Phần 5
Tôi không tránh mặt đi cũng như không cần lấy tay che, vì cứ để nguyên cho đèn soi vào mặt sẽ làm chúng nó thấy mình cũng là thằng lì lợm, từ đó chúng nó sẽ chùn tay hơn. Hoàn cảnh của tôi lúc đấy là khá căng, bọn nó có 4 – 5 thằng, gậy gộc cầm tay, tôi thì một mình, tay không, cây côn thì sáng nay trước lúc đi học đã bỏ ra để ở nhà vì còn lấy chỗ để hộp quà. Tôi xác định hôm nay nếu chơi nhau thì sẽ đứng im cho chúng nó đánh, không bật lại, vì càng bật càng chết, rồi có gì mai xử lý sau vậy.
Đang tính như thế thì bất ngờ có tiếng từ trong đám mấy thằng kia:
– Có phải Béo không?
Tôi ngẩng mặt lên, thấy thằng kia giật đèn pin, đi lại gần tôi, hóa ra là một thằng chiến hữu học với tôi hồi cấp 2, lên cấp 3 thì nó phải vào dân lập do học dốt. Sau đó nói chung là dưới sự dàn xếp của nó, tất cả xí xóa và tôi về nhà hoàn toàn lành lặn. Về tôi gọi cho em ngay, rồi hỏi han vài ba câu rồi tôi cũng đi ngủ luôn.
Những ngày tiếp theo là những ngày thật sự hạnh phúc của tôi, chúng tôi yêu nhau, hàng ngày tôi qua đưa đón em đi học, bất kì lúc nào tôi với em cũng như hình với bóng. Chúng tôi động viên, giúp đỡ rất nhiều trong học tập. Yêu em cũng làm tôi thay đổi khá nhiều, tôi bỏ thuốc lá, đi học chăm phát sợ, gần như không nghỉ buổi nào kể cả học chính cũng như học thêm. Tôi hiểu rằng nếu tôi thi trượt đại học, chuyện tình cảm của chúng tôi khó mà tiếp tục được.
Sự thay đổi của tôi làm mẹ tôi rất hài lòng, nên bà cũng dễ dàng bỏ qua chuyện hóa đơn tiền điện thoại hàng tháng của gia đình tăng đột biến. Mẹ hỏi thì tôi bảo là do tôi gọi điện hỏi bài bạn, cũng may là hóa đơn điện thoại cố định không hiện số của các cuộc gọi điện thoại nội hạt, nếu không thì chắc bà cũng chết ngất khi tôi suốt ngày chỉ gọi hỏi bài một số điện thoại duy nhất.
Em và tôi quấn quýt suốt, nhưng chưa bao giờ chúng tôi đi quá giới hạn, chỉ có những nụ hôn, những cử chỉ âu yếm là hết. Tôi và em gần như không giận nhau bao giờ. Chỉ có một lần em giận tôi vì một việc rất buồn cười.
Trước đây trong lớp tôi cũng có một thằng tán em, thằng này tên Dũng, thằng này lớp tôi vẫn gọi là Dũng hấp, vì tính khi dở dở ương ương của nó. Thật ra khi thằng này tán em, tôi cũng không ngại gì nó, vì hồi đó em cũng tỏ thái độ với nó mấy lần, nhưng thằng ngu này nó không chịu hiểu. Sau này khi em chính thức là người yêu của tôi, nó mới thôi. Sau này Hằng bảo nó là coi nhau như bạn thân.
Hôm đó giờ ra chơi tôi đang ngồi nói phét với mấy thằng bạn thì thấy Long Vân đi lên vẫy tôi ra.
– Có chuyện gì thế anh ?
– Lớp mày có thằng nào là thằng Dũng à ?
– Uh, thằng Dũng hấp, sao anh ?
– Mày với nó có thân nhau không ?
– ĐM, em ghét nó như chó, đợt trước nó còn tán cả cái Hằng nữa chứ.
– Thế được rồi, mấy thằng lớp anh đéo biết sao bảo là nhìn thằng đấy ngứa mắt, tý nữa về là xúc đấy, anh lên hỏi mày xem, nhỡ nó lại là bạn thân mày với thằng Tùng thì lại lằng nhằng ra.
– À thế à, anh xúc chết bà nó đi. Em cũng đang cay thằng này lắm
– Ờ thế được rôi, anh về đây.
Tôi quay vào lớp, đúng lúc đấy thì có trống vào tiết mới, tôi vào lớp thì không thấy em đâu, bà giáo vào lớp được 5 phút mới thấy em vội vã xin vào lớp. Tôi bắn sang cho em mẩu thư “ Trốn kiểm tra bài cũ à ?”, lúc sau thấy em viết vào giấy ném cho tôi “ra chơi em bảo cái này”, không biết có gì mà em làm nghiêm trọng vãi.
Ra chơi, tôi ra chỗ em, em kéo tôi ra tận góc hành lang phía trong cùng ( lớp tôi ở cuối dãy nên có một góc rất rộng phía trong)
– Có chuyện gì mà em làm như buôn lậu thế ?
– Hình mấy ông lớp 12B tý nữa về định đánh Dũng lớp mình hay sao ấy anh ạ ?
– Ai bảo em thế ?
– Anh Giang vừa bảo em xong ( Giang là ông anh họ em, cái ông đầu vàng khè mà tôi đã kể ở trên)
– Thế à ? Anh cũng không biết được.
– Anh xem thế nào dàn xếp giảng hòa vụ này đi, cho mấy ông ấy đừng đánh Dũng.
– Anh dàn xếp thế nào được, sao em không nhờ anh Giang ấy?
– Em bảo anh ấy rồi, anh ấy bảo là anh ấy không giúp được, anh ấy còn bảo em là nhờ anh thì được ngay, vì anh Long Vân còn lên xin phép anh đánh Dũng nữa.
Vãi đái cái ông Giang, con trai đéo gì mà mồm như cái tã vậy. Long Vân nó mà biết là bảo nó lên xin phép tôi, kiểu gì nó cũng cho cái dép tong vào mồm.
– Xin phép gì đâu, em làm như anh là trùm giang hồ vậy, anh thì tý nữa xuống cũng chỉ nói khó với anh Long thôi, chứ không biết ông ấy có bỏ qua không?
– Anh đừng giả vờ em, anh Giang bảo là anh chỉ nói một câu là mọi chuyện ok hết, vì anh Long Vân đang làm cho ông cậu anh.
Vãi Giang, quả bóng đã được chuyền rất đẹp sang tôi, còn tôi thì chẳng biết đỡ ra sao, bên tình bên nghĩa bên nào nặng hơn?
– Thôi được rồi, thế ông Giang có tham gia không?
– Lúc đầu thì anh ấy cũng định có, nhưng em bảo nên anh ấy thôi rồi.
– Ừh thế thì tí nữa học xong em lấy xe anh mà đi về, rồi mai lên đón anh đi học cũng được, anh ở lại dàn xếp cho.
– Thôi không cần, tý nữa em đi về với anh Giang cũng được mà.
– Ừh thế cũng được.
Tan học, tôi với thằng cứt ra cổng trường đã thấy đội 12B đứng lố nhố ở quán nước chè rồi, kịch bản chắc chắn sẽ là dong thằng kia đến chỗ trường cấp II cạnh đó rồi giải quyết. Tôi cũng kiếm cái ghế, ngồi cạnh Long Vân. Vừa ngồi xuống thì thấy ông Giang chở em đi về, Long Vân quay sang :
– Ô, mày không chở con mái già nhà mày về à ?
– Không, tý em đi có việc luôn. Bọn anh lại dong thằng Dũng ra chỗ trường cấp II à?
– Ừh, mày ra xem không?
– Thôi em về luôn đây.
Nói xong tôi lững thững vào trường lấy xe, tôi quyết định không can thiệp vào chuyện này, vì dù sao tôi thấy là chính Long Vân đã hỏi tôi trước, bây giờ lại xoay kèo thì cũng không ra làm sao cả, hơn nữa tôi cũng cay thằng này vì ngày xưa nó tán em, nên quyết định là mặc kệ nó. Lúc tôi vào thì thấy thằng Dũng hấp đang đi xe đạp từ nhà gửi xe đi ra. Lúc tôi quay ra thì đã thấy Dũng hấp đang dắt xe đạp đi cạnh mấy ông 12b, tôi phi xe theo lối ngược lại về luôn.
Chiều… tôi đang ở nhà thì em gọi điện :
– Anh can thiệp thế nào mà để mấy ông 12B đánh Dũng phải nhập viện kìa ?
– Nhập viện á ? Ai bảo em thế ?
– Mẹ em vừa về bảo xong ( thằng Dũng này có mẹ nó dạy cũng trường với mẹ em )
– Thế anh không biết được, lúc ở cổng trường anh đã dàn xếp xong rồi, chắc mấy ông ấy đánh ở chỗ khác thì anh làm sao quản lí được.
Cù cưa một lúc rồi em cũng cúp máy, tôi gọi ngay cho Long Vân, bảo ông ấy bảo ông Giang đúng như thế, không đến lúc ông ấy lại phun ra thì hỏng bét. Lúc sau Long Vân gọi lại cho tôi:
– Anh dặn thằng Giang rồi đấy, mà đàn ông đéo gì mà sợ vợ thế ?
– Anh dặn thế nào ?
– Anh bảo là lúc đấy chú ra nhờ, anh cũng bảo mấy thằng kia thôi rồi, nhưng sau chũng nó đi về lại đi theo thằng kia đánh.
– Ok, em cám ơn anh nhé.
Cúp máy xong tôi bật cười, nếu quả thật Long Vân bảo thôi, thì bố bảo thằng nào dám tiếp tục, hi vọng là em không biết cái đấy.
Tôi lên nhà bật ti vi xem, đang ngồi thì lại có điện thoại, tôi nhấc máy lên thì là thằng cứt:
– Gì đấy mày?
– Ờ, không biết sao cái Hằng nó vừa gọi cho tao, hỏi là trưa nay tao có đi với mày không?
– Thế mày bảo sao ?
– Thì tao bảo là học xong tao với mày ra quán nước ngồi tý rồi về nhà luôn, xong nó hỏi là thằng Dũng hấp bị bọn 12B đánh, tao bảo là lúc trưa tao với mày ra cổng trường thì cũng thấy bọn 12B đứng đấy, nhưng lúc sau về luôn nên không biết.
– Thôi xong, mày hại tao rồi cứt ơi!!!
– Hại cái gì? Sao thế???
– Thôi nhé, tý tao gọi sau.
Cúp máy thằng cứt xong, tôi gọi lại cho em:
– Alo ạ
– Ngoan nhỉ.
– Ngoan cái gì mà ngoan, em không thể ngờ anh lại nhỏ nhen đến thế, thấy có người bị đánh, người dưng còn giúp đỡ nữa là bạn bè cùng lớp với nhau. Em không thể hiểu tại sao chỉ một câu nói là Dũng nó không bị làm sao, thế mà anh cũng không nói được làm bây giờ nó phải đi viện rồi đấy.
– Thì em cứ bình tĩnh đã nào, bây giờ anh bảo ông Long thì ông ấy cũng thôi, nhưng bọn đánh thằng Dũng là mấy thằng cùng lớp với ông ấy mà, bây giờ anh bảo một hôm thì được, chứ chẳng lẽ anh cứ tò tò theo nó mãi à??? Chính ra em phải bảo thằng bạn thân em xem lại mình đi, bao nhiêu thằng lớp mình sao bọn nó không đánh, mà chỉ đánh mỗi thằng đấy.
– À, được rồi, thế còn việc anh nói dối em thì sao? Không làm được thì anh bảo không làm được, anh hứa hươu hứa vượn thế à ? Hay tất cả những gì anh nói với em từ xưa đến giờ đều như vậy sao ?
Giọng em lúc đó đã hơi hơi có mùi nước mắt, tôi lập tức hạ hỏa :
– Thôi em cho anh xin lỗi, cơ bản là lúc đấy mà không hứa làm cho em thì đời nào em chịu về.
Im lặng một lúc, rồi em lại nói:
– Em sẽ tha lỗi cho anh với điều kiện anh phải dẫn những người đánh Dũng hôm đó xuống xin lỗi nhà cô Ánh ( Ánh là bà già thằng Dũng hấp)
– Úi, em bắt anh làm thế khác gì em bảo anh trèo lên mái nhà hái sao???
– Tùy anh đấy, không được thì anh đừng bao giờ gọi điện hay xuống nhà em nữa.
Cụp…
Âm thanh cúp máy tôi đã nghe hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ chát chúa đến thế. Tôi thần người ra ngồi nghĩ cách làm sao để thực hiện lời em nói. Có thể các bạn nói tôi lụy tình, bị em nắm thóp hay không có lập trường, nhưng các bạn ở hoàn cảnh của tôi mới hiểu, em là người không bao giờ giận hờn vô cớ, và trên hết em rất thương người. Một tính cách nữa của em là em cực kì ghét nói dối, em rất hay noi :”một lần thất tin, vạn lần bất tin”.
Ngồi chán chê chẳng nghĩ ra cách gì, bảo mấy ông bặm trơn nhất cái trường cấp 3 đi xin lỗi một cái thằng hấp thì đúng là trèo lên mái nhà hái sao còn dễ hơn nhiều.
Ngồi chán tôi phi xuống nhà thằng cứt, lúc xuống thấy bà già nó đang lúi húi trong nhà, tôi phi xe xuống đỗ phịch ở cửa, thấy bà già nó vớ ông anh trai đang lúi húi xe sổ sách ( nhà nó làm cầm đồ). Tôi vào cửa, lấy giọng trịch thượng ầm lên :
– Cho cầm con ô tô lấy tiền uống café anh ơi!
Ông anh nó ngẩng lên, nhìn thấy tôi, lại cúi xuống rồi bảo :
– Thằng cứt trên nhà đấy !
Tôi tiu nghỉu vì trò đùa không được hưởng ứng, lót tót lên nhà. Vào phòng thấy ông bạn đang múa côn ở ban công ( thằng này tập côn từ nhỏ, cây côn của tôi cũng là nó mua cho ). Thấy tôi vào nó ngừng tập :
– Mày làm sao mà như cái thằng đang bắt sóc bỏ lọ bị bắt quả tang thế ?
– Đm, đang ong hết cả thủ đấy.
Tôi tóm tắt cho nó tình hình, nghe xong thằng cứt phá ra cười, tôi nhấm nhẳng
– Cười cái căng củ cọt, nghĩ cách cứu tao đi
– Cứu gì nữa, ca này khó đẻ lăm, khả năng phải mổ.
– Con lạy bố, không phải lúc đùa đâu.
– Bây giờ chỉ có cách là xuống là xuống nhà Long Vân xem tình hình thế nào đã
– Uh phải, công nhận mày ngoài cuộc nên sáng suốt hơn tao.
– Tất nhiên, Các Mác lúc nào chả giỏi hơn Lê nin, mày xuống trước đi, tao tắm ù cái rồi đi luôn, vừa tập ra nhiều mồ hôi quá, mà mày gọi xuống nhà Long Vân xem hắn có nhà không, không thì công cốc.
Lúc bọn tôi xuống đến nhà Long Vân thì thấy hắn với mấy ông giời ở 12B đang ngồi cả ở quán nước gần nhà hắn. Bọn tôi đi vào, vừa ngồi xuống tôi hỏi ngay :
– Bọn anh thế nào mà chơi thằng Dũng lớp em nặng thế ?
– Đm anh thề với chú hôm đấy bọn anh cực kì nhẹ tay, dằn mặt cho nó bớt vênh là chính. Đm cuối cũng nhà nó bsto phải đưa thằng chó ấy đi viện, chụp cắt lớp, rồi lên trường làm ầm lên, bà Cúc đang bắt bọn anh đền tiền viện phí, rồi đến nhà nó xin lỗi kia kìa ( Cúc là tên cô hiệu trưởng trường tôi)
– Là sao? Ý anh là nhà nó vòi tiền à? Thế mất bao nhiêu?
– 8 trăm, tính ra mỗi thằng 1 lít. Lại còn đến xin lỗi nó mới hãm chứ.
Nghe đến đây, tôi như nở từng khúc ruột, ôi, bất chiến tự nhiên thành. Tuy vậy ngoài miệng tôi vẫn nói:
– Đm, đền tiền thì được, chứ xin lỗi thì còn lâu, không đánh cho thêm là may ấy.
Long Vân từ nãy dến giờ vẫn im lặng, bây giờ mới lên tiếng:
– Đéo được đâu, nhà trường quyết định làm căng vụ này, vì con mụ kia giáo viên, quen biết cũng nhiều, nó lên trường làm ầm lên rồi, bây giờ không đến xin lỗi là đuổi học. Thôi được rồi, tao đã có cách.
Xong, Long Vân đã quyết khác gì Hoàng Thượng ban thánh chỉ. Tôi đang tính tìm cách xin đi cùng thì Long Vân lại quay sang tôi:
– Béo mày đi với bọn anh nhé, bọn anh toàn dốt đéo biết ăn nói, mày đẹp trai học giỏi lại khéo mồm vào nói hộ bọn anh vài câu.
Đi cùng thì tôi mong còn chẳng được, bây giờ lại được tiếng giúp đỡ, tuy nhiên làm gì thì làm, lúc nào cũng phải có giá của nó, người xì ke nhưng dáng đi lúc nào cũng phải thẳng :
– Thôi em ngại lắm, mà em có liên quan gì đâu, chẳng may đến tai bà già em thì lại phức tạp ra.
– Thôi chỗ anh em mày cố giúp bọn anh lần này.
Giả vờ suy nghĩ lúc rồi tôi cũng nói :
– Vâng nể anh lắm em mới đi đấy.
Tôi nhìn thấy mặt cả lũ 12B giãn ra, nhưng mấy bố đâu biết, người cất được tảng đá trên ngực là tôi chứ không phải họ.
Sáng hôm sau xuống đón em, ra cổng nhìn thấy tôi em bảo:
– Thế như nào rồi mà anh đã xuống đây.
– Em yên tâm, xong rồi, cuối tuần này bọn anh đến nhà nó xin lỗi.
Nghe thế em liền leo lên xe tôi, vừa đi em vừa nói:
– Lần sau anh đừng có nói dối em nữa, em không thích thế đâu.
– Uh anh biết rồi mà, mình đi ăn sáng nhé.
– Vâng.
Cuối tuần, tôi với mấy bố 12B xuống nhà thằng Dũng hấp. Vào nhà có mỗi bà già nó ở nhà, bà già thằng này thì không biết tôi, cứ nghĩ tôi là học 12B, tôi cũng kệ không giới thiệu, coi như tôi với bọn Long Vân là một đội. Tôi mở lời trước :
– Cháu mời cô uống nước. Hôm nay chúng cháu xuống đây trước là để hỏi thăm sức khỏe cô với gia đình, sau là để bọn cháu xin lỗi Dũng, thật ra mọi chuyện cũng là do anh em cháu hiểu lầm nhau thôi, sau thì bọn chau nóng quá nên cũng mất bình tĩnh để xảy ra sự việc đáng tiếc thế này. Thôi thì cô cho bọn cháu xin lỗi. Bọn cháu xin thanh toán khoản viên phí cho em, mong cô giơ cao đánh khẽ để bọn cháu tiếp tục đi học, blab la bla …
Văn vở một lúc thì thấy mặt bà già thằng này cũng dãn ra nhiều, sau cùng bà ấy cũng nói tha cho. Tự nhiên đằng sau tôi nghe thấy giọng Long Vân :
– Thế bây giờ Dũng nó ở đâu, cô cho bọn cháu thăm em nó một lúc ạ?
Tôi tròn mắt quay lại nhìn Long Vân, lúc trước tập ở nhà làm gì có câu này trong kịch bản, sự sáng nạo này là có ý gì đây ? Hay ông này định nhận Dũng hấp là đàn em rồi bảo kê cho nó rong trường không biết.
– Em nó đang nằm trên nhà, cháu lên cầu thang rẽ phải là phòng em nó đấy.
– Vâng thế cháu lên thăm em nó tý cô ạ.
Vừa nói Long Vân vừa kéo tôi lên, tôi chả hiểu gì nhưng vẫn lên theo hắn. Vừa lên cầu thang, mặt Long Vân thay đổi hẳn, trông hắn không còn hiền hòa như lúc trước nữa, thay vào đó lầ một bộ mặt lạnh như tiền, sau này tôi đã từng chứng kiến hắn một mình đứng bảo vệ một thằng đàn em trước khoảng hơn chục thằng cầm kiếm cũng với bộ mặt đó, nói hơi quá nhưng tôi cảm giác không có một nét con người nào phảng phất trong hắn lúc đó.
Lên nhà, hắn bảo tôi đứng ngoài, để một mình hắn vào. Khi hắn mở cửa vào, tôi nghe thấy tiếng ấp úng của thằng Dũng :
– Anh anh … anh Long ? Sao anh vào được đây ?
– Anh lên thăm mày, bà già mày mở cửa cho anh vào. Mày lại đây tao bảo.
Thằng kia lút cút đi ra, Long Vân xách cổ lên tát cho 2 phát lằn vết tay trên má :
– ĐM thằng chó, tao nói cho mày biết nhé. Bà già mày lên trường làm ầm lên làm trường định đuổi học bọn tao. Tao thì đằng nào cũng làm than, có học hay không cũng thế, nhưng tao nghĩ đến bà già tao khổ vì tao nhiều quá, muốn có cái bằng tốt nghiệp cho mẹ tao vui nên bọn tao mới phải đến đây. Nhưng cũng chỉ duy nhất một lần này thôi, từ giờ tao mà còn thấy bà già mày lên trường ý kiến này nọ thì tao nói thật là nhà mày chỉ có mỗi nước đi khỏi cái đất này, rõ chưa?
Mặt Dũng hấp cắt không còn hạt máu, lắp bắp:
– Vâng vâng em biết rồi ạ.
Trước lúc đi xuống, Long Vân còn cho một quại nữa vào bụng Dũng hấp rồi mặc nó lăn lộn, 2 thằng đóng cửa đi xuống rồi xin phép bà già nó rồi cả lũ kéo nhau đi về. Đi khỏi nhà thằng Dũng một đoạn, tôi bảo Long Vân
– Thôi mấy anh đi trước nhé, em chạy đi đằng này một lát.
– Mày đi đâu? Đi uống bia với bọn anh đã
– Thôi em có uống được đâu mà. Em xuống nhà cái Hằng tý
– Si tình vừa phải thôi ông em ạ, không thì sau này khổ đấy. Thế đi đi. Hôm nay cám ơn chú nhé.
– Có gì đâu anh. Chỗ anh em mà anh cứ nói cảm ơn em ngại quá. Thôi em đi đây.
Vừa nói tôi vừa rẽ xuống lối đi nhà em. Xuống nhà thấy em đang ngồi học bài, em hỏi:
– Anh vừa đi đâu về à?
– Sao em biết ?
– Tại không thấy gọi điện cho em? Em đoán anh đi đâu.
– Uh, bọn anh vừa ở nhà Dũng hấp ra đây.
– À thế à, mọi chuyện ổn chứ.
– Uh, nhìn chung là ổn rồi ( vừa nói tôi vừa nghĩ đến cảnh Dũng hấp lăn lộn dưới nền nhà, tôi cũng chưa bao giờ thấy kiểu thăm người ốm như Long Vân bao giờ ). Mà em đang làm gì đấy? Ra biển chơi đi.
– Cũng được, nhưng tầm 6h về nhé, hôm nay em còn phải nấu cơm.
Tôi chở em ra biển, gió biển thổi vào mằn mặn, mát rượi. Lượn lờ chán, tôi mang xe đi gửi rồi 2 đứa lững thững nắm tay nhau ra bãi. Bọn tôi tìm một cái mỏm đã, ngồi tựa vào nhau. Cảm giác của tôi lúc đó thật bình yên. Tôi mong những phút giây thế này kéo dài mãi mãi:
– Em đang nghĩ gì thế ?
– Em đang nghĩ về tương lai của chúng mình. Người ta bảo mối tình đầu thường không thành, nhất là những mối tình học sinh thế này.
– …
– Em lo lắm, em lo một ngày chúng mình phải chia tay, một ngày anh rời bỏ em, không biết lúc đấy em sẽ ra sao nữa ?
– Em yên tâm, cả đời này anh chỉ yêu mình em thôi, chúng mình sẽ cùng đỗ đại học, ra trường sẽ tổ chức đám cưới và sinh con. Anh hứa mà !
Em ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn niềm hạnh phúc. Tôi lại đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn, đầu lưỡi tôi lách qua mỗi em, em cũng từ từ mở miệng, chúng tôi quấn lấy nhau. Từ từ, tôi rời môi em, hôn xuống chiếc cổ trắng ngần, em hơi ngửa ra, tôi thuận đà sờ lên ngực em, cởi những nút áo đầu tiên, bất ngờ em giữ tay tôi lại khẽ nói :
– Anh à, em không muốn, anh yêu em thì hãy giữ cho em.
Tôi ngừng lại, lại khẽ đặt lên môi em mọt nụ hôn nhẹ rồi thì thầm :
– Đương nhiên rồi, anh yêu em nhất trên đời.
Em cười mỉm, 2 đứa lại ngồi bên nhau tâm sự. Lúc sau tôi lai em về vì em còn phải nấu cơm.
Để lại một bình luận