Phần 17
Sáng hôm sau đang ngủ say thì thấy lành lạnh, rồi ánh sáng đột nhiên chói vào mắt. Tôi vùng dậy thì thấy Ly vừa kéo chăn của tôi vừa kéo rèm cửa sổ ra, tôi uể oải hỏi :
– Gì thế mẹ trẻ ?
– Mẹ trẻ con khỉ ấy, dậy ăn cơm trưa đi. Ngủ gì mà như chết vậy, đứng ngoài gọi khản cả cổ không biết gì.
Tôi lóc cóc vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ đã gần 12h. Xong xuôi quay ra thấy nàng đang ngồi chờ tôi ở ghế :
– Sao không xuống trước đi mà đợi tôi làm gì, xong tôi tự xuống chứ.
– Làm gì có ai ở nhà mà xuống, tôi phải đợi ông để còn có người ăn cơm cùng chứ.
– Mọi người đi đâu rồi ?
– Ai biết, đi từ lúc gần 10h kìa.
Vừa nói chuyện chúng tôi vừa đi xuống phòng ăn. Bữa trưa hôm đó hơi lạ, vì tôi cảm giác như nàng có chuyện gì đây vui vui, nàng nói nhiều, liên tực gắp thức ăn cho tôi rồi thỉnh thoảng lại nhìn tôi cười cười. Tôi thì chẳng để ý lắm vì còn mải… ăn. Cả ngày hôm qua ăn uống linh tinh làm trưa hôm đó tôi ăn như ma cơm vậy. Trong lúc ăn nàng hỏi :
– Chiều đi chơi nhé.
– Đi đâu thế ?
– Chưa biết được, đi loanh quanh thôi.
– Thôi đi với bà kinh lắm, chốc lại có thằng nó ra dọa đánh, tôi đến vỡ tim mà chết quá.
– Hứ, ông thì sợ ai, người ta mới chửi mấy câu đã rút dao định đâm người ta rồi.
– Úi giời, thế lúc nó định đưa nguyên chai rượu vào đầu tôi thì sao ? May mà nhanh không thì giờ bà đang ngồi đút cơm cho tôi trong bệnh viện rồi.
– Thôi thôi không cãi nhau với ông nữa, ăn nhanh lên rồi còn đi.
Tôi bật cười, gạt nốt bát cơm rồi ra bàn uống nước ngồi chờ cô tiểu thư thay quần áo và trang điểm. Chiều hôm đó là một buổi chiều khá vui, nàng đưa tôi đi chơi khắp Sài Gòn, chụp ảnh, Nhà thờ Đức Bà, nhà thờ lớn, rồi Dinh Độc Lập, Thảo Cầm Viên. Chúng tôi lang thang, ăn uống, chụp ảnh và cười đùa như một đôi tình nhân…
Bỗng tôi thấy nhớ em da diết, tôi ước gì người đi chơi cùng tôi buổi chiều hôm nay là em chứ không phải là Ly. Vào đây mới có 2 – 3 hôm mà nỗi nhớ em đã nhiều lúc làm tôi thần người ra. Tôi không dám gọi cho em, vì lão Phương dặn tốt nhất để càng ít người biết càng tốt. Sim chính của tôi tôi cũng đã rút ra và thay bằng sim khác. Tôi chỉ sợ nếu em gọi, không kìm được lòng mình tôi lại nói ra thì phiền. Rút máy điện thoại tôi gọi về cho cậu Minh :
– Béo à.
– Vâng cậu ạ. Tình hình thế nào rồi cậu ?
– Chưa thế nào cả. Cậu cũng đang tìm cửa chạy chọt đây. Nhưng tao tìm được thằng xì đểu cho bọn công an bắt thằng Huy rồi.
– Thằng nào thế hả cậu ? Cậu xử lý nó chưa ?
– Chưa, để lo xong xuôi cho thằng Huy về đã rồi sẽ xử lý. Mày vẫn ở trong Sài Gòn chứ gì ? Cứ nằm im trong đấy, để xong xuôi mọi thứ rồi hẵng về, nghe chưa ?
– Vâng cháu biết rồi, thế có gì cậu gọi cho cháu ngay nhé. Cháu cũng muốn về Hà Nội sớm để còn xem xét thi hết môn nữa mà.
– Uh được rồi, có gì là cậu sẽ điện cho mày ngay.
Tôi và nàng lại đi chơi, tối tôi và nàng ăn ở một quán ven đường, rồi lại lang thang tiếp. Buổi đi chơi kết thúc khi ba nàng bất chợt gọi về lúc hơn 9h tối.
Tôi đưa nàng về nhà ngay vì nghĩ có chuyện gì, nhưng hóa ra không phải, mấy tối liền không ở nhà nên chú Hoàng muốn một buổi tối ở nhà nói chuyện với con gái, tôi cũng lên phòng luôn để 2 cha con thoải mái.
Lên phòng thì thấy lão Phương đang đứng ở ban công hút thuốc, tôi vào, hắng giọng cho hắn biết. Hắn quay ra, cầm điếu thuốc bảo :
– Vừa quên không mua thuốc, chạy qua xem chú có điếu nào không ? Thấy trên bàn nên anh đứng đây hút luôn.
– Vâng, quan trọng gì đâu anh.
Tôi cũng lấy điếu thuốc ra đứng cạnh hắn. 2 anh em vừa đốt thuốc, vừa tâm sự với nhau về cuộc sống.
Mấy ngày hôm sau đó lão Phương hôm nào cũng mất hút từ sáng đến đêm, làm tôi suốt mấy ngày cứ đi chơi nàng suốt. Chúng tôi đi Suối Tiên, có hôm còn hứng chí đi miền Tây, về nhà bà con của nàng chơi. Nói chung thì mấy ngày đi với nàng rất vui, làm tôi dần quên đi cái hoàn cảnh mà mình đang phải chịu.
Một hôm tôi với nàng đang ăn sáng thì điện thoại, Long Vân gọi :
– Vâng anh.
– Thu xếp về Bắc đi, mọi chuyện ổn rồi.
– Thằng Huy đã về chưa ?
– Nó về nhà rồi, ông già nó với bà già mày lo xong hết rồi.
– Thế đã xử thằng chó xì đểu chưa ?
– Chưa, nhưng chắc chỉ 1 – 2 hôm nữa thôi.
– Thế anh bảo với cậu Minh chờ em về đã nhé. Đm em muốn xem thằng đấy là thằng nào ?
– Uh, thế hôm nào mày về ?
– Để tối nay về em bàn với ông Phương với chú Phát đã. Chắc 1 – 2 ngày nữa là em về thôi.
– Ok, có gì gọi anh ngay.
Cúp điện thoại, nàng quay sang tôi hỏi :
– Có chuyện gì không ?
– Tôi chuẩn bị về Bắc, ở nhà giải quyết xong việc rồi.
– Vậy à ? Thế hôm nào ông về ? – tôi thấy giọng nàng thoáng buồn.
– Chắc 1 – 2 ngày tới thôi. Sao mà mặt bí xị thế ?
– Ông về thì tôi lại suốt ngày lủi thủi một mình, còn cả tháng nữa mới đi học mà.
– Hay đợt này bà có ra Bắc chơi không ? Chú Phát với chú Tài khả năng cũng đi đấy.
– Thiệt hả ? Hay quá đi. Để tối tôi năn nỉ ba xem thế nào.
Tối hôm đó lão Phương cùng chú Phát về nhà ăn cơm. Tất cả quyết định là chiều ngày hôm sau sẽ bay ra Hà Nội, sau đó Long Vân sẽ đánh xe lên Nội Bài đón tất cả về nhà cậu tôi luôn. Lần này ra ngoài tôi và lão Phương sẽ 2 cha con chú Phát và chú Tài nữa.
Cả tối hôm đó và sáng hôm sau, tôi phát mệt với Ly khi nàng cứ liên tục hỏi tôi khí hậu ngoài đó như nào, rồi ở ngoài đó người ta chuộng mốt gì để mang quần áo theo. Sau một lúc đau đầu quá tôi bảo :
– Tốt nhất là bà mang theo 1 – 2 bộ thôi, sau đó ra ngoài đó mua thêm là hợp lý nhất.
– Trời hay quá, sao ông không nói từ đầu, làm tôi đỡ mệt chọn quần áo ?
…
Chiều hôm sau quay ra Hà Nội, Long Vân đã đánh xe lên tận sân bay đón chúng tôi. Sau đó thì lão Phương có việc nên bắt taxi về, con tất cả lại lên ô tô đi về nhà cậu tôi luôn. Vè đến Hà Nội nhưng tôi vẫn không gọi cho em, vì tôi muốn giải quyết xong tất cả rồi mới gọi em. Tôi cũng nóng lòng muốn giải quyết vụ này sớm, vì tôi muốn biết thằng đã hại tôi chui nhủi cả tuần lễ là thằng nào.
Trên xe tôi hỏi Long Vân :
– Thằng xi đểu với công an là thằng nào anh ?
– Một thằng bạn thằng Huy bên HP. Thằng này được một thằng khác nó thuê. Thằng mà thuê đấy đợt trước có va chạm với anh Minh, nên nó bơm tiền cho thằng cu kia ton hót với bọn công an. Thằng cu kia thì cũng là thằng vớ vẩn, hơn nữa cũng chỉ là con tốt đen hám tiền, hôm nọ tao tát cho mấy cái rồi cho về rồi. Còn giải quyết lần này là giải quyết thằng kia cơ.
– Nó có cứng lắm không ?
– Thật ra tao cũng không rõ lắm, thôi cứ về nhà rồi tính tiếp.
Nghe Long Vân nói thế, tôi lờ mờ đoán ra là thằng kia rất khó động vào. Tôi chợt nghĩ là rất có thể lần này 2 ông chú ở Sài Gòn ra cũng tôi không phải chỉ vì lời mời của tôi, mà có thể là lời mời của chính cậu Minh để giải quyết vụ này. Tôi thở dài, vụ này chắc không được tham gia rồi. Thôi cứ về rồi tính tiếp. Trên xe, tôi thiếp đi vì mệt mỏi sau chuyên bay.
Để lại một bình luận