Phần 8
Vào phòng, 2 chị em ngồi ăn bỏng ngô ( em mua ) rồi xem film hàn xẻng. Vừa tâm sự đêm khuya, bà ý vừa chia tay bồ được 1 tuần. Vừa kể lể vừa chửi thằng bồ không ra gì, nếu chửi mắng mà làm nó tổn hại thì thằng này có trăm cái mạng cũng không đủ.
Em chỉ biết ngồi cười…
Nói chuyện đến tầm 12 giờ thì bà ý kêu buồn ngủ.
– Thế thôi em về đây.
– Ừ về ngủ sớm đi
– Em đi đánh điện tử chứ ngủ nghê gì, đêm lạnh lắm mà em lại chưa mang chăn đệm lên. Nằm chiếu rét vãi.
– Thế em ngủ đây, giường chị rộng mà.
Đù… có tiện nghi mà không chiếm thì không phải đại trượng phu. Em cũng không khách sáo mà làm gì, nằm lăn ra ngủ luôn.
Nằm đó chứ thao thức ngủ thế đéo nào được, mùi con gái nó sộc vào mũi làm em thao thức.
Đến 3 giờ đêm thì éo hiểu ma xui quỷ khiến thế nào. Em ngồi dậy nhìn bà ý một cách chăm chú, giờ mà làm gì có lỗi thì thật khốn nạn với bà ý quá. Mà không làm gì thì khốn nạn với thằng em mình.
Xin lỗi chị nhé, giọt máu đào hơn ao nước lã. Máu thịt nó vẫn hơn người dưng.
Em đánh bạo kéo chăn xuống hở ra cái cổ trắng muột, bộ ngực căng tròn phập phồng đều đặn như dao động điều hoà (mặc dù ngu lý nhưng vẫn thích thể hiện). Cởi một cái cúc áo ra, hơi thở bà ý phả thẳng vào mặt em như gió xuân ướt át. Hơi thở bắt đầu không còn đều nữa.
Em cởi thêm cúc áo thứ hai vạch ra toà thiên nhiên hùng vĩ…
Thực sự lúc đó em gần như không kiềm soát được bản thân nữa, đang định thực hiện bước cuối cùng thì bỗng nhiên điện thoại kêu tinh tinh, báo tin nhắn đến. Tin nhắn của thằng Thắng.
– Bố vừa trốn vợ được ra quán, dota đi.
Nhưng cái đó không quan trọng, điện thoại sáng lên làm hiện ra hình con X đang lạnh lùng nhìn ( em lưu hình nó làm hình nền điện thoại ) tự nhiên lạnh toát sống lưng, đầu óc vang lên tiếng chống cự yếu ớt của thằng em.
Em vùng lên chạy trốn, em chợt nhận ra em vẫn còn yêu con X nhiều thực sự nhiều lắm. Em chỉ tự lừa dối bản thân mình vì cái tôi quá lớn mà thôi.
Em biết rằng mình vẫn còn cố chấp với nó lắm, nhiều khi nghĩ lại lắm lúc cứ bảo là nó điên. Chứ em cũng là thằng điên đi yêu con điên.
Em càng muốn quên nó đi thì lại càng nhớ. Cuối tuần đó em bắt xe từ trên trường về nhà bác. Em quyết định đến nhà nó một lần xem sao. Em muốn biết tại sao nó lại tỏ ra khó chịu với em như vậy. Lâu nay nó sống ra sao, thế nào? Và vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp…
Em đến cái nhà ngày xưa vẫn thường đưa đón nó đi học. Bấm chuông cửa, mãi vẫn không thấy ai. Đang tính đi về thì một người đàn ông trung niên vọng ra hỏi.
– Ai đấy.
– Dạ cháu là bạn X, X Có nhà không ạ?
Cửa mở ra, đúng là chú nó rồi. 6 năm làm người đàn ông phong độ năm xưa già và béo hơn trước.
– X nó không ở đây từ lâu lắm rồi, cậu không biết à ?
– Dạ cháu bạn của X từ cấp 2, nên cháu không biết ạ.
Ngập ngừng 1 chút, ông ta nhìn em bằng ánh mắt nghi hoặc. Dường như ông ta nhận ra điều gì đó, thốt lên kinh ngạc.
– Cháu là N đúng không ?
Thái độ ông ta tốt hơn hẳn, mời em vào nhà chơi. Ông ấy cũng biết là em từ trước, ngày xưa đến nhà đưa đón con X đi học, thỉnh thoảng vẫn gặp ông ấy. Ông ấy không tỏ vẻ ngăn cấm cũng không ủng hộ, chỉ khẽ gật đầu mỗi lần thấy em mà thôi.
– Cháu đi đâu mà lâu lắm chú không gặp?
– Dạ cháu về quê ạ.
– Cháu vẫn chưa gặp lại X à.
Ông ấy kể lể nói chuyện rất lâu. Cho đến khi ra về còn nói với em một câu
– Chú có lỗi, nếu cháu gặp X thì khuyên nó hộ chú.
Ngày đó sau khi em về quê, thì chú nó lấy vợ. Vợ chú ấy không thích con X, hai người thường xuyên cãi vã. Mà tính con này nó điên lắm, nhiều lúc em còn tức nữa là một người đàn bà bụng mang dạ chửa.
Chú nó bảo, một lần đỉnh điểm cãi vã. Con X đã bỏ về nhà bố mẹ nó sống 1 mình, chú nó khuyên bảo thế nào cũng không được.
Từ đó đến nay nó vẫn ở 1 mình.
Em xin được địa chỉ nhà con X, phóng xe như bay đi trong đêm. Lúc đó đã là 9h tối.
Con X ra mở cửa ra, nhìn em với ánh mắt lạnh lùng. Nó không chào cũng chẳng hỏi em là ai. Cứ đứng như thế nhìn em, 2 đứa nhìn nhau im lặng.
– Mày khỏe chứ?
Đây là lần đầu tiên em nói chuyện trực tiếp với nó sau 6 năm. Ngoài cái câu khỏe ra em cũng chẳng biết nói gì.
– Khỏe thì sao, mà không khỏe thì sao ?
– Mày nhận ra ta sao hôm buổi sáng ở công viên, mày lại giả vờ như không biết?
Nó im lặng không nói gì, em lại càng tức giận.
– Hôm nay mày phải nói ra, đừng làm tao phát điên lên nữa.
– Tại sao ?
Con này có 1 kiểu thực sự làm em rất ghét là hay ăn nói cộc lốc cụt lủn vô lịch sự.
– Chẳng vì sao cả, chỉ là tao muốn biết thôi
Em cộc cằn đáp.
Nó cười khẽ, một điều cười chua chát
– Mày muốn biết tại sao phải không ? Được thôi trước tiên mày trả lời tao đã
– Nói đi !
– Mày có quyền gì ?
– …
– Lúc tao cần mày nhất thì mày ở đâu ?
– …
– Lúc tao cô đơn nhất thì mày ở đâu ?
– …
– Mày ở đâu ?
– …
Thực sự em không trả lời được, nó vẫn giận em từ năm đó đến nay. Cái tức giận mà trải qua thời gian rất lâu vẫn chưa hề biến mất.
Em lủi thủi ra về, chẳng thèm chào nó. Nó cũng y hệt như vậy. Đóng cửa lên nhà mà không thèm chờ em đến 1s.
Hai con người cứ thế lướt qua nhau…
Để lại một bình luận