Phần 2
Những ngày sau đó thật chẳng học hành gì nổi. Hết ngày nhớ lại đêm mong, mong cho tới cuối tuần lại lên chơi với hai bạn mới. Quên nói với các bác là bọn em đi học xa, phải ở trọ, chiều thứ 7 mới về nhà một lần, chủ nhật lại đi.
Quay quắc mãi rồi thì cái ngày mong đợi cũng đã đến. Trước đó đã add yahoo của tụi nó rồi mà không hiểu sao pm quá trời không thấy ai trả lời. Chiều thứ 7, sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho thì cũng chọn được bộ cánh ưng ý nhất, nói hổng phải khoe chứ đó lại là bộ đồ đi học. Nhà nghèo, làm quái gì có đồ mới, tết mới sắm được 1, 2 cái áo đón xuân thì ra giêng lại mặc tới mặc lui mún mục cả vải, có đâu mà tới cuối năm.
Nhưng mà không sao, được cái em mặc đồ đi học nhìn rất bảnh bao và thư sinh các bác ạ, định trước trong bụng là sẽ nói học xong bọn này chạy luôn lên đây chơi chứ chưa về nhà, có ai lại đi nỡ trách bạn bè nhiệt tình quá mức bao giờ các bác nhỉ. Vì muốn cho tụi nó bất ngờ nên hai thằng đi luôn mà không gọi điện.Thật ra thì tụi nó cũng chẳng có điện thoại, nhưng lúc ở nhà thờ thằng Tr đã xin sđt bàn nhà con H rồi. Cái thằng, coi vậy mà lẹ thiệt.
Không để phí thời gian, lần này không tà tà nữa mà 2 thằng đóng hết ga hết số. Chưa đầy 30p đã tới, Trần Phú đây rồi, không biết nhà con C nên đánh ghé nhà H trước vậy, mà chắc có biết thì em cũng quyết phải ghé bằng được nhà con H à.
– H ơi, có nhà khôôôôông? – nhà không có chuông nên em mạnh dạn lên tiếng.
– Ai đấyyyyyy? – tiếng trong nhà vọng ra – Kiếm H có việc gì không con? – một người phụ nữ trung niên bước ra mở cửa.
– Dạ tụi con là bạn của H, ở dưới Ông Đồn lên, có H ở nhà không cô? – vẫn là mình solo.
– À, bạn H dưới Ông Đồn hả, vô nhà chơi con, H nó mới đi đâu đó với con C, tụi con vô nhà ngồi đợi, để cô kiu con Th nó đi kiếm – người phụ nữ nhã nhặn mời tụi mình vào nhà và quay ra gọi vọng xuống sâu nhà.
– Th ơiiii??
– Daaaaaạ!!!!!!
– Lấy xe đi kiếm chị H coi nó đâu rồi, có hai bạn của H dưới Ông Đồn lên chơi nè.
– Dạ thôi cũng được cô, tụi con ngồi đợi một lát xem sao, không có thì… lần sau tụi con ghé cũng được – mình ngại hết sức, vội vã phân bua.
– Không sao, tụi con chứ ngồi chơi, chắc hai đứa nó đi uốn nước lòng vòng quanh đây ấy mà, để con Th đi kiếm – mẹ H mỉm cười trấn an lời mình. – Ah, nó mặc cái áo sơ mi màu càrốt ấy – sau đó nói vọng xuống với Th.
Sau một hồi lục đục thì đây rồi, cuối cùng em cũng xuất hiện. Anh tất tưởi lội gần 30 cây số từ chốn khỉ ho cò gáy chỉ để mong giây phút này đây, em ơi em có biết không hả em ? Sax, đang định mở miệng nói thì em ấy lầm lủi đi thẳng một hơi từ dưới nhà lên, không chào ai lấy một câu, lạnh lùng đi luôn ra cửa, dắt xe và…vọt mất. Người gì đâu mà…vội vã thế không biết. Trong mấy giây dù ngắn ngủi nhưng mình cũng kịp tia em ấy một phát, quần jean dài đen, áo thun trắng, khoát thêm cái áo màu xanh lá cây nhạt. Vừa đi vừa búi tóc, mắt nhìn xuống đất. Ôi, xinh quá đi mất, giờ mới được nhìn rõ khuôn mặt thiên thần ấy. Mình mãi bần thần mà quên mịa nó ra dắt xe hộ em. Thôi chuyến này như vậy coi như cũng bỏ công rồi, gặp được hai người kia thì tốt, không thì…cũng không sao.
Sau khi em đi thì 3 người ngồi trò chuyện, mẹ H rất dễ mến và luôn biết cách gợi chuyện. Thì ra là sau đêm hôm ấy về H có kể sơ chuyện quen tụi mình, nên khi nghe nói là dưới Ông Đồn lên cô ấy nhận ra ngay nên mới bắt Th đi kiếm H về cho bằng được vì dù sao đường xá xa xôi, cô không muốn hai thằng phải về không.
Ngồi tầm 30 phút thì em Th về, để máy chạy luôn vô cổng (từ cổng tới cửa nhà tầm 2 mét).
– H đâu? – mẹ H đứng dậy vừa ra vừa hỏi
– Con tìm hết rồi mà không thấy, chắc bả đi chơi đâu mất rồi – Th trả lời có vẻ chúng tôi đã cố gắng hết sức
– Có sang nhà C không?
– Con sang rồi mà cũng không có.
– Dạ thôi được rồi cô, thôi để lần sau tụi con ghé cũng được, không sao đâu! – mình lại đứng dậy lên tiếng, thằng Tr tưởng về cũng lẹt đẹt đứng theo.
– Tiếc quá, tụi con đi xa lên đây mà không gặp, hay là ngồi đợi thêm tí nữa?
– Dạ được rồi chắc tụi con về luôn – tính ngồi chơi ngắm em tí nữa mà thằng Tr làm hố hàng cmn mất.
– Lần sau nhớ gọi điện trước một tiếng cho chắc, đi thế này mắc công quá, thế đã có sđt nhà cô chưa?
– Dạ có rồi cô, thôi chào cô con về, anh về nha bé?
– Dạ anh về – sax, mãi mới nói được với mình một câu, người gì mà giọng ngọt ngào thế không biết.
– Uh, hai đứa đi đường cẩn thận đấy, thiệt khổ ghê, lên tận đây mà không gặp.
– Dạ thưa cô con về – thằng Tr phọt một câu nặng nề, mặc áo khoát và bước lên xe.
Chán thật, mới 9h, đường thì xa bỏ mợ, mỗi lần đi là một lần khó, không gặp được tụi nó hai thằng cứ thấy hụt hẫng thế nào. Thằng Tr cứ rề rà, mà cũng chẳng có gì phải vội. Vừa tà tà qua cổng bệnh viện thì gì thế kia, bổng nhiên mình phát hiện có hai đứa con gái cưỡi xe đạp, con ngồi sau lại mặc đúng cái áo sơmi màu cà rốt
Vốn nổi tiếng lanh lợi thông minh từ nhỏ, chưa đầy 3 giây định hình em đã chắc mẩm là 2 thị mẹt chứ không ai. Chỉ thằng Tr thấy, em bỏ nhỏ kiếm gì hù 2 đứa này phát. Tr lù khù ôm vòng xoay theo tụi nó vào đường CMT8 và cứ rề rà sau đuôi xe đạp, thỉnh thoảng nẹt ga một cái làm hai thị giật bắn mình. Cái thằng, quậy hết sức. Bổng nhiên con H ngồi sau đưa chân tới trước đạp phụ con C và tăng tốc, đến ngã tư hai đứa rẽ trái vào Nguyễn Văn Cừ qua bên kia đường xong lên lề tấp vào quán chè bưởi gì to đùng gần đó. Hai thằng cũng phi lên luôn, chống xe lại bàn ngồi tỉnh như ruồi .
– Ui trời ơi – H la lên ngạc nhiên – Hai ông mà tưởng ai làm bọn tui hết cả hồn.
– Mấy ông ở đâu chui ra vậy? Theo bọn tui từ lúc nào? – C vừa mừng vừa thắc mắc
– Hehe, hai người đẹp lang thang đi đâu thế? Bọn tui lên từ lúc 8h, vô nhà H đợi mãi đang tính đi về đây – Mình ngồi phệt xuống ghế, mặt nham nhỡ
– Trời đất, sao lên mà không gọi điện? Mà sao thấy tụi tui hay thế – H vẫn chưa hết bất ngờ.
– Biết đâu, nghe mẹ H nói lúc đi mặc áo càrốt nên để ý, không thì cũng về luôn rồi!
– Làm tui cứ tưởng mấy thằng hay đua xe ở đây chứ, nên mới lo tấp vô đây nè – C giải thích.
– Ăn gì mấy đứa? Bà chủ quán dưới đất chui lên chìa menu cắt ngang câu chuyện.
– Mấy ông ăn gì? – H chu đáo
Liếc nhanh lên cái bảng thấy chử chè Bưởi to chần dần, hơi là lạ, nhỏ lớn chưa ăn cái giống này bao giờ, toàn xơi chè đậu đen, đậu xanh, rồi đậu đỏ, đậu trắng mà bà già hay nấu nên cũng tò mò. Mình kiêu luôn một chén, thằng Tr cũng vậy, cuối cùng là gọi luôn cả bốn chén chè bưởi.
Công nhận là cái thứ này khó ăn phết, cứ dai dai nhờ nhợ thế nào, làm mấy muỗn đã ngán tới cổ họng. Nhìn qua thì lão Tr đang ngồm ngoằm như nhai ruột xe đạp.
– Ủa, vậy là Tr học Hồng Bàng hả, A mấy vậy? – đang tám bổng con C hỏi câu làm giật mình.
– Ba năm ba lớp, lớp 10 thì A4, 11 thì A1, giờ thì đang học A11 – Tr lù khù chậm rãi trã lời
– Bộ học giỏi quá hay sao mà chuyển lớp liên tục vậy? Hihi, ngày xưa C cũng học A1 nè, lên 11 thì chuyển về đây, có biết bọn con Linh, con Thảo, con Ngọc hông?
– Vậy à, oh, Tr biết…..
Cứ vậy, hai đứa nó chém lấy chém chém để, bên này mình với con H hóng tai nghe mà hổng hiểu mịa gì. Có cùng đề tài đâu, mà hổng lẽ giờ hai đứa bắt chuyện khác thì vô duyên quá. Thằng Tr thì vốn ít nói, nhưng con C thì cứ hỏi chuyện nó liên tục. Quái thật, nhìn tới nhìn lui, nhìn góc nào thì mình cũng ăn đứt thằng Tr, có gì lạ đâu mà con C quan tâm thế nhỉ, bực à nha.
– Chè gì mà dai kinh – mình lèm bèm.
– Hihi, cái chè này nó vậy đó, bộ ông mới ăn lần đâu hả? – H ngạc nhiên.
– Oh, cũng mới ăn lần đầu à.
– Mà hai ông chơi thân như thế mà không học chung trường hả? T học trường nào?
– T học Sông Rây – công nhận cái tên nghe chuối dễ sợ – tại lúc thi tốt nghiệp xong, nhà T cứ bắt học ở đó đặng gửi chổ người quen cho dể quản lý ấy mà.
– À mà hai bà này, tết mấy bà có đi chơi đâu không? – mình sực nhớ một chuyện và nảy ra kế hoạch đen tối.
– Thì cũng lên xuống hai bên nội ngoại, có chuyện gì vậy T? – con H lại thắc mắc.
– À, thì là tết này nhóm tụi tui dự định thuê xe đi Mũi né chơi cho nó hoảnh tráng, toàn mấy đứa bạn cấp II với gần nhà, trai gái đầy đủ, tính rủ hai bà đi chung cho vui ấy mà.
– Vậy hả, nghe hấp dẫn đó, nhưng tui hổng biết mẹ có cho đi hông nữa?
– Đi đông không T, mà khi nào về vậy? – C lên tiếng.
– Định thuê xe 16 chổ, sáng mùng 3 đi, chiều tối về luôn. Hai người cứ tính đi, có gì bọn tui xin gia đình giùm cho.
– Uhm, để bọn tui xem thế nào đã.
Câu chuyện cũng chẳng có gì đặt biệt, chỉ là hỏi han qua lại, toàn chuyện tào lao thiên đế. Thỉnh thoảng mình chêm vài câu hài hài, mấy chị lại cười toét cả miệng. Đến khoảng 10h30 thì tàn tiệc, đi thì không sao chứ ngán nhất là cái lúc này, đường xa, tối thui, lạnh vãi chà đạn. Ngày xưa ông chú mình tán bà thím lúc đó đang làm y tá ở bệnh viện Long Khánh, cũng cái kiểu đi đêm này mà lúc về bị sơn tặc úp sọt, trói như trói lợn rồi quăng vô sâu trong ruộng, thịt mất con xe. Nghĩ đến là phát ớn…..
Để lại một bình luận