Phần 39
Tôi dù trong lòng vô cùng cay cú và có phần tức giận nhưng cũng phải tỏ ra lịch sự và lễ phép bằng cách chạy ra chào một tiếng, vì lúc này tôi đang đi cùng với con gái của ông ta, và quan trọng hơn hết là tôi muốn lấy lòng cả 2 đấng sinh thành của Vivi nên đành cắn răng làm vậy, nếu đi một mình thì còn lâu:
– Dạ, con chào chú! A! Bạn Đạt cũng tới ăn sáng à? – Tôi giả vờ niềm nở
Thằng Đạt mặt hầm hầm thiếu điều muốn bay lên đấm cho tôi một quả nhưng vì đang ở cùng với nhạc phụ và ở chỗ đông người nên nó không dám, mà giả dụ nó có dám thì tôi cũng tiếp chiêu luôn chứ chẳng ngán, cái loại thích ra vẻ giang hồ thì tôi thấy nhiều rồi nhưng chỉ có vài thằng là biết võ thực còn lại toàn võ mèo cào, không đáng ngại. Nó giả bộ ngồi im làm thinh, chỉ chăm chú ngắm Vivi. Nhạc phụ bất ngờ lên tiếng đáp lại:
– Ừm, chào con, con đưa Vi đi ăn sáng à? – Tự dưng hôm nay lại kêu bằng “con” mới ác, chắc có biến
– Dạ, sáng chủ nhật nên con rủ Vi đi ăn luôn
– Thế 2 đứa tới lâu chưa?
– Dạ tụi con cũng xong rồi.
– Thế hai đứa ăn xong cứ về trước đi, lát chú với thằng Đạt còn bận việc – Chắc định chơi tôi sao?
– Dạ, chú ăn ngon miệng – Không hiểu sao lúc đó miệng mồm tôi trơn như bôi mỡ, mặt giả tạo không chịu được
– Ừm, cám ơn con, ra đi bé Vi nó chờ!
– Dạ, con đi, chào bạn Đạt nhé!
Tôi vẫy tay tươi cười chào nó, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là 2 đứa bạn thân tình thương mến thương với nhau chứ ai ngờ 2 thằng này chỉ muốn bay vô mà làm một trận thôi. Thật ra cái tướng nó cũng to con hơn tôi một chút xíu, nhưng tât cả tôi đã dự trù rồi, nếu đánh võ thật không lại thì dùng hàng tá chiêu thức mà tôi học được khi xem WWE, từ John Cena đến Shawn Michaels, thích quả nào là tôi chiều nó quả đấy.
Lại lan man một chút về cái WWE này, ngày còn nhỏ tôi và ông anh tôi cùng đám nhóc hàng xóm rất mê xem và bắt chước theo. Ông anh tôi và tôi là 2 đứa lớn nhất nên khôn hơn, suốt ngày lấy tụi nhỏ làm hình nhân để dùng chiêu.
Tôi nhớ có lần thằng Tí bên cạnh nhà tôi bị ông anh tôi làm chiêu FU của John Cena khiến nó khóc thét, anh em tôi bị ba mẹ nó qua mắng vốn cộng thêm một buổi “tâm sự” bằng roi mây của ba, nghĩ lại vẫn còn sợ, nhưng mà thích.
Đến giờ vẫn vậy, cứ thỉnh thoảng ông anh tôi nằm ngủ là tôi leo lên ghế nhảy xuống như Rey Mysterio làm ổng la oai oái, nhưng giờ lớn rồi nên không méc mẹ nữa mà đè nhau ra vật như thật.
…
Trở lại với thực tế, tôi sau khi gửi lời chào “thương mến” đến với thằng Đạt và đóng một vở kịch mang tên “đạo đức giả” với ông già nhạc phụ thì quay lại chỗ ngồi với Vivi, cười, lần này là thật:
– Đi thôi cô bé!
– Anh nói chuyện gì với ba thế? – vivi thắc mắc
– À ba hỏi 2 đứa yêu nhau lâu chưa rồi khi nào tính kết hôn ? – Tôi làm mặt gian
– Ai mà thèm … lấy anh? – Mặt em đỏ bừng
– Vậy thôi đi về.
Tôi đứng phắt dậy rồi kêu tính tiền, Vivi tưởng tôi giận thật nên làm mặt nhăn nhó, níu tay áo tôi giựt qua giựt lại:
– Đừng giận em mà!
Tôi không trả lời, móc tiền ra đưa cho cô chủ quán rồi chạy ra ngoài dắt xe để mặc cho Vivi cứ lẽo đẽo theo sau, mặt bí xị. Ra ngoài đường, tôi cũng giả lơ im lặng không nói một lời nào, đưa mũ cho em rồi vặn ga đi luôn, chẳng cài dùm như mọi khi. Vivi dựa đầu vào lưng tôi lí nhí:
– Vi xin lỗi mà, anh đừng giận Vi nữa!
– Thế sau này có lấy anh không để tính? – Tôi hỏi không cảm xúc
– Từ từ … mà, bây giờ … em chưa có … biết! – Em ấp úng nhìn dễ thương ra phết
– Vậy thôi, giận tiếp! – Tôi hứ một tiếng rồi quay lên lái xe
– Vi xin lỗi mà, anh mà bỏ Vi thì Vi biết làm sao, hức – Lại khóc
– Vậy có nghe lời anh không?
– Dạ nghe! – Vivi trả lời cực nhanh như sợ chậm một chút là tôi sẽ đổi ý vậy
– Từ nay Vi khóc ít thôi, anh không thích Vi khóc, hiểu chưa? – Tôi nắm tay em
– Dạ, em biết rồi, hì hì!
– Ừm, vậy mới ngoan chứ, hè hè!
Tôi chở em đi dạo biển, phố biển ngày đông tuy lạnh giá nhưng cũng không đủ để làm giảm bớt đi niềm hạnh phúc đang dâng trào trong tôi, trái tim như đang muốn cất lời, tôi bắt đầu hát, một bài hát mà khi còn nhỏ ngày nào tôi cũng ngân nga hát theo chiếc băng cassets mà ông anh tôi bật, đến giờ tôi vẫn nhớ và chắc có lẽ sẽ không bao giờ quên được, ca khúc Yesterday Once More, của ca sĩ nào tôi cũng không biết:
– When I was young, I listen to the radio, waiting for my favourite song, when they play I sing alone, it make me smile …
Vivi thì vẫn ôm tôi chặt cứng, tựa đầu sát vào lưng tôi và thì thầm … hát theo. Đã có lúc tôi ước gì cuộc đời mình sẽ mãi mãi được tận hưởng những giây phút như thế này, một ngày chủ nhật đẹp trời, tay trong tay cùng cô bạn gái dễ thương dạo khắp các con đường của nơi phố biển Nha Trang xinh đẹp.
Một ước mơ vô cùng nhỏ nhoi nhưng chắc chắn là không bao giờ thực hiện được, chính vì ý thức được điều đó, tôi luôn trân trọng những giây phút ở bên cạnh Vivi, tôi luôn muốn làm em vui và tạo cho em thật nhiều hạnh phúc bất ngờ, tôi sẽ luôn che chở và bảo vệ cho em bất kể chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nhưng bù lại em vẫn phải yêu tôi thật nhiều nhé, Vivi!
Luyên thuyên hồi lâu thì tôi đưa em về nhà, và dĩ nhiên là nhà … em. Em hí hửng chạy xuống mở cửa cho tôi dắt xe vào rồi lại chạy ra chơi với … Bi mặt ngu.
Tôi rất thích chó, đặc biệt là mấy con chó dễ thương như thế này, nhưng lúc này tôi có hơi ghen tị với nó vì khi Vivi chơi với nó, em có vẻ rất vui. Ơ mà lúc chơi với tôi, em cũng vui đấy chứ, thế nên chẳng có gì để tôi phải rầu rĩ cả.
Tôi mỉm cười, dắt xe vào để trong sân rồi chạy ra ngoài giành lấy con cún trong tay em một lần nữa. Tôi đè ngửa nó ra rồi gãi bụng, nó cứ lăn qua lăn lại rồi chốc chốc lại bật dậy nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm cái gì đó.
Em thì cứ nói tôi ác nhưng em đâu có biết mấy con chó rất thích được rờ bụng. Bi mặt ngu sau khi chán chê lại chạy béng đi chơi với con cún nhà hàng xóm, bỏ lại tôi và em đang ngồi … nhìn nhau.
Một khoảng lặng bất chợt, nhưng âu cũng là một cái hay, vì người ta thường nói: “Cái gì quá cũng không tốt”, chúng tôi đã quấn quít bên nhau cả ngày, lâu lâu có được một chút tự do sẽ giúp cho cả 2 thấy hiểu được tầm quan trọng của nhau để từ đó tình cảm càng được vun đắp cho sâu đậm thêm.
Tôi ngồi ngắm trời, ngắm mây và huýt sáo vi vu, thiếu điều ngâm thơ như các bậc danh nhân ngày xưa mà thôi. Chợt, chắc vì nhìn thấy bộ dạng đó của tôi, em phì cười, đứng dậy rồi kéo tôi vào trong nhà:
– Đi lên phòng ngồi, ngồi đây lát hồi anh bệnh Vi không lo đâu!
– Ai không lo? – Tôi cốc đầu Vivi, bây giờ tôi hết thích xoa, thích cốc đầu hơn
– Vi !
Em ngếch mặt lên nhìn thách thức, phải cái mặt này là của đứa nào không quen biết tôi đã vả cho rụng răng rồi, cơ mà lại là mặt của cô người yêu nên thôi, bỏ qua cũng được. Tôi giả ngu không quan tâm rồi bước đi tiếp làm cho em quê độ mặt xị một cục như cục … gạch.
Đi vô trong nhà, nhạc mẫu đang làm bếp, tôi cúi đầu lễ phép:
– Dạ con chào nhạc … í lộn cô ạ! – Xém nữa thì
– Ừ, cô chào con, con với bé Vi lên lầu ngồi chơi đi, khi nào xong cô gọi 2 đứa!
– Dạ vậy con xin phép cô!
– Ừ, 2 đứa đi đi, bé Vi không có bắt nạt “anh” H nhé! – Bà cười tủm tỉm, cố nhấn mạnh từ “anh” khiến Vivi ngượng ngùng giẫm chân bành bạch chạy đi
Chạy đến chỗ cầu thang, như muốn cãi lời mẹ, em nhõng nhẽo đòi tôi cõng lên cho bằng được, thế là tôi phải nai lưng ra làm con lừa thồ một núi hàng trên lưng. Thế nhưng thật tình thì tôi chẳng thấy nặng chút nào hết, có lẽ là vì sức mạnh của … tình yêu chăng? Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, em hỏi nhỏ:
– Anh cõng Vi có nặng không?
Tôi định nói là không nhưng như vậy không hay một chút nào cả, tôi nhớ một câu nói rất hay mà có lần tôi đã đọc được ở trên mạng, tôi đáp một cách nhỏ nhẹ, từ tốn:
– Rất nặng!
– Vậy thôi để tui xuống – Em nhăn nhó giận dỗi
– Thì anh cõng cả thế giới trên lưng sao không nặng cho được!
Phải nói lúc này mặt Vivi nhìn rất đáng yêu, đỏ bừng, e thẹn, khoé mắt lại còn hơi rưng rưng nữa chứ, quả thật câu nói vừa rồi của tôi quả là tuyệt vời và không thể chê vào đâu được, nó khiến cho em biết rằng tôi coi em quan trọng như thế nào và dù rằng có chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ lừa dối em. Vivi đánh yêu tôi một cái vào vai, thỏ thẻ:
– Ghét … ghê !
Tôi cõng em lên phòng, cho em ngồi lên giường rồi tôi định chạy ra ghế ngồi xem TV, thế nhưng em kéo tôi lại:
– Anh ngồi với Vi đi!
Nói rồi, em lại tựa đầu vào vai tôi, em bắt tôi kể chuyện cho tôi nghe, kể về những chuyện trong quá khứ của tôi. Tôi đã hứa rằng sẽ không giấu diếm em nên tôi đã kể một mạch toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình, bao gồm cả mối tình đầu với Dung hay lần yêu thầm bé Nhàn. Vivi không nói lời nào, em lẳng lặng ngồi nghe một cách ngoan ngoãn.
Thỉnh thoảng em lại đưa tay lau mồ hôi cho tôi, cái cảm giác ấy đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ mồn một, một cảm giác rung động khó tả mà có lẽ mãi sau này tôi cũng sẽ không bao giờ dám quên, cảm giác hạnh phúc vô bờ bến, cảm giác chỉ có trong tình yêu.
Khi câu chuyện của tôi kết thúc cũng là lúc mẹ em hoàn thành bữa trưa ở dưới nhà rồi gọi tôi và em xuống ăn. Chưa kịp nói gì thì Vivi đã nhảy tót lên lưng tôi bắt tôi cõng xuống lầu. Bỗng, tôi hơi khựng lại khi ở chỗ bàn ăn kia, không chỉ có một, mà là tới … 3 người.
Để lại một bình luận