Phần 14
Sáng hôm sau, lúc tôi đang ngủ nướng thì có điện thoại, nhìn máy thì thấy số Long Vân. Quái lạ, có chuyện gì mà lão này gọi mình sớm thế. Tôi uể oải bốc mày :
– Em nghe đây rồi.
– Mày đang ở đâu đấy ?
– Em đang ở nhà, đang ngủ, đã dậy đâu. Có việc gì mà mới bảnh mắt ra đã gọi sớm thế ?
– Mày thu xếp về ngay. Thằng Huy bị bắt rồi.
Tôi giật mình, lập tức tỉnh như sáo.
– Cái gì ? Sao lại bị bắt ? Ở đâu thế ? Bao giờ ?
– Đêm qua, bị bắt ở Quán Toan, trên xe nó có hơn 40 viên thuốc lắc. Thôi mày thu xếp về đi, trên điện thoại khó nói lắm
– Vâng được rồi, em ra bến xe về luôn đây.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, đúng rồi, phải gọi cho lão Phương ngay.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên …”
Không gọi được, không biết hắn tắt máy đi ngủ hay có chuyện gì rồi. Tôi bật dậy thay quần áo rồi lấy xe phi khỏi nhà.
Tôi lao như điên lên quán karaoke, hi vong đêm qua lão Phương ngủ ở đấy, lên đến nơi thì thấy mấy thằng nhân viên đang chuẩn bị ăn sáng, nhìn thấy tôi, một thằng mở lời trước :
– Anh, vào ăn sáng với bọn em.
– Thôi chúng mày ăn đi, anh Phương có đây không ?
– Có anh ạ, anh ấy ngủ trên phòng đấy, mà có việc gì mà anh gọi anh ấy sớm thế ?
Tôi chạy lên phòng ngủ của hắn, đập cửa gọi hắn dậy. Một lúc sau thì nghe thấy giọng hắn gắt lên :
– Thằng nào đấy ?
– Em Béo đây, anh mở cửa mau, có việc gấp lắm.
Tôi thấy trong phòng lục đục rồi lại thấy tiếng con gái léo nhéo. Mịa… lão này hôm qua lại gọi đào rồi. 10 phút sau mới thấy hắn thò đầu ra ngoài, tôi kéo hắn ra cầu thang, vừa đi hắn vừa gắt :
– Ơ cái thằng này, làm gì mà mới sáng đã rộn hết cả rang lên thế ?
– Anh ra đây, hỏng mẹ rồi anh ơi, thằng em em hôm qua về đến HP bị bắt ở Quán Toan rồi.
Lão Phương lập tức nghiêm túc trở lại, không như tôi, hắn bình tĩnh đến rợn người. Suy nghĩ một lúc hắn hỏi tôi :
– Thông tin có chắc không ?
– Chắc anh ơi.
– Thế nó đã khai gì liên quan đến anh em mình chưa ?
– Em chưa biết, em đang định về nhà xem tình hình thế nào.
– Mày điên à? Về bây giờ loắng ngoắng thằng kia nó khai ra thì nó tóm mẹ nó cả mày, mày bây giờ gọi về dưới nhà xem thế nào đã.
Tôi rút điện thoại gọi cho Long Vân, cùng lúc đó thì thấy lão Phương cũng lấy điện thoại gọi cho ai đó. Sau khoang 3 hồi chuông thì thấy Long Vân bốc máy :
– Béo à ?
– Vâng anh.
– Mày về chưa ?
– Em chưa, em bảo này, thằng Huy lúc đêm qua nó lấy thuốc là em lấy cho nó, không biết lúc lấy lời khai nó có khai ra em không ?
– Cái gì ? Mày lấy thuốc cho nó hả ?
– Vâng, hôm qua nó gọi em nhờ em lấy cho mà.
– Đm, thế thì mày đừng về vội, để anh hỏi xem thế nào đã.
– Vâng, có gì gọi em luôn nhé.
Tôi cúp máy xuống thì thấy lão Phương vẫn đang nói chuyện, lúc sau hắn đi ra chỗ tôi, nhìn ánh mắt dò hỏi của tôi, hắn bảo :
– Anh vừa gọi hỏi, cũng phải để ông ấy hỏi đã, chưa biết thế nào.
Hai anh em ra quầy bar, lão Phương với chai XO rót mỗi thằng một ít, cụng ly xong tôi đổ cả cái đống cay cay ấy vào họng rồi châm điếu thuốc. Hút được 2 – 3 hơi thì chuông điện thoại reo, cậu Minh :
– Cậu ạ !
– Uh, thế đêm qua là mày lấy thuốc cho thằng Huy hả ?
– Vâng ạ, không biết nó có nói gì về cháu với công an không ?
– Với tính cách thằng Huy thì cậu nghĩ là nó không nói gì đâu, nhưng để đề phòng mày cứ lặn đi đâu đó vài ngày, đề phòng có biến vì cậu nghĩ là thằng Huy dính vụ này do thằng nào đó xì đểu, chứ tự nhiên bao hôm không sao, đúng hôm lấy thuốc thì bị bắt. Mày có tiền đấy không ? Có chỗ nào lặn đi được không ?
– Thế được rồi, cậu đợi cháu một lúc cháu gọi lại cho nhé.
Tôi vừa quay vào thì lão Phương hỏi ngay :
– Sao rồi ?
– Ông cậu em vừa gọi, bảo là nghi có thằng nào xì đểu, bảo em lặn đi vài ngày để ở dưới đó giải quyết ổn thỏa đã.
– Uh, anh vừa hỏi thì trên này chưa thấy thông tin gì về việc công an tìm anh em mình cả. Nhưng thôi cứ đi đâu vài ngày cũng được. Mày có chỗ nào đi chưa ?
– Em định sang nhà thằng bạn ở mấy hôm.
– Thằng ngố, thế mà gọi là lặn à? Mày sang đó thì chỉ cần 2 tiếng là công an nó tóm cổ mày ngay. Được rồi, mày đi với anh. Đợt tới anh cũng có việc định đi, thôi thì nhân tiện đi luôn vậy.
– Đi đâu anh ?
– Sài Gòn. Mày đi lần nào chưa ?
– Em đi một lần rồi, lần đó đi xuyên Việt với ông già. Thế bao giờ đi anh ?
– Mày chuẩn bị đi, để anh bảo con bé lễ tân nó đặt vé luôn, có lúc nào đi lúc đấy.
– Để em về lấy mấy bộ quần áo đã.
– Uh nhanh lên, mang 1 – 2 bộ thôi, có gì vào đó mua tiếp.
Tôi phi về nhà, lấy cái balo cho vào 2 bộ quần áo, cái côn cũng được tôi lấy từ cốp xe ra nhét vào đáy balo, xong xuôi đâu đấy tôi gọi cho cậu Minh :
– A lô.
– Cậu à, cháu chuẩn bị bay đi Sài Gòn, nếu có gì cậu lựa lựa nói với mẹ cháu nhé.
– Uh, mày đi với ai đấy ? Trong đó có người quen không ?
– Cháu đi với ông anh hôm trước lấy thuốc cho thằng Huy đấy, cháu thì làm gì quen ai trong đó, nhưng cứ đi với ông kia thôi
– Uh được rồi, thế vào đó có gì gọi ngay cho cậu nhé, tao cũng có mấy chiến hữu trong đấy, có gì gọi tao ngay đấy.
– Vâng cháu biết rồi.
Tôi phóng xe sang nhà thằng cứt, kể tình hình cho nó nghe, rồi bảo nó lựa lời nói với em hộ tôi.
Tôi với lão Phương bay vào Sài Gòn ngay chiều hôm đó. Vào đến Sài Gòn, hắn mua cho tôi một cái mũ lưỡi trai, bảo đội cho đỡ nắng, cũng từ hồi đó mà tôi có thói quen đội mũ lưỡi trai đến tận bây giờ. Tôi hỏi hắn :
– Anh có chỗ nào đi chưa ? Hay là về chỗ chiến hữu của ông cậu em ?
– Có chỗ rồi ? Thế mày định về đấy à ? Hay là đi với anh ?
– Em đi với anh thôi, có gì 2 anh em cho nó dễ.
– Uh, thế gọi taxi đi.
Chúng tôi vẫy 1 cái taxi, lên xe lái xe hỏi đi đâu, lão Phương đáp vẻ thành thạo :
– Cho về phường 12 quận 4 anh ơi !
Về đến nơi, lão Phương dẫn tôi vào 1 quán cafe khá đẹp, tên thì tôi không nhớ, chỉ nhớ nó ở gần chỗ Cầu Calmete ( chẳng nhớ viết có đúng không ), tôi và lão Phương vào đó gọi 2 cốc café đen, rồi lão Phương rút điện thoai gọi cho ai đó. Tôi nhấp môi cốc café, nói thật các bác trong Nam đừng tự ái, café ở trong này uống như nước gạo vậy. Nó không được đặc, thơm và sánh như ở ngoài Bắc. Tôi uống được một ngụm rồi bỏ đó, vẫy em phục vụ.
– Cho anh bao vina em.
– Dzạ quán em không có vina anh.
Lão Phương thấy thế vội bảo :
– Cho bao mèo đi em gái.
Quay sang tôi :
– Trong ngày người ta ít hút vina lắm, chỉ hút mèo thôi.
Tôi ậm ừ ra vẻ hiểu, châm điếu thuốc. Điếu thuốc vừa tàn thì có một thằng đến bàn bọn tôi, nó nắm 2 bàn tay vào nhau rồi cúi người xuống vẻ lễ phép :
– Dạ anh có phải anh Phương không ạ ?
– Phải rồi, có chuyện gì thế ?
– Dạ em là đàn em của anh Phát, anh Phát bảo em ra đón 2 anh ạ.
Lão Phương gật đầu rồi vẫy tôi ý bảo đứng dậy, 2 anh em ra ngoài thì thấy 1 con Mer đang mở cửa chờ chúng tôi. Tôi quăng cái balo rồi nhảy vào trong, lão Phương vào theo. Thằng cu vừa nãy đóng cửa cho bọn tôi rồi lên ghế trước, bào thằng lái xe :
– Đi đi.
– Dạ đi đâu anh ?
– Về nhà chứ đi đâu nữa.
Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhà vườn, khi tôi và lão Phương bước xuống xe thì từ trong nhà, một người đàn ông nhìn tất phong độ bước ra. Lão chìa tay ra, Phương nắm lấy, bỗng lão kia phá lên cười :
– Thằng em, lâu lắm mới gặp. Dạo này thế nào ?
– Dạ em dạo này đói lắm, định vào đây xin anh bữa cơm đây.
Nói xong lão Phương quay sang tôi :
– Đây là thằng em em, anh cứ gọi nó là Béo.
– Rồi vào hết trong nhà, cứ làm mấy chén đã rồi làm gì thì làm.
Vào trong nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước một không gian quá đẹp mắt. Những bức tượng, đôi ngà voi hay những bức tứ quý trên tường cho thấy chủ nhà không những có tiền mà còn rất có mắt thẩm mỹ. Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trong mắt tôi, ông Phát có vẻ rất hài lòng. Khẽ nắm vai tôi, ông bảo :
– Nào chàng trai trẻ, ngồi xuống mâm đi chứ.
Vào bàn ăn ngoài tôi, lão Phương và ông Phát ra thì còn có một cô gái nữa, có lẽ cũng trạc tuổi tôi, đang ngồi sẵn ở bàn rồi. Ông Phát rót mỗi người một ly rượu, chúng tôi cạn hết. Sau đó là đến màn giới thiệu, cô gái đó là con ông Phát, tên là Ly, bằng tuổi tôi và đang học đại học kinh tế ở Sài Gòn. Câu chuyện dần dần trở nên xôm hơn, tôi được biết trước kia ông Phát là người Hải Phòng sau đó chuyển vào Nam sống cũng được gần 5 năm nay. Nói chung cảm nhận của tôi ban đầu là ông Phát là người khá dễ chịu, ăn nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, điển hình của dân làm ăn kinh tế lớn. Sau cùng ông hỏi tôi:
– Thế chàng trai trẻ là người Hà Nội à ?
– Dạ không ạ, cháu học đại học ở Hà Nội thôi, còn cháu là người QN ạ.
– À thế à, chú cũng có mấy người bạn ở QN, thế cháu ở vùng nào ?
– Dạ cháu ở X ạ.
– Thế à ? Thế ở đó có biết ai tên là Minh mà làm than ấy ?
– Có phải Minh có vợ tên là Thủy không ạ ?
– Uh đúng rồi, ?
– Có phải ông Minh đó có số điện thoại là 09xxxxxxxx không ạ ?
– Uh, chuẩn luôn, có quen à ?
– Dạ, cậu Minh là cậu ruột cháu ạ.
– Hả ? Thật à ? Thế để chú gọi cho cậu mày luôn, báo tin mày đang ở đây.
Nói xong chú Phát rút điện thoại gọi :
– …
– Uh ông Minh à ? Có phải ông có thằng cháu tên là Béo đang học đại học ở Hà Nội không?
– …
– Nó đang ở nhà tôi trong Sài Gòn đây.
– …
– Nó đi với một người anh em của tôi vào. Vừa đến chiều nay.
– …
Chú Phát đưa điện thoại về phía tôi :
– Cậu mày gặp này.
– A lô cậu ạ ?
– Uh, thế mày đang ở chỗ chú Phát à ?
– Vâng, cháu đi theo anh Phương vào đây. Chú Phát là người quen anh ấy.
– Thế may quá rồi, tao cũng đang định gọi cho mày bảo là có gì thì đến chỗ chú ấy, thôi thế được rồi, mày đưa máy cho chú ấy.
Tôi trả máy cho chú Phát, tôi thấy chú đưa lên nghe một lúc lâu rồi mới cúp máy. Quay sang 2 thằng tôi, chú bảo :
– 2 thằng vào đây trốn nã à ?
– Đâu anh, đã bị nã đâu. Bọn em chỉ đề phòng nên biến đi vài ngày thôi. Tiện em có việc trong này nên vào đây thôi.
– Uh anh cũng chỉ hỏi thế thôi. 2 thằng cứ ở đây, chơi trong này chán thì về, việc ngoài kia cứ để bọn anh lo cho. Mà thằng Béo cũng có duyên với chú đấy, đúng là quả đất hẹp nhỉ, đi đâu cũng gặp người quen. Nào, uống !!!
Bữa tối hôm đấy tôi chẳng ăn uống được mấy, phần vì đi xa mệt, phần vì lo lắng linh tinh. Tôi ở nhà chú Phát, nhà rộng nên tôi với lão Phương mỗi người một phòng. Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, tôi hết ra ban công hút thuốc rồi lại vào xem ti vi, mãi đến gần 4h thì tôi thiếp đi.
Để lại một bình luận