Phần 7
Tôi vẫn còn sốc vì câu hỏi của Vivi, thật tình lúc đó đầu óc tôi rối bời, tay chân thì trơ như tượng đá, không biết lý do gì mà em lại hỏi tôi như vậy, trong cái suy nghĩ non nớt của thằng con trai mới trải qua 2 mối tình trẻ con ngày đó thì tôi có cảm giác rằng hình như Vivi cũng thích tôi thì phải.
Em khá lạnh lùng, điều này lớp tôi ai cũng biết, em ít khi bắt chuyện với ai chỉ khi có người hỏi thì em mới trả lời đáp lễ mà thôi. Mấy thằng con trai lớp tôi thi nhau tán tỉnh em nhưng chỉ mươi phút sau là vác bộ mặt chảy dải như quả dưa leo để cho lũ còn lại cười như nắc nẻ.
Em đối với bạn bè xung quanh cũng có sự xa cách. Tôi cảm thấy em như một người đã từng phải trải qua nhiều nỗi đau trong cuộc sống, em già dặn, chín chắn hơn và có phần người lớn hơn các bạn cùng tuổi. Em ít khi đùa giỡn với đám con trai và cũng chỉ thỉnh thoảng tám chuyện với các bạn nữ cùng tổ. Nhưng đối với tôi thì khác, em trò chuyện với tôi cởi mở hơn, em hay chọc tôi cười, lâu lâu em lại nói vẩn vơ nhưng đủ làm tôi thơ thẩn cả ngày.
Lúc ấy tôi cứ nghĩ rằng em chỉ xem tôi là một người bạn thân mà thôi nên em có thể thoải mái khi ở cùng tôi vì chuyện của tôi với bé Huyền thì không chỉ mình lớp tôi mà cả đám ngoại tộc cũng biết. Lúc ấy tôi khá bất ngờ nhưng tôi không đủ sâu sắc để hiểu và cảm nhận từng lời nói của em, tôi chỉ biết trả lời một cách bông đùa và có phần vô cảm:
– Sao… sao tui quên Vi được, ngồi… ngồi ngay cạnh nhau mà – Tôi gãi đầu cười trừ
– Ừm… hì. – Em cười nhạt rồi quay đầu đi
Gương mặt em lại trở về như lúc đầu gặp nhau, băng giá lạnh lùng nhưng hôm nay có chút thoáng buồn. Tôi cũng chẳng dám nhìn em lâu vì lúc đó bé Huyền từ trên nhìn xuống lườm tôi một cái dài cả cây số, tôi giật mình rồi cũng trở về với phong thái của một thằng học sinh, tức là chép bài và nghe giảng. Giờ ra chơi hôm ấy, Thi mập lớp trưởng thông báo một tin khiến đám con trai tụi tôi cứ gọi là nhao nhao hết cả lên:
– Tuần sau trường có tổ chức Hội khoẻ Phù Đổng, có rất nhiều môn thi như: kéo co, bóng chuyền, điền kinh, bóng đá… lớp mình có bạn nào đăng ký tham gia môn nào không thì ghi tên để mình nộp lại cho thầy!
Khỏi phải nói thì lúc đó lớp tôi cứ như cái chợ, đứa này rủ đứa kia, ồn ào và náo nhiệt. Đám con trai tụi tôi cũng thế, thằng này vỗ vai thằng kia, chợt thằng Phát khùng đội trưởng lên tiếng:
– Thằng nào đá thì giơ tay cho anh biết!
– Tao, tao tao…- Thằng Đan lùn lên tiếng, tôi đã chứng kiến thằng này đá banh, phải nói nó người nhỏ nhưng kĩ thuật khéo léo và tốc độ khó ai sánh bằng, hồi ấy lớp tôi vẫn gọi nó là “Messi”
– Tao nữa cu – Xông Pha lên tiếng, thằng này rất vui tính, hoà đồng và được lòng bạn bè. Tôi rất biết ơn nó vì nó chính là người đưa tôi đến với tập thể đội bóng. Tôi còn nhớ nó hơn cả là vì cái tên không đụng hàng của nó: “Xông Pha”.
– Cu cái con mịa mày, mất dạy ông đếch cho vô đá giờ – Phát khùng hậm hực.
– Hehe, anh Phát khùng dạo này nóng bỏng nhỉ, hay là tối qua mới được thông? – Xông Pha cười, mặt nó lúc này phải nói là dâm tà vô độ
Đám con trai bên dưới cười như điên dại, tôi thì không vì lúc này đây tôi chẳng còn tâm trạng nào mà cười nữa vì người đẹp bên cạnh tôi đây đang im thin thít mà khuôn mặt nàng lại chẳng có tí ti gì gọi là vui cả. Lúc đó tôi cũng hơi bực mình vì mấy thằng điên kia, tụi nó cứ vô tư cười nói mà không biết tâm trạng Vivi “của tôi” như thế nào. Thế nhưng bọn con trai lớp tôi nào có để ý, tiếp tục chọc ghẹo Phát khùng:
– Hôm qua tao mang cho mày chai Tường An dùng chưa mậy? – Thằng Lam lên tiếng, đây là thằng mà tôi ngưỡng mộ nhất, nó đẹp trai, học giỏi, đá banh hay thậm chí ăn đứt thằng Đan lùn mà lại rất vui tính nữa, lâu lâu cứ trong giờ học là nó bơm một câu làm cả lớp cười rầm rầm.
– Tổ cha mày – Phát khùng quăng bút đuổi thằng Lam chạy dọc hành lang lầu 3 của tôi.
Tôi lúc này cũng bât cười vì độ hài hước của đám bạn. Nhưng tôi cũng trở về với tình cảnh hiện tại ngay vì lúc đó Huyền bước tới chỗ tôi ngồi. Vivi đột nhiên đứng dậy và bỏ ra ngoài, tôi nghĩ đơn giản rằng chắc em ấy muốn nhường chỗ cho 2 đứa tôi tâm sự, bé Huyền chắc cũng nghĩ thế, chỉ có Vivi là không.
Những tâm sự của Vivi ngày đó, mãi sau này tôi mới được biết và lúc đó tôi cảm thấy thương em hơn bao giờ hết. Nhưng bây giờ thì người ngồi cạnh tôi lại là bé Huyền, người con gái rất quan tâm đến tôi, chí ít là cho tới thời điểm này. Nàng hỏi tôi:
– Khùng có tham gia đội bóng không để Huyền kêu Phát ghi tên luôn, thấy khùng hay khoe thích đá banh lắm mà – Em cười tít mắt, 2 tay em khoác lấy tay tôi.
– Ừm, có. Lùn kêu nó ghi dùm tui luôn nha – Tôi gặng cười nói dù lúc này tôi chẳng có tâm trạng gì mà banh với bóng cả.
– Ừa, ráng đá cho tốt ha – Em cười lấy tay véo mũi tôi
– Biết rồi mà, nhéo người ta hoài, đang trong lớp đó! – Tôi hơi giận em vì lúc này đang ở trong vòng vây đám bạn quỷ quái
– Không thích thì thôi, làm như thèm lắm vậy, xí – Em bĩu môi rồi bỏ đi, giận thì giận, mà thương thì thương, em vẫn không quên ghi tên dùm tôi.
Lúc này tôi chợt mỉm cười vì điệu bộ nhí nhảnh của bé Huyền, tôi chợt cảm thấy thật ấm áp trong lòng. Ấy thế mà cái bọn lớp tôi nào chịu để yên. Những tiếng châm chọc bắt đầu nổ ra:
– Chu choa, chàng làm gì mà để nàng giận dỗi thế kia – Nhỏ My lên tiếng, đây là một nhỏ nữa phải nói là khá dễ thương, tuy có hơi đẫy đà dư cân nhưng vẫn được chán. Ban đầu tôi chẳng để ý em nó mấy, mãi sau này có cơ hội ngồi cạnh mới thấy em nó cũng đáng yêu không kém gì Huyền “của tôi”.
– Vợ chồng cãi nhau là con cái buồn lắm, chậc – Thằng Phương quắn lên tiếng làm vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ
– Buồn cái con chuồn chuồn, im đi thằng cờ hó – Tôi vờ bực mình nói
– Im cái con chim tao nè – Thằng quắn lại xoắn tôi, nó chỉ tay vào “chỗ đó” của nó thật
Tôi lúc này dù đang tính chửi nó nhưng cũng bất giác phì cười. Bé Huyền nãy giờ phải chịu trận trước lũ con gái lém lỉnh kia giờ mới lên tiếng:
– Mấy người thôi đi ha, lát tui ghi tên nói chuyện trong giờ học là cô xử mấy người sau – Em nó lôi quyền tổ trưởng ra mà nạt
Thằng Phương quắn lúc này dù muốn hay không thì nó cũng phải lẳng lặng quay đi, mồm chửi rủa:
– Lùn mà cứ thích đú!
– Ông mới nói gì? – Bé Huyền lúc này có vẻ bực thật
– Dạ, không ý em là chị làm tổ trưởng tốt quá, công tư phân minh, đáng là tấm gương cho mọi người học tập – Nó lại xỏ xiên
– Hahaha…
Tràng cười nổ ra trong cả lớp. Bỗng tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Tôi và bé Huyền cũng thở phào nhẹ nhõm, em nhìn tôi bẽn lẽn cười khì rồi lại quay lên. Vừa lúc ấy thì Vivi bước vào:
– Bạn có thể cho lùi vô trong cho mình ngồi được không?
Để lại một bình luận