Phần 17
Huyền My giật mình tỉnh dậy khi nhiệt độ ban đêm đã giảm mạnh, cái lạnh mơn man trên thân thể nõn nà của nàng. Trong cơn mê ngủ nàng đã trượt khỏi người Kỳ Nam, giờ anh đang say giấc nồng bên cạnh. Chân Huyền My gác hờ qua hạ thể anh, dư vị ái tình vẫn âm ỉ bên trong âm hộ nàng. Nàng khẽ chuyển mình, nằm nghiêng lại, ngắm nhìn gương mặt anh ngủ, hiền từ và lãng tử. Kéo tấm chăn xếp gọn gàng bên góc tường đắp lên cả hai, thật nhẹ nhàng tránh làm động đến vết thương tay, Huyền My cố tìm lại giấc ngủ nhưng có vẻ thật khó khăn, trằn trọc mãi không thôi.
Tiếng lạch cạch của ổ khoá bên ngoài làm Huyền My chú ý. Cơn mưa đêm đã dứt, không gian tĩnh mịch bao trùm nên âm thanh dù nhỏ cũng nghe rõ mồn một. Huyền My khẽ ngồi dậy, tiếng mở cửa phát ra từ phòng đối diện. Đối diện là phòngHuy Phước, anh ta về trễ thế à, chẳng lẻ chuyện trước cổng trường nghiêm trọng với đội văn nghệ lắm sao ? Huyền My thắc mắc trong lòng. Chợt nghĩ lại ánh mắt len lén ngoài cửa sổ khi nàng ân ái với Kỳ Nam, Huyền My đỏ mặt. Vậy là không phải anh ta rồi ! Ừ, mà sao lại là anh ta được nhỉ. Tự cốc đầu mình một cái xua đi cái ý nghĩ vô căn cứ của mình, chỉ là đôi mắt sau khe cửa hơi giống với ánh mắt trong nhà để xe dưới tầng hầm trường mà thôi. Giống thôi, chứ đâu phải nhỉ ?
Huyền My rón rén ngồi dậy, tránh làm người yêu thức giấc, với tay lấy chiếc áo sơ mi của Kỳ Nam treo trên giá móc khoác lên người. Nàng khe khẽ hé cửa, ló đầu ra ngoài tìm Huy Phước, chiếc áo người yêu không che đủ cặp chân trắng nõn cùng bờ mông trần trụi, nhận thấy điều đó nàng nghiên mình dấu chúng khuất sau cánh cửa phòng.
Huy Phước lui cui mở cửa phòng mình, hơi bia chếnh choáng làm anh ta hơi lọng cọng trong việc tìm đúng chiếc chìa khoá. Mọi chuyện xảy ra đêm nay làm anh ta khá mệt mỏi, giờ cứ chênh vênh trong những ý nghĩ mông lung vô định.
– Anh Phước…
Huy Phước quay lại khi nghe tiếng gọi khẽ của Huyền My. Lòng anh ta xôn xao trước gương mặt xinh đẹp của nàng, nó còn vương chút phong tình mà nàng không hề để ý. Tim Huy Phước nhói đau khi thấy chiếc cổ thon thon lấp ló trong mái tóc cùng chiếc áo sơ mi đàn ông sờn màu, giờ đây mối quan hệ của Kỳ Nam và Huyền My vững chắc đến nỗi nàng ta không thèm dấu diếm việc ở lại đêm phòng thằng bạn thân của anh ta.
– Ờ, chào My… – Huy Phước lên tiếng khó nhọc trong men bia.
– Anh say à…?
– Ờ… Ừm… vài chai với thằng bạn…
Huy Phước ấp úng, cảm thấy Huyền My đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Thì dù gì thằng bạn thân mới vừa bị người ta đánh, mình thì lại đi nhậu, có gì đó không phải cho lắm.
– Ơ… Thế chuyện đội văn nghệ mình thế nào anh. Có ảnh hưởng gì không? – Huyền My băn khoăn, vẫn nép mình sau cánh cửa mở hờ, gió lách mình qua mép cửa lùa thẳng vào tận bên trong của nàng.
– Không sao… tốt đẹp cả. Gia bảo nó giải quyết êm xui rồi.
Huy Phước nói, quay lại mở cửa phòng, cố tránh ánh mắt Huyền My, anh ta sợ nhìn lâu sẽ chết chìm trong ấy mất. Ổ khoá đánh tách một tiếng đanh gọn, Huy Phước thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đúng chìa rồi, lặng lẽ mở cửa, căn phòng thân quen trước mặt tối om cô quạnh.
Huyền My ngó quanh trong khi Huy Phước loay hoay với cái khoá cửa, khu trọ vắng vẻ im lìm, các phòng dọc con hẻm tắt đèn tối thui. Là ai, ai đã nhìn trộm nàng nhỉ? Trong trí óc Huyền My, nàng đã vô tình loại Huy Phước ra khỏi diện tình nghi, anh ta đi nhậu chiều giờ mà! Tâm trạng nàng phức tâp xoay chuyển.
– Thôi… My vào ngủ đi, nhớ để ý vết thương của nó nhé. Ngủ ngon…
Huy Phước phất tay chào Huyền My, đôi mắt lộ vẻ thương tâm không rõ ràng trong màn đêm. Nửa muốn nửa không, Huy Phước quay lưng vào phòng. Huyền My nhìn anh ta ngật ngưỡng bước qua cửa, uống gì mà say thế, lòng dâng lên một chút thương cảm.
– Ý… coi chừng… anh… ối…
Huyền My thốt lên khe khẽ. Huy Phước vấp phải bậc ngăn mưa trước cửa phòng chúi nhủi về phía trước. Anh ta chống được hai tay cùng đầu gối xuống sàn nhà giữ được cho mặt mình khỏi đập xuống gạch. Lật người lại, Huy Phước xuýt xoa cái đầu gối nhức nhối. Cơn đau chợt tan biến đâu mất vì cảnh tượng trước mặt anh ta.
Huyền My thấy Huy Phước ngã, theo phản xạ tự nhiên chúi người về phía trước để níu anh ta lại, mặc dù khoảng cách của hai người khá xa so với một cái sải tay của nàng. Chỉ là phản xạ theo bản năng thôi, nhưng nó bất ngờ đến nổi Huyền My không kịp dừng lại. Chiếc sơ mi sờn màu của Kỳ Nam mà nàng đang mặc mắc vào khoá cửa trong, trước sức rướn của nàng hàng cúc gài bị giựt tung, bên vai áo khuất trong cánh cửa nãy giờ bị kéo soạt xuống tận khuỷ tay. Thân trước nàng hoàn toàn loã lồ trước ánh mắt há hốc của Huy Phước.
Gương mặt thanh thoát xinh đẹp thản thốt, bầu ngực vun cao no tròn, hạt đậu hồng hào nhỏ xinh, chiếc eo thon nhỏ uốn lượn qua vùng xương chậu, kéo dài xuống đôi chân thẳng tắp, vùng tam giác bí hiểm lúng phúng lông ẩn hiện hai mép thịt mum múp, tất cả được thu lại hoàn toàn trong tròng mắt Huy Phước. Nàng đẹp quá, tựa như thiên thần. Anh ta thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể căng cứng, hình ảnh nàng quằn quại trong vòng tay thằng bạn thân lại hiện về rõ mồn một.
– Chết… chết rồi…
Huyền My than thầm, kéo vội hai bên áo lại, khép nép che những chỗ cần che, đôi chân trần lúng túng vặn vẹo, mắt liếc nhìn Huy Phước. Này, sao cứ nhìn người ta như thế, chẳng phải anh nên quay đi sao? Nàng kêu trời trong lòng trước phản ứng cứng đờ của Huy Phước. Có tiếng Kỳ Nam khẽ chuyển mình sau lưng, Huyền My hoảng hốt đóng sầm cánh cửa lại, anh vẫn mệt mỏi ngủ vùi không biết chuyện gì vừa xảy ra. Tim nàng đập bình bình trong lồng ngực thở không ra hơi.
Chỉ còn lại anh chàng tội nghiệp, vẫn ngồi đóng băng sau cú té bất ngờ, cơn đau nhức ở đầu gối như chưa hề tồn tại. Anh ta nhìn trân trân cánh cửa khép kín phòng đối diện, phía sau nó có một thiên thần mà trong lòng hằng đêm yêu thương tơ tưởng. Trong đầu anh ta văng vẳng câu nói của thằng bạn nhậu:
– Yêu là không nhường nhịn… Yêu là phải giành lấy…
Để lại một bình luận