Phần 15
Vô phòng thì chẳng có ai, vẻn vẹn một hộp cơm đang nằm trên bàn. Mình cũng mặc kệ, lên giường lấy sách ra đọc. Một lát sau thì có tiếng chân người vào, là con Phượng với điếu thuốc trên tay và vẻ mặt vô cùng lạnh lùng. Mình cũng không nói gì, vẫn tỉnh bơ đọc sách. Nó ngồi sát mép giường, mặt quay ra ngoài.
– T đi đâu làm tui kiếm nãy giờ thế? – nó tỏ vẻ không có chuyện gì và hỏi
– Đi lòng vòng!
– Sao T không ăn cơm đi?
– T no rồi!
Ẻm không nói thêm tiếng nào nữa, quay mặt luôn ra đường và tiếp tục đốt thuốc. Không khí khá là căng thẳng, im lặng tầm một lúc không ai nói tiếng nào, mình liếc ra xem thử ẻm thế nào thì thấy ẻm đang lẳng lặng cần điếu thuốc đang cháy dở chích lên lưng bàn tay. Mẹ kiếp, mình giật mình chụp tay nó giật lại thì nó quay luôn ra sau châm luôn điếu thuốc lên eo mình. Cảm giác lúc đó nóng rát khủng khiếp, thốn tới tận óc. Theo phản xạ mình co người và “A” lên một tiếng, cái tiếng “A” ấy vừa phát ra khỏi cổ họng thì cũng chính là lúc mình nhận ra một sự thật vô cùng đáng xấu hổ. Con Phường dường như cũng đọc được suy nghĩ ấy.
– Đm con này từ lúc ra đời chưa bao giờ phải đi năn nỉ một ai bao giờ! T coi Phượng là cái gì? Hả? hay là T cũng khinh khi Phượng giống như những người khác? T nói đi?
Ẻm vừa nói vừa nhìn trân trân xuống một góc nhà, mắt rưng rưng. Thật sự lúc này mình không những không giận mà còn thấy thương ẻm vô cùng. Dĩ nhiên là ẻm biết mình xem ẻm là cái gì, đó chỉ là những lời trách móc của một đứa con gái. Điều khiến mình cảm thấy xót xa chính là vết sưng đang cháy khéc trên lưng bàn tay ẻm, nó từ từ đỏ dần và in hằn một lỗ sâu đang trũng xuống làn da. Lúc nãy ẻm chỉ chạm nhẹ vào người một cái mà mình đã hét lên như thế, vậy thì cái cảm giác từ từ cầm điếu thuốc đâm vào da thịt mình nó thế nào? Nếu nó có thật sự rất đau đớn thì liệu có bằng cái cảm giác cay đắng trong lòng khi nhận ánh mắt đầy khinh rẻ của mình lúc mới về phòng? Hẳn là nó sẽ không bằng, bởi nếu không thì người ta đã chẳng đủ sức mạnh để tự làm cái việc kinh khủng ấy.
Mình từ từ cầm bàn tay ẻm lên, nhìn vết thương xấu xí vừa hình thành trên tay ẻm mà chỉ chực trào nước mắt.
– T xin lỗi.
– T xin lỗi à? T chỉ biết nói xin lỗi thôi à?
Ẻm gườm với ánh mắt đầy giận dữ rồi bất ngờ đứng dậy bỏ ra ngoài. Mình lao theo chụp tay ẻm kéo lại, thật sự lúc đó rất bối rối, chẳng biết nên làm cái gì, quýnh quá nên phọt ra mấy câu khá ngớ ngẩn:
– Phượng!
– Ông đi theo tôi làm cái gì?
– Phượng!…Phượng mà đi là T…không ăn hộp cơm kia luôn đấy!
– Đm không ăn thì vứt đi!
– Sax, T biết mình không đúng rồi, cho T xin lỗi đi mà.
Vừa nói mình vừa lôi nó vô nhà, thấy con nhỏ cũng xuôi xuôi, mình để nó ngồi ở giường rồi lại bàn mở hộp cơm ra đớp đồng thời hỏi han vài câu làm hòa. Sau đó thì mọi chuyện cũng trở lại bình thường, ăn xong thì hai đứa lại lên công viên dạo. Thực ra ngoài công viên thì ở đây cũng chẳng có cái chổ nào để đi, bán kình 500m từ ngã tư đi ra là toàn ruộng với rẫy, mỗi cái khu chổ này là đông đúc và có đèn đường….
Đó là một kỷ niệm rất sâu đậm mà tới giờ mình vẫn nhớ như in.
Một lần khác, cũng là cái vụ cơm cháo này. Hôm ấy như mọi ngày cuối tuần, nhà không còn hột gạo, thằng nào cũng đói mốc mỏ nên lại chia nhau ra đường tìm tài trợ. Mình ra tới công viên thì bị ẻm tóm, dường như lúc nào ẻm cũng trực chiến ở ngã tư thì phải, đặc biệt là những giờ chiều tối thế này. Thế là tụi kia đi một ngã, còn mình thì tách ra đi với ẻm. Lòng vòng một hồi thì ẻm rủ đi ăn vì ẻm vẫn chưa ăn tối, hoặc cũng có thể là ẻm biết mình đang đói sắp chết cmnr cũng nên.
Từ vụ lần trước thì mình cũng bỏ luôn cái tính sĩ diện với ẻm, giờ tính ẻm vậy thì thôi, muốn thế nào cũng được, sau này lớn, làm ra tiền thì ẻm sẽ là người đầu tiên mình nhớ tới.
Hai đứa vô trong chợ, tới quán cơm của bà béo, lâu quá nên cũng không còn nhớ bả tên gì. Lúc này thì cũng gần bảy rưởi nên quán khá vắng. Ở đây đặc biệt bán cho tụi học sinh, bả nhìn cũng hiền, đứa nào ăn quen một hai tháng là có thể ký nợ, đầu tháng có tiền thì mang ra trả. Nhớ có lần mấy thằng lớp bên cạnh, tụi này mình cũng có chơi sơ sơ, nhậu nhẹt mấy lần, không biết là ăn thiếu của bả bao nhiêu mà chắc là mấy tháng chưa trả, bả với hai đứa con kéo vô tận lớp đòi inh ỏi, tụi nó bu coi đông đen, mình cũng hóng hớt chạy qua xem. Công nhận, đĩa cơm có năm ba ngàn mà tụi nó ăn sao thiếu đến gần 400k, thế là con mụ quát tháo ỏm tỏi, mặt mủi không biết giấu đi đâu cho được. Nghĩ thấy phát ớn, ba thằng mình cũng đang thiếu gần trăm bảy.
Hai đứa gọi hai tô hủ tiếu, tính gọi cơm để có gì ăn cơm thêm mà thôi, đi ăn ké mà, người ta gọi gì thì mình gọi cái đó vậy. Bình thường nhờ sống chung với bảy con linh cẩu phòng bên mà mình rèn được cái kỹ năng ăn uốn vô cùng tốc độ, cở tô hủ tiếu này mình đớp chưa tới hai phút. Theo thói quen, tính bê lên húp cho nó nhanh thì nhìn qua thấy con bánh bèo cứ chậm rãi gấp từng cọng một nên lại thôi, dù sao ở đây cũng không có linh cẩu, phải tỏ ra lịch thiệp một chút mới được.
Đang thảnh thơi, vừa ăn vừa tán vượn thì đột nhiên có tiến đằng hắng của đứa nào thiệt to “Hụ..Hụ”, hai đứa nhìn ra thì thấy Phương què không biết làm gì lang thang một mình đi qua.
– Ủa Phương, đi đâu đó? Ăn gì chưa vô đây ăn chút rồi đi! – con Phượng gọi ra
– À, tính qua phòng đứa bạn! – thằng Phương vừa trả lời vừa đi thẳng vô bàn, tay gải gải đầu.
– Phương ăn gì chưa? – con Phượng hỏi tiếp
– À..chưa, tính qua kia rồi ăn!
– Thôi ăn luôn đi cho vui! Cô ơi..!
Thế là từ trên trời rơi xuống, ông nội Phương gọi một tô hủ tiếu và đớp ngon lành. Mình cũng hơi mắc cười, tính đâm cho nó một cái mà thôi, chắc nó đói quá mà không bắt được đứa nào nên mới phải xài chiêu này.
Mấy bữa sau, tự nhiên hai thằng heo trong phòng nói với mình “Tiền cơm quán bà béo tụi tao trả hết rồi đó nha T!”. Thấy mừng mừng, thiếu thì là của ba thằng mà không hiểu sao tụi nó tốt thế, chắc là mới trúng đề, mình cũng cảm ơn rồi chẳng để ý gì nữa. Mãi về sau, một lần ra đó ăn cơm trễ, tự nhiên nhớ tới Phượng chị đại, rồi không hiểu nghĩ sao mà mình buộc miệng hỏi bà béo:
– Ủa tiền cơm tụi con thiếu đứa nào trả vậy cô?
– À, Cái con bé cao cao hay đi với con nó trả đó.
Móa lúc đó mình nóng sôi gan sôi ruột, bỏ luôn đĩa cơm đứng dậy về phòng kiếm hai thằng lợn hỏi cho ra nhẽ. Về tới nơi thì không thấy ai trong phòng, mình ngồi luôn ở nhà đợi tụi nó. Một lúc sau nguôi giận thì cũng chợt nghĩ, kiểu này là con Phượng hỏi bà béo rồi tự trả rồi. Chắc nó sợ mình lại giận nên dặn hai thằng kia nói như vậy. Hai thằng kia thì sống thế nào mình cũng thừa biết, nó không dạy mình thì thôi chứ mình không cần phải dạy nó, có lẽ tụi nó cũng bị cho vô thế không làm gì được. Tính con Phượng rất ương bướng, nó thích làm gì là làm không ai có thể cản, giờ có lôi ra chửi thì cũng vô ích… Mình thở dài ngán ngẩm, bất lực quay trở lại ra quán… gọi đĩa cơm khác, dặn luôn bà béo từ giờ con Phượng có trả tiền thì cũng đừng có lấy nữa.
Chiếc xe đò chiều chủ nhật đưa mình và những đứa đi cùng dừng lại trước công viên đối diện trường. Vai đeo balô, tay xách bị gạo kèm một đống bí đỏ rau củ các kiểu, vì mắc cở nên mình là đứa cuối cùng bước xuống xe.
– T ơiii, T ơiiii! Ở đây nè. – là giọng của Phượng chị đại.
Nhìn qua bên kia đường thì thấy ẻm đang từ quán café đối diện đi ra, vẻ mặt không được vui như mọi lần.
– Phượng đợi T nãy giờ, ngó hoài mà không thấy cứ tưởng T chưa lên!
– Vậy à, thế đã ăn gì chưa?
– Chưa, hay đi ăn nha.
– Uhm, về phòng cất đồ đã!
Hai đứa đi bộ lọt cọt về phòng trọ của mình cách đó tầm ba trăm mét, để ẻm đợi ở ngoài, mình quăng nhanh mớ đồ vô góc rồi ra.
– Ăn gì đây? – vì rất thân rồi nên mình nói chuyện cũng hơi cọc lóc.
– Cháo vịt đi, lâu rồi không ăn!
– Cũng được!
Lại cuốc bộ ra ngã tư, ở đó có một quán cháo vịt rất ngon mà tụi mình hay ăn mấy lần. Con Phượng có cái tính là không ăn thì thôi, đã ăn thì ăn rất ngon và sang. Ngoài hai tô cháo và đĩa gỏi, nó gọi thêm hai cái đùi thiệt bự. Đùi vịt ở đây thường bán mặc định là từ đầu gối trở xuống nhưng nó lúc nào cũng dặn riêng là chặt cho nó từ phần mông trở xuống, thành ra nhìn to chà bá lữa, gặm hết cái đùi không thôi đã no trào máu họng chứ nói gì còn ăn cháo rồi đĩa gỏi với một đống thịt trong đó.
Thật ra là hồi trước nó ở đây luôn nên hầu như tối nào hai đứa cũng gặp, nhưng từ hồi giữa tháng 12, nó bắt đầu lên Sài Gòn làm. Làm gì thì mình cũng không rõ nhưng có điều cứ mỗi cuối tuần là nó lại về Sông Rây chơi với mình. Sáng chủ nhật nó về, chiều mình qua, hai đứa đi lòng vòng tâm sự nguyên cả đêm, tới sáng thì nó đón xe lên Sài Gòn lại còn mình thì về thay đồ lên lớp ngủ. Công nhận là phải nể nó thiệt, công sức nó ráng về thăm mình như thế thì thức nguyên đêm đi với nó cũng chẳng là cái gì, nhưng chỉ tội cho nó, không hiểu sao nó lại quý mình đến vậy.
– Sao Phượng chịu khó vậy, tháng về một hai lần thôi! – mình vừa ăn vừa hỏi.
– Tôi nhớ nhà thì về thăm không được à? – nó hơi giật mình nhưng rồi đáp tỉnh bơ.
Mình cũng không chắc lắm với câu trả lời của nó, nhưng cũng không đi sâu vào vấn đề làm gì. Với nó thì cái gì nó thích là nó làm, tốt nhất đừng ai lên mặt dạy đời. Mình thì càng không đủ tuổi nên thường chẳng bao giờ cố xen vào làm gì.
– Đang có chuyện gì buồn hả Phượng?
– Sao T biết?
– T đoán thôi!
– Phượng đang chán đời lắm đây!
– Kể T nghe được không?
– Không!
– Sao vậy?
– Mấy chuyện này T không hiểu đâu.
– Sao biết không hiểu, Phượng nói cứ như T còn nhỏ lắm vậy?
– Chứ ông tưởng ông lớn lắm ah, thôi không ăn nữa.
– Sax, ăn hết thịt đi…
Mình cũng không gượng hỏi, tính để tí nữa lên công viên dạo rồi nói sau.
Để lại một bình luận