Phần 9
Vivi quay đầu nhìn về phía tôi, mặt em lộ rõ sự ngạc nhiên nhưng em cũng nhanh chóng quay đầu nhìn sang hướng khác, chẳng biết lúc này em có đang khóc hay không mà tôi nhìn thấy những giọt nước lấm tấm rơi trên đôi má hồng hảo đáng yêu ấy.
Những gì em làm hôm nay khiến tôi cảm thấy khó hiểu và tôi cũng ít nhiều tội nghiệp cho em, thường ngày em đâu có vậy, cô bé băng sương nguyệt lãnh của tôi đâu rồi? Trước mắt tôi bây giờ là một người con gái với thân thể ướt đẫm nước, 2 tay ôm chặt lấy nhau những mong xoá đi cái lạnh giá của cơn mưa đang hối hả trút xuống.
Thoáng chút ngập ngừng, tôi dắt xe tới chỗ em ngồi, quên cả mặc áo mưa. Em biết tôi đang tới, em nhìn tôi, ánh mắt em buồn vời vợi, em buồn, tôi cũng không vui. Tôi gạt chân trống chiếc xe của mình, chậc, ướt sũng cả người, tôi ngồi phịch xuống cạnh em.
Em chẳng thèm nhìn sang, trong tim tôi lúc này là cả một mớ hỗn độn. Đi với Huyền tôi luôn cảm thấy vui vẻ và tìm được ở em niểm an ủi lớn lao, nhưng cảm giác khi ở bên Vivi là khác hẳn, mỗi lần em chọc cười tôi, tôi cảm thấy ấm ở trong tim, chân tay tôi như đóng băng, chẳng còn biết làm gì nữa.
Có phải tôi đã sai, tôi đã sai ngay ngày đầu hay không? 2 đứa ngồi cạnh nhau, một khoảng lặng xuất hiện, em cứ nhìn những hạt mưa cứ rào rào không ngớt, tôi nhìn em, tôi cảm thấy em lúc này sao mà nhỏ bé, sao mà đáng thương thế. Ngoài cổng trường lúc này chỉ còn lác đác vài 3 đứa học sinh chờ phụ huynh đón núp mưa dưới tán cây xà cừ trăm tuổi. Tôi nhìn em hồi lâu, tôi đánh liều mở lời:
– Vivi có chuyện gì buồn à, kể cho tui nghe đi!
Nàng lặng lẽ không đáp.
– Kể ra cho nó nhẹ lòng, Vivi cứ như vậy tui cũng thấy… buồn lắm á – Tôi an ủi em
Em lại không nói gì.
Tôi quay sang nhìn thì em 2 mắt em đã đỏ hoe hết cả rồi. Em đưa tay lên lau nước mắt, cảnh tượng này tôi đã thấy 2 lần trong một ngày, nó làm tim tôi cảm thấy nhức nhối, tôi chỉ muốn ôm chầm lấy em, vỗ về và an ủi em thôi.
Ngày xưa còn chập chững cua gái, kinh nghiệm của tôi là nếu con gái khóc thì cứ ôm là đổ ngay. Nhưng bây giờ kế bên tôi cũng có một cô bé đang rơi lệ nhưng tôi không xem em là đối tượng tán tỉnh hoặc chí ít là lúc đó… tôi nghĩ em chỉ là một người bạn thân mà thôi.
Tôi thu hết can đảm, tôi vòng tay qua tựa đầu em vào vai tôi, em cũng không phản kháng trái lại em còn dựa sát vào người tôi mà khóc, nước mắt em rơi ướt bờ vai tôi, tôi cảm thấy quặn thắt trong tim nhưng chẳng biết cách nào gỡ được nút thắt ấy. Bất thần em lên tiếng, em nói trong tiếng nấc nghẹn:
– Ba Vi… bỏ mẹ con Vi… đi theo… người khác rồi H ơi
Em càng khóc to hơn, mãnh liệt hơn. Tôi càng ôm em chặt hơn, tôi muốn mình trở thành một bờ vai vững chắc để giúp em vượt qua nỗi đau này. Thật tình thì tôi cũng chẳng biết phải an ủi em làm sao vì tôi chưa trải qua mất mát gì trong gia đình cả, gia đình tôi rất đầm ầm và hoà thuận, ba mẹ tôi luôn vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng còn chọc ghẹo nhau cứ như vợ chồng son vậy.
Từ đầu năm em đã nói với tôi rằng em là con một, thế nên khi ba mẹ chia tay thì em hẳn nhiên cảm thấy rất buồn. Tôi đưa tay lên vuốt mái tóc em như cách an ủi duy nhất tôi có thể làm vào lúc này. Em tiếp tục thổn thức:
– Hồi nhỏ ba thương Vi lắm, hức… Chẳng biết sao mà giờ… giờ ba… ba bỏ Vi với mẹ mà… theo… người đàn bà khác, hức… – Em lại oà khóc
– … – Tôi im lặng lắng nghe em
– Ba nói ba… với mẹ… không còn thương nhau nữa… cuộc sống nhiều bất hoà, nên ba… nên ba bỏ Vi mà đi rồi H ơi, Vi buồn lắm, hức… – em nằm yên trong lòng tôi, em thỏ thẻ nhìn thương lắm.
– Thôi Vivi đừng có buồn nữa, có… có H đây rồi – Tôi lại ôm em chặt hơn.
Em cứ đưa tay lên lau nước mắt, tôi cũng thế, tôi đưa tay lên lau nước mắt cho em, không để những giọt lệ buồn cứ tồn tại mãi trên gương mặt tiểu thư xinh xắn của em. Ngoài trời thì mưa rất to, bên lề đường hôm ấy, 2 đứa học trò, một nam một nữ ôm lấy nhau, sưởi ấm cho nhau cả về thể chất lẫn tinh thần.
Em lúc này đã thôi không khóc nữa cũng, tôi biết ý nên cũng từ từ buông em ra mặc dù trời vẫn còn lạnh lắm. Một khoảng lặng như thưởng lệ lại xuất hiện giữa cả 2, em sau khi thút thít cả buổi thì giờ chắc còn ngại ngùng, tôi khẽ liếc thấy gương mặt em đỏ ửng cả lên. Tôi lúc này cũng chẳng khác mấy, nhưng là thằng con trai thì phải chủ động, chị 2 tôi đã từng nói như thế. Tôi hỏi em:
– Còn buồn nữa không cô nương?
– Tui… tui đỡ ùi – Em bẽn lẽn trả lời, nhìn em như con mèo con, rất đáng thương và cũng đáng yêu nữa
– Khóc ướt hết áo tui rồi mà buồn được gì nữa ha – Tôi chọc em như muốn phá tan không khí nặng nề
– Vô… vô duyên! – Em lại lí nhí rồi, cơ mà sao tôi cứ bị rung động thế nhỉ???
Trời vẫn đang mưa, từng cơn gió lướt qua làm cả 2 đứa run lên từng chập, mưa, buồn… cơ mà cũng vui.
Để lại một bình luận