Phần 3
Một tuần sau đó trôi qua bình thường, cứ đi học rồi lại về phòng trọ (lên 12 mình ra ở riêng, không ở nhà chú nữa). Quăng chồng vở xuống góc nhà là tranh thủ xách bộ bài ra cạch, thằng nào bét thì ra đầu hẻm ký nợ 6 gói hảo hảo, thằng tới 3 rửa xoong nấu nước . Cứ thế làm một nồi đua nhau mà múc, lần nào mình cũng để ý, mì chưa kịp nở thì cặn đã không còn hột nào.
Chiều hôm đó là thứ 5, rãnh rổi không biết làm gì, thôi ta ra mạng check cái yahoo xem có cái gì mới hay không. Được cái là dù ở quê nhưng mạng ở đây rất mạnh, Enter xong thì không đầy 3 phút, chưa kịp làm thì nó đã đăng nhập rồi, ngồi một lúc nữa thì messaging cũng tới. Gì đây?
“Hihi, giờ tui mới nhận được tin nhắn, tui cũng hổng biết sao bà H hổng nhận được tin nhắn của ông nữa. Mà nè, trưa thứ 2 tuần sau ông có rảnh hông, sinh nhật bà H đó, nếu hông bận gì thì lên chơi với tụi tui nghe.”
Thì ra là tin nhắn của C. Chết cha, thứ 2 sinh nhật H mà giờ mới nói, xoay sở kịp không đây. Chưa biết làm thế nào nên mình cũng chưa vội rep lại, ba chân bốn cẩn tính tiền, chạy lên bưu điện, đánh dây thép ra Ông Đồn cho thằng Tr báo tin.
– Rồi, tao biết rồi, có gì cuối tuần về rồi tính. – thằng này lúc nào cũng rề rề, rà rà, chả bao giờ thấy lo lắng cái gì cả.
Chuyện thì cũng không có gì phức tạp, chỉ là mỗi tuần đi học nhà cho có 50 chục ngàn, bao gồm tất tần tật các khoảng chi phí trong 1 tuần. Bình thường thì nhiêu đó ăn xài cũng tẹt ga, nhưng mà riêng mấy vụ pạt-ty thế này thì tốn kém lắm. Thế là cả buổi tối cứ nằm trằn trọc không ngủ được, không biết là có nên đi hay không, bọn nó là dân thị xã, toàn là hoàng tử công chúa, đi mà vũ trang thô sơ thế này, e lại không toàn mạng mà quay về, còn không đi thì tiếc lắm, ai mà không thích đi chơi, với lại mấy hôm rầy sao mà nhớ em Th hết sức, haizz, thật chẳng biết làm sao. Tính tới tính lui cũng không ra được cách gì hay ho, thôi thì đợi cuối tuần gặp nhau rồi bàn tiếp vậy, cùng lắm thì chủ nhật đi vác bắp, hái tiêu cho bà nội, kiểu gì bả cũng cho một ít gọi là…
Chiều thứ 7, giang hồ khắp nơi lục đục vác giỏ về nhà. Xe buýt được quả thơm bơ lại cứ nhét lấy nhét để, mấy thằng ra muộn không còn chổ chen thì đu tòn ten ngoài cửa, một tay bám cửa, nữa người bung ra ngoài xe quơ quào như vượn hái quả. Thỉnh thoảng đi ngang mấy em gái lọt cọt xe đạp bên dưới thì cả đám thò đầu ra hú hí: “em gì ơi, em gì ơi, tối nay rảnh đi ăn chè với anh không em?”
Thả mình xuống đầu đường, chiếc buýt đời Bảo Đại giông mớ hàng còn lại xuống cuối chợ là điểm đón trả học sinh thường ngày. Tắm rửa cơm nước xong xuôi, mình xách ass xuống nhà thằng Tr đàm đạo. Kết quả cuối cùng sau khi bàn đi tính lại thì 2 thằng quyết định là thứ 2 sẽ lên, nhưng cố tình lên muộn chút và làm một mòn quà bất ngờ tặng cho bạn mới. Kinh phí thì cũng thu xếp được, mình cũng không cần phải vác bắp hái tiêu cho bà nội. Đầu tuần thì mỗi thằng sẽ được 50 ngàn, thằng Tr có 100 tiền học thêm, mỗi thằng mượn thêm 5 chục của người nhà nữa là tất cả có 3 xị. Nó sẽ vay thêm một ít của bọn đại gia trên lớp phòng rủi ro nữa là ok. Điểm khúc mắc đã được tháo gỡ, giờ chỉ việc lên kế hoạch cho chi tiết một chút nữa là xong.
18h30 tối thứ 2, mọi chuyện vẫn hoàn toàn suôn sẻ như dự kiến. Chỉ một thoáng lơ là mất cảnh giác, con Dream mới rửa chưa kịp dắt vô nhà của ba thằng Tr bị nó lỉnh đi trong nháy mắt. “Đù, giỏi dữ bây!” – mình kháy đểu. Cái thằng nhìn tướng lụ khụ zậy mà lẹ phải biết. Đón mình ngoài đầu đường, hai thằng thong thả nuốt 30 cây số lên thị xã mà lòng đầy hứng khởi, quyết tâm có nhịn ăn nhịn mặc tuần này thì cũng phải lấy le cho bằng được với gái.
Tà tà 45 phút thì cái ánh sáng huyền diệu, long lanh, không kém phần rực rỡ của của thị xã cũng hiện ra trước mắt. Tượng đài chiến thắng hùng vĩ đây rồi, người đâu mà đông quá xá, trai xinh nữ tú khắp nơi, Atila, Novou dựng đầy đường, có mấy chiếc còn phát cả nhạc xập xình, xập xình nữa chứ.
– Woa!!! Nhìn kìa, độc thiệt mậy? – mình không kìm được xúc động.
– Ừh, mấy chiếc đó ngoài trường tao cũng có mà, thôi tranh thủ, 7 rưỡi cmnr, hy vọng là tụi nó không đi đâu.
Bây giờ mới là khúc quan trọng, để tạo bất ngờ cho hai bạn thì không cách nào khác, bắt buộc phải có tay trong. Dĩ nhiên Th là người được chọn.
– Mày gọi đi!
– Thôi mày gọi đi, giọng tao khó nghe lắm.
– Dm thằng nhát gái, đưa số đây.
Giọng thằng Tr từ nhỏ đã hơi ồm ồm, người lạ không quen sẽ hơi khó nghe, nhưng căn bản là mình cũng thích gọi cho Th.
– Reeeeeng, reeeeeng, alo? – sax, ai thế này.
– Dạ alo, làm ơn cho gặp Th ạ – mới hai tiếng chuông đã bắt máy làm mình giật bắn cả người.
– Oh, đợi chút, Th ơiiii! Ai gọi này? – đầu dây bên kia vọng lại
– Alo?
– Th hả? Anh T bạn chị H đây…
– À, đợi chút em gọi chị H – sax, cái con này, tính chơi anh mày à.
– Ấy! Khoan, khoan đã Th. Anh gọi gặp em nhờ chút chuyện.
– Gặp em hả? Chuyện gì vậy anh?
– À, là thế này, hôm nay tụi anh tính tổ chức sinh nhật bất ngờ cho H, muốn nhờ em giúp một tay. Anh với anh Tr đang đứng đầu hẻm nè, em ra đi, nhớ đừng cho H biết.
– À.. ờ, anh đợi em xíu.
Xuýt tí nữa thì bể hàng, tính con này lạ thật. Mà không hiểu sao nói chuyện với em cứ hồi hộp vãi ra, lập bà lập bập.
– Sao, được không mậy? – Tr lăn tăn.
– Được sao hông, anh mày gọi mà nó không ra mới sợ – mình vểnh mủi
– Vâng, bác cho em xin.
Tầm 10p sau thì cũng thấy ẻm khệnh khạng bước ra. Quần kaki hiphop túm qua đầu gối (model mới nhất lúc bấy giờ, chỉ dân sành điệu mới có), áo thun trắng, khoác thêm cái áo khoác thụng thịnh màu xanh nhạc (con này có vẻ thích màu xanh thì phải ). Chầm chậm, chầm chậm cứ như đang trăn trở chuyện gì, mắt nhìn xuống đất, hai tay nhét vào túi áo. Bước tới cách tầm 2met thì Th đứng lại, vẻ mạc ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì vậy ạ? – đù, nhìn đúng chất chị đại, lạng quạng thằng nào giở trò chắc ẻm đá cho lộn cổ.
– Uh thì như anh nói, tụi anh tính mua bánh, đặt phòng karaoke, trang trí một tí, rồi nhờ em âm thầm chở chị H tới sau. Cố gắng sao cho bả bất ngờ là được. Em thấy sao? – vẫn là mình nói chuyện.
– Chị C biết không anh?
– Anh không biết số C, cũng đang tính hỏi em đây.
– Em cũng không biết sđt chị C. Mà anh đã đặt bánh gì chưa?
– Cũng chưa, nhưng lúc nãy có ghé tiệm xem qua rồi. Tính hỏi em biết quán karaoke nào gần đây không rồi mua sau.
Th suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
– Hai anh đứng đây đợi xíu em vô lấy xe rồi mình qua nhà chị C.
– Oh.
Vừa dứt lời phát ẻm quay lưng đi thẳng, từ đầu tới cuối buổi mặt lạnh như băng làm mình dự định nhưng cũng hổng dám trêu câu nào. Dù sao cũng phê rồi, công nhận, không có cơ hội này thì chả biết bao giờ mới có dịp trò chuyện với em. Dù nội dung chẳng đâu vô đâu nhưng được nói mấy câu với người mình thích sau cả tuần mong nhớ là sung sướng lắm các bác ạ. Hồi đó thanh niên mới lớn, đã biết yêu bao giờ, mà Th nhìn qua cũng biết tiểu thư con nhà đài các rồi. Ví nàng như chim hạc trên cao, một thằng họ nghèo, tên mạc như mình, đi vác bắp 3 ngày hổng đã biết đủ mua đôi giày ẻm đang mang chưa nữa. Cành vàng lá ngọc, biết phải với làm sao!
Đang thả hồn lên trển thì bé Th từ trong hẻm phóng, đạp thắng cái két, qua luôn chổ của hai thằng :
– Mình đi thôi – rất ngắn gọn.
Để lại một bình luận