Phần 14
Một buổi chiều đói kém đầu tháng chín.
Hôm ấy giật mình thức giấc vì bọn ruột non ruột già đấu đá dữ dội, không thấy thằng nào trong phòng, vã quá mà không còn một cắc trong người nên đành lần quần ra ngã tư xin đểu. Đi tới đi lui cũng cả chục vòng mà không gặp đứa nào ra hồn mình đành lết lên công viên ngồi hóng gió, biết đâu lại gặp ông bụt tiềm năng nào lang thang trên này.
Công viên đối diện trường cũng nằm ngay ngã tư, từ chiều tối thì trai gái các kiểu, kể cả giang hồ tứ xứ cũng tụ tụp lỡn vỡn ở đây. Bụt đâu không thấy chỉ thấy toàn quỷ dạ xoa, mình đi từ đường lớn vào thì địa bên phải có một đám đầu trâu mặt ngựa đang đùa giỡn nhí nhố cạnh mấy con wave độ nhìn bốc lữa.
Mình nín thở đi thẳng một hơi tới tượng đài ở giữa, khu vực tượng đài bán kính khoảng ba trăm mét được xây cao hơn mặt đất khoảng hai mét, chính giữa trung tâm là một cái biểu tượng gì đó đã củ hình cây son môi mà mình cũng không hiểu là gì. Vừa đi vừa cảm giác là có một đứa trong đám kia đang chạy về phía mình. Bỏ mịa rồi, quả này xin đểu tàu gặp xin đểu xịn, không mù mắt thì chắc cũng phù mỏ. Cố bước nhanh lên mấy bực thang thì nghe tiếng gọi:
– Anh gì ơiiii!
Mình quay đầu lại thì là một đứa con gái mặt mày hung tợn, tóc nhuộm dẻ, áo thun, quần Jean rách như ăn mày đang chạy tới:
– Anh có bật lữa không cho em mượn tí?
– Dạ em không có, chị hỏi mấy anh đằng kia xem! – mình chỉ đại ra xa xa.
– Vậy hả, không sao! Mà anh trai làm gì lang thang một mình ở đây buồn quá vậy?
Con nhỏ vẫn không chịu bỏ đi, nó cầm điếu thuốc lạnh ngắt từ trên miệng xuống hỏi. Công nhận nhìn mình cũng chán đời thiệt: quần short màu bã trầu, áo xanh Chelsea của lớp, chân mang dép xốp hai quai, mặt mủi bơ phờ nhờ thằng đói thuốc lâu ngày.
– Dạ em đi dạo thôi..
– Sao anh cứ xưng em với em vậy? – con giang hồ ngắt lời mình – anh tên gì thế? – vừa nói nó vừa đi lại gần mình.
– Dạ em tên T!
– Em tên Phượng, mà anh đừng có xưng hô với em như vậy nữa. À, anh không làm gì hay là lại đằng kia chơi với tụi em đi.
Mình liếc ra chổ nó chỉ thấy mấy cái đốm xanh xanh đỏ đỏ đang ngoảnh mặt nhìn lại, có một thằng mình biết mặt vì nó là giang hồ khá có tiếng ở đây. Hồi cuối năm ngoái, không biết mâu thuẩn thế nào mà thấy nó với mấy đứa nữa xách hàng vào tận một lớp ở lầu trên rượt thằng kia chạy té khói. Giờ mà có cho tiền mình cũng hổng dám lại chứ ở đó mà chơi.
– Thôi, có quen biết ai đâu mà chơi, nếu hổng có gì chắc T lên kia đây! – mình chỉ lên hướng cây son và bước đi
– Hehe, lên làm gì thế? Vậy em đi chung với anh! – ẻm vừa nói vừa đi theo mình
Sax, con nhỏ này bị khùng hả trời, muốn đi theo mình ăn chực chung cho vui hay sao đây. Đã đói còn gặp con khùng này kè kè kế bên thì cơm cháo gì được, tính xắn tay áo cho mấy bợp tai rồi đuổi cổ về nhưng mà giật mình lại, dù sao nó cũng là dân giang hồ ở đây, mình thì ở xa tới trọ, thôi tốt nhất là không nên làm nó phật ý. Muốn trêu thì cứ để nó trêu, dù sao cũng sắp chết đói rồi, cùi không sợ lở.
Con nhỏ này có khuôn mặt rất đậm, cũng gọi là có chút nhan sắt nhưng nhìn kỹ thì hơi hung dữ. Tướng tá thì rất thon và cao, mình tầm mét bảy thì nó cũng phải bằng hoặc hơn kém một hai phân, thành ra nhìn cao ơi là cao. Khuôn mặt cho biết nó là một người rất từng trãi và hiểu sự đời, cách nói năng cho thấy một con người khéo léo, hay chuyện và… đếch sợ bố con thằng nào ở đây. Ẻm cứ đi theo hỏi hết cái này đến cái kia, tất tần tật mọi thông tin về mình. Mình thì cũng biết luật ở đây nên có sao nói vậy. Riêng có cái tuổi thì đôn thêm một năm cho bằng ẻm cho đỡ thất thế. Cứ vậy, hết hỏi mình thì ẻm lại kể về bản thân, từ lúc còn đi học đến khi ra đời rồi trãi qua cái này cái kia. Công nhận nhỏ lớn chưa bao giờ gặp con mẹ nào rảnh như con mẹ này. Hai đứa đi gần chục vòng công viên, mình thì đói muốn lả cả người mà bả thì cứ lèm bèm liên tục nên hổng dám nghỉ, vẫn ráng đáp chuyện vui vẻ như đúng rồi. Đến khi chịu hết nổi thì mình xin về vì sợ nhà trọ đóng cửa, ẻm cũng ok và hẹn mai đi dạo tiếp vì nói chuyện với mình thú vị quá.
Hôm sau mình cũng quên mất nên chẳng để ý, đang tàn tàn với hai con gà trong phòng tính ra công viên dạo vài vòng hóng gió thì bị ẻm chả biết từ đâu chui ra bắt tại trận. Hai con gà chào hỏi qua loa rồi kiếm cớ chuồn mất, mình thì tối qua lỡ mồm hứa đại nên giờ đành phải ở lại. Thật ra đi với ẻm thì cũng không phải là ý kiến tồi, chỉ có điều mình ngại những mối quan hệ của con này, lỡ có thằng nào ngứa mắt chặn đường dần cho một trận thì có nước xanh cỏ.
Bữa nay mình không đói nên nói chuyện cũng có vẻ cởi mở hơn. Càng nghe ẻm tâm sự thì càng hiểu hơn về ẻm, nói chung cũng thấy hay hay. Chém gió lung tung đến gần một giờ sáng mình mới về, trễ quá phòng trọ đóng cửa nên phải leo rào qua nóc chuồng lợn nhà bên cạnh, lợn thì không có mà toàn chông, củi khô với ván gỗ gắn đầy đinh ốc phía trên nằm chỏng chơ bên dưới nhìn sởn cả gai óc.
Hôm sau cũng bị ẻm tóm cổ đi tới khuya, cứ như vậy, suốt mấy tháng trời thì hai đứa cũng dần trở nên thân thiết. Con nhỏ kể hồi trước gia đình rất nghèo, quê ở Hải Dương, vào đây lâu rồi. Nhà có bảy người, học dỡ lớp chín ẻm phải nghỉ để đi làm kiếm tiền. Những ngày đầu tiên ra đời, ẻm đi theo phụ việc theo một đoàn hội chợ lôtô, rong ruổi đó đây gần hai năm trời khắp các tỉnh thành. Rồi trong một trận cãi vả với mấy đàn chị trong đoàn, ẻm bị dần cho nhừ tử và quyết định bỏ đi luôn trong đêm, trên người chỉ duy nhất bộ đồ và không một cắc bạc trong túi.
Sau đó nhờ mối quan hệ xã hội với một trong những người mà ẻm quen biết giúp ẻm có một chân làm vảy cá dưới Long Hải, Vũng Tàu. Công việc bắt đầu từ ba bốn giờ sáng cho đến khi con thuyền cuối cùng trong ngày cập bến. Ở đó cũng có bảo kê, cũng phải bon chen giành giật suốt ngày để sống. Những kẻ tới muộn hơn nhưng có thể hình và kỹ năng chiến đấu tốt hơn thường làm cho không khí ả đạm, tẻ nhạt của bến cảng lúc bình minh trở nên luôn sinh động và náo nhiệt. Cứ như vậy rồi ẻm đi phụ bán café, làm công nhân bao bì.v.v. gần năm năm trời trãi qua rất nhiều công việc khác nhau mà một đứa con gái ít học có thể làm được để tồn tại.
Đến bây giờ thì ẻm đã là một Phượng chị đại – cái tên mà những con bánh bèo hổn láo trong trường từng ăn hành ăn tỏi dưới tay ẻm hay gọi – rất già dặn, trừng trãi và sỏi đời.
Có những đêm trăng sáng, một hai giờ đêm, hai đứa nắm tay đi lòng vòng khắp công viên trêu đùa ca hát như hai đứa trẻ. Một lần mình lỡ miệng nói sao bàn tay Phượng cứng dữ dậy? Thế là hai ngày liền không thấy ẻm đâu, sau nghe con Hường nói mới biết ẻm ở nhà ngâm nước liên tục cho nó mềm ra, “Tại ông T chê tay tao chai cứng mày ơi!”, mình nghe vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Con người của Phượng khi đối diện với người đời và cô gái hồn nhiên vui tươi khi bước bên cạnh mình là hai kẻ hoàn toàn xa lạ. Phượng nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đa số là về bản thân, các vấn đề ngoài xã hội như ăn chơi lừa lọc, rồi những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ của ẻm.v.v. So với Phượng thì mình còn quá non nớt và khù khờ nên chỉ đành đi theo cười trừ chứ chẳng biết nói gì hơn. Không thể nào lôi toán, lý, hóa ra khè ẻm được?
Đi mệt thì hai đứa lại tới ngồi dưới chân tượng đài, có khi nằm luôn dưới chân tượng đài, ẻm gối đầu lên tay mình ngủ thẳng cẳng. Sáng ra không thấy tay đâu mà chỉ có một cái cẳng voi sưng chù vù chực chờ được tháo khớp…
Mình nhớ thời gian đầu khi chưa thân thì đi chơi với ẻm mình cũng khá ngại, bởi xung quanh không phải ai cũng hiểu và có cái nhìn thiện cảm về ẻm. Đi đâu cũng nghe người ta nói này nói nọ, từ bà bán quán cơm, bà chủ nhà trọ cho đến cả những đứa bạn trên lớp. Trong mắt họ, con nhỏ chỉ là một thứ du hồn các đảng, họ luôn dành cho ẻm những lời lẽ khó nghe, chẳng ra cái gì và dĩ nhiên chỉ là sau lưng. Họ nghĩ con nhỏ bám theo mình để đào mỏ.
Có lần ẻm hỏi thẳng mình: “Đi với Phượng T có thấy xấu hổ không”, mình chỉ cười mà không nói gì.
Một hôm thằng Linh, bạn thân nhất của mình trong lớp hỏi (chỉ có nó mới dám hỏi thẳng mình những chuyện thế này):
– Mày cặp với con Phượng hả?
– Sao mày hỏi vậy?
– Đm cả trường xì xào ầm lên kia kìa, ai mà không biết?
– Sao tự nhiện lại đồn như vậy?
– Thì đm tối nào hai đứa mày cũng lượn lờ ngoài công viên tới một hai giờ sáng. Có mấy đứa lớp mình còn thấy nữa. Tao khuyên thật mày nên nghỉ đi, con đó có “tiếng” ghê lắm.
– Uhm!
Mình cũng chẳng muốn giải thích mất thời gian, có nói thì cũng vô ích. Nhất là với những người nhiều chuyện. Như con mụ chủ nhà trọ chẳng hạn, bả không ngừng khuyên nhủ và cảnh báo mình nên tránh xa ẻm ra, coi chừng bị con nhỏ dụ hết tiền. …
Cũng quên nói, có mấy lần ẻm vô phòng trọ tìm mình rủ đi uốn café nhưng không có, gặp hai thằng bựa nhân ở nhà, ẻm rủ đi chơi thế là tụi nó đi luôn. Dần dần cả đám cũng chơi rất thân, ngoài ẻm còn có con em của ẻm cũng đi cùng, em này tên Hường, nhỏ hơn hai tuổi, lùn hơn con chị nhưng lại bự gấp đôi, là tay đấm số một trong các trận hội đồng của chị em nhà nó.
Thật sự mà nói, ai chứ riêng Phượng chị đại thì chuyện tiền bạc không chỉ với mình mà cả tụi thằng Long bún, Phương què cũng là một nỗi nhục nhã vô cùng to lớn mà không thằng nào có thể tưởng tượng được. Ba thằng luôn có tiếng chơi đẹp, vậy mà đi với tụi nó thì lúc nào cũng chịu lép vế. Thứ nhất là vì con Phượng quá biết sống, nó nói: “T đừng đừng có giành với Phượng, bây giờ T còn đi học, Phượng đã đi làm, mai một khi nào T đi làm có tiền rồi, lúc đó Phượng sẽ để T trả hết, còn ám T nữa cho mà coi”. Thế nên từ chuyện ăn uốn, nhậu nhẹt, café, thỉnh thoảng karaoke nó đều trả hết. Mấy lần mình có tiền len lén ra trả trước thì con mụ chủ đều nói con bé kia trả hết rồi. Mua bánh trái thì nó đều giành và sẵn sàng giựt chỏ nếu mình cứ cố chấp, mình hai lần ăn nguyên cùi chỏ của nó bầm cả môi, giận mất mấy ngày. Thứ nữa là tiền tụi mình không thề so với tiền tụi nó được, có cố thế nào cũng không lại.
Đáng nhớ nhất là hai chuyện, một lần mình đi học thêm toán, về tới nhà cũng khoảng bảy rưởi. Tới nơi thấy con nhỏ ngồi trong phòng cười giỡn với mấy thằng bạn, có cả tụi Cường vị và mấy thằng phòng nó. Mình cũng bình thường vui vẻ bước vô thì thấy nguyên chồng cơm hộp đang để trên bàn, mình biết ngay là của con Phượng mua chứ đám kia từ hôm qua đã hết sạch tiền rồi. Lặng lẽ không nói với ai một tiếng, nhìn mọi người bằng một đôi mắt đầy khinh rẻ, mình quăng mấy cuốn vở lên bàn rồi lấy đồ đi tắm, vừa tắm vừa thấy quê và ngại không tả nổi, đã dặn bao nhiêu lần rồi mà vẫn không nghe. Tắm xong thì mình thay đồ và đi luôn ra ngoài, lên công viên ngồi một mình tự kỷ. Tính mình lúc ấy rất sĩ diện, trừ những trường hợp bất khả kháng bị con Phượng cho vô thế thì hầu như những lần ăn uốn nước nôi này nọ mình đều từ chối hoặc tránh mặt. Ngồi một lúc tầm 30 phút thì thằng Phương què tới:
– Mày sao thế? Hồi chiều thằng Đạt mới về nhà lấy thêm tiền lên mua chứ có phải của con Phượng đâu?
– Mày ăn no rồi thì cút đi!
– Đệch! Đm sĩ diện nó cũng vừa vừa thôi, phải biết nghĩ cho con Phượng chứ? Nếu không phải nó là bạn thân của mày thì tụi tao cũng đéo bao giờ thèm đụng vào. Nó đang ngồi một mình ở nhà đợi mày kia kìa.
Thằng Phương bị mình bắt bài nên chửi một câu rồi đi mất, mình cũng không quan tâm, nhưng cái câu “nghĩ cho con Phượng” khiến mình hơi áy náy. Dù sao cũng đã chơi với nhau mấy tháng trời rồi chứ chẳng phải là mới gặp, con người của nhau thế nào hai bên đều hiểu rõ. Thấy vì chuyện nhỏ nhặt này mà giận lẫy thì cũng hơi trẻ con, nó lại đợi một mình ở nhà cũng tội nữa nên thôi mình đứng dậy đi về.
Để lại một bình luận