Phần 31
Trưa ngày hôm sau, chúng tôi về nhà tôi. Long Vân cũng về nhà luôn, tôi ở nhà một đêm rồi sáng hôm sau, tôi với lão Phương đi Hải Phòng.
Đến đầu đường 10, tôi gọi cho nàng :
– Vâng anh ạ – Giọng nàng vẫn đầy vui vẻ
– Uh, anh đang ở đầu đường 10 đây, sắp sang đến HP rồi.
– Ô, anh về sao không báo em trước, mà sao lại đi đường 10, anh về nhà à ?
– Uh, anh từ nhà sang.
– Anh đi với ai đấy ? Để em còn biết nấu cơm.
– Anh đi một mình thôi, đừng nấu cơm, tý mình tìm quán café nào nói chuyện lúc rồi anh đi luôn thôi.
– Có chuyện gì thế anh ? – giọng nàng thoáng chút lo lắng.
– Không có gì đâu, thế nhé, lát gặp.
Lão Phương quay xuống:
– Sao cu ?
– Cứ đi đi anh, tìm quán café gần nhà cái Ly ấy. À anh bỏ cửa kính em hút điếu thuốc.
Biết tâm trạng tôi nên lão mở luôn, sang đến gần nhà Ly tôi hút gần hết bao thuốc.
Tôi với lão Phương vào quán café, lão bảo :
– Mày ngồi đây rồi gọi nó ra, anh lên tầng 2, có gì thì gọi.
Tôi gọi nàng ra, lúc sau thấy nàng đi bộ ra.
– Ngồi ngay đây thì sao không vào nhà, à mà em thấy xe anh Phương đỗ ngoài kia, anh ấy đâu rồi ?
– Anh mượn xe anh ấy đi mà. Anh không vào nhà vì có chuyện muốn nói với em.
– Sao ? Chuyện gì á ? Anh nói đi.
– Mình chia tay nhau đi.
Sự ngạc nhiên của nàng là quá lớn, nhưng nhìn tôi, nàng biết tôi không nói đùa. Rồi nàng hỏi một cách dồn dập :
– Sao lại thế ? Anh nói xem ? Hay em làm gì sai ?
– Không em rất tốt Ly ạ. Nhưng – tôi ngưng lại, thật khó để nói dối trong tình huống này – nhưng anh vẫn còn yêu Hằng. Thời gian qua bọn anh đã gặp lại nhau, bọn anh nhận thấy vẫn còn yêu nhau. Và anh nhận ra rằng anh không yêu em, anh chỉ coi em là người lấp chỗ trống cho Hằng thôi. Ly, anh xin lỗi, rồi em sẽ gặp được người hợp với em hơn anh. – tôi nói một mạch, như sợ ai cướp mất lời.
Nàng đưa tay lên miệng, khóc thổn thức. Nhìn nàng, tôi cảm thấy tê tái cõi lòng, cảm tưởng như hàng chục mũi kim đang đâm thẳng vào tim tôi. Rồi nàng nhìn thằng vào tôi, gần như hét lên rồi chạy như bay khỏi quán :
– Đồ tồi, tôi đã lầm khi yêu anh. Anh là đồ khốn nạn.
Từng câu từng chữ của nàng xé nát tâm can tôi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng không nghĩ nó lại đau đớn như thế.
Em về rồi, tôi vẫn thẫn thờ ngồi đó. Tôi muốn chạy theo em, giải thích cho em tất cả, để em hiểu rằng, tôi không phải là một thằng như vậy. Lão Phương đi xuống, ngồi xuống ghế. 2 anh em chẳng ai nói với ai câu gì, được một lúc, tôi đứng dậy bảo lão:
– Về thôi anh.
Trên đường về Hà Nội, tôi đốt thuốc liên tục. Lần đầu tiên tôi suy nghĩ về những việc tôi đang làm, cũng gần như là lần đầu tiên tôi suy nghĩ nghiêm túc về lời nói của mẹ tôi : “ Cố học hành ra trường làm chuyên môn thôi, chứ đừng ham kiếm tiền ngoài con ạ “
Về gần đến Hà Nội, tôi bảo lão Phương :
– Anh này.
– Gì ?
– Anh cho em về nhà nhé, mấy hôm tới anh lên trông quán giúp em, em nghỉ mấy hôm.
– Uh, mày định đi đâu ?
– Em cũng chưa biết, đang tính đi chơi đâu đó cho đỡ chán, cũng có khi em về nhà.
– Uh, cứ nghỉ cho thoải mái, bao giờ về Hà Nội thì gọi anh.
Về đến nhà, tôi vật ra giường, người đầy mệt mỏi. Muốn ngủ một tý mà không tài nào ngủ được, tôi ra ban công đứng hút thuốc, nghĩ về hoàn cảnh của mình, chẳng biết làm sao, chỉ biết cười đầy chua chát.
Sáng hôm sau, tôi bắt xe về nhà. Trưa chẳng có ai ở nhà ( sau khi tôi lên học đại học, em tôi cũng đã lớn hơn và đi học bán trú nên nhà tôi không thuê người giúp việc nữa ), tôi lại lững thững ra biển một mình.
Gió biển mát rượi làm tâm hồn tôi cũng thư thái hơn một chút. Ngồi xuống một cái ghê nằm, tôi gọi một quả dừa, vừa hút thuốc vừa ngắm biển. Mặt biển rộng lớn làm ta cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhìn từng đôi trai gái quấn quýt nhau nô đùa, tôi chợt cảm thấy buồn não nề.
Đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình thì điện thoại reo, Long Vân gọi :
– Em nghe đây rồi.
– Mày đang ở đâu đấy ?
– Em mới về, đang ngồi ngoài biển.
– Thế à, thế chờ tý tao ra.
Lúc sau thấy Long Vân với thằng Huy đi ra. 3 anh em tôi gọi mấy cai bia với mấy con mực ngồi lai rai. Cả 2 lão đều không đả động gì đến chuyện tôi với Ly, tôi thì cũng chẳng muốn nói, coi như sự đã rồi, nói cũng chẳng giải quyết được gì.
Tối tôi về nhà, nghe tôi bảo ở nhà 1 – 2 tuần, mẹ mừng lắm, cười nói suốt.
Sau bữa cơm, mẹ gọi tôi lên nhà, bảo :
– Mày dạo này có chuyện gì hả con ?
– Dạ không, sao mẹ lại hỏi vậy ạ ?
– Mẹ đẻ ra mày, mẹ biết. Nếu không muốn nói thì thôi, nhưng cố gắng đừng để anh hưởng đến sức khỏe. Nếu có chuyện gì không giải quyết được, cứ nói với mẹ nghe chưa ?
– Vâng con biết rồi mẹ ạ.
Để lại một bình luận