Phần 13
Trong khi đó ba người nhà họ Lâm bị phục kích vây quanh thuyền, Lâm Chấn Nam đã dùng đủ mọi cách mà không sao thoát được, cuối cùng ông nghĩ ra một cách, thu gom tất cả số thuốc nổ trên thuyền vào giữa khoang, sau đó chuẩn bị ba chiếng thùng gỗ chắc chắn rồi từng người chiu vào từng chiếng thùng, ông ở bên ngoài, vừa thấy đám tiểu tốt đột nhập từ dưới nước lên khoang thì ông châm ngòi nổ rồi chui nốt vào thùng còn lại, bọn lâu la cỡ phải gần ba chục tên vừa lên đến thuyền định chạy đến bắt Lâm Chấn Nam thì “bùm” một tiếng nổ long trời ở đất vang lên khắp cả khu rừng, chiếc thuyền của nhà họ Lâm bị vỡ tan, mấy tên kia bị thuốc nổ xé tan thân thể bắn ra lung tung khắp hồ, ba chiếc hòm gỗ kia thì văng đi khá xa rồi cũng vỡ tan thành từng mảnh, nhưng những người trong thùng thì không bị làm sao.
Lâm Chấn Nam cùng Lâm Bình Chi lên bờ nhưng không dám chạy lung tung, sáng sớm hôm sau, chạy hai cha con họ vào rừng và tìm thấy nhau, nhưng tuyệt nhiên không thấy Lâm phu nhân đâu cả. Bọn họ đang ráo riết đi tìm xung quanh:
– Bình Chi, con ngửi thử xem, tại sao lại có thứ mùi gì kỳ lạ như vậy?
– Vâng, hình như là trên người chúng ta bốc ra.
– Chết rồi, nhất định là người của phái Thanh Thành sợ chúng ta trốn chạy, nên lúc ở trên thuyền đã rắc thứ hương gì đó, cho nên mới có mùi này. Tiêu rồi, bọn chúng sẽ đuổi đến đây ngay bây giờ thôi, mau cởi bỏ áo ngoài ra và bôi bùn đất lên người.
Họ vừa cởi sáo và vơ lấy bùn đất bẩn bôi vào người thì Lân Chấn Nam phát hiện bọn chúng đã đến gần, ông nói:
– Bình Chi, không kịp rồi, mau nấp đi.
Đúng lúc đó thì có hai thanh niên dẫn theo một người phụ nữ bịt kín đầu đi tới, chính là hai tên Thanh Thành tứ tú đã bị Lệnh Hồ Xung day cho một bài học đêm nào, một tên nói lớn:
– Sư đệ à, khu rừng này không lớn lắm, chúng ta mau lục soát đi.
– Sư huynh không cần phải tìm nữa, có nữ nhân này ở đây, ta không tin hai cha con chúng không chịu xuất đầu lộ diện…
– Lâm Chấn Nam, ngươi nghe rõ cho ta, vị phu nhân xinh đẹp của ngươi đang ở trong tay Thanh Thành tứ tú bọn ta, nếu ngươi không chịu xuất đầu lộ diện, đừng trách ta hành hạ phu nhân của ngươi. Ha ha ha.
Bọn chúng đợi năm phút trôi qua mà vẫn không thấy có động tĩnh gì, một tên nói:
– Hai cha con ngươi cũng thật vô tình, thấy vợ, mẹ mình bị bắt mà cũng không chịu ra cứu.
– Sư huynh, huynh đợi mà xem, dẫn bà ta đi.
Hai tên khốn đó trói tay người phụ nữ đó lại, rồi treo lên cây, đầu bà ta vẫn bị bịt kín. Tên sư đệ dùng roi mây vụt liên tiếp vào đầu bà ta, hành động thật ác độc. Lâm Bình Chi thấy mẹ mình bị hành hạ như vậy, tức giận vô cùng, mấy lần định xông ra cứu nhưng cha hắn đã ngăn hắn lại.
Thấy như vậy mà cha con họ vẫn không chịu xuất hiện tên sư huynh nói:
– Sư đệ, xem ra đánh người cũng vô dụng rồi. Vậy chơi trò gì đây nhỉ, à có rồi
Dứt lời hắn rút kiếm ra, cắm ngược mũi kiếm chĩa lên trên trời, thẳng đúng chỗ người kia bị trói.
Một đầu dây hắn dùng lửa đốt dần và nói:
– Sợi dây này có thể cháy được một lúc, cha con ngươi hãy suy nghĩ kỹ cho ta, có ra đây không thì bảo? Nếu sợi dây này đứt, thanh kiêm dưới đất sẽ đâm chết nữ nhân này. Thì đừng trách bọn ta. Ha ha ha.
Nói xong thì bọn chúng đứng dẹp sang một bên chờ sợi dây cháy hết, Lâm Bình Chi nhìn sợi dây cứ bị cháy dần mà lòng như lửa đốt. Trong khi đó hai tên khốn kia vẫn ung dung chờ đợi.
Thấy tình thế quá nguy cấp, hắn cắn tay Lâm Chấn Nam rồi lao vút ra để cứu người, đúng lúc sợi dây bị đứt, không kịp cứu người, nữ nhân đó rơi thẳng xuống đất và bị thanh kiếm cắm phập vào người và chết ngay tức khắc. Lâm Bình Chi đau đớn chạy đến bên cái xác và lật khăn trùm đầu ra, nhưng người chết không phải mẹ hắn mà là một nữ nhân khác, biết mình bị trúng kế, Lâm Bình Chi định toan chạy trốn nhưng không kịp nữa, cổ hắn đã bị một bàn tay bóp chặt. Tên sư đệ hắn vừa bóp cổ Bình Chi vừa nói lớn:
– Sư huynh thấy chưa, không phải bắt tên nhãi ranh này rất đơn giản hay sao.
Sau đó bọn chúng luân phiên nhau đánh đập Lâm Bình Chi cốt để dụ nốt hai người nhà kia ra khỏi chỗ ẩn nấp. Lâm Chấn Nam cắn răng đứng dậy chạy ra định cứu Lâm Bình Chi thì đúng lúc đó Lâm phu nhân cũng chạy tới, hai tên Thanh Thành tứ tú nhanh chóng kề gươm vào cổ, khống chế Lâm Bình Chi, đúng lúc đó thì phái Thanh Thành chạy tới bao vây và khống chế cả ba người nhà họ. Sau một hồi thoá mạ doạ nạt, bọn chúng giải ba người bọ đi mất, đúng lúc đó Nhạc Linh San cùng Lao Đức Nặc xuất hiện âm thầm bám theo bọn họ.
Bọn chúng đưa bọn người nhà họ Lâm đi đến tối, đến một quán trà nhỏ, nơi đây có các thiếu nữ đang ca hát nhảy múa, cảnh tượng thật an bình và thanh thản. Tên chủ quán thấy bọn người kia đến liền chạy ra ân cần chảo hỏi:
– Chào khách quan, khách quan từ phương xa đến đây, các vị hãy ngồi đây uống rượu, rồi xem màn biểu diễn đặc sắc của chúng tôi.
– Đi đi, tránh ra một bên. – Tên sư đệ nói.
– Sư đệ, lần này đệ lập công đầu rồi, sao không cho chúng ta uống một chút rượu rồi xem hát múa chứ.
– Ha ha, ý của sư huynh là, muốn nghỉ ngơi ở đây à. Vậy các ngươi có tiến mục gì hay không.
Dứt lời, một cô gái bịt khăn uốn lượn vài vòng mua uyển chuyển rồi phất tay một cái, bốn con chim bồ câu sau lưng cô bay vút ra mất. Tên kia khoái trá cười lớn:
– Hoá ra các ngươi còn biết làm ảo thuật à.
Cô gái đó đáp lại:
– Chuyện đó thì có đáng gì, ta còn có thể làm cho người sống biến mất nữa. Nhưng muốn biểu diễn tiết mục này thì cần một người trong số các vị ra chui vào đây để chứng minh không có lại bảo ta gian lận.
Nói đoạn cô gái đó chạy đến bên một cái hòm gỗ và mở nó ra. Cô gái đó chỉ trỏ một hồi rồi dừng lại ở chỗ Lâm Bình Chi và nói:
– Ngươi, chính là ngươi đó.
– Không được. – Tên sư đệ cẩn thận
– Sư đệ, chẳng qua chỉ là một trò ảo thuật thôi mà, chẳng lẽ họ có thể qua mắt đệ được sao.
Tên đó đang do dự thì cô gái kia đã kéo Lâm Bình Chi tới và đẩy vào bên trong chiếc hòm. Rồi cả hai người cùng ngồi vào đó, bên ngoài tên chủ quán múa may biểu diễn một hồi rồi mở hòm ra, chiếc hòm trống không trước sự ngỡ ngàng và thán phục của mọi người. hắn tiếp tục chạy đến bên Lâm Chấn Nam và Lâm phu nhân:
– Các vị còn ai muốn thử nữa không vậy?
– Khoan đã, chuyện này nhất định có man trá, trước tiên hãy trả người về cho ta đã. – Nói xong hắn túm cổ tên chủ quán rượu.
Tên chủ quán đang ngơ ngác thì hắn chạy đến bên chiếc hòm và phát hiện ra bên dưới là một mật thất, biết Lâm Bình Chi đã được cứu thoát, hắn vội hô bắt chủ quán lại, nhưng đã không còn kịp nũa, tên chủ quán lôi ra một quả pháo, sau tiếng nổ, khói bụi bay mù mịt, đến lúc khói tan thì bên trong quán đã không còn một bóng người ngoại trừ người của phái Thanh Thành.
– Ta đuổi theo bắt hắn về.
– Không được, huynh trông chừng đôi vợ chồng này, những người khác theo ta đuổi theo Lâm Bình Chi.
– Rõ.
Cô gái cứu Lâm Bình Tri chính là Nhạc Linh San, còn tên chủ quán hồi nãy chính là Lao Đức Nặc cải trang thành, sau khi chạy khá sâu vào trong rừng, Linh San mới bỏ khăn ra, ngay lập tức Lâm Bình Chi nhận ra cô gái đó:
– Thì ra là cô, hoá ra cô là người biết võ công sao?
– Biết võ công thì không thể mò Ngọc trai sao.
– Đa tạ cô đã ra tay tương trợ.
– Tất nhiên ta là người không thể thấy chết mà không cứu. Sao đây, ngươi hoài nghi ta hả, nếu ta là người xấu thì việc gì ta phải cứu ngươi chứ hả? hả?
– Cô hiểu lầm rồi, ta không có ý này. Chết rồi, bọn chúng đã đuổi tới.
Hai người nhanh chóng tìm một lùm cây to và ẩn nấp vào đó. Đúng lúc đó thì bọn chúng đã đốt đuốc và đuổi tới. Thì ra bọn chúng đã rắc lên người Lâm Bình Chi mùi vạn lý hương của phái Thanh Thành, vì vậy cho dù có chạy đến đâu thì Lâm Bình Chi cũng không thoát được trừ khi hắn có thể loại bỏ hết mùi hương kỳ lạ đó. Nhạc Linh San bèn lấy chiếc áo mà Lâm Bình Chi mặc khoác vào người rồi chạy vút lên phía trước để thu hút sự chú ý của chúng, đúng lúc đó bọn chúng cũng nhìn thấy và đuổi theo. Linh San chạy nhanh và lập vào một gốc cây to. Bọn chúng cũng dừng lại ở đó, đang loay hoay tìm kiếm thì tên sư đệ kia bị một ám khí bắn thẳng vào đầu làm cho hắn ngã sõng soài trên mặt đất, hắn vội đứng dậy hét lớn : “Ai, rốt cuộc là ai” thì có một giọng nói văng vẳng vang lên:
– Tiểu bối vô sỉ, thật là không biết tốt xấu, có gan dám bước tới một bước, ta sẽ cho các ngươi tan thành tro bụi.
Tên kia thấy vậy bị trúng đòn mà không biết người đánh mình đang đứng ở đâu thì biết ngay là mình đụng phải thứ dữ rồi, hắn vội co giò thu quân chạy mất. Lúc này Nhạc Linh San mới bước ra, nàng đang ngơ ngác nhìn quanh thì thấy có một toán người đi tới, thì ra đó là cha nàng, Nhạc Bất Quần:
– Cha, cha tới rồi sao?
– Ta vừa tới, tình cờ gặp Đức Nặc, mới biết con gây ra nhiều chuyện như vậy, may là chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt đến, chứ là Dư Thương Hải thì phải làm sao hả? Vậy không phải con làm cho phái Hoa Sơn ta và Thanh Thành kết oán với nhau hay sao.
– Nhưng nữ nhi cũng chỉ vì cứu người thôi mà
– Hừm, vậy Lâm Bình Chi đâu?
– Con vì giúp hắn đánh lạc hướng người của phái Thanh Thành nên lạc mất rồi ạ.
– Xem ra chuyện này náo động không nhỏ. – Nhạc Bất Quần thở dài.
Sau đó phái Hoa Sơn dựng lều trại ở gần đó nghỉ ngơi, mọi người ngủ hết rồi, Nhạc Bất Quần mới gọi Lao Đức Nặc đến và bảo hắn dẫn tới chỗ con thuyền nhà Lâm gia bị đánh đắm. Vừa đi gần đến nơi thì hai người bọn họ đã thấy Dư Thương Hải cùng đám đệ tử đang tìm bới những gì còn sót lại trên đó. Hắn tìm thấy tới mấy cuốn Tịch tà kiếm phổ, nhưng đáng tiếc, tất cả đều là giả. Quá bực bội vì không tìm thấy báu vật, lại còn hi sinh mất đứa con trai độc nhất. Dư Thương Hải như muốn phát điên. Nhạc Bất Quần thấy vậy lên tiếng nói với Lao Đức Nặc:
– Xem ra Dư Thương Hải lần này hao người tốn của chính là vì Tịch tà kiếm phổ, vì kiếm phổ này mà khiến Lâm gia tan nhà nát cửa, hắn cũng thật thất đức.
– Chẳng trách bị báo ứng lên con trai mình.
– Đức Nặc, con mau trở về, hội họp cùng San nhi, sau đó mau chóng đến Hoành Sơn cùng Xung nhi tham gia đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu sư thúc con, còn ta sẽ đi trước con một bước, một là nghe ngóng tin tức của phu phụ Lâm thị hai là cũng tìm thử tên Lâm Bình Chi đó.
– Vâng, thưa sư phụ, đệ tử sẽ lên đường ngay.
Trong lúc đó, tại cung điện Thừa Đức của Nhật Nguyệt Thần Giáo, Đông Phương Bất Bại cũng được mật thám về cấp báo tin tức đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, đồng thời nàng ta cũng đã điều tra ra Khúc hữu sứ Khúc Dương của bổn giáo có giao tình rất thân thiết với Lưu Chính Phong, nghi ngờ bổn giáo bị bán đứng, Đông Phương âm thầm lên kế hoạch theo dõi để bắt một mẻ lưới tiêu diệt Ngũ nhạc Kiếm Phái.
Trong số rất nhiều người đến tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong trong đó có cả một ni cô trẻ tuổi của xinh đẹp của phái Hằng Sơn có tên là Nghi Lâm cũng được sư phụ của mình là Định Dật sư thái phái tới tham dự. Cô gái trẻ tuổi này lên núi được Định Dật nhận nuôi từ nhỏ và dạy dỗ, nàng mồ côi cha mẹ trong một cuộc loạn lạc khi mới chỉ được vài tuổi, từ nhỏ đến giờ đã mười mấy năm trên núi nàng chưa từng xuống núi, dịp này được sư phụ phái đi, Nghi Lâm tỏ ra rất bất ngờ với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay nàng do đi được một đoạn đường khá dài, Nghi Lâm tỏ ra mệt mỏi, nàng đang ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên cạnh một con đường núi, mệt mỏi, lại thấy phiến đá khá rộng nên Nghi Lâm nằm luôn ra và nhắm mắt thiu thiu ngủ mất.
Đúng lúc đó Lệnh Hồ Xung cũng đi gần đến nơi, chàng nhìn từ xa đã thấy bóng Nghi Lâm đang nằm nghỉ mát, chàng thầm nghĩ “Xem cánh ăn mặc như vậy, chắc là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhưng sao lại dám nằm nghỉ ngay bên vực núi như vậy, nhỡ gặp đạo tặc hay trượt chân ngã xuống núi thì có phải là oan uổng một đời không?”
Đang mải nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh thì bỗng Lệnh Hồ Xung nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nghi Lâm, nàng ta đang rơi xuống vực như một cục đá vậy, bây giờ có thi triển khinh công thì cũng chưa chắc cứu được cô gái này, nhưng thật may mắn đúng lúc đó thi một bóng đen bay vút từ dưới vực lên ôm lấy cô gái và bay trở lại phiến đá. Lệnh Hồ Xung thở phào nhẹ nhõm, chàng trai kia ân cần:
– Cô nương, cô không sao chứ.
– Đa tạ thí chủ tương cứu. – Nghi Lâm chắp tay cảm ơn
– Cô nương không cần khách sáo
– Đa tạ. – Nghi Lâm định tiếp tục lên đường thì cánh tay của hắn đã chặn nàng lại
– Cô nương, ta đã cứu cô, cô cứ như vậy mà bỏ đi sao. Ta thấy cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại phải xuất gia. Thế này đi, cô gả cho ta được không. – Câu nói của hắn làm Nghi Lâm ngỡ ngàng
– Ngươi…ngươi nói bậy gì vậy? – Lệnh Hồ Xung đã định lên đường tiếp, nhưng nghe câu nói thô thiển của hắn, biết là tiểu sư muội kia lại gặp phải phường lưu manh rồi, chàng đành phải nán lại.
– Ha ha ha vạn lý độc hành Điền Bá Quang ta trước nay nói một là một, hai là hai. Ta nói cô gả cho ta thì tức là cô sẽ là của ta vậy.
Nghi Lâm tức giận đánh hắn một chưởng và nói “ngươi vô sỉ” nhưng Điền Bá Quang nhanh chóng đỡ lấy tay nàng rồi vòng ra phía sau ôm chặt lấy nàng, đồng thời điểm luôn mấy huyệt đạo của Nghi Lâm khiến nàng không sao cử động được cả tấm thân nàng dựa vào người hắn, lợi dụng cơ hội đó, một tay hắn vòng xuống xoa xoa lên cặp mông nàng cánh tay còn lại thì bóp bóp lấy bộ ngực của nàng qua lớp quần áo, hắn đưa mũi ngửi mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng mà lòng ngất ngây miệng lẩm bẩm:
– Thơm quá, không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà lại xinh đẹp và gợi cảm thế này, nếu không để cho ta thì để cho ai đây, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng hưởng những khoái cảm đời thường mà những ni cô như nàng chưa bao giờ được hưởng. – Hắn vừa nói, ban tay vừa khoái tra luồn vào trong mâm mê bộ ngực thơm nồng của Nghi Lâm. Nàng đang trân người, vẻ mặt chịu đựng bàn tay hắn đang xục xạo trong ngực nàng.
Hắn rút tay ra, vòng qua bế nàng lên tay đi phăm phăm lên phía trước, vừa đi vừa nói:
– Nào, chúng ta vò động phòng.
Lệnh Hồ Xung nhìn thấy, toan định lao ra cứu giúp, nhưng lại suy nghĩ “tên dâm tặc này, xem ra võ công cũng rất cao cường, ta có lẽ không phải là đối thủ của hắn, không thể liều mạng được, phải nghĩ cách khác”, nghĩ vậy chàng đứng bên trong và nói vọng ra:
– Cuồng đồ to gan, ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành cưỡng đoạt dân nữ
– Là ai, lén lén lút lút thì sao coi là anh hùng hảo hán được, có giỏi thì ra đây cho ta. – Điền Bá Quang miệng nói lớn nhưng cũng có phần run sợ, vội thả Nghi Lâm xuống để thủ thế xung quanh
– Ha ha, ta vốn chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, ta là Dư Thương Hải của phái Thanh Thành.
– Thật, thật hay giả đây??
– Nếu ta gạt ngươi, Dư Thương Hải không phải là người mà là đồ khốn kiếp. Ngươi không phải là Hái hoa đại đạo thiên lý độc hành Điền Bá Quang sao?
– Hái hoa thì lại là sở thích của tại hạ. Ha ha ha
– Dư tiền bối, vãn bối vốn là đệ tử của Hằng Sơn ngũ nhạc phái xin tiền bối cứu giúp. – Lúc này Nghi Lâm mới lên tiếng
– Dư Thương Hải ta tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng vốn cũng không quen nhìn hành vi bỉ ổi của Điền Bá Quang ngươi, ta sẽ không thấy chết mà không cứu.
– Vậy ngươi muốn cứu thì mau ra đây, cứ núp ở đó mà nói làm gì. Ngươi còn không ra, cứ ở đó mà nói suông, có phải là không dám ra không?
– Lão phu tướng mạo xấu xí, không dám gặp người ta.
– Không muốn gặp à, ta thấy ngươi không dám gặp thì có, nếu vậy thì ta có lẽ cũng không cần vì hạng người giấu đầu giấu đuôi như ngươi mà trễ nải chuyện vui của ta. Nếu ngươi còn không ra, thì ta đi đây. – Nói đoạn hắn lại bế Nghi Lâm lên và đi tiếp
Bóng Điền Bá quang chạy nhanh thoăn thoắt, hắn vừa khuất dạng cùng với Nghi Lâm thì lệnh Hồ Xung cũng chạy ra, chàng thầm nghĩ “tiêu rồi, không gạt được hắn phải nghĩ cách khác thôi” rồi tiếp tục đi lên lần theo giấu vết của Điền Bá Quang.
Để lại một bình luận