Phần 16
– Mày tại sao lại làm thế… ?
– Mày… mày nói gì vậy… Tao có làm gì đâu…
Đại Hùng ngoan cố chối bay biến, vẫn chưa nghĩ ra được mình đã để lộ điều gì.
– Đừng nói láo nữa. Không làm sao mày biết được thằng Nam bị đánh ở cổng trường…
– Ơ….
– Tao chưa từng nói với mày trước đó.
Đại Hùng hoang mang thật sự trước ánh mắt gầm ghè của Huy Phước. Rút cuộc hắn đã biết mình nói hớ điều gì. Quả thật diễn biến câu chuyện hắn đã được tên thủ lĩnh thuật lại toàn bộ. Hắn cũng đã từng trách khéo kẻ hắn thuê về vị trí hành động quá lộ liễu, phải là hắn thì đã chọn địa điểm khác rồi. Không ngờ lúc cao hứng trong men bia hắn lại buộc miệng nói ra ý đó chẳng đề phòng chút nào người trước mặt cả. Hắn thầm than trong lòng tự trách mình quá bất cẩn.
Huy Phước vẫn im lặng quan sát, chờ đợi câu trả lời từ thằng bạn nhậu, hoàn toàn thất vọng khi những gì mình nghi ngờ lại là sự thật. Thằng bạn đã từng phiêu cùng nhau trong từng bản nhạc, từng tập luyện thâu đêm suốt sáng cho các cuộc thi lớn nhỏ, từng kề vai bá cổ trong những buổi liên hoan mừng thắng lợi, giờ đây lại trở mặt hãm hại chính thành viên trong nhóm.
– Tao chỉ muốn lấy lại những gì nó đã cướp từ tay tao thôi.
Đại Hùng trầm giọng, hắn đã trở lại vẻ lầm lì thường ngày. Dù gì cũng đã lộ rồi, thôi thì cứ chơi bài ngửa vậy, vả lại hắn còn có cách bịt miệng Huy Phước mà.
– Những gì nó đã cướp từ mày?
– Ừ hử… – Đại Hùng nhún vai, hớp một ngụm bia lớn.
– Vị trí trong ban nhạc?
– Một trong số đó…
– Còn gì nữa… Còn cái gì nữa hả, cái gì mà phải khiến mày làm lớn chuyện như thế này.
Huy Phước lại chồm lên, một cơn giận dữ nữa trực trào trong lòng anh ta. Bà Ba béo trong bếp lại nhấp nhỏm hồi hộp ngó ra. Đại Hùng đẩy lùi ghế lại, né mình khỏi tầm tay Huy Phước, mắt nheo nheo nhìn anh ta, cơ má nhấp nhô như vừa cố nghiến răng vừa nói:
– Còn một thứ nữa… Một thứ quý giá nó đã giựt từ tay tao giờ lại đan tâm vứt bỏ khi không cần nữa…
– Cái gì…
Huy Phước đập mạnh hai tay xuống bàn, anh ta như muốn bùng nổ khi nghe thấy thằng bạn thân của mình đang bị bêu rếu xấu xa. Thằng bạn chính trực, ngay thẳng của anh ta đang được nhắc đến như một kẻ bỉ ổi chuyên giành giựt những món đồ chơi mình ưa thích rồi quẳng đi ngay khi đã chán.
– Mày không tin…? Nó là người như vậy đấy… – Đại Hùng trầm giọng nhấn mạnh.
– Không thể nào. Cái mày mất là gì? – Huy Phước nheo mắt nghi hoặc.
– Mày biết mà…
– Tao biết… ?
– Không phải thứ tao mất. Thứ nó đã từng vứt bỏ…
Mắt Huy Phước mở lớn trừng trừng nhìn Đại Hùng, anh ta phát hiện một tia sáng nào đó trong câu nói của hắn. Anh ta dường như đã biết thứ mà Đại Hùng vừa nhắc tới nhưng thật không ngờ nó lại có liên quan đến Đại Hùng.
– Là…
– Đúng vậy, chính là những gì mày nghĩ… – Đại Hùng biết Huy Phước đã ngộ ra hàm ý của mình.
– Không thể nào… Không thể nào… Mày thì có liên quan gì ? – Huy Phước ngờ vực hỏi.
– Đó là thứ tao mất vào tay nó…
– Mày… Nhưng đó không phải lỗi của nó…
– Không phải nó thì là ai…
Giờ đến phiên Đại Hùng không còn giữ được bình tĩnh. Hắn đập tay còn mạnh hơn cả Huy Phước lúc nãy, chén dĩa nảy tưng tại chỗ lăn lông lốc trên bàn. Nồi lẩu ở giữa cả hai giờ cạn dầu nguội ngắt.
– Không… không phải như mày nghĩ đâu…
– Ha ha… Một thằng giả vờ đạo mạo… Chính nhân quân tử… TAO KHINH…
– Mày… mày… chỉ vì một chuyện chưa rõ ràng mà nhẫn tâm ra tay ác độc thế à…
Huy Phước cũng bừng bừng tức tối trước thái độ của Đại Hùng. Cả hai gầm ghè đối phương dường như có thể lao vào nhau bất cứ lúc nào. Bà Ba béo mặt không còn hột máu, lại quay về bàn thờ ông địa, tay chấp trước ngực miệng lẩm bẩm cầu xin.
– Cô yên tâm. Tui không đánh nhau với thằng này ở đây đâu – Đại Hùng giơ tay ngăn bà ta đang lăn xăn lại can.
– Tao cũng chẳng muốn đánh mày… chuẩn bị mà giải thích cho cả nhóm đi…
– Ha ha… Ý mày là mày sẽ kể cho cả đội văn nghệ nghe chuyện tao ám hại thằng Nam…
– Dĩ nhiên… chuyện lớn quá rồi… không thể để yên được…
– Vậy mày có kể luôn chuyện mày nhìn thằng bạn thân làm tình cùng con nhỏ bạn gái Huyền My của nó ? À… mà còn vãi bậy ra trước cửa phòng khi đang nhòm lén nữa chứ… Ha ha ha…
– Mày… mày…
Huy Phước cứng học lắp bắp. Cuộc tranh luận về việc hành hung Kỳ Nam nãy giờ khiến anh ta quên bẵng đi hành động tội lỗi của mình. Đó cũng là con át chủ bài mà Đại Hùng giữ trong lòng để đối phó với Huy Phước trong suốt buổi đối đáp này, lòng hả hê khi thấy nó đạt hiểu quả tối đa. Huy Phước cảm thấy thất vọng với chính mình.
– Tao còn biết tình cảm của mày với con bé Huyền My nữa kìa !
– Mày… sao mày biết…
– Ha ha… có những chuyện… đâu phải mình mày trải qua – Đại Hùng chua chát.
– Thì ra…
– Đúng vậy… Tao cũng khuyên mày… Yêu là không nhường nhịn, yêu là phải giành lấy…
Mắt Đại Hùng nhìn xa xăm ngoài đường…
Cơn mưa dai dẳng đêm nay đã tạnh từ bao giờ.
Để lại một bình luận