Phần 21
Gia Bảo lòng trùng xuống, gã đã lặng lẽ rời khỏi văn phòng khoa sau khi hoàn thành phần động viên trên cương vị đội trưởng nhờ sự khơi dậy bất ngờ của Hải Hà, không ai biết được rằng lần thất bại này đối với gã còn một mối bận tâm khác lớn hơn tính cầu toàn của gã nữa. Gã đang đứng ở đầu hành lang xa nhất, ngay hai đầu cầu thang lên xuống các tầng, nơi mà tiếng reo hò từ hội trường lầu sáu không còn có thể vang vọng đến nhưng thanh âm từ bài hát của những người đồng đội vẫn còn nho nhỏ đâu đây, mặt gã trầm ngâm, nét mặt mà gã không hề muốn cho ai nhìn thấy. Bước chân khe khẽ tiến gần lại sau lưng Gia Bảo, gã nhận ra nhưng vẫn đứng im không màng tới, trong lòng đã đoán biết được một chút người đang đến. Người đó tựa vào lan can kế bên gã, quan sát từng biểu hiện trên gương mặt phúng phính.
– Cô ra đây làm gì.. ?
– Vậy anh ra đây làm gì… ?
Gia Bảo nhíu mày, khó chịu với kiểu trả lời theo dạng hỏi ngược này.
– Tôi cần ở một mình lúc này… – Giọng gã cộc cằn.
– Không, anh cần người lắng nghe lúc này…
Tâm can Gia Bảo chợt lay động, đã lâu rồi chưa ai nói với gã như thế. Kể từ khi mẹ gã mất, kể từ khi gã thay đổi, kể từ khi những đối xử trở nên khích bác với mọi người xung quanh, tưởng chừng như những lời quan tâm như thế này sẽ chẳng còn được nghe thêm lần nào nữa, nay bất chợt lại xuất phát từ người con gái trong đội nhảy minh hoạ bên cạnh. Trong tận thâm tâm gã, có chút gì đó êm nhu len lỏi.
– Đừng xía vào chuyện của tôi… – Giọng gã đã nhẹ nhàng hơn một ít.
– Tôi không xía vào, anh sẽ kể cho tôi…
– Ha ha, vậy… tôi sẽ kể cho cô nghe, sau khi chúng ta hoà chung nhịp thở trên… cùng một cái giường… nhỉ… nhỉ…
Gia Bảo cố vứt nỗi bận tâm trong lòng trở lại vẻ khó ưa thường ngày, gã dùng ngón trỏ nâng cằm của người kế bên, mắt xoáy sâu vào gương mặt xinh đẹp ương ngạnh ấy. Gã không muốn bộc bạch chuyện riêng tư của mình cho bất cứ ai giờ phút này cả, nhưng gã biết đối phương sẽ cố truy hỏi, gã đành giở lại chiêu trơ trơ mặt đê tiện để đuổi khéo cô gái này đi, tưởng rằng sẽ thành công như mọi lần với sự tức giậng rủa xả ngược về mình. Nhưng… gã đã lầm…
– Anh không cần như thế… Cứ trải lòng mình ra với mọi người… Đừng tỏ ra xấu tính chỉ để che đi con người thật bên trong… Đừng để mọi người hiểu lầm mình hoài như thế…
Cô gái ôn nhu khuyên giải, ánh mắt cương quyết không tránh né bàn tay to bè dưới cằm, nụ cười nham nhở của gã thường ngày giờ đây không còn giữ được phong độ, đối với cô dường như nó trở nên mạnh mẽ và ấm áp hơn hẳn, ngay chính cô cũng chẳng hiểu tại sao mình bất chợt thấu suốt con người trước mặt này đến vậy.
– Ha ha… Tôi chính thị là muốn thế. Em gái, em nên biết một điều… con người lạ lắm… phải có kẻ mà họ ghét khích bác họ, họ mới tỉnh ngộ mà tiến bộ. Khuyên giải bình thường… đối với họ chẳng ăn thua gì đâu…
Gia Bảo càng nhích mặt lại gần cô gái hơn nữa, cố giơ ra vẻ đắc ý giả tạo mà thường ngày gã vẫn làm tốt hơn bây giờ nhiều. Chiếc cầm xinh xắn của cô gái vẫn yên vị trong hai ngón tay của gã, không hề có sự phản kháng tránh né nào.
– Không… con người cần san sẻ để cùng nhau hướng về phía trước. Động lực ganh ghét không muốn thua kém ai chỉ thúc đẩy con người ta nhất thời chứ muốn về lâu dài thì phải là cùng nhau tiến bộ…
– Ha ha… em gái… em ngây thơ quá rồi… Đời chưa dạy em nhiều điều đâu nhỉ…
– Không… anh mới là trẻ con khi đem hiềm khích thúc đẩy sự tiến bộ. Có người nào đó đã nói… muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau… Đừng đem bụng anh so với bụng thiên hạ…
Gia Bảo im bặt sau những câu nói ấy, nhìn sâu vào đôi mắt cương quyết đối diện. Chưa bao giờ… chưa bao giờ có ai nói với gã những điều này. Gã không còn cười, gương mặt xinh đẹp của đối phương sáng bừng dưới bóng đêm. Lòng gã chợt yên ả, những sóng trào suốt tối nay bỗng tĩnh lặng như hồ thu, có gì đó đang dâng tràn trong lồng ngực, gã đã tiến sát lại gần hơn người con gái ấy, người con gái ở đây dường như hiểu gã hơn chính gã hiểu mình.
Cô gái chợt thấy gương mặt Gia Bảo thay đổi giờ đây nghiêm túc lạ thường, vẻ khinh khỉnh đê tiện thường ngày bay biến đâu mất. Hình dáng đối phương không còn xấu xí trong mắt cô. Nhưng… dường như… như vậy… không phải là hơi quá sao… Mắt cô gái nhắm chặt lại, môi và cằm run run trong những ngón tay to bè kềm cặp của gã. Trống ngực cô đập thình thịch, toàn thân cứng đờ, hai lòng bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi. Chính cô gái cũng đang tự hỏi lòng mình đang làm gì đây, mình đang mong chờ điều gì. Một nụ hôn ư ? Nhưng mình đã có bạn trai rồi mà. Sao mình không bỏ đi ? Sao vẫn còn đứng yên ở đây ? Toàn bộ những câu hỏi cứ lần lượt lướt qua trong khi hơi thở của Gia Bảo đã phà sát lên mặt. Phút lưỡng lự cuối cùng lại trở thành tiền đề cho mũi chạm mũi, môi chạm môi. Môi trên gã chạm vành môi trên của cô, môi trên cô chạm môi dưới gã, nụ hôn run run nhẹ nhàng bất chợt. Những tiếng chít nho nhỏ phát ra đều đặn, tim cô gái như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mắt nhắm chặt không dám mở ra. Hơi thở gã phà vào mũi, vẫn thơm tho mùi bạc hà dù đã hát suốt cả buổi. Tuy dáng vẻ Gia Bảo có chút ngông nghênh, gương mặt khinh khỉnh đê tiện, nhưng gã hoàn toàn sạch sẽ, sinh trưởng trong gia đình giàu có, tuyệt không phải là kẻ ở dơ.
Gia Bảo vòng tay qua chiếc eo thon kéo sát tấm thân mềm mại vào lòng. Bụng gã hơi mỡ màng chạm vào khuôn bụng thon thả của cô gái. Vú cô săn tròn trong chiếc áo jumpsuit bó sát chỏi vào vùng ngực núng nính của gã. Cặp môi dày của gã vẫn nhẹ nhàng chuyển đổi trên khuôn miệng xinh xắn, nước miếng cả hai bóng lưỡng bờ môi cô gái. Gã cũng ngạc nhiên với chính mình, nụ hôn này êm ái như một dòng sông không chút gợn sóng, khác hoàn toàn với những lần đá lưỡi đầy nhục dục với mấy đứa con gái mà gã dẫn về nhà. Chỉ là môi chạm môi, lưỡi không xâm nhập nhưng sao lại cảm xúc dạt dào đến thế. Không biết là bao lâu tay gã đã trượt dần xuống bờ mông cô gái, bộ jumpsuit khiêu gợi mà cô chưa kịp thay giờ mỏng manh ngăn cách bàn tay gã chạm vào da thịt mình. Lửa tình trong cả hai âm ỉ dâng cao. Gã cảm thấy khúc thịt trong quần bắt đầu bất trị cương nhẹ.
– Ưm…
Cô gái cũng không khá hơn gã, thở ra một tiếng khao khát trong cuốn họng, hai tay gồng cứng bấu chặt vào đùi mình qua lớp tất lưới bắt đầu phượt đứt vài đường. Tâm trí mụ mị không biết nên dừng hay chiều chuộng bản thân.
Chát
Bờ mông cô gái nảy tưng sau cú vỗ bất ngờ của Gia Bảo khiến cô bừng tỉnh. Gã dứt miệng mình ra khỏi môi cô, nụ hôn êm ái mê mẩn khiến suýt chút nữa làm gã bất chấp tất cả tiến xa hơn. Nhưng chút lý trí của người từng trải khiến gã quyết định dừng lại. Đối với cô gái ương ngạnh trước mặt, gã có điều gì đó trong lòng muốn nâng niu hơn là chỉ thoã mãn dục tính của mình.
– Ha ha… này em gái… anh không dễ dãi thế đâu nha…
Dứt lời gã quay đi trong ánh mắt chưa hoàn hồn của đối phương, cố gắng dấu đi cục u giữa quần mình. Gã sợ ở lại lâu hơn nữa lại không chịu nổi lại làm càn mất. Bài hát từ văn phòng khoa của cả hai đã dừng từ bao giờ, gã bước vội về phía cầu thang, bàn tay dấu trong túi quần còn vương vấn độ mềm mại của bờ mông nảy nở của cô gái, cuộc gặp gỡ đêm nay khiến tâm hồn gã thanh thản, nỗi bận tâm ban đầu dường như đã có chủ ý giải quyết xong. Vậy thì … về thôi, lòng hoan hỉ nghe tiếng cô gái la toán tức giận sau lưng.
– Đồ heo mập… biến thái… đi chết đi…
Tiếng la hét vang tận đến đầu cầu thang của tầng trên, đến thẳng tai của Đại Hùng, nhưng hắn chẳng màn để tâm. Hắn đang ngồi ủ rũ, tay ôm đầu gậm nhấm lại sai lầm chết tiệt của mình, cơ hội thể hiện do chính hắn tạo ra cũng lại do chính hắn đạp đổ, vị trí guitar chính mà hắn ham muốn một lần nữa xa vời tầm tay. Giờ đây hắn chỉ còn biết tự rủa mình là đồ mãi mãi thất bại.
– Ha ha, tiếng hét thật mê người làm sao.
Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau Đại Hùng, góc cầu thang này không đèn tối thuj trong đêm chẳng thể soi rõ mặt gã vừa đến trông như thế nào. Chẳng cần quay đầu lại Đại Hùng cũng biết là ai, giọng này quá quen thuộc với hắn rồi. Chỉ là giờ hắn chẳng muốn tiếp chuyện với bất cứ ai cả.
– Không thể ngờ… Con bé xinh đẹp mĩ miều vậy mà có thể hôn được thằng heo mọi đó… ha ha… thật là bất ngờ, thật là bất công. Mà chọn chỗ nào không chọn, chọn ngay đầu cầu thang, báo hại thằng em đây phải vòng đường khác xa lắc để tìm ông anh…
Gã đàn ông đó tiếp tục, giọng nói ôn hoà dễ nghe, dễ đi vào lòng người.
– Mà ông anh định buồn bã đến bao giờ… Sai sót nhỏ ấy có đáng là bao so với thứ ông anh còn cần và sắp sửa phải lấy lại…
Nghe đến đó người Đại Hùng run khẽ, ngẩng đầu lên nhìn vào hai bàn tay trắng bệt của mình.
– Đúng rồi mình còn một thứ cần phải lấy lại mà… – Đại hùng tự lẩm nhẩm trong miệng.
– Sao… phấn chấn lại rồi phải không…
Gã phía sau tiếp tục khích lệ, miệng lộ nụ cười nham hiểm. Con rối trước mặt bị hận thù che mắt dễ dàng bị gã dùng tâm lý điều khiển mà không hề hay biết, phải vậy gã mới có thể đạt đến mục đích của mình. Mục đích của gã không gì ngoài… Gã cười khùng khục với ý nghĩ trong đầu mình.
– Mày cười cái gì… Đại Hùng trầm giọng.
– Không có gì thấy ông anh phấn chấn lên, tiểu đệ lấy làm vui mừng thôn siết.
Gã lấp liếm bằng cái miệng dẻo quẹo của mình, Đại Hùng chỉ hừ lạnh, không nói gì thêm. Hắn quá biết tính cách của người đằng sau, một thằng nhóc thư sinh với gương mặt dễ mến nhưng trong bụng thì một bồ dao găm. Chính Đại Hùng cũng nhờ có gã giúp đỡ mới có thể triệt hạ được cánh tay của Kỳ Nam. Đại Hùng lại nghe hắn thỏ thẻ giọng êm dịu phía sau lưng mình…
– Vậy… chuẩn bị bước kế tiếp của kế hoạch nào…
Cô giáo Bảo Thy không thể tin vào tai mình nữa, gương mặt bầu bĩnh dễ thương của cô ngây ra nhìn người con gái khiêu gợi trước mặt vì quá bất ngờ vì những gì cô ta vừa nói. Văn phòng khoa giờ này đã yên ắng khi cả đội văn nghệ đã sốc lại tinh thần và lũ lượt ra về. Bảo Thy ở lại dọn dẹp một số thứ, khi chuẩn bị niêm phong cửa và ra về thì người con gái kiêu sa này bước vào. Cuộc nói chuyện giữa hai người nãy giờ làm Bảo Thy vô cùng ngạc nhiên xen lẫn sung sướng, điều kỳ diệu đã đến với đội văn nghệ do cô quản lý. Mà người đem đến điều kỳ diệu ấy còn đáng ngạc nhiên hơn đang ngồi đối diện với Bảo Thy – Ca sĩ Tóc Mây…
– Em… em nói thật chứ…
Bảo Thy run giọng muốn xác định thêm lần nữa trước thông tin mà Tóc Mây mang lại. Tóc Mây mỉm cười nhẹ ngầm xác định lời mình nói, nụ cười mê người, mái tóc cắt ngắn tết bính ôm sát đầu đầy cá tính tôn lên những đường nét thanh tú trên gương mặt, bầu ngực đầy đặn nổi trội táo bạo với phần cắt cúp một nửa của chiếc váy dạ hội ánh kim sa, một bên chân váy được xẻ cao sát hông lộ ra cặp đùi trắng ngần thon thả khi ngồi bắt chéo chân. Quả là một nét đẹp ma mị đến mê người, đến Bảo Thy là con gái mà còn bị cuốn hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô ta bên ngoài quả thật xinh đẹp hơn trên sách ảnh và truyền hình rất nhiều.
– Vậy… chừng nào thì bắt đầu được…
– Ngay trong mùa hè sắp tới đây, chị nhé. Lịch trình quản lý bên em sẽ liên lạc vói chị sau.
Vừa nói vừa chỉ tay ra phía cửa, bên ngoài cô bé quản lý của Tóc Mây đang tiếp nhận một cuộc gọi của bầu sô nào đó. Bảo Thy thấy hân hoan trong lòng, quả thật điều vừa đến quá bất ngờ, bọn trẻ của cô chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên khi nghe được tin này. So ra, những gì Tóc Mây mang đến thì cái giải thưởng bé tý cỏn con của kỳ văn nghệ này quả thật là một trời một vực. Tay Bảo Thy run run sới đống hồ sơ trên bàn cuống quýt tìm chiếc điện thoại, cô muốn báo ngay với đám học trò dễ thương của mình biết. Tóc Mây chợt đưa tay lên ngăn lại…
– Khoan đã… Em cần nói với chị điều này. Chị biết đấy môi trường này hoạt động rất phức tạp… Em mong rằng sẽ có chị bên cạnh bọn họ để tham vấn và giữ cho mỗi người đủ tỉnh táo để không buông thả… À, mà chị cũng phải vậy…
Tim Bảo Thy đập bình bình trong lồng ngực, cô hiểu lời cảnh báo của Tóc Mây, cô cũng biết những cạm bẫy khi bước chân vào lĩnh vực này. Bảo Thy không biết mình có đủ khả năng bao quát được hết bọn nhỏ hay không.
– Chị đừng lo… bọn em vẫn ở bên theo sát giúp đỡ cả nhóm…
Tóc Mây ra sức trấn an dù rằng chính mình vừa đưa ra lời cảnh báo cẩn thận. Cả cô ta và Bảo Thy đều muốn đội văn nghệ này phải tiến xa hơn nữa. Bảo Thy mím môi quyết định, dứt khoát gật đầu, cô sẽ không để bọn nhỏ lỡ mất cơ hội này…
Để lại một bình luận