Phần 8
Nếu như ở Phần 5 mình đã giới thiệu sơ về kỹ thuật trồng ngô thì hôm nay mình quyết định sẽ tiết lộ thêm với các bác bí quyết gói bánh chưng bánh tét. Nhưng mà nhìn đi nhìn lại thì từ hồi nào giờ mình chỉ toàn ngồi kế bên lâu lá chuối, thỉnh thoảng đớp trộm cục nhân chứ chưa bao giờ gói được cái bánh nào ra hồn nên chắc là bỏ.
Thay vào đó sẽ là nghệ thuật nuôi gà.
Không biết mấy đứa khác thế nào chứ mình nuôi gà rất dễ mà lợi nhuận cực kỳ cao à nha. Sau khi gà con nở ra, các bác cứ địa hai con nào ngon nhất, lấy bút lông đánh dấu lên lưng tránh việc nhầm rồi bắt đầu nuôi. Gà con khoảng thời gian đầu sẽ được bà già nó bảo kê, đứa nào mà lăm le lại gần là bả nhảy lên tới trên đầu mà mổ cho sói trán. Gần một tháng khi gà con bắt đầu tự lập thì cứ để nó loanh trong vườn kiếm sống, có bắp gạo gì đó thì thảy ra cho no ăn lấy đạm. Nhớ là ít thôi chứ đều quá là hôm nào mà quên không cho ăn là nó nhảy vào tận bếp lật tung nồi mà lục cơm nguội như người ấy chứ hổng giỡn. Khoảng hai tháng sau, canh me đúng hai bốn, hai lăm tết khi giá cao ngất ngưỡng thì tóm cổ mang ra chợ. Với việc mỗi con tòm tèm ký rưỡi hai ký, giá là trên dưới 100 ngàn/ký thì các bác sẽ đút túi ngay một khoảng tiền không nhỏ mà chả phải tốn giọt mồ hôi. Rất là đơn giản.
Thế là tết này mình có bốn xị.
Cộng với tiền lì xì các kiểu của hai bên nội ngoại tầm ba bốn trăm nữa thì coi như cũng tạm đủ công tác. Hai thằng đã bàn bạc hết sức kỹ lưỡng. Chi phí để đi Mủi Né là hai trăm một mạng, nếu gù được bé Th nữa thì mỗi thằng sẽ gánh năm trăm. Đã chơi thì phải chơi cho rát mặt, nữa mặn nữa nhạt trẻ con nó khinh.
Chiều hai lăm, hai thằng cũng tranh thủ shopping làm vài bộ ngon lành ăn tết cho nó ngon. Lượn từ Xuân Đà cho đến tận Chợ Xuân Lộc mãi cuối cùng cũng hốt được một quả quần kaki hiphop túi hộp thiệt đã, này mà bận với cái áo thun màu xanh lá mạ là y bài. Mình mua thêm một cái áo thun đen có in chử trắng để mặc với quần jean rách ở nhà nữa là xong. Cảm giác sợ bị thiếu nên về có ghé Tâm keo mượn thêm hai xị cho yên tâm
Cũng như mọi gia đình, tết nhất thì lau dọn nhà cửa, mồng một mồng hai thì thăm bà con, không có gì đặc biệt cho lắm nên mình tua. Thường thì mọi năm mùng ba cả nhà sẽ về bên ngoại tức là ở Vũng Tàu, nhưng riêng năm nay thì chiều mùng một mình đã phi luôn.
Chiều mùng hai, trong khi mình tranh thủ đóng hết ga hết số về cho kịp thì tới nơi thấy cái thằng mắc dịch đanh rãnh rang kéo xì-lát nhà Tâm keo.
– Giờ này còn ngồi đây nữa mày? Không đi Long Khánh hả?
– Mấy giờ rồi?
– Mấy cái đầu mày ấy. – mình chửi đổng rồi quay sang Tâm keo – Tí nữa đi chứ cậu?
– Chắc mấy cậu đi đi, lát tớ phải lên nội rồi, có đám giỗ.
– Uhm, vậy có gì tối tớ ghé.
Tranh thủ về nhà tắm rửa, đớp miếng bánh tét rồi đợi thằng Tr lên. Tưởng nó về nhà chuẩn bị thì ai dè nó chạy qua luôn.
– Tính ở dơ hả mày?
– Sáng giờ ngồi một chổ, làm gì đâu mà dơ? Cho tao miếng bánh cái, đói quá.
– Đừng nói mày thua hết tiền rồi nha?
– Có đâu, đánh lắt nhắt à.
Chén bánh tét phình ruột, mình đưa thằng Tr ké tí lăn nách cho gợi đòn rồi hai thằng cũng nhanh chóng lên đường.
Mới hơn tuần không gặp mà sao nhớ tụi nó hết sức, nhớ mấy bạn thì ít mà nhớ con chằn lửa kia thì nhiều. Cảm giác cứ làm sao ấy, vui vui vì sắp gặp em, nhưng cứ thấp thỏm không biết mai em có đi không. Hôm mùng một mượn điện thoại ông già gọi lên chúc tết tụi nó chỉ gặp mỗi bà H. Hai bà thì ok rồi, không biết nó thì sao.
Thật sự thì đến giờ mình cũng chẳng rõ là phải nghĩ và làm gì lúc này nữa. Phải lòng thì chắc đã phải lòng rồi, nhưng mà sao cứ thấy nó xa vời quá. So với mấy thằng công tử hôm đứng trước nhà bà H là thấy có sự khác biệt rõ rệt. Không phải mình tự ti, vì ở cái tuổi của mình thì dù con trai con gái, nhà giàu nhà nghèo gì cũng phải ngửa tay xin tiền ông bà già cả thôi, có ai hơn được ai đâu. Mình trong trường cũng thuộc dạng có chút số với ít má, nghèo là nghèo so với mấy đứa thành thị kia chứ chơi với bạn bè trong lớp thì không hề thua đứa nào. Thỉnh thoảng cuối tuần làm thêm này nọ cũng có tiền lai lai bao tụi nó ăn sáng, đánh bida. Lại trắng trẻo, dễ nhìn, lâu lâu thư từ nhăng nhít với mấy con trong khối nên cũng không ít đứa tưởng mình thuộc dạng công tử này nọ. Nhưng đó là tụi nó tưởng vậy, chứ đi xa hơn cái xã một chút là thấy không ăn thua gì rồi.
Thằng Long bún bảo mầy thấy được thì chiến đi, có gì tao giúp một vé, đừng lo. Tiền bạc chỉ là một nhẽ, cái chính vẫn là chuyện học hành và tương lai trước mắt. Năm cuối rồi, chuẩn bị thi đại học tới nơi. Mẹ mình nói nếu không biết tự lo mà yêu đương lúc này coi chừng lớn lên đi móc bọc.
Một lý do nữa là mình cứ thấy khoảng cách giữa mình và ẻm quá lớn, bạn bè thì không vấn đề chứ theo đuổi lại là chuyện khác. Nhìn ẻm xinh xắn, cá tính như thế chắc không thiếu gì thằng theo. Cả hai con kia luôn chứ không riêng gì nó. Mà mình thì không có gì nổi trội, khoảng cách lại quá xa, lấy cái gì cạnh tranh. Nói chung nhìn cách chơi và cách sống của thì cũng có thể yên tâm về sự tôn trọng tụi nó dành cho hai thằng mình, có vẻ sự chân thành mới là điều tụi nó quan tâm thật sự. Nhưng dù sao, đã xách định theo đuổi thì cũng phải thế nào chứ không thể cà lơ phất phơ như vầy được… nhiêu đó mà cứ nghĩ tới nghĩ lui thiệt là nhức cả đầu, chẳng biết nên làm sao.
Thằng Tr quẹo vô con hẻm thì trời cũng đã tối thui. Hai thằng dừng xe cởi áo khoác, vuốt lại tóc tai cho nó bén cạnh rồi chạy tiếp.
– A, năm mới phát tài, mời hai bạn hiền vào nhà! – con H chực sẵn từ bao giờ lao ra đón.
– Chào hai bạn, đường xa có mệt hông? Uống gì để tui đi lấy – C cũng hăm hở không kém.
– Hê hê, năm mới zui zẻ! Hai người đợi lâu chưa? – Tr hỏi
– Cũng mới ah. Mấy ông ăn gì chưa? Hay dọn lên ăn chung nhé. – H chu đáo.
– No nê rồi, hai người cứ tự nhiên đi.
Mình trả lời vui vẻ rồi để hộp bánh Chocopei và hộp nước yến mà hai thằng mua đầu đường lên tủ, mắt láo liên từ nhà trên xuống nhà dưới:
– Trời ơi tới chơi là được rồi còn mua quà cáp chi nữa?
– Bà nhiều chuyện quá, mà mẹ đâu sao không thấy H? – mình địa muốn lòi mắt ếch mà không thấy Th đâu nên hỏi đại.
– Mẹ với con Th đi chúc tết rồi. Bọn tui cũng không đói. Giờ sao, đi uống café ha?
– Oh, cứ từ từ, ngồi chơi chút đã, còn sớm mà! – mình hơi thất vọng.
Vậy là ẻm đi chơi mất rồi, cũng phải, mình hẹn hai bà này chứ hẹn gì với nó. Suy nghĩ của mình ai biết được, mà có chắc gì nó đã rảnh đi với tụi mình.
Một lúc sau thấy không có gì làm, cả đám đi luôn.
– Hai ông muốn uống quán nào? – con C hỏi trớt quớt.
– Hai người biết thì đi dẫn chứ hỏi cái gì trời! – thằng Tr trả lời.
– Hay là xuống Phương Trang đi!
– Cũng được, nhưng không biết giờ còn chổ hông nữa!
– Thì đi thử.
Mặc kệ hai mẻ muốn làm gì làm, giờ thì Phương Trang chứ có Thành Bưởi thì cũng vậy. Tết nhất mà café, cà pháo, chẳng thà lấy bộ bài ra cạch biết đâu thịt tụi nó được một ít có khi còn ngon hơn.
Thế mà lại nhầm to. Từ Trần Phú, theo tụi nó rẽ qua đường ray vào Nguyễn Văn Bé. Đổ dóc một đoạn là quá trời quá đất quán café, mà quán nào quán nấy to chần dần, bảng hiệu, đèn chiếu sáng lấp lánh nhìn thôi đã sướng con mắt. Trước giờ toàn ngồi đáy giếng uống sting, nay được hai bạn mở mang con ngươi mới biết café sân vườn ở thành thị nó thế nào.
Khúc này toàn café là café, tất cả đều được đầu tư rất lớn và quy mô. Bây giờ thì có lẽ đã bình thường nhưng thời điểm đó khu này chắc là ngon nhất.
Dừng xe trước cái bảng có tên Phương Trang. Bốn đứa được thằng phục vụ dẫn vào trong. Công nhận, bước vô mới thấy, cái khung cảnh thật là huyền bí, mờ ảo, lung linh, làm say đắm cả những người yêu nghệ thuật thứ dữ như mình. Quán như một cái thung lũng thu nhỏ, rất nhiều cây cối từ thiếu nhi đến cổ thụ được trồng bên trong. Bàn ghế nhiều loại được xếp từ trên miệng xuống tận đấy thung lũng như ruộng bậc thang, thỉnh thoảng có vài cái xích đu mà bọn dây leo quấn tận lên tới trên đầu như rắn lục. Dưới cùng là một cái hồ nước được đánh đèn rất rực rỡ, còn có mấy cây cầu dẫn ra chổ ngồi giữa hồ, nơi được đặt hai cây nấm thiệt bự. Nói chung là quán rất sang trong, đẹp và hoành tráng. Chỉ tiếc là bây giờ, đúng hơn là gần hai năm sau thì nó được tách ra làm hai, ngăn bằng cái hàng rào ở giữa nhìn xấu kinh khủng. Chắc là hai thằng con chia gia tài của ông bà già đây mà.
Mình cứ ngớ cả người, chẳng biết đi lối nào, ngồi ở đâu. Sợ hai lúa nên giấu dốt lẹt đẹt theo sau. Khách đông nghẹt, thằng phục vụ sau một hồi vòng vo thì xếp cho một cái bàn ngay cạnh miệng hồ ngon hết xảy.
– Hai ông thấy quán này được không? – H hỏi.
– Không ngờ ở đây lại có cái quán như thế này ở đây, đẹp quá.
– Uh, giờ này ra mà con chổ là may đấy, ở đây đông lắm.
– Hai ông uống gì kiu luôn đi – C lên tiếng
Mình gọi một ly café sữa pha phin cho nó sành điệu.
Nhìn khung cảnh quá nên thơ rực rỡ quá cở, đối diện lại là hai con bánh bèo dễ thương xinh xắn, còn có hồ nước êm ả thơ mộng bên cạnh, rồi xen kẻ trong tiếng nước chảy róc rách kia là ca khúc Hotel California bất hủ nhẹ nhàng đầm ấm nữa. Chao ôi, cảm giác cứ như dân thượng lưu vậy, giờ mà có thêm bộ bài ngồi chém tiến lên năm mười nữa thì ngon quá.
Ở một khía cạnh nào đó, số phận của mỗi con người đôi khi cũng chỉ là kết quả cuối cùng của một chuổi những quyết định mà người ta tự tạo ra cho chính mình. Họ có thể quyết định đúng, có thể quyết định sai, cũng là bởi mỗi người có một cách nhìn thế giới tròn méo khác nhau, nhưng dù có thế nào thì cũng đừng bao giờ bảo rằng là vì cái số tôi ông trời đã an bày như thế. Hãy tự biết học cách đánh giá tình hình và đưa ra những quyết định chính xác nhất.
Dù tuổi đời còn khá trẻ nhưng vì có lẽ đã sớm nhận ra và lĩnh hội được cái chân lý tuyệt đỉnh ấy cho nên khi thấy con H đứng lên giành thanh toán, thằng Tr chậm rãi rút cái bóp đang kẹt kứng một cách khó hiểu đằng sau đồng thời vội vàng lên tiếng:
– Ấy ấy đừng làm vậy H ơi, để đó Tr trả cho mà!
Nhưng tiếc là đã muộn, con H dúi luôn tờ hai trăm vô cái tap tính tiền của thằng phục vụ và ngồi xuống.
– Bộ tui trả hổng được hay sao mà làm gì ghê zậy?
– Uh thì cũng được, nhưng mà lần sau cứ để Tr trả cho.
Sau vài giây ngơ ngác thì mình cũng kịp định thần. Thật ngưỡng mộ thằng bạn già hết sức
Bốn đứa đứng dậy sau hơn hai tiếng ngồi nói xàm xàm bá láp: thường thì tết mọi năm hay làm gì? Gia đình mỗi đứa ra sao? Tình yêu tình báo có gì hay? Cuối năm định sẽ thi trường nào? v.v. và v.v.. Thiệt là tầm phào hết sức.
Tranh thủ về sớm ngủ lấy sức vì theo như đã hẹn thì đúng ba giờ mình, Tâm keo và thằng Tr sẽ có mặt ở Long Khánh để rước tụi nó. Trước khi về có dằn một câu “nhớ rủ be Th đi cho vui nghe H”, thấy bả uh uh mà không biết có được không, thôi thì hên xui vậy, không lần này thì còn lần sau. Với lại sau mớ suy nghĩ hỗn độn ban chiều, cộng với việc tối bốn đứa đi café mà không có Th thì mình cũng nghĩ nên dần tập cho bản thân cách suy nghĩ hạn chế về Th đi. Coi như biết nhau vậy cũng là vui rồi, nhiều thứ không phải cứ muốn là được.
Để lại một bình luận