Phần 22
Đêm đó, Lưu Chính Phong ra ngoài sân, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, trong long ưu phiền thấy rõ trên khuôn mặt ông, ông lo lắng không biết đại hội rửa tay chậu vàng của mình có trở ngại gì không? Tất cả những hình ảnh tốt đẹp của ông và Khúc Dương cùng đàn ca thổi sáo năm xưa ùa về khiến lòng ông lâng lâng những cảm xúc khó tả. Một tấm áo bào choàng lên người làm ông giật mình, quay mặt lại, thì ra đó là người vợ xinh như hoa như nguyệt đã đồng cam cộng khổ cùng ông suốt mấy chục năm qua, Lưu phu nhân Băng Tâm:
– Không phải ta bảo nàng đưa các con về quê sao?
– Đáng lẽ đi được nửa đường rồi, nhưng nghĩ kỹ lại quyết định quay về, cho dù nói thế nào, thì người một nhà phải cùng nhau…
– Nàng biết rõ đời này của ta chưa từng có giây phút nào vui sống thực sự, từ nhỏ sư phụ nói gì thì sẽ làm vậy, gia nhập võ lâm, không phải mong muốn của ta. Là một nhân sĩ võ lâm cũng không phải điều ta muốn. Bây giờ, ta chỉ muốn cùng người tri âm đàn một khúc nhạc thôi, nhưng đến cả ước mơ nhỏ bé như vậy ta cũng không có cách nào thực hiện được
– Ta không biết quyết định này có phải là sai không, lỡ có mệnh hệ gì…
– Không có bất trắc, sẽ tốt thôi, cả nhà chúng ta cùng Khúc sư huynh sẽ ở bên nhau, đó sẽ là điều tốt nhất… – Băng Tâm vội và chặn ngang lời nói của chồng mình. – nếu sông thì cùng sống, còn chết sẽ cùng chết. – Nàng tiếp tục.
Lưu Chính Phong nắm chặt tay vợ mình, lòng đẩy cảm kích:
– Xin lỗi, đời này của ta không phải vướng chuyện võ lâm, thì là say mê với thế giới âm nhạc của bản thân, từ trước đến này chưa tưng thực sự quan tâm đến cảm xúc của nàng, yêu thương bảo vệ nàng, bây giờ lại muốn…
– Đừng nói nữa, tất cả đều là thiếp cam tâm tình nguyện, mỗi ngày được thấy chàng như thế này, suốt chục năm nay trong lòng đã mãn nguyện rồi.
Nàng xà vào lòng ông, ôm thật chặt để cảm nhận niềm hạnh phúc mà nàng có cảm giác nó đang rất xa vời. Hai người dìu nhau vào phòng ngủ với niềm hy vọng ngày mai, mọi sự đều thuận lợi. Do quá mệt mỏi vì suy nghĩ nhiều, chỉ một lúc sau là Lưu Chính Phong ngủ say như chết, nằm ngáy o o, ông không hay biết rằng vợ ông, Băng Tâm đã lặng lẽ đi ra khỏi phòng, theo lối cổng sau âm thầm đi vào trong rừng:
– Băng Tâm, ta ở đây.
– Khúc đại ca, muội…
– Suỵt, khẽ thôi, có ai theo dõi nàng không?
– Hình như là không, mọi người ai nấy mệt mỏi, ngủ say hết cả rồi. Muội âm thầm đến đây không ai biết.
– Vậy là tốt, vậy là tốt.. Lưu hiền đệ thế nào, hắn ổn chứ?
– Tướng công muội hiện giờ cũng đã say giấc, có điều muội có linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành vào ngày mai, muội sợ…muội sợ..
Nói tới đây, Băng Tâm nước mắt ràn rụa, đưa tay che mặt, khóc rưng rức, hai vai rung động, trong lòng nàng hoang mang rõ rệt. Khúc Dương nhìn thấy thương tâm quá, ôm nàng vào lòng, vỗ về:
– Băng Tâm, muội yên tâm, có ta ở đây rồi, ta nhất định sẽ bảo vệ cho gia đình muội. Chúng ta sẽ an toàn mà.
Hai người rời nhau định quay về, nhưng vừa đi được vài bước Băng Tâm quay lại gọi một tiếng “Khúc đại ca”, Khúc Dương cũng quay lại nhìn nàng như chờ đợi một điều gì. Băng Tâm đối diện chàng, da trắng toát nổi bật trên áo đen, trong xinh đẹp một cách não nùng. Khúc Dương bạo dạn tiến tới nắm lấy bàn tay trong suốt của nàng mà nói khẽ:
– Nàng giận bọn ta lắm phải không?
Băng Tâm đưa cặp mắt long lanh như nước hồ thu mà nhìn chàng một hồi. Rồi nàng mím cặp môi hồng lại và lắc đầu nhè nhẹ. Khúc Dương liền choàng tay ôm lấy thân người yểu điệu đó vào lòng. Nàng không đẩy chàng ra mà còn ngả đầu vào ngực chàng. Ôm người đẹp trong tay, lòng Khúc Dương như bay bổng trên non tiên. Bỗng nhiên chàng thấy cặp vai thon của nàng rung động khe khẽ. Ngạc nhiên nhìn xuống thì chàng thấy mặt nàng nước mắt đầm đìa, làm ướt đẫm cả khoảng áo trước ngực chàng. Chàng hoảng kinh, nâng cằm nàng lên, run run hỏi nhỏ:
– Băng Tâm…đưng sợ, đừng lo lắng…đã có ta ở đây.
Băng Tâm ngước mặt nhìn chàng, vẫn không nói một lời mà chỉ từ từ nhắm mắt lại. Hai giọt nước mắt khổng lồ ứa ra từ cặp mắt phượng, chảy lăn xuống gò má hồng. Khúc Dương nhìn xuống khuôn mặt đầy nước mắt đó mà không dằn lòng được. Chàng nâng cằm nàng cao lên một tí nữa rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đẫm lệ, đẹp tuyệt vời của nàng. Nước mắt mặn chát thấm vào môi chàng làm chàng cảm thấy xót xa, và trong lòng hiểu rõ tại sao nàng lại âu sầu đến như vậy.
Thốt nhiên Băng Tâm mở mắt ra, nàng choàng cánh tay trắng nuột qua cổ chàng mà đặt cặp môi đỏ mọng trên môi chàng. Chàng hôn trả lại. Hai người lại hôn nhau, đắm đuối say mê. Vừa nút lưỡi người con gái đẹp như hoa như nguyệt, vừa ôm gọn trong lòng thân hình diễm tuyệt, Khúc Dương cảm thấy lòng lâng lâng, tim đập thình thịch. Và chàng liền nổi nứng lên, con cu cương lên cứng ngắc. Được Khúc Dương ôm sát vào người, Băng Tâm không thể không nhận thấy miếng gân to lớn đang đội quần của chàng lên mà đẩy vào khoảng thân thể giữa hai đùi nàng.
Và ngay lúc đó, tự dưng nàng lại làm một hành động táo bạo khác: nàng đưa tay xuống mà nắm chặt lấy con cu cương nứng của chàng. Được nắm cu, Khúc Dương sung sướng đến độ chàng rùng mình luôn mấy cái. Tuy qua làn vải, nhưng chàng đã cảm thấy rõ cái mềm mại, ấm cúng của một bàn tay con gái bó chặt chung quanh con cu nóng hổi của mình. Coi đó là một dấu hiệu khiêu khích, Khúc Dương liền làm tới luôn. Chàng nhả lưỡi nàng ra rồi cầm hai vạt áo của nàng mà giật tung qua hai bên. Tức thì một khoảng ngực trắng tinh hiện ra ngay trước mắt chàng. Hấp dẫn hơn là giữa vùng ngực đó có hai núm vú đỏ hồng, nếu nhìn vào, không ai tin rằng nàng là phụ nữ đã có chồng con. Vùi mặt vào giữa hai bầu vú thơm tho, Khúc Dương nghĩ ngay tới những việc mà chàng phải làm để thỏa cơn dâm nứng đã lên tới cao độ. Nhưng Băng Tâm hình như còn sốt ruột hơn cả chàng, nàng nhanh chóng đẩy Khúc Dương nằm ra đất, Khúc Dương mỉm cười nhắm mắt chờ đợi.
Băng Tâm đặt tay ngay lên bụng chàng, bàn tay êm dịu đó từ từ di chuyển lên tới ngực, tới cổ, rồi dừng lại ở môi chàng. Ôi, những ngón tay thật mềm mại và ấm áp, bàn tay rời miệng, xoa lên má chàng và thay vào đó là một cặp môi mềm ấm hơn đặt ngay lên môi chàng. Hoá ra nàng đã cúi sát xuống mặt chàng mà hôn lên môi chàng, hơi thở thơm tho của nàng phà cả vào mặt chàng. Hành động này của nàng thật là kích thích vô cùng.
Tuy nhắm mắt không nhìn thấy gì, nhưng cái cảm giác của một bàn tay ấm áp trên má, một cặp môi mèm mại trên môi, một hơi thở thơm tho trên mũi làm chàng ngây người đi, Khúc Dương tưởng tượng bàn tay trắng muốt của Băng Tâm, cặp môi đỏ hồng của nàng, khuôn mặt kiều diễm của nàng, cả ba đang vuốt ve, hôn hít, bao phủ mặt mình thì đầu óc chàng nổ bùng lên với muôn vàn ánh pháo bông. Chàng lịm người, mê say như đang sống trên cõi tiên. Vừa nút lưỡi Băng Tâm, tuy tâm thần Khúc Dương duờng như phiêu diêu nơi miền cực lạc. Khúc Dương ghì sát đầu nàng xuống thêm nữa, để môi chàng dính chặt thêm vào môi nàng, để lưỡi chàng quấn quyện, xục xạo sâu thêm trong miệng nàng. Chàng say mê bú nút bờ môi, cuống lưỡi của người phụ nữ đẹp như tiên này. Sau một màn hôn môi nút lưỡi tưởng như không bao giờ dứt, môi của hai người vừa mới rời nhau ra.
Chàng xoay người định ôm nàng vào lòng thì Băng Tâm đã ngồi dậy. Chàng nghe tiếng quần áo sột soạt thật nhanh. Và trước khi chàng biết chuyện gì đã xẩy ra thì nàng đã trườn người nằm luôn lên người chàng rồi. Khúc Dương lạnh mình: người nàng hoàn toàn lõa thể! Sự cọ xát với một thân thể trần truồng của Băng Tâm bỗng dưng làm người chàng nóng bừng lên. Bỗng nhiên chàng cảm thấy luống cuống trước hành động táo bạo của nàng. Chính vì vậy mà chàng không dám vọng động, chỉ nằm yên mà không dám sờ mó trên cái thân thể trần truồng đó.
Ngay lúc đó, Băng Tâm làm thêm một hành động táo bạo khác làm chàng nín thở. Nàng đưa tay lần vào người chàng mà cởi bỏ quần áo chàng ra. Phải chăng nàng thấy Khúc Dương vẫn nằm thụ động sau khi nàng tự thoát y nên nàng phải làm tới luôn? Vì thế mà nàng tuột quần áo của chàng một cách vội vã như nàng đã vừa làm với chính nàng. Khúc Dương “ngoan ngoãn” trườn tay cho nàng thoát áo và co chân cho nàng tụt quần mà không nói một lời. Cởi quần chàng xong là bàn tay Băng Tâm lướt nhẹ trên bắp chân chàng, lên tới đầu gối, kéo lên đùi, rồi dừng lại ngay giữa háng chàng. Rồi không ngập ngừng, bàn tay mềm ấm đó nắm ngay lấy thân cu đang cương nứng của chàng mà bóp lại, sọc lên sọc xuống. Nàng mới sọc một vài lần là Khúc Dương đã thấy con cu của mình phồng lớn, cương cứng đến mức tối đa, dường như nó chưa bao giờ cương lớn đến như vậy, đến nỗi chàng cảm thấy nhức nhối đến độ không ngờ.
Và cuối cùng thì việc gì sẽ xẩy đến cũng đã xẩy đến. Nó xẩy đến trong lúc Khúc Dương vẫn chưa hết bàng hoàng. Nó xẩy đến một cách nhanh chóng khiến chàng tưởng mình đang trong mộng. Băng Tâm lại trườn người nằm lên trên người chàng rồi nàng làm một hành động một cách thuần thục, gọn ghẽ làm như nàng vẫn thường làm rất nhiều lần: tay nàng vẫn nắm chặt lấy con cu to cứng mà nhướng người lên mà đút đầu con cu đó vào ngay lỗ lồn mình. Rồi nàng bỏ tay ra mà ngồi thẳng dậy khiến con cu cương dài chui thẳng ngay vào lồn. Dưới sức nặng của người nàng, con cu đâm sâu tuốt vào lỗ, sâu tới tận gốc, thấu suốt tử cung.
Chỉ một động tác giao cấu tiên khởi đó thôi là cả hai người đều chịu không nổi mà há miệng ra để hét lên một tiếng thật lớn. Nhưng cả chàng và nàng đều vội gằn lại để khỏi phải bật lên tiếng thét trong đêm tối câm lặng giữa rừng sâu thanh vắng. Khúc Dương chỉ nghe Băng Tâm rú lên một tiếng “Ô… ” ngắn ngủi rồi im bặt ngay thì chàng biết nàng đã cắn môi ngậm miệng cố dằn lại tiếng la thẳng thốt. Riêng chàng thì chàng phải nghiến chặt răng lại cố chặn tiếng kêu sướng khoái trong cổ họng. Và cũng chỉ có thế thôi là chàng đã sung sướng đến mất hồn rồi.
Sau một cái đụ đầu tiên sâu tuốt vào lồn, Khúc Dương biết chắc là Băng Tâm sẽ đau đớn bởi cái kích thước của con cặc đang nong rộng lỗ lồnvì chàng cảm thấy rõ ràng con cặc chàng đang bị lồn nàng bó chặt lại, vách lồn nàng bám chặt vào thân cu, khiến cho chàng cũng cảm thấy nhức nhối lạ thường. Nhưng không! Nàng hình như không màng đến cơn đau đớn vì rõ ràng Băng Tâm không chần chừ để giảm cơn thốn mà nàng còn hẩy mông liên tục, cưỡi lên người chàng dồn dập như đang ngồi trên lưng ngựa vậy. Nàng nằm bẹp trên người chàng, hai thân thể trần truồng chồng lên nhau, mà dập lồn xuống cặc Khúc Dương liên miên bất tuyệt. Nàng không để lồn nàng nhả hết con cặc ra mà luôn luôn để lồn mình bóp chặt vào khúc thịt đó.
Khi nàng nẩy mông lên, nàng chỉ cho con cặc rút ra khỏi lồn một tí rối nàng lại dập hông xuống ngay, làm cho con cặc lại mất hút đi vào trong lỗ lồn. Động tác hẩy lên thì rất ngắn, và dập xuống thì rất mạnh. Nhịp độ đều đặn mà dồn dập, không ngừng. Khúc Dương nằm yên, để mặc cho nàng hùng hục trên người mình. Chàng nhắm mắt mê man hưởng thụ cái sướng khoái đang tăng dần theo nhịp đụ.
Một lúc sau, Băng Tâm không nằm trên người Khúc Dương nữa mà nàng ngồi lên, chống hai tay lên ngực và quì hai chân ngang bên hông chàng mà đụ chàng. Nàng nhổng mông lên mà đụ xuống cặc chàng bằng cả sức nặng của thân người khiền cho mỗi cú đụ xuống là mỗi lần con cặc đâm thật sâu vào lồn. Và khác lúc nãy, mỗi lần nàng chổng mông lên cao là nàng cố ý để cho lồn mình nhả con cặc của chàng ra gần hết, tới tận đầu cu; vì thế khi nàng đụ xuống, lồn nàng lại bắt đầu ngậm hết con cu, bắt đầu từ đầu cu cho tới thân cu, cho tới khi nó lút tới tận gốc cu.
Nằm dưới, Khúc Dương dường như nghẹt thở. Con cặc của chàng được lồn nàng bóp ngặt, chà xát, bú vắt, lúc thì bị kéo dài ra, lúc thì bị bẹp dúm lại khiến cơn khoái lạc cứ càng tăng lên, không biết đến lúc nào mới hết sướng. Ban đầu chàng còn nằm yên cho Băng Tâm chủ động cưỡi, nhưng rồi một lúc sau thì chàng tự động nhồi nhắp, sàng sê theo nhịp độ đụ đéo của nàng. Chàng đưa hai tay lên mà bám vào hai bờ mông của Băng Tâm mà xoa, mà bóp, mà vần, mà đưa đẩy lên xuống, phụ nhịp cho màn hành dâm dữ dội của nàng trên người chàng.
Một lúc sau, dường như đã thầm mệt, Băng Tâm nằm dẹp xuống người chàng, vậy mà nàng vẫn đụ không ngừng xuống cặc của chàng. Bất chợt nàng ôm cứng lấy người chàng. Nàng ngừng đụ và kẹp thật chặt hay chân vào hai bên hông của chàng mà thở hổn hển như người sắp chết đuối được cứu vớt lên bờ. Rồi tiếng hổn hển đó được thay bằng một tràng tiếng rên rỉ như kêu than, thổn thức. Nàng đã đạt tới cực đỉnh của sự sướng khoái rồi!
Từ nãy tới giờ Khúc Dương chỉ nằm thụ động, mặc cho Băng Tâm là chủ trong màn làm tình, nhưng khi chàng thấy nàng cứng người mà rên trên người mình thì chàng biết là nàng đang trong cơn cực khoái thì chàng mới bắt đầu hành động. Chàng đưa một tay lên kéo mặt nàng về hướng mặt mình rồi đưa lưỡi mình vào cái miệng đang mở tròn vo mà xục xạo, tìm lưỡi nàng để nút. Một tay kia thì chàng đưa lên ngực nàng mà xoa bóp, vân vê không ngừng trên hai bầu vú căng tròn. Dưới hạ bộ, tuy bị kẹp cứng, nhưng chàng cũng cố hẩy lên xuống, nắc con cặc đang cương nứng đến mức tối đa vào lồn nàng.
Khi thấy cơn sung sướng đang dâng lên tới tột đỉnh thì Khúc Dương đưa cả hai tay xuống mà nắm lấy bờ mông trần trụi của Băng Tâm. Ngoài cái ấm áp và cứng cáp của cặp mông, chàng còn cảm thấy hai tay mình trơn nhợt vì dâm khí. Chàng không ngờ nàng lại có thể tiết ra nhiều nước nhờn đến thế. Chàng bám lấy cái mông đít ướt đẫm, trơn lu như được bao phủ bởi một lớp dầu mà nắc không ngừng vào cái lỗ cũng ướt đẫn không kém đó. Và chỉ sau một thời gian ngắn là chàng cũng cứng người ra, xối xả xuất tinh, bơm ngay từng vũng tinh trùng đượm đầy khoái lạc vào trong người nàng.
Hai thân thể trần truồng cuốn lấy nhau mà thở. Cuộc làm tình dai dẳng và dồn dập sau cùng cũng chấm dứt, với cả hai đều sung sướng tột cùng. Có lẽ đây là cuộc làm tình ướt át nhất từ trước đến giờ của cả hai người.
Sau cùng, Khúc Dương cũng nâng nàng dậy, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng nàng rồi ân cần mặc lại quần áo cho nàng, hai người mỗi người đi một hướng, chàng thì đi sâu vào trong rừng còn nàng thì hướng về phủ Lưu gia. Băng Tâm vừa thất thểu đi ra khỏi rừng thì phía sau có một cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo nàng kéo sát vào người hắn, một bàn tay cầm một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt lấy miệng nàng khiến cho Băng Tâm chỉ kịp kêu ú ớ vài câu rồi ngất lịm…
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung giật mình tỉnh giấc, chàng sực nhớ hôm nay là đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong sư thúc, chàng gọi Nghi Lâm đang ú ớ trong cơn mê dậy, hai người mặc quần áo rồi đi ra khỏi ngôi miếu hoang:
– Nghi lâm tiểu sư muội, chúng ta đã ở bên nhau nhiều ngày rồi, cám ơn những ngọt ngào mà muội đã dành cho ta, nhưng muội bỏ đi như vậy, sư phụ muội nhất định rất lo lắng, hay là muội hãy trở về đi, chúng ta tạm thời xa nhau đã, có được không?
– Không được, một mình huynh ở đây, không ai chăm sóc, muội không thể ỏ đi được. Những gì đã giành cho huynh muội không an hận và cũng không cần huynh báo đáp, nhưng muội phải đợi cho vết thương của huynh lành hẳn đã. – Nghi Lâm nói rất rõ ràng.
– Hay là thế này, muội hãy đến nhà Lưu sư thúc đi, lặng lẽ nói với tiểu sư muội của ta và các sư đệ của ta nữa, bọn họ sẽ tới chăm sóc ta.
“Thì ra, huynh ấy muốn tiểu sư muội của huynh ấy tới ở cùng” Nghĩ đến đây, Nghi Lâm thấy tức tưởi, hóa ra trong lòng Lệnh Hồ Xung vẫn chỉ có một mình sư muội của chàng, tủi thân, hai hàng lệ nàng cứ ứa ra, Lệnh Hồ Xung thấy chột dạ:
– Sao…sao muội lại khóc?
– Muội.. muội…
– Ta nói thật với muội nhé, thật ra ta chỉ là một nam nhân bình thường, ta có rất nhiều nhược điểm, vừa thích uống rượu, đánh nhau, ngoài ra ta còn rất thích các tiểu cô nương xinh đẹp, nên muội đừng có quá thích ta. Muội nên đi đi.
– Muội không thể đi được, huynh là ân nhân của muội, muội không thể ỏ mặc huynh như vậy được.
– Được rồi được rồi…ta cho muội ở cùng, với một điều kiện.
– Việc gì?
– Từ nay về sau đừng có khóc, chỉ được cười thôi, nghe chưa, còn nữa, muội dâng hiến cho ta, ta rất cảm kích, nhưng lòng ta thực sự vẫn chỉ có một mình tiểu sư muội của ta thôi, ta không muốn nói dối muội, mong muội sẽ hiểu.
– Muội…muôi…
– Muội muội cái gì nữa, đi thôi. Ta đói rồi, tìm chút gì ăn đi.
– Lệnh Hồ sư huynh đợi muội với…
Lưu Chính Phong trở dậy, không thấy vợ đâu, nghĩ nàng đi chuẩn bị vài thứ nên cũng không hỏi gia nhân nữa, ông đi ra đại sảnh, các bậc anh hùng cũng đã có mặt gần hết ở đó, người ra người vào tấp nập. Đại lệ được chuẩn bị rất kỹ càng, mọi thứ đầy đủ, mọi người cũng đã tới đầy đủ. Lưu Chính Phong bước lên đàn, trịnh trọng nói:
– Các vị tiền bối đồng đạo đường xa tới đây, trong lòng Lưu Chính Phong thực sự cảm kích vô cùng, thiết nghĩ chắc các vị đã biết huynh đệ ta hưởng ân huệ của triều đình, làm một chức quan nhỏ, thường có câu hưởng lộc vua phải trung với vua, đi lại trong giang hồ phải nói đến nghĩa khí, việc của quốc gia, nhất định phải tuân theo phép công, sau này hai phía nếu có xung đột mâu thuẫn không tránh được làm huynh đệ khó xử, nên từ nay về sau, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng rút khỏi giang hồ, đương nhiên các vị ngồi đây nếu như đến thành Hành Dương thì vẫn là bằng hữu của Lưu mỗ, chỉ có điều, ân oán giang hồ, từ nay về sau đều sẽ không liên quan đến Lưu mỗ nữa
Sau khi nói xong, Lưu Chính Phong tạ lễ với mọi người rồi quay về phía bàn thờ tổ tiên của phái Hành Sơn, quỳ xuống và tạ lễ:
– Đệ tử Lưu Chính Phong được ân sư nhận làm môn hạ, truyền thụ võ công chưa thể làm vinh danh phái Hành Sơn vô cùng hổ thẹn, vừa may bản môn có Mạc sư huynh chủ trì, Lưu Chính Phong tầm thường vô dụng thêm cũng không nhiều, bớt cũng không ít, từ nay về sau, Lưu Chính Phong rửa tay chậu vàng nhưng nhất định không dùng võ công được truyền thụ trong con đường thăng quan tiến chức. Nếu vi phạm lời thề, thì sẽ như thanh kiếm này.
Dứt lời, ông đừng dậy rút thanh kiếm ra khỏi bao để trên bàn thờ, dùng nội công truyền vào tay rồi chặt một cái, thanh kiếm nát vụn thành từng mảnh. Một gia nhân bưng một chiếc chậu bằng vàng đựng nước suối trong vắt đến bên bàn, Lưu Chính Phong bình thản đi đến ông vừa định thò tay vào chậu, chưa kịp rửa thì một tiếng nói vang lên “hãy khoan” làm ông có càm giác không an lành, xem ra điều mà ông lo lắng sắp thành sự thật. Từ bên ngoài cổng, ba người của phái Tung Sơn bước vào, một người ở giữa, cũng chính là người vừa cất tiếng nói lên, ông ta là Phí Bân, cầm lá cờ của Minh chủ Ngũ nhạc Kiếm Phái Tả Lãnh Thiền và lên tiếng:
– Lưu sư huynh, tiểu đệ nhận mệnh lệnh của Tả minh chủ, mời Lưu sư huynh tạm thời hoãn lại đại lễ rửa tay chậu vàng.
– Hành động này của tả minh chủ rất hay, người tập võ chúng ta trọng nhất là nghĩa khí, tiêu diêu tự tại trong giang hồ, hà tất phải làm quan chứ, nếu như Lưu sư huynh rửa tay chậu vàng thì thực sự quá đáng tiếc rồi. Mong ông suy xét lại. – Định Giật sư thái lên tiếng ủng hộ hành động của Tả Lãnh Thiền mà không biết rằng bọn chúng cũng không có ý đồ gì tốt lành. Lưu Chính Phong lên tiếng:
– Năm đó Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta kết liên minh, ước định giúp nhau công thủ bảo vệ chính nghĩa trên giang hồ, cặp phải chuyện gì liên quan đến Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta mọi người nhất định phải nghe theo lời Minh chủ. Lá cờ này là do Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta cùng làm ra, nhìn thấy cờ như thấy Minh chủ, vốn dĩ không sai. Nhưng hôm nay, Lưu mỗ rửa tay chậu vàng, không hề làm trái đạo nghĩa giang hồ, cũng không còn quan hệ với Ngũ nhạc Kiếm Phái nữa, vậy nên không thể tuân theo cờ lệnh, mong Phí sư huynh về chuyển lời với Tả Minh chủ Lưu mỗ không nhận cờ lệnh. Mong Tả minh chủ thứ tội.
– Tả Minh chủ đã dặn dò rất kỹ, mong sư huynh tạm hoãn, đây cũng là muốn tốt cho sư huynh. – tên họ Phí đó tiếp tục lên tiếng khuyên can kèm theo hàm ý đe dọa, điều này khiến Lưu Chính Phong cũng rất bất bình.
– Điều này ta có chút không hiểu? Thiệp mời dự lễ rửa tay chậu vàng của Lưu mỗ đã cử thuộc hạ cung kính đưa đến phái Tung Sơn đầu tiên, còn có một bức thư dài. Nếu Tả minh chủ thực sự có ý tốt, vì sao không ngăn cản từ đầu? Đợi đến bây giờ mới đưa người đến cản trở, như vậy không phải khiến ta trước mặt anh hùng thiên hạ xuất ngôn phản ngữ làm trò cười cho mọi người sao?
– Tả minh chủ đã hạ lệnh, đại lễ rửa tay chậu vàng này, ta nghĩ hôm nay không thực hiện được rồi. – Hắn nói giọng đầy thách thức.
– Ngoài cờ lệnh, trước mặt Lưu sư huynh còn có Phí mỗ ta, lẽ nào muốn ta ra tay ngăn cản sao?
Lưu Chính Phong cười khẩy rồi quay lại nói với mọi người:
– Các vị, không phải Lưu mỗ nhất quyết làm theo ý mình, chỉ là Phí sư huynh đây ép người thái quá, nếu như Lưu mỗ ta bị võ lực khuất phục, sau này làm sao còn mặt mũi đứng trong thiên hạ nữa. Lưu mỗ đã tâm định, quyết không khuất phục.
Nói xong, ông tiếp tục thò tay vào chậu vàng định rửa, thấy vậy, gã họ Phí kia Dậm mạnh chân xuống nền gạch một cái, tức thì một nội lực rất mạnh được phát ra làm chiếc bàn đựng chậu vỡ thành mảnh vụn. Chậu vàng của Lưu Chính Phong rơi xoảng xuống đất. Hắn tiếp tục phóng tới, đánh một lực rất mạnh vào ngực ông làm Lưu Chính Phong lùi lại phía sau, cùng lúc đó, một số tùy tùng của hắn dẫn theo vợ con ông vào trong với lưỡi kiếm kề sát trên cổ. Bọn chúng mai phục toàn bộ sơn trang nhà ông, không cho ai rời khỏi đó nửa bước. Lưu Chính Phong uất ức quay lại lên tiếng:
– Phái Tung Sơn các người thật ép người quá đáng, nếu như hôm nay các người dám động đến một cọng tóc của người nhà ta, tất cả đệ tử phái Tung Sơn các người đều phải nát thây, muốn đối phó với các anh hùng hào kiệt ở đây thì hơi đề cao mình rồi đó.
– Phái Tung Sơn tuyệt đối không dám có lỗi gì với phái Hành Sơn, bao gồm cả anh hùng hảo hắn ở đây, bọn ta cũng tuyệt đối không dám đắc tội, bọn ta chỉ vì hàng trăm hàng vạn tính mạng đồng đạo trong võ lâm nên cầu mong Lưu sư huynh đừng làm đại lễ rửa tay chậu vàng. – Phí Bân tiếp tục cuồng ngôn.
– Chuyện rửa tay chậu vàng với tính mạng đồng đạo võ lâm thì có liên quan gì đến nhau, Phí sư huynh có quá lời không? – Định Giật sư thái ngạc nhiên hỏi
– Lưu sư huynh đang ở trong tuổi tráng kiện, địa vị trong võ lâm lại cực kỳ cao quý, sao lại bỗng nhiên muốn rửa tay chậu vàng? Tả minh chủ đã dặn dò mấy câu nhất định phải hỏi rõ, Lưu sư huynh và giáo chủ Ma giáo Đông Phương Bất Bại có âm thầm cấu kết không? – Câu hỏi của Phí Bân khiến mọi người giật mình hoang mang.
– Ngươi ngậm máu phun người, tại hạ cả đời này chưa tưng bao giờ gặp giáo chủ Ma Gáo, lấy đâu ra chuyện cấu kết với ông ta.
– Lời này của huynh e rằng có chút không hoàn toàn đúng sự thật rồi. Trong Ma giáo có mọt tên được gọi là Quang minh sứ giả tên là Khúc Dương. Không biết Lưu sư huynh có quen biết không?
– Không sai, Khúc Dương khúc đại ca, tại hạ không những quen biết hơn nữa còn là tri kỷ duy nhất là bằng hữu tốt trong đời tại hạ. – Lời thừa nhận thẳng thắn của Lưu Chính Phong làm cho mọi người xôn xao bàn tán.
– Bằng hữu tốt đến nỗi đem cả phu nhân của mình dâng cho hắn phải không? – Câu nói này làm Lưu Chính Phong giật mình, chẳng lẽ đêm qua Băng Tâm đã đi gặp Khúc đại ca, ông bình tĩnh đáp lại
– Đây là chuyện riêng nhà ta, huynh không cần phải bận tâm.
– Phải, ta không bận tâm, nhưng đêm qua bọn ta đã bắt được Lưu phu nhân đoan trang tiết hạnh đang tằng tựu với tên Khúc Dương đó trong rừng, có lẽ là hắn cũng sắp xuất hiện ở đây rồi.
– Tả minh chủ cho huynh hai còn đường tùy huynh lựa chọn. Một là hạn cho huynh trong một tháng giết chết Ma đầu Khúc Dương, còn không hậu quả thế nào ta nghĩ huynh tự phân tích được
– Ha ha ha, Phí Bân huynh phí lời rồi, Lưu mỗ ta tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện bán đứng bằng hữu đâu.
– Lưu sư đệ, sao đệ có thể giao du với người trong ma giáo? Đệ có biết hắn ta bụng dạ như thế nào không? – Định Giật sư thái lên tiếng
– Các vị, tại hạ và Khúc đại ca vừa gặp đã quen từ lâu, nhưng những trao đổi của chúng tôi đều là âm luật cầm tiêu, đàn ca thổi sáo, nhưng chuyện phân tranh trong giang hồ, bọn ta tuyệt đối chưa từng nói đến, các không thể có chuyện ta kết cấu với Ma giáo để làm hại đồng đảng võ lâm. Mong các vị minh xét.
– Huynh nói kết giao với Khúc Dương vì âm luật, chuyện này tả minh chủ đã điều tra rõ ràng từ lâu, Tả minh chủ nói Ma giáo ẩn chứa mầm họa, mấy năm gần đây vì Ngũ nhạc Kiếm Phái rất hưng vượng, nên tìm trăm cách chống đối, kích động chia rẽ, hoặc dùng tài vật hoặc dụ dỗ bằng mỹ sắc, Lưu sư huynh trước nay ngôn từ hành động cẩn thận, vậy chúng mới sắp đặt đúng sở thích phái Khúc Dương dùng âm luật mà ra tay. Lưu sư huynh nên tỉnh táo một chút, đừng trúng phải gian kế của Ma Giáo.
– Lưu sư đệ, đệ là chính nhân quân tử, gặp phải kẻ tiểu nhân bỉ ổi, ta thấy hay là đệ cứ dùng một kiếm giết chết hắn đi. – Sư thái tiếp tục
– Lưu sư đệ, quân tử phạm lỗi có nhật nguyệt sáng soi, ai nấy đều biết biết lỗi mà sửa chính là điều thiện, Ngũ nhạc Kiếm Phái chúng ta như cây liền cành tuyệt đối không thể chịu sự chia rẽ của Ma giáo. Làm tổn thương nghĩa khí đồng đạo. – Thiên Môn đạo trưởng lại lên tiếng khuyên can.
– Nhạc sư huynh, huynh là quân tử hiểu đạo lý, huynh thấy thế nào?
Lúc này, Nhạc Bất Quần mới lên tiếng:
– Lưu hiền đệ, nếu là bằng hữu thì rút đao tương trợ cho bằng hữu, cũng không nên nhíu mày, nhưng người họ Khúc trong Ma giáo rõ ràng là tiểu lý tàng đao, hắn bày mưu tính kế đánh vào sở thích của đệ, hạng người này mời là kẻ địch hiểm độc nhất. Hắn đang hại đệ tan nhà nát cửa thân bại danh liệt, ẩn chứa tâm địa hiểm độc, không thể nói hết được. Nếu hạng người này cũng có thể coi là bằng hữu, vậy hai chữ bằng hữu này há chẳng phải bị sỉ nhục sao?
Hắn tiếp tục:
– Cổ nhân có câu đại nghĩa diệt thân, thân còn có thể diệt huống chi là hạng người này. Đại ma đầu, đại gian tặc không thể làm bằng hữu.
Lưu Chính Phong lúc này bình tĩnh lên tiếng:
– Ban đầu Lưu mỗ và Khúc đại ca có những ngày tháng tương giao thì đã nghĩ đến sẽ có kết quả như ngày hôm nay. Cho nên hôm nay Lưu mỗ lựa chọn rửa tay chậu vàng trước. Chỉ là không ngờ chuyện này lại khó như vậy.
– Lưu sư huynh không cần nhắc khinh trọng, nếu ai nấy cũng như huynh, lâm trận trốn chạy vậy há chẳng phải mặc cho Ma giáo hoành hành trong giang hồ hay sao? Huynh muốn bỏ mặc mọi chuyện, vậy sao tên ma đầu Khúc Dương không đứng ngoài vòng? – Phí Bân lên tiếng phẫn nộ.
– Khúc đại ca cũng như ta, huynh ấy tuy không rửa tay chậu vàng, nhưng đã hạ lời thề độc sau này Ma giáo và Ngũ nhạc Kiếm Phái dù xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không nhúng tay vào, thậm chí đã nghĩ cách bù đắp hiểu lầm giữa hai bên. Đệ tử phái Hoa Sơn Lệnh Hồ Xung bị người ta đả thương tính mạng gặp nguy hiểm, là do Khúc đại ca dã ra tay cứu sống hắn.
– Cái gì, hắn thật đã cứu đại ca sao? – Nhạc Linh San giật mình lên tiếng.
– Chuyện đó có gì lạ, người trong Ma giáo lôi kéo ly gián chúng ta, nên chuyện gì bonjc húng cũng có thể làm được. Hắn bày trăm phương ngàn kế lôi kéo huynh thì cũng làm như vậy với những người khác. Thế nào Lưu sư huynh, tên Khúc Dương đó huynh có giết hay không? – Phí Bân lại lên tiếng giải thích và đe dọa.
– Đối với chuyện của Khúc Đại ca, ta đã nói một lần rồi, Phí huynh không cần phải phí lời.
– Nếu vậy, ta đành phải truyền tiếp lệnh của tả minh chủ, thanh lý môn hộ, diệt cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa, quết không dung tình.
– Ai dám diết sư phụ ta, thì phải bước qua xác ta trước. – Một đệ tử của Lưu Chính Phong bất bình lên tiếng.
Dứt lời, hắn và Phí Bân lao vào đánh nhau, chỉ một chiêu, tên đệ tử đó đã bị Phí Bân dùng kiếm đâm thẳng vào yết hầu lăn ra tắt thở. Lưu phu nhân kêu lên thất thanh:
– Vi Nghĩa, Vi nghĩa…
Lưu Chính Phong chạy đến ôm hắn dậy, nhưng không cứu kịp nữa, hắn đã lăn ra tắt thở. Quá tức giận, ông ném một chiếc ghế đẩu vào hắn, Phí Bân đánh một chưởng, chiếc ghế vỡ vụn ra, nhưng cổ hắn đã bị Lưu Chính Phong bóp chặt, cờ lệnh cũng bị ông cướp khỏi tay từ khi nào. Đủ thấy trình độ võ công của Lưu Chính Phong là vô cùng thượng thừa. Tất cả mọi người nín thở chờ đợi, không ai dám manh động. Đúng lúc đó, một tên nữa ôm con trai của ông đến buông lời đe dọa:
– Lưu Chính Phong, đừng làm bậy. Bằng không kẻ lớn người nhỏ của nhà ngươi đều phải xuống suối vàng. – Trong khi đưa trẻ vẫn luôn miệng gọi tên cha.
– Tên họ Đinh kia, người nào làm người nấy chịu, sao ngươi lại bắt cả nhà người ta làm con tin. – Định Giật sư thái bất bình lên tiếng.
– Lưu chính phong đã gia nhập Ma Giáo, hắn há chẳng phải bắt Phí sư đệ của ta làm con tin sao?
– Ta không bắt cóc ai cả, ta chỉ mong Tả minh chủ đồng ý cho cả nhà ta quy ẩn, tại sao chỉ có nguyện vọng đó thôi, các người cũng không cho ta toại nguyện.
– Tuyệt đối không được, nếu làm như vậy, người trên giang hồ há chẳng phải chê cười phái Tung Sơn của ta chịu sự uy hiếp của Lưu Chính Phong hay sao? Mau thả Phí sư đệ ra, nếu không đứng trách ta ra tay vô tình.
Đúng lúc hắn rút kiếm nhắm hướng Băng Tâm đâm thẳng thì một bóng người bay vút vào trong, chỉ bằng hai ngón tay đa kẹp chặt thanh kiếm ở ngay trước yết hầu nàng, cứu thoát Băng Tâm khỏi cái chết trong đường tơ kẽ tóc. Người này không ai khác chính là Khúc Dương, ông đã lao vào cứu nàng đúng như lời hứa đêm qua. Lưu Chính Phong thở phào nhẹ nhõm, lợi dụng lúc đó, Phí Bân thừa cơ hội, thoát ra và đánh lén Lưu CHính Phong một chưởng khiến ông bị thương khá nặng. Khúc Dương lao vút đến, một chưởng đánh hắn văng ra xa. Tên Phi Bân bị văng ra, ngã vào người Đinh sư huynh của hắn. Khúc Dương bất bình lên tiếng:
– Ha ha ha, các người xem, các người có đức hạnh gì, ở đây lạm sát người vô tội, còn nói danh môn chính phái, thật là một lũ khốn kiếp.
– Ngươi là ai?
– Ta đi không thay tên, ngồi không đổi họ, đệ tử Ma giáo Khúc Dương
– Ha ha ha, ngươi đã đến rồi, cũng tốt, mọi người đã thấy rõ Lưu Chính Phong câu kết với người của Ma giáo như thế nào, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ thay trời hành đạo, trừ hại cho dân.
Vừa dứt lời, thì hai tên cùng hợp lực lao vào đánh nhau với Khúc Dương, cả ba người múa võ đấu trưởng lực suốt mấy chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Bọn họ đấu chưởng lực với nhau tiếng nổ vang khắp cả sơn trang. Do quá nửa nội ực trong người Khúc Dương đã truyền cả cho Lệnh Hồ Xung, nên bây giờ ông không còn được như trước, chỉ một lúc sau là ông đã bị bọn chúng đánh cho văng vào tường, ngã ra. Sẵn đà, cả hai tên lao đến định kết liễu tính mạng Khúc Dương, thì ông phóng ra ba cây trâm về phía đó làm bọn chúng sợ hãi tránh xa, ngay lập tức, Khúc Dương đứng dậy, ôm Lưu Chính Phong chạy bay ra khỏi nóc nhà hướng về phía rừng sâu.
Bọn người của Phái tung Sơn thấy vậy hô hào mọi người đuổi theo, bỏ mặc những người còn lại ở nhà. Dư Thương Hải cũng đi theo, Lâm Bình Tri thấy vây định đuổi theo nhưng Nhạc Bất Quân đã ngăn cản lại. Dư Thương Hải dẫn đồ đệ đi theo một hướng khác, nhưng không phải là đường về phái Thanh Thành. Đồ đệ hắn thấy vậy hỏi:
– Sư phụ, chúng ta không phải về Thanh Thành sao? Tại sao lại đi về hướng ngược lại?
– Nhạc Bất Quần này mưu kế thâm sâu, hắn thu nhận Lâm Bình Tri, sao lại dễ dàng tha cho chúng ta, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm chúng ta đòi người thôi.
– Sư phụ thật là cao minh, bọn chúng chắc không thể ngờ, sư phụ đã cho các sư huynh đệ nhốt hai vợ chồng hộ ở núi Thanh Thành rồi.
– Đưa chúng dạo quanh các ngọn núi, cho các đồ đệ của ta hưởng thụ phu nhân của Lâm Chấn Nam, không phải rất thú vị sao? Ha ha – Hắn khoái trá cười lớn.
Tiếng cười chưa dứt khỏi miệng thì Nhạc Bất Quần đã xuất hiện:
– Dư quán chủ, xin dừng bước?
– Nhìn xem, người dẫn đường đã tới rồi, Nhạc chưởng môn có gì chỉ giáo?
– Vợ chồng Lâm Chấn Nam, song thân của Lâm Bình Tri tiểu đồ mà tại hạ vừa thu nhận đã bị kẻ gian bắt giữ, nay không biết đi đâu, mong dư quán chủ rộng lòng cho biết.
– Được, ta cho ông biết.
Vừa nói xong, Dư Thương Hải rút kiếm ra lao thẳng về hướng Nhạc Bất Quần, ngay lập tức, Nhạc Bất Quần cũng rút kiếm ra tiếp chiêu, hai người đôi tranh cả trăm hiệp, tung hết cả tuyệt kỹ ra giao đấu với nhau, đệ tử hai bên nín thở đứng nhìn. Căn bản Dư thương Hải võ công không cao bằng Nhạc Bất Quần nên bị đánh bại nhanh chóng. Thổ huyết ra miệng. Lục Hầu Nhi khoái trí nói:
– Dư Thương Hải, lần này ông biết sự lợi hại từ Tử Hà Thần Công của sư phụ ta rồi chứ?
– Dư quán chủ, chỉ cần ông chịu thả vợ chồng Lâm thị, ta có thể tha cho ông, đợi sau này Lâm Bình Tri học thành tài, sẽ tìm ông để trả thù. Không biết ý ông thế nào?
Biết không thể làm gì được, xem ra cũng không thể giữ hai vợ chộng Lâm thị lại, Dư Thương Hải đang định lên tiếng nói ra nơi giam giữ vợ chồng Lâm Chấn Nam thì đồ đệ của hắn chạy đến:
– Sư phụ…không hay rồi, vợ chồng Lâm thị bị Mộc Cao Phong bắt đi rồi, còn hại chết rất nhiều huynh đệ của ta nữa.
– Cái gì, ngươi nói cha mẹ ta… – Lâm Bình Tri chạy đến túm cổ áo hắn tra khảo, Nhưng Nhạc Bất Quần chạy đến can lại
– Bình Nhi, cứu người quan trọng, chúng ta mau đi ngăn lại. Đi
Sau đó ông kéo phái Hoa Sơn chạy theo hướng Mộc Cao Phong, bỏ mặc Dư Thương Hải với sự uất ức lên đến tận cổ.
Để lại một bình luận