Phần 10
Huy Phước gục đầu vào tường, anh ta cũng vừa đến đích cuối cùng của cuộc đua, dương vật vẫn còn giựt giựt trong lòng bàn tay. Cơn sướng khoái qua đi, nỗi trống trải tràn về, anh ta lại không dằn lòng mình được, ghé mắt nhìn vào phòng Kỳ Nam một lần nữa. Đôi nam nữ bên trong vẫn mệt nhoài nằm đè lên nhau. Dương vật chàng trai xìu nhẹ phân nửa, tuột hẳn ra nằm vắt vẻo một bên đùi. Từ trong âm hộ cô gái một dòng trắng đục trào ra, theo kẽ mông chảy xuống đùi chàng trai, đọng lại dưới sàn nhà. Âm hộ đỏ tấy như một bông hoa nở rộ rung động nhẹ nhàng trước cặp mắt của Huy Phước. Những tia gân đỏ trong đôi mắt ấy không còn nữa, giờ nó ươn ướt đầy vẻ đau khổ.
Huy Phước không hiểu tại sao mình có thể làm vậy. Tại sao lại có thể lôi cục thịt của mình ra trong khi nhìn người mà mình thầm yêu trộm nhớ nằm trọn trong vòng tay thằng bạn thân. Tại sao có thể thủ dâm với hình ảnh một dương vật khác xâm chiếm lấy cơ thể của nàng. Tại sao có thể xuất tinh khi người đang tận hưởng trái ngọt cực khoái cùng nàng không phải là mình. Huy Phước cắn môi đến bật máu, mắt anh ta cay xè, khoé mắt đọng lại vài giọt nước.
Là mưa…. hay…
NƯỚC MẮT…!!!
Tay Huy Phước buông dương vật ủ rũ của mình ra, chống vào tường, cảm nhận cái ran rát mà bức tường xi măng lổ rổ mang lại, nó không rát bằng trái tim trong lồng ngực đó. Anh ta đau, đau lắm. Đau vì tình bạn với Kỳ Nam, đau vì tình yêu của Huyền My, đau vì tình cảm của chính mình. Đầu óc mông lung nghi ngờ đến cả bản thân.
– Mày là người như vậy sao Phước?
– Mày là người có thể đạt cực khoái khi nhìn người mình thương làm tình với người khác sao ?
-…
Huy Phước giũ mạnh chiếc áo mưa phủ lên chiếc xe giờ đang yên vị trong nhà để xe phòng trọ. Khu trọ tĩnh mịch chìm trong bóng tối lạnh giá. Cơn mưa ầm ầm chẳng có dấu hiệu nào báo sẽ sớm chấm dứt. Anh ta lê lết trong vũng nước bì bõm, men theo mái hiên của từng phòng trở về tổ ấm cô đơn của mình.
Phòng anh ta ở gần cuối dãy nhà nên phải đi một đoạn khá xa trong khi mưa cứ theo gió mạnh mà tạt rát cả người.
Mệt mỏi vì phải nói quá nhiều trong tối nay. Cũng may, lão bảo vệ già cùng tên oắt non chẹt vừa vào làm quyết định dấu nhẹm chuyện này đi, không thì đội văn nghệ của khoa bị ảnh hưởng rất nặng nề. Cú điện thoại mà tên bảo vệ trẻ líu ríu vâng dạ thật chất chỉ là cuộc gọi hỏi thăm thông thường của thầy hiệu phó. Nó đến đúng thời điểm nguy cấp làm Huy Phước và Gia Bảo giật mình thon thót, vội vàng tiến ngay vào phòng an ninh, lòng thấp thỏm suy nghĩ cách giải quyết.
Nghĩ lại Huy Phước cũng phải nể sự lanh trí cùng tài thuyết phục của Gia Bảo. Gã phân tích rõ ràng rành mạch những yếu tố có hại nếu để lộ chuyện này ra cho hai tên bảo vệ biết. Nhớ vẻ mặt ngây ra của hai tên vô dụng ấy khi nghe gã nói, khiến Huy Phước không khỏi cười hỉ hả suốt quãng đường lội nước về phòng. Huy Phước biết rằng Gia Bảo hoàn toàn lờ đi, không đề cập đến cái tai hại mà hai tên ấy vì dấu diếm chuyện xảy ra lại có thể gặp phải còn lớn hơn việc thú nhận từ đầu. Đầu óc đơn giản của cả hai gã bảo vệ không thể suy nghĩ được nhiều đến vậy trong tình cảnh lúc ấy. Mà thôi, dấu được đến đâu hay đến đó.
Một cơn gió mạnh tạt rát mặt Huy Phước, kéo anh ta ra khỏi những suy nghĩ. Anh ta đã đến trước cửa phòng mình đối diện phòng Kỳ Nam. Ánh đèn len qua khe cửa nứt trên cửa sổ phòng thằng bạn giúp Huy Phước biết rằng Kỳ Nam đã về.
Ừ, thì qua thăm nó cái đã, rồi về lau khô người sau. Huy Phước co tay định gõ cửa gọi với vào đúng lúc một âm thanh nho nhỏ xuyên qua tiếng mưa, rót nhẹ vào tai anh ta. Huy Phước chau mày, toàn thân bất động, cố xác định tiếng động phát ra từ phòng thằng bạn thân.
Tiếng ư ử của một cô gái xen lẫn tiếng chùn chụt đứt quãng xé toan màn mưa cứ vo ve như muỗi đập cánh bên tai Huy Phước, khiến toàn thân anh ta chết trân tại chỗ. Anh ta biết những ai đang ở cùng thằng bạn thân, anh ta hiểu chuyện gì đang xảy ra bên trong. Hơi thở anh ta như bị lèn chặt trong lồng ngực, nhịp tim hẫng đi vài giây. Trong khoảng khắc anh ta tưởng như mình đã chết.
Lòng ghen tức ấm ức tim Huy Phước như thắt lại, cái ý định đập cửa ầm ầm để cắt ngang cuộc truy hoang của đôi trai gái bên trong cứ len lỏi trong trí óc anh ta. Nhưng âm thanh thánh thót của Huyền My khiến anh ta mấy lần ngập ngừng không thể thực hiện được điều gì. Anh ta nghiến răng, cố dứt mình quay lưng trở về phòng, nơi chỉ có anh cô độc trong bốn bức tường.
Vừa dứt khoát bước đi, một tiếng rên dài của Huyền My níu chân anh ta giữa chừng cơn mưa, lòng bàn tay nắm chặt toát mồ hôi lạnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Tình yêu, ganh tỵ, tò mò, ảo tưởng đang xen hoà lẫn vào nhau khi Huy Phước đứng đối diện khung cửa sổ sờn cũ phòng thằng bạn. Ánh sáng phòng Kỳ Nam len qua khe nứt cắt một đường ngang bụng Huy Phước như muốn cắt vào chính cõi lòng của gã đơn phương, phần lưng chiếc áo sơ mi giờ ướt dẫm vì mưa. Huy Phước nhìn trân trối ánh sáng từ cái khe nhỏ hẹp ấy, nó cứ nhảy múa tung tăng, mờ mờ huyền ảo. Như bị thôi miên, Huy Phước cuối xuống, mà không định hình được mình đang làm gì, lần tìm vào bên trong những hình ảnh nửa muốn nửa không.
Đập vào trí óc anh ta đầu tiên đó là cặp mông tròn lẳng chổng cao trần trụi của Huyền My. Cái âm hộ hồng hào rịn nước, hai mép thịt e ấp khép hờ, lỗ nhị nhăm nhúm xoắn tít, tất cả in hằn vào ánh mắt không thể chớp của Huy Phước. Thằng bạn thân đang nửa nằm nửa ngồi đối diện anh ta, bàn tay lành lặn ve vuốt mái tóc bung xoã nhấp nhô giữa hai chân mở rộng.
Cặp mông no tròn của Huyền My cứ đung đưa trước mắt Huy Phước, hai mép âm hộ thoi thóp xung quanh cái lỗ ẩm ướt. Cổ họng Huy Phước giật cục, đôi tay run rẩy vịn vào bệ cửa sổ, hạ thể đội lên một đùm lớn trong quần. Cả con hẻm dãy trọ vắng tanh trong cơn mưa lớn, chỉ còn một chàng trai khổ sở cô đơn, lén lút, ướt sũng.
Mọi chi tiết cuộc ân ái đều được ánh mắt Huy Phước thu lại không sót một chút nào. Cái vật nóng ấm trong quần không biết đã được anh ta giải phóng từ khi nào. Nó ngỏng đầu ngạo nghễ như đồng tình thông cảm với hành động của chủ nhân mình. Nó trần trùng trục ưỡn cao hùng dũng mặc cho cái lạnh cơn mưa cứ thốc mạnh vào thân. Từ khi được lôi ra vội vã, chủ nhân nó vẫn mãi mê quan sát, chưa hề đả động đến nó thêm một lần nào.
Huy Phước không còn ý thức được hành động của mình. Đôi mắt anh ta không chớp một lần nào, khô ran, dán chặt vào từng đường nét cơ thể thanh thoát của Huyền My khi cô xoay người lại. Chính là gương mặt xinh đẹp, dáng vẻ e ấp ấy, người con gái mà anh ta say mê, cặp ngực nảy nở vun cao hồng hào, cái bụng phẳng lỳ, bờ eo thon gọn, cặp chân dài tròn lẳng như tạc tượng, giữa hai chân là chùm lông xoăn tít bê bết nước. Nàng là cô gái tuyệt vời nhất mà Huy Phước từng gặp trong đời.
Anh ta không thể ngăn cản tay mình lần tìm thằng nhỏ đang cương cứng bên dưới. những cái sục nhẹ đầu tiên trên dương vật anh ta cũng là lúc âm hộ Huyền My nuốt trọn khúc thịt của thằng bạn thân vào tận gốc. Huy Phước không hề để ý rằng nhịp thủ dâm của anh ta đang dần dần bị ảnh hưởng bởi những cú nhún nhảy của Huyền My. Mắt anh ta cứ dính chặt vào khoảng giữa hai chân nàng đang mở rộng, nó ướt nhẹp bị nông chật bởi khúc thịt của thằng bạn. Khi Huyền My đổi mình sang tư thế quỳ, âm hộ nàng bị che khuất bù lại cặp ngực to tròn nảy tưng trong mái tóc loà xoà cũng là lúc Huy Phước tăng dần đều tốc độ bàn tay bên dưới.
Có lẽ Huy Phước cũng đã xuất tinh khi Huyền My đạt cức khoái lần đầu tiên nếu như anh ta không bị nàng phát hiện hành động lén lút của mình. Giật mình bất ngờ, đầu Huy Phước thụt lại đôi chút, nhưng ánh mắt vẫn không nỡ dứt ra. Thằng nhỏ bên dưới cũng thon thót co lại cương nhè nhẹ. Những phản ứng không dứt khoát rồi dần dần khơi gợi của cô gái anh thương, khiến Huy Phước từ ngờ ngợ cô ấy chưa nhận ra mình dẫn đến can đảm làm liều tiếp tục theo dõi cuộc ân ái của nàng.
Cả anh ta và nàng đều đang chơi một cuộc chơi mới lạ đầy nguy hiểm, vô tình bộc lộ những khao khát ẩn sâu bên trong mỗi người mà chưa bao giờ được khám phá. Để rồi giờ đây mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát về nhận thức tình yêu, tình dục của cả hai. Huyền My quên đi tình yêu với Kỳ Nam để khiêu khích kẻ quan sát lạ mặt, gián tiếp đẩy cao ham muốn của chính mình. Huy Phước quên đi tình yêu dành cho Huyền My lén lút nhìn trộm người thương làm tình để giải toả cơn đói dục bản thân.
Huyền My thở dốc rũ rượi trên người Kỳ Nam, anh lim dim mắt mệt mỏi, cánh tay quàng qua người nàng siết chặt. Nàng bây giờ mới cảm thấy hơi lạnh phả vào hạ thể, nhưng âm hộ nàng vẫn rấm rứt âm ấm với thứ chất lỏng của anh. Đầu nàng dần tỉnh táo nghĩ về những hành động của mình vừa nãy. Từng câu hỏi cứ hiện lên lần lượt. Hắn là ai? Hắn đã nhìn thấu được bao nhiêu phần con người nàng mà chính nàng cũng chưa hiểu hết? Tại sao mình lại làm vậy? Mình là loại con gái ấy sao? Rã rời, mệt mỏi, đôi lúc nàng muốn bật dậy, chạy vụt ra để kiếm xem kẻ nảo đang hiện hữu ngoài đó. Nhưng rồi lại thôi vì nàng sợ phải đối diện với chính mình. Huyền My thiếp đi, khi chưa tìm thấy được câu trả lời nào.
Huy Phước nhét lại thằng nhỏ teo tóp vào lại trong quần. Động tác chậm rãi, lòng nặng trĩu những ưu tư chưa lối thoát. Kẻ nhìn lén quá chú tâm vào công việc không hay biết rằng chính mình cũng đang trong tầm quan sát của một bóng người nữa, ở phía sau.
Huyền Ny thấy mình chấp chới bồng bềnh trên những đám mây màu hồng hình bông gòn. Thân thể trắng hồng đẹp như tạc tượng của nàng huyền ảo trong thế giới bồng lai. Vài chú bướm đa sắc tung tăng xung quanh nàng, một con đậu trên mái tóc bồng bềnh nằm im ngoan ngoãn như một cái kẹp tóc, một con hạ cánh xuống đầu ngực tròn trĩnh cân đối, cánh vỗ nhè nhẹ ra chiều thích thú.
Trước mặt nàng, một màn sương mỏng tựa có tựa không, cứ là đà chiếm lĩnh cả không gian. Trong màn sương mờ ảo đó một bóng đen đang chậm rãi hướng về phía nàng. Dù không thể nhìn rõ ràng, nhưng dáng người rắn rỏi, tướng đi nhún nhảy, cùng khe khẽ đâu đây tiếng huýt sáo vui nhộn, không lẫn vào đâu được…
– Anh Phong… hihi…
Huyền Ny thốt lên hân hoan, người nàng vẫn bồng bềnh tại chỗ, chờ đợi người đó đến gần hơn. Nàng cười khúc khích khi thấy cái vật đen đen đung đưa giữa hai chân bóng người đó. Hai chân nàng co lên dang nhẹ bay bổng, âm hộ khít rịt hồng hào mum múp hé mở như khêu khích người đang đến. Cái bóng càng gần càng gần nàng hơn nữa, gương mặt vẫn lẩn khuất như mờ như ảo.
Bỗng đâu một cơn gió thốc mạnh qua màn sương, táp tới tấp vào mặt Huyền Ny khiến nàng phải nhắm nghiền mắt lại. Cụm mây hình bông gòn xung quanh nàng bị sức gió sới tung toé cả lên, tiếng huýt sáo im bặt. Nàng có thể cảm nhận bóng người đó đã đến rất sát bên cạnh nàng.
Mắt Huyền Ny có thể hé mở từ từ khi cơn gió giảm dần. Làn sương mờ ảo bị xua tan như chưa hề tồn tại. Hơi nheo nheo mắt để điều chỉnh tiêu cự trước ánh sáng chói loà. Gương mặt của bóng đen rõ dần trong mắt nàng. Mái tóc loà xoà, hai má núng nính, nụ cười khềnh khệch.
– Nàng đang chờ ta sao…
Huyền Ny thảng thốt khi nhận ra gương mặt đang nói chuyện với mình, nụ cười khả ố của gã xoáy sâu vào tai nàng. Nàng muốn khép chân lại nhưng dường như có một thế lực vô hình đang ngăn cản nàng thực hiện điều đó. Hai chân nàng cứng đơ mở rộng, mép âm hộ phập phồng đỏ au trước đôi mắt ti hí của gã. Mắt Huyền Ny mở to đầy hốt hoảng khi thấy cái vật đen đúa giữa háng gã ngạo nghễ dựng đứng và dường như ngày càng dài ra không có điểm dừng…
– KHÔNG…..
Huyền Ny thở hổn hển như đứt hơi, mồ hôi tuôn đầm đìa toàn thân, cả cơ thể lạnh toát. Một lúc sau, nàng mới lấy lại được sự tỉnh táo, nhận thấy mình vẫn đang ở chiếc giường quen thuộc của hai chị em. Người đàn ông vừa cho nàng một đêm rã rời đang thở đều đều bên cạnh.
Huyền Ny đưa tay vuốt mặt mình, những giọt mồ hôi lấm tấm bóng lưỡng cả làn da. Âm hộ nàng dinh dính khó chịu vì tinh trùng của bạn trai theo cử động của nàng lại trào ra một ít, cảm giác tê rần của cuộc truy hoan vẫn con đó. Chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn trang điểm trong bóng tối không thể giúp nàng xác định được bây giờ là mấy giờ. Cơn mưa ầm ầm ngoài trời vẫn chưa chấm dứt, ánh chớp sáng loè bên lhung cửa sổ. Chắc có lẽ nàng chỉ vừa thiếp đi một lúc.
Huyền Ny cố lắc đầu, xua tan đi những hình ảnh vừa gặp trong giấc mơ. Nàng không thể hiểu được đêm nay mình bị làm sao nữa. Sao lại ám ảnh về gã nhiều như thế. Gã không hề giống với những người mà nàng qua lại trước giờ, thua xa về hình dáng, đáng ghét trong tính cách. Thế mà gã cứ lởn vởn cả trong giấc mơ của nàng.
Huyền Ny nhìn người đàn ông đang say giấc nồng bên cạnh mình, hoàn hảo, nam tính về cả bên ngoài lẫn trên giường. Gương mặt anh ta trong khi ngủ dễ thương như một đứa trẻ, khác hoàn toàn vẻ hầm hố lúc thức dậy. Nàng thở dài bước xuống giường.
Khoác lên mình chiếc áo của Hoàng Phong, chiếc áo không thể che hết bờ mông nàng nảy nở, đôi chân thon dài không tỳ vết của Huyền Ny nhẹ nhàng di chuyển đến bên cửa sổ. Nàng khoanh tay tựa cửa, lơ đãng nhìn cơn mưa ngoài trời.
– Không biết giờ này bên phía MyMy sao rồi…
Mỉm cười nhẹ với chính mình khi hình ảnh hoang lạc của bà chị với người yêu thoáng qua trong đầu.
– Tên Phước Sếu nữa… thường ngày lanh miệng lắm.. không biết đụng chuyện này có giải quyết được không….
Mà người ở lại giải quyết mớ hỗn độn trước cổng trường đâu phải chỉ có một mình Huy Phước, nên dù tự buộc mình không thèm nghĩ đến gã Huyền Ny cũng không tránh khỏi những khoảnh khắc vô tình như thế này
– Không biết…. không biết….
Để lại một bình luận