Phần 20
Từ cái buổi hôm đó, tôi xem như chuyện tôi và em chính thức chấm dứt. Tôi lại lao đầu vào công việc, mặc dù trong thâm tâm, tôi biết tôi yêu em nhiều lắm.
Những buổi café hay họp lớp cấp 3, em gần như không bao giờ xuất hiện. Có lẽ em cũng muốn quên hẳn tôi sau buổi tối hôm đó.
Mọi thứ cứ như thế cho đến cuối kì 1 năm thứ 2. Thời gian này tôi bận kinh khủng, gần như ăn ngủ trên quán luôn. Noel, rồi liên hoan tất niên, dân tình đi hát hò nhiều. Nhiều khi thiếu người, chính tôi cũng phải trực tiếp làm.
Một chiều đang ở quán thì lão Phương gọi :
– Vâng anh.
– Mày xem tầng 4 – 5 còn phòng nào không ?
– Tầng 4 còn 1 phòng, tầng 5 chưa có.
– Thế thu xếp tầng 5 nhé, 2 chục người.
– Khách nào thế ? Quan trọng không ?
– Quan trọng, mày hôm nay phục vụ phòng đó đi, đừng để sai sót gì.
– Ok, thế có hàng họ gì không ?
– Cứ chuẩn bị trước đi, tao cũng đéo biết.
– Khách quan trọng mà anh lại đéo biết là thế nào ?
– Sinh nhật một thằng em của thằng cha làm ăn với tao, nó nhờ ông ấy đặt hộ, tao biết thế nào.
– Uh thế giá cả thế nào ?
– Cứ như bình thường.
– Ok.
Ngày đó ở quán phòng VIP lúc nào cũng có 2 thằng chuyên túc trực ở cửa, khách yêu cầu gì là bộ đàm gọi xuống dưới, lão Phương bảo tôi phục vụ tức là đứng ở cửa, xem xét tình hình tránh sai sót. Hơn nữa ở phòng VIP khách hay yêu cầu gái và thuốc. Mấy bố cứ cắn xong là lắm trò lăm, không xử lý khéo là rất phức tạp, hơn nữa đây lại là chỗ làm ăn nên lão Phương mới bảo tôi trực tiếp trực cửa.
Gần 8h, đang ngồi quầy bar nói phét với mấy thằng phục vụ thì bộ đàm của thằng trông xe gọi vào “ Khách phòng VIP đến”
Tôi quay sang bảo con bé lễ tân :
– Tý có việc gì gọi di động cho anh nhé, anh hôm nay trực tầng 5, khách của anh Phương.
Dặn xong tôi chạy ra cửa quán thì đoàn khách cũng vào đến nơi. Trông toàn một đội công tử tiểu thư, có gái đi cùng thế này chắc không gọi gái nữa rồi, đỡ mệt. Tôi cúi gập người :
– Xin chào các anh chị ạ. Anh chị đi theo em ạ.
Khi tôi ngẩng lên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh mà tôi ngỡ là mơ. Em. Em đang khoác vai người yêu, đi thẳng vào trong cửa quán. Nhìn thấy tôi, em khẽ sững người. Tôi rất nhanh quay đi, coi như chưa nhìn thấy, nhanh chóng bước về phía thang máy, đúng là oan gia. Để khách lên hết thang máy, tôi quay ra lễ tân lấy hộp quà và bó hoa quay lên phòng. Để phòng ốc xong xuôi hết, khách bắt đầu bật bia và thắp nến sinh nhật, tôi đàm xuống phong kĩ thuật:
– Bật cho anh bài Happy birthday đi.
Nhạc bật lên, tôi bước vào phòng, mang theo bó hoa và hộp quà :
– Xin lỗi anh chị ạ, được biết hôm nay là sinh nhật anh Trung, quán em có bó hoa và món quà nhỏ tặng anh ạ.
Ông Trung đó bước ra, nhận hoa và quà, miệng cám ơn rối rít.
“Cám ơn mẹ gì, tý đằng nào chả tính vào tiền hát”.
Việc tặng cho khách thế này giúp tôi nhiều việc, vừa nâng uy tín cho quán, vừa giúp tôi biết được em bạn ông Phương, nếu có va chạm gì còn tránh cái thằng đó ra.
Bia được rót tới tấp, tôi cũng nâng cốc bia nên uống cạn, tôi thấy em cũng nâng cốc nhưng chỉ nhấp môi, xong đâu đấy tôi bảo:
– Thôi anh chị cứ tự nhiên ạ, có gì cứ gọi em ở ngay phía ngoài ạ.
Khi quay ra tôi nhìn em, dường như em có ý định gọi tôi, nhưng lại thôi.
Hát được khoảng hơn 1 tiếng thì cửa phong bật mở. Theo phản xạ tôi đứng nghiêm chỉnh lại, là em. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, em mở lời trước:
– Vậy là anh vẫn làm ở đây từ hồi đó đến giờ à ?
– Uh …. em quen chủ bữa tiệc này hả ?
– Không, chủ bữa này là bạn của bạn em. Em đi cùng thôi.
Tôi hiểu chủ bữa này là bạn người yêu em. Tôi châm điếu thuốc :
– Anh vẫn hút thuốc hả ?
– Uh, muốn bỏ mà khó quá.
Lại im lặng, bất chọt em hỏi tôi :
– Hôm em thi chung kết nữ sinh thanh lịch, có phải anh đã đến, sao hôm đó nhìn thấy em anh lại bỏ chạy? Anh không muốn gặp em à ?
– Không, anh có đến đâu. Chắc người giống người thôi.
Em nhìn tôi với anh mắt đầy trách móc, những câu trả lời của tôi rất nhát gừng, thể hiện tôi không hề muốn nói chuyện. Nói làm sao, khi chính em là người chủ động nói lời chia tay. Đúng lúc đó cửa phòng lại bật mở, người yêu em bước ra, nhìn thấy em, hắn bảo:
– Ô, em đi đâu lâu thế ? – quay sang tôi, hắn hỏi – Người quen em à ?
– Dạ không anh, em định hỏi mượn chị điện thoại gọi thôi, máy em vừa hết tiền. – tôi nhanh mồm bảo
– Thế à ? Thế đã gọi chưa ? Không lấy máy anh mà gọi.
Vừa nói hắn vừa đưa điện thoại cho tôi. Tôi bảo :
– Dạ em vừa gọi rồi. Cám ơn anh chị. Anh ga lăng vậy thảo nào có bạn gái xinh quá.
Ai cũng thích được khen, nghe tôi nói, hắn cười tít mắt, quay sang nói với em.
– Thôi mình vào đi.
Hắn kéo em vào, nhìn em khuất dần sau cành cửa khép, tôi bật cười, cay đắng cho chuyện tình của chính mình. Chán nản, tôi gọi thằng cu em lên trông hộ, tôi xuống vào nhà vệ sinh rửa mặt. Quay lên thì tôi bảo nó ở đấy luôn, có người nói chuyện đỡ buồn.
Được một lúc thì tôi thấy mấy ông trong phòng bật nhạc sàn, sau đó lên nhảy nhót loạn lên. À, có tý men vào đây, kiểu này tôi gặp nhiều rồi. Đúng lúc đó thì có một thằng nhảy cả lên bàn kính mà nhảy nhót, vl. Tôi chưa kịp nói gì thì thằng cu em đã bật cửa vào :
– Anh ơi làm ơn xuống giúp em cái ạ.
Vừa dứt câu thì thằng chó đang nhảy lên bàn phi thẳng chai bia vào đầu thằng cu em, XOẢNG, thằng bé né được, chai bia phi thẳng vào màn hình tivi vỡ tan. ĐM, to chuyện rồi, thằng cu em dại quá, nó làm gì mặc bà nó, sao thì bắt đền, vào làm đéo gì. Tôi đàm xuống dưới: “Gọi mấy thằng lên tầng 5 ngay”.
Tôi bật cửa vào, kéo thằng em ra sau, bọn kia cũng lao vào giữ thằng cho kia. Thằng chó chửi loạn lên, đòi gặp chủ quán. Tôi nói :
– Em là quản lý ở đây, thằng em em nó không biết việc, anh bỏ quá cho.
Thằng này chắc lúc đầu thấy em phục vụ, sau lại nhận là quản lý. Nó tức tối hét lên:
– A đm giờ mày lại còn lừa tao à, quản lý đéo gì cái loại mày.
Nó còn chửi nhiều, nhưng tôi cố nhịn. Mấy thằng em lúc này cũng chạy lên, thằng cu vừa nãy đứng cùng tôi ra điện cho lão Phương. Thằng chó kia thấy thế hét lên :
– A đm mày còn dám gọi bọn lên à? Xem mày có dám làm gì bố mày không ?
Vừa nói nó vừa vơ chai bia đập mấy cái đèn nháy, đm, gặp thằng dở hơi rồi. Cũng may là đéo phải thằng chủ bữa này. Tôi nhảy lên, cầm cốc nước sinh tố để trên bàn hất thẳng vào mặt nó, nó tối mặt tối mũi ngã xuống ghế, tôi với chai bia đập vào tường cho vỡ ra rồi gí vào mặt nó:
– ĐM, mày chửi tao thế nào cũng được, còn mày muốn phá quán này hả, để bố mày xin mày tý tiết.
Thằng bé lúc này nghe vẻ tỉnh rượu, mặt cắt không còn hạt máu, mồm ú a ú ớ. Thực sự tôi cũng không dám đâm nó, vì một là ảnh hưởng đến quán, đến lão Phương, hai là cũng đéo biết thằng này thế nào cả. Mấy thằng em đến đó hiểu ý, lao vào kéo tôi ra, miệng thằng nào cũng hét lên :
– Thôi anh, chấp gì thằng say, bình tĩnh đi anh.
Tôi lúc đó mừng vãi, nhưng vẫn cố vùng vằng :
– Đm chúng mày cứ bỏ ra, xem nó dám làm gì.
Đúng lúc đó thì một giọng quen thuộc vang lên :
– Thôi dừng lại Béo.
Quay ra thì thấy lão Phương, may vkl. Hắn hất hàm :
– Mày đi xuống dưới đi, để anh dàn xếp.
Tôi quay lại nhìn, rồi đi xuống. Lúc quay đi tôi còn thấy rõ em đang nhìn tôi, một ánh buồn đến ghê người.
Buổi tối hôm đó là lần gặp duy nhất giữa tôi và em kể từ ngày chia tay cho đến hơn 3 năm sau. Trong 3 năm đó, tôi tiếp tục làm ở quán lão Phương, còn việc tuyệt nhiên không có liên lạc gì với em cả. Tôi cũng ít khi hỏi bạn bè về em, tôi muốn cái gì qua rồi thì để nó đi qua, níu kéo cũng không giải quyết vấn đề gì cả. Thời gian đầu, đôi lúc nhìn thấy những đôi yêu nhau đưa nhau đến quán, nhất là những ngày lễ tết, tôi cũng thấy chạnh lòng. Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lại thấy buồn đến nao lòng. Nhưng rồi dần dần nỗi nhớ em cũng nguôi ngoai, chủ yếu là vì tôi cũng khá bận, việc ở quán, rồi việc ở trường làm tôi lúc nào cũng xoay như chong chóng, cũng chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi linh tinh.
Tôi cũng quen khá nhiều bạn gái, cũng có vài người có cảm tình khá tốt với tôi, nhưng sau cùng cũng chẳng đâu vào đâu. Phần vì tôi bận, chỉ rỗi được thứ 2 thứ 3 đầu tuần, còn cuối tuần thì bận thôi rồi. Hơn nữa những ngày như 14 – 2 hay 8 – 3 lại là những ngày tôi bận hơn cả. Có người lúc đầu bảo là muốn đến với tôi, chấp nhận và thông cảm hết, nhưng sau cũng chẳng ra sao. Vì nói thật ít bạn gái chịu được cái cảnh cứ ngày lễ với cuối tuần là bạn trai mất hút, nhìn cảnh ngoài đường người ta đưa nhau đi chơi, thông cảm mấy cũng khó. Hơn nữa mối tình đầu đã làm tôi như con chim trúng tên một lần sợ cành cây cong, trong tình cảm tôi mặc kệ mọi thứ, như con sứa sóng đưa đến đâu thì đi đến đấy. Thế nên mãi đến đầu năm thứ 3 đại học tôi cũng chưa yêu ai.
Để lại một bình luận