Phần 49
Tôi hết sức ngạc nhiên khi thấy khung cảnh cả đám đều hướng ánh mắt về phía mình, đám con gái lớp tôi thì bàn tán xôn xao trong khi tụi con trai tặc lưỡi ra vẻ suy nghĩ. “Bố mày có làm gì tụi mày không mà nhìn với ngó?” – tôi nghĩ ngợi.
Bỗng tôi định thần lại vì ngay bên cạnh, Vivi đang nép vào người tôi như tìm kiếm sự che chở, và đến lúc này thì tôi đã xác định là mình … lỡ nhầm, người mà toàn thể quý vị đại biểu ở đây đang nhắm tới không phải là tôi, một thằng ất ơ không đáng nói mà là cô bé xinh xắn đáng yêu của tôi đây, Vivi.
2 thằng nhân vật chính tạo ra đợt sóng gió này thì đang nói gì đó với nhau, xem chừng mặt thằng Tiến có vẻ đang tức giận còn thằng Đạt “bạn tôi” thì đang khá hả hê. Thằng Phương quắn quay đầu lại hỏi tôi, giọng khó hiểu:
– Ủa Vi là bồ nó hở mày?
Tôi ngạc nhiên:
– Nó là thằng nào?
Phương quắn chép miệng:
– Thì thằng mới chuyển vào lớp mình chứ thằng nào!
Tôi giật nảy người:
– Ai nói mày vậy?
– Thì chính nó vừa nói kìa, éo nghe à? – Phương quắn trả treo
– What the … thật không? – Tôi vặn vẹo
– Thế bố lừa mày làm gì, nó nói với thằng Tiến, đám ở ngoài nghe được quay ra bàn tán nãy giờ kìa, bố thằng bệnh!
Lúc này thì máu nóng của tôi bắt đầu dồn hết lên não, hoá ra cái thằng mất dạy này dám công khai rằng nó là người yêu của Vivi, mặc dù tôi và em đã như cá với nước từ mấy tháng nay rồi nhưng tôi chưa lần nào đứng ra tuyên bố trước bàn dân thiên hạ về chủ quyền của tôi với Vivi, thế nên việc thằng Đạt mặt mâm bố láo bố toét là điều hoàn toàn có cơ sở và sau đó hệ quả là một loạt lời bàn tán về chuyện của 3 đứa chúng tôi, nào là tôi quất ngựa truy phong để bị hớt tay trên, nào là thằng Đạt đẹp trai quá nên Vivi bỏ tôi theo nó …
Chẳng biết bọn này có bị mù hay không khi mà chỉ nghe một lời nói của thằng mới chuyển đến lớp thì tin sái cổ trong khi tôi và Vivi ôm hôn thắm thiết nãy giờ và bọn nó nhìn rõ như ban ngày thế mà vẫn không nhận ra sự thật.
Thằng Đạt lúc này quay ra nhìn đểu tôi, cười nhếch mép ra chiều khiêu khích. Tôi không thể kìm được cảm xúc nữa, nắm chặt 2 tay, nghiến răng ken két, đứng dậy định xông thẳng vô trong ăn thua đủ với nó một trận cho ra trò, thì bỗng một bàn tay kéo tôi níu lại, Vivi bé nhỏ đang nhìn tôi với ánh mắt rất tội nghiệp, không hẳn là buồn mà còn là một chút gì đó thất vọng, em lắc đầu nguây nguẩy áng chừng không muốn tôi làm chuyện không hay giữa chốn đông người.
Tôi hạ hoả ngồi xuống mặc dù trong lòng vẫn ấp ủ một ngọn lửa cần được bùng cháy.
Hiệp 1 của trận đấu đã kết thúc. Thằng Tiến thì bỏ đi ra phần lớp nó ngồi, vẻ mặt xem ra đang rất cay cú thằng Đạt, nó cầm chai nước tu ừng ực như chết khát lâu ngày, thằng “bạn của tôi” thì cũng giả vờ thân thiết nhập hội với đám cầu thủ trong sân, bàn tán gì đó khá sôi nổi, chốc chốc lại cười ha hả.
Đám lớp tôi lúc này cũng đã quay trở lại với trận đấu dù rằng một vài ánh mắt tò mò vẫn đang hướng xuống chỗ tôi. Vivi lúc này xem chừng đang khá buồn, 2 tay đan vào nhau vò qua bứt lại, đôi má đào lại hây hây đỏ, nhìn đáng thương và đáng yêu lắm. Tôi nắm lấy đôi bàn tay của em đặt lên trên phần ngực ngay … trái tim, thì thầm hỏi nhỏ:
– Anh yêu Vi như này này, Vi có nghe thấy trái tim của anh đang nói gì không? – Hơi sến
Vivi ngơ ngác một lúc, nhưng sau đó dường như hiểu ra được điều gì, em mỉm cười trấn an tôi, kéo tay tôi và đặt lên một nụ hôn:
– Vi yêu anh như thế này này, hihi!
Tôi vòng tay kéo em ngả vào người mình, ôm chặt, khẽ tựa cằm lên mái đầu em, thỏ thẻ:
– Đừng có buồn nữa, có anh đây rồi!
Vivi ngoan ngoãn nằm im, không trả lời, chỉ cần hành động đó thôi là tôi đã thấu hiểu được những gì mà em đang suy nghĩ trong đầu, tôi tiếp tục:
– Có gì buồn là phải nói với anh nghe chưa, cấm giữ một mình, anh mà biết Vi giấu anh chuyện gì là anh giận luôn!
Vivi thấy tôi đem chuyện giận dỗi ra doạ, em bĩu môi:
– Dạạạạ, Vi biết rồi mà!
Tôi nhéo má Vivi:
– Không giỡn với Vi nha!
– Bít òi, ghét cái mặt!
Tôi xoa đầu em, cười tươi:
– Hí hí, yêu bé quá à!
Vivi phồng má làm mặt giận:
– Vậy chứ không nghe lời là không yêu hả?
Lúc đó tôi định nói câu gì đó để trêu em cho vui, thế nhưng chợt nghĩ lại, đây là một tình huống khá nhạy cảm, nếu tôi nói quá thì có thể khiến cho em giận thật không biết chừng, đứng trước vấn đề mang tính chất sống còn đó, tôi trở lại với khuôn mặt vô cùng nghiêm chỉnh của mình, ôm chặt em hơn vào lòng:
– Nếu Vi không nghe lời anh nữa thì lúc đó cũng có nghĩa là Vi không còn yêu anh, vậy thì anh yêu Vi có để làm gì?
Vivi ngước mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt em khá ngạc nhiên xen lẫn một chút bất ngờ hạnh phúc, em vòng tay ôm tôi rất chắc, rúc đầu vào ngực tôi:
– Vi lúc nào cũng nghe lời anh hết, không cho anh đi đâu!
Tôi hạnh phúc, cười hì hì:
– Anh cũng không để cho bé Vi chạy lăng xăng đi đâu hết, ôm cho chết luôn!
– Anh không thương Vi sao mà cho Vi chết? – Vivi làm mặt dỗi
Tôi bắt đầu giở trò sến sụa:
– Nếu Vi chết thì anh sẽ chết chung với Vi, không bao giờ để Vi một mình đâu, yên tâm đi, hé hé.
Vivi “trở mặt” lại ôm tôi cười tít mắt:
– Vi biết mà, yêu anh nhất, hihi!
Tôi thở dài ngao ngán:
– Thôi đi cô lại bắt đầu nhiễm phim rồi đấy!
– Kệ em, hì hì!
Ở ngoài khu vực lớp tôi lúc này, mấy thằng cầu thủ thằng nào mặt mũi cũng nhễ nhại mồ hôi, thằng Phát khùng thở hồng hộc như con trâu kéo cày, đám còn lại cũng chẳng khá hơn, đứa nào đứa nấy nằm vật ra mà … thở, chỉ riêng thằng Đạt là còn khá bình thường, nó tỏ ra vô cùng bình thản và không có vẻ gì gọi là mệt mỏi mặc dù khi nãy rõ ràng là tôi thấy nó là thằng chạy nhiều nhất, lúc đầu nó còn nói nó đã từng đi thi đấu cộng thêm với màn vỗ tay của Vivi dành cho nó, tôi có thể tin rằng thằng Đạt không phải là một thằng học sinh “biết đá bóng” mà phải hơn thế nữa. Tôi quay sang Vivi hỏi nhỏ:
– Hồi trước thằng Đạt nó có đá banh không Vi?
Vivi thật thà ngoan ngoãn trả lời, không chút ngần ngại:
– Dạ có, bạn ấy đá hay lắm, hình như có được đội bóng nào tuyển vô đội trẻ đó anh!
Tôi thắc mắc:
– Nó thích đá banh lắm hả?
– Vâng, bạn ấy mê từ nhỏ, ngày nào cũng rủ Vi đi hết! Mà sao anh hỏi thế? – Vivi lúc lắc mái đầu có vẻ khó hiểu
– Anh thích thì hỏi, tò mò vừa thôi! – Nói rồi tôi nhéo mũi Vivi môt cái, em nhăn mặt rồi thè lưỡi quay đi.
Cái đếu gì thế này? Nó là cầu thủ chuyên nghiệp rồi à? Tôi rùng mình trước thành tích có vẻ khá “đồ sộ” của nó, thế nhưng tại sao một thằng cầu thủ như nó lại có thể từ bỏ con đường tương lai vô cùng rộng mở để chuyển đến đây, một nơi mà chỉ có duy nhất một đội bóng nên khả năng được tuyển vào khá hạn chế, nhưng một khi mà nó đã làm như thế thì đủ biết nó coi trọng Vivi nhường nào và tôi có thể đưa mạng sống của … nó ra đảm bảo rằng nó sẽ không dễ dàng từ bỏ chuyện tình với Vivi bé nhỏ của tôi.
Lúc này thì trận đấu đã được tiếp tục và lợi thế vẫn thuộc về chúng tôi, không phải đơn thuần là lấn lướt mà là áp đảo hoàn toàn với kĩ năng phải nói là thuộc hàng quá siêu so với lứa học sinh trung học của thằng Đạt cộng thêm dáng vóc to con và thể lực vô cùng sung mãn, phải nói rằng lớp tôi đã may mắn sở hữu một ngôi sao trong đội hình, nếu đem nó ra so sánh với thằng Lam lớp tôi thì phải nói là một chín một mười, thậm chí thằng Đạt có phần nhỉnh hơn về mặt thể hình.
Hẳn nhiên là bọn lớp tôi vui, tôi cũng vui vì có thể loại bỏ được thằng Tiến khốn kiếp thế nhưng người làm bọn tôi vui thì tôi lại không thích nó một chút xíu nào cả, và em cũng thế, phải không cô bé của anh?
Để lại một bình luận