Phần 15
Khoảnh khắc ấy, khi 2 ánh mắt không hẹn mà gặp, khi 2 tâm hồn còn trong sáng ấy đụng mặt, tôi đã nghĩ rằng chúng ta sinh ra để dành cho nhau.
Nhưng tình yêu nào có đơn giản như vậy, tình yêu chóng đến rồi cũng sẽ chóng đi thôi, tôi tin và luôn nhớ lấy điều đó cho đến tận ngày hôm nay. Tôi không biết cảm xúc của mình đối với Vivi là thế nào, tôi cứ tự nhủ rằng chỉ coi Vivi như một người bạn… trên mức bình thường, tôi luôn cho rằng mình sẽ là chỗ dựa để an ủi em, giúp em vượt qua mọi nỗi đau trong cuộc sống chứ không phải là một người đủ khả năng đem lại hạnh phúc cho em.
Có lẽ phút giây ấy chỉ là một tích tắc rung động nhất thời của 2 đứa học sinh mới chân ướt chân ráo bước vào ngưỡng cửa cấp 3. Tôi và em cảm thấy được không khí ngại ngùng, không ai bảo ai, cả 2 đứa đều đứng phỗng ra như vậy.
Nhưng tôi chợt nhớ rằng mình là… con trai, mà đã là con trai thì phải mạnh dạn hơn, tỉnh táo hơn chứ không thì làm sao có thể trở thành chỗ dựa cho em hay bất kì người con gái nào khác được. Tôi lên tiếng xoá tan cái không khí có phần khó chịu ấy:
– Có cho tui ăn không thế… bé Vi?
– Ưm, nè… ra ăn đi cho nóng – Em đưa dĩa mì xào bò thơm nức mũi cho tôi, mặt vẫn còn ửng hồng
– Ừm, ngoan – Xoa đầu
– Hì.
Lần này Vivi chẳng phản ứng nữa mà cười rất tươi, tôi cũng thấy vui vui vì tự nhiên có được… 1 đứa em gái. Quả thật mỗi lần gặp tôi em tỏ ra nhõng nhẽo và đáng yêu lắm, khác hẳn với những gì mà em hành xử với những thằng con trai khác. Lúc ấy tôi có vẻ chỉ là một đứa chưa hiểu chuyện, ảo tưởng và có phần quá tự tin.
Sau khi bị bé Huyền cho quê một cục thì giờ tôi vẫn còn nghĩ là Vivi thích tôi nhưng thực tế thì cũng… chẳng phải vậy, không, phải nói là chí ít đến lúc đó, Vivi cũng thích tôi nhưng chắc chỉ hơi… rung động thôi.
Tôi nhanh chóng quay lại với thực tại và tiếp tục… ăn. Nói không phải khen chứ dĩa mì này rất ngon, từ nhỏ đến giờ tôi ít khi ăn mì vì nó… dở nhưng lần này qua tài chế biến của bé Vivi… nhà tôi, một gói mì bình thường đã trở thành sơn hào hải vị. Tôi chẳng tiếc lời khen em:
– Bé Vivi giỏi quá, nấu ngon dữ dằn, lần sau… nấu cho tui ăn tiếp nha!
– Hông rảnh – Em phồng má lên như mấy “hót gơn” chụp ảnh tự sướng, nhìn đáng yêu phết
– Nói gì? – Nhéo má
– Buông ra, buông ra, đau người ta mà…- Lại nhõng nhẽo
– Xin lỗi anh đi rồi anh buông!
– Anh cái đầu mấy người á – Mếu rồi
– Vậy thôi – Tôi vẫn giữ cái thế nhéo má thần thánh
– Hức, hức… – Vivi khóc thật, chết tôi rồi
Quả tình thì lúc đó tôi chỉ tính chọc em thôi vì tôi vẫn hay chọc em như thế mà sao giờ lại thành ra… khóc vậy. Kiểu này chắc chết quá, mỗi lần bà cô này mà khóc thì dỗ cả buổi mới chịu thôi, vì chính lẽ đó nên sau này, tôi không dám trêu em như vậy nữa vì tôi không muốn em lại phải nhỏ lệ vì những trò đùa quái ác của một thằng đầu óc không bình thường như tôi. Nhưng lúc này thì… lỡ rồi, tôi lai rối rít lên:
– Đừng… đừng có khóc mà… tui xin lỗi…
Tôi lấy tay lau nước mắt cho em, em đừng khóc, em có biết mỗi lần em khóc là tim tôi lại cảm thấy đau nhói hay không hả Vivi?
– Huhuhu..
– Thôi mà, nín đi bé Vivi, bé Vivi của tui ngoan lắm mà ha, đừng khóc nhè nữa, xấu – Tôi lấy 2 tay xoa 2 bên má của em đả đỏ hết lên vì… cú nhéo của tôi.
– Ai biểu… mấy người… nhéo tui – Vivi hết khóc nhưng vẫn còn nấc nghẹn, tội nghiệp cô bé của tôi
– Hì hì, vậy mới ngoan chứ. Xin lỗi bé Vi nhiều ha – Tôi xoa đầu em
– Đồ đáng ghét, không thèm… chơi với mấy người nữa đâu… hức – Em vẫn còn giận tôi thì phải
Bỗng lúc đó có tiếng mở cửa ngoài sân kia, tôi và em giật mình quay ra. Mẹ em đã về, người phụ nữ tội nghiệp phải một mình gánh vác mọi nghĩa vụ trong gia đình sau khi người chồng dứt áo theo một người đàn bà khác.
Mẹ của Vivi nhìn khá trẻ trung so với độ tuổi của bà, khuôn mặt trái xoan thon, dài, vầng trán cao, tóc uốn xoăn nhìn rất hợp thời trang. Nhìn gương mặt khắc khổ ẩn sau bộ trang phục khá sang trọng của bà, tôi cảm nhận được tình yêu thương bao la mà bà dành cho Vivi, bằng chứng là ánh mắt mà bà nhìn tôi, ánh mắt như gửi gắm bao nỗi niềm, chắc là Vivi đã từng kể cho mẹ về tôi vì vậy bà không tỏ ra quá ngạc nhiên.
Nhưng với tôi thì khác, vì đây là lần đầu tiên gặp mặt… nhạc mẫu nên tỏ ra hơi sợ sệt dù mẹ của Vivi rất thân thiện và rất hiền:
– Con H phải không?
– Dạ, sao… sao cô biết tên con ạ? – Tôi giả vờ thắc mắc
– Bé Vi nó kể cho cô nghe về con, nó nói ở lớp chỉ có mình con là quan tâm đến nó… – Mẹ nàng nêu lý do
– Mẹ này… mẹ kì quá, đừng kể nữa mà – Vivi phụng phịu
– Cái con bé này có để cho mẹ nói chuyện không? – Bà cười rồi véo mũi Vivi một cái
– …- Vivi làm mặt giận
– H à, cô muốn nói chuyện với con một chút có được không?
– Dạ… dạ được ạ – Tôi hơi bất ngờ và có phần rụt rè
– Ừm, Vi đi vô nhà cho mẹ nói chuyện chút!
Bé Vi “của tôi” rất ít khi nghe lời… tôi nhưng lại rất nghe lời mẹ, bà nói một câu là em tót ra nhà sau luôn tuy vậy vẫn nháy mắt với tôi một cái ý rằng sẽ ổn thôi.
Mẹ Vivi dẫn tôi ra ngoài sân, nơi có bộ bàn ghế bằng đá:
– Ngồi đi con!
– Vâng… dạ, cảm ơn cô.
– H này!
– Dạ cô, con nghe – Tôi lễ phép trả lời
– Chắc bé Vi nó cũng kể chuyện về ba nó cho con rồi chứ?
– Dạ… Vivi, à Vi đã kể cho con rồi ạ
– Ừm, con biết đấy, con bé còn nhỏ, chưa chịu sự va vấp gì ngoài đời cả, từ nhỏ đến lớn thì được cưng chiều, việc ba nó bỏ đi khiến nó rất buồn, cô cảm thấy có lỗi với bé Vi nhiều lắm mà không biết an ủi nó thế nào. Nếu cô nói rằng ba mẹ chia tay vì không hợp nhau chắc nó sẽ còn buồn hơn nữa, cô thấy nó cứ khóc suốt thôi, nhìn mà thương lắm H ạ.
– Dạ, vâng con hiểu cảm xúc của cô, con sẽ cố gắng an ủi Vi – Tôi trấn an bà
– Vậy cô cảm ơn con trước. Bé Vi thì còn nhỏ lại suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà, nó cũng ít bạn vì nhà cô mới chuyển từ Sài Gòn vô được 3 năm, bạn bè cấp 2 thì cũng chưa thân thiết lắm.
– … – Tôi im lặng lắng nghe câu chuyện của em, hoá ra Vivi lại phải chịu nhiều nỗi buồn như thế, tội nghiệp.
– Cô thì đi làm cả ngày, bận bịu bao nhiêu chuyện ở công ty nên ít có thời gian chăm sóc cho nó, mà bỏ thì không được vì đây là nguồn thu nhập duy nhất để trang trải cuộc sống của cô và con bé… – Tôi thấy khoé mắt bà đã đỏ hoe và ngấn lệ
– Cô hy vọng con có thể giúp cô chuyện này được không H?
– Dạ vâng, cô cứ nói!
– Nếu được con có thể thường xuyên qua nhà chơi với bé Vi, quan tâm và chăm sóc nó giúp cô được không? Cô thấy nó có vẻ mến con lắm! – Bà cười, nụ cười hiền hậu của người mẹ lo cho đứa con gái của mình
– Dạ… vâng, con sẽ ghé, cô yên tâm đi ạ!
– Ừm, vậy làm phiền con, chắc bé Vi nó sẽ vui lắm!
– Hì, không có gì đâu cô ạ, con sẽ coi Vi như… em gái! – Tôi cười, nụ cười có vẻ hơi gượng gạo vì tôi biết thật tình thì mình đâu có nghĩ như vậy
Mẹ Vivi kết thúc cuộc nói chuyện, bà mời tôi vào nhà. Vivi lúc này đã biến đâu mất sau khi đứng núp ở cửa nghe lén cuộc nói chuyện, tôi thấy em từ nãy nhưng không dám hó hé. Bà chào tôi rồi đi lên phòng, tôi cũng cúi đầu lại. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ được điêu khắc rất tinh xảo, tay với lấy cuốn truyện Conan định đọc.
Vivi lúc này chạy ở trên lầu xuống, tay cầm một chiếc… kẹo mút Chyps, ngồi xuống ghế và đưa cho tôi, chắc em nghĩ tôi thích ăn lắm thì phải. Tôi nhận lấy từ tay em, xoa đầu cô bé đáng yêu và đáng thương ấy:
– Từ nay phải nghe lời tui biết chưa, mẹ giao nhiệm vụ rồi á!
– Hông – Em phùng má lên trông muốn nhéo quá, nhưng sợ lại khóc, nên thôi
– Vậy thôi đi về đây – Tôi làm bộ giận dỗi đứng lên.
Tôi đứng dậy, Vivi vẫn ngồi đó. Tôi thấy em không có hành động gì như muốn níu tôi lại nên sẵn tiện về luôn, để coi ai cần ai cho biết. Bỗng nàng lí nhí trả lời:
– Dạ… nghe mà!
Để lại một bình luận