trong giang hồ xem trọng chữ “nghĩa” Lệnh Hồ Xung tôi chẳng qua chỉ là một người sắp chết, tiền bối không cần phải lo lắng, người hãy nhanh chóng đến chỗ bằng hữu của mình đi.
– Ngươi…không sợ chết thật sao?
– Sống chết có số, mặc kệ nó đi, tiền bối, tôi và người chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, nhưng người bằng hữu đó của người lại là người quan trọng nhất đối với người. Nặng nhẹ thế nào đã quá rõ ràng, mặc dù tôi cũng muốn sống, nhưng nếu như tôi sống lại phải dùng sự đau khổ của người khác để đánh đổi, tôi không thể làm được, tiền bối, người mau đi đi.
– Tiểu tử thối, không ngờ, tuổi tác nhỏ như ngươi lại là một hán tử. Cũng được, hôm nay, Khúc Dương ta sẽ lấy sáu phần chân khí của ta truyền cho ngươi, ngươi sẽ tự đả thông các kinh mạch huyệt đạo trong cơ thể. Nhưng ngươi phải nhớ rõ, nội công của ta và phái Hoa Sơn của các ngươi khác nhau một trời một vực, hơn nữa nội công của chúng ta lại cao thấp khác nhau, hai luồng khí chắc chắn sẽ có tương tác. Sau này sẽ khiến ngươi chịu nhiều dày vò. Tiểu tử, có dám cược một lần không?
– Ha ha tiền bối, Lệnh Hồ Xung tôi, không có gì là không dám cược. Nhưng ngài vì tôi mà tiêu hao nhiều nội lực như vậy, làm sao có thể cứu bằng hữu của người?
– Ha ha ha, chuyện này ngươi không cần lo, hôm nay hai chúng ta, một già một trẻ, một người không sợ sống chết, một người muốn gì làm nấy, cũng là ý trời.
Trao đổi xong, Khúc Dương truyền chân khí cho Lệnh Hồ Xung rồi nghỉ ngơi, sau đó ra khỏi Quần Ngọc Uyển thẳng hương Lưu gia trang. Tại đó lúc này Nghi Lâm cũng đã kể xong toàn bộ sự việc:
– Xem ra chúng ta đã hiểu lầm Lệnh Hồ hiền điệt rồi. – Lưu Chính Phong lên tiếng.
– Các người nói vậy là ý gì, không lẽ để cho đồ đệ La Nhân Kiệt của ta chết oan sao? – Dư Thương Hải lớn tiếng.
– Nghi Lâm, ngươi nói Lệnh Hồ Xung chết rồi, thi thể của hắn đâu?
– Tôi…tôi dìu huynh ấy đi, được mấy bước huynh ấy đã chết trên mặt đất. Tôi cũng bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì không thấy huynh ấy nữa.
Lúc này Lâm Bình Chi đang nấp ngoài cửa nghe rõ sự việc, do sơ ý bất cẩn, hắn đã làm rơi mấy trái đào bê trên tay, bị phát hiện, hắn định tháo chạy nhưng Dư Thương Hải đã nhanh hơn, chạy ra túm lấy cổ hắn bóp mạnh:
– Ngươi là ai, định làm gì, tại sao lại nghe lén? Lưu sư huynh, hắn có phải gia bộc nhà huynh không?
– Tiểu huynh đệ này tại hạ chưa từng nhìn thấy?
– Đã không quen biết, vậy nhất định là gian tế, xem chưởng đây.
Ngay sau câu nói, Dư Thương Hải đã tung ra một chưởng ở tay định đánh thẳng vào mặt Lâm Bình Chi, đúng lúc nguy cấp đó, Mộc Cao Phong ở đâu bay ra ngăn chặn chưởng lực của hắn khiến nó trở nên vô hại, hai người tiếp tục đánh với nhau tới hai mươi mấy hiệp mà vẫn không phân thắng bại, bụi bay tung khắp cả gia trang. Sau một hồi tỉ thí, cả hai đều dừng lại, Mộc Cao Phong lên tiếng:
– Dư quán chủ, ngươi đường đường là trưởng một nhân của một phái, vậy mà lại ức hiếp tôn tử của lão lưng gù ta. Không thấy xấu hổ sao?
– Ngươi là Mộc Cao Phong?
Dư Thương Hải vừa dứt lời thì Mộc Cao Phong đã túm lấy Lâm Bình Chi rồi dùng khinh công bay vút lên mái nhà rồi mất hút một cách nhanh chóng, mọi người không ai kịp động thủ cả.
Để lại một bình luận