Phần 30
Sau một đêm không bằng cầm thú, cả em và X đều ngượng ngùng. Không biết nói gì mới phải, em thì đi đấm răng. Nó dọn dẹp chăn gối nhà cửa, xong xuôi thì em đèo nó ra quán ăn sáng. Vừa ăn vừa nói.
– Ê, chiều nay sang nhà bác tao đi.
– Tao sang làm gì?
– Thì chiều nay làm tất niên.
– Thôi tao có việc rồi.
– Việc gì?
– Mày không biết đâu
– Đi đi mà
Em bắt đầu chơi bài lầy
– Không !
Biết là nó quyết nên em không dám nài, chiều hôm ấy sang mấy ông bà chú bác chuốc cho say bí tỉ. Định ngủ một giấc nhưng có tí rượu vào đau đầu đếch thể chợp mắt được.
Em phóng xe sang nhà, cứ tưởng X đi chưa về. Ai ngờ nó đã ở đây rồi, hình như vừa gội đầu xong nên tóc còn ướt.
– Ê bạn trẻ, sao bảo đi đâu.
– Mày uống vừa thôi, tao ghét mùi rượu lắm
– Kệ mày chứ, ghét rượu chứ ghét tao đâu
Em cười xòa, tự nhiên không biết là có tí cồn hay sao mà bạo vcl. Em vuốt vuốt nghịch tóc nó, không thấy bảo gì nên em ngồi dựa vào
– Tết rồi mày nhỉ.
– Ừ tết rồi.
– Hơn 9 năm rồi đấy.
– Ừm.
Thời gian trôi nhanh quá, thoáng cái đã gần 10 năm từ ngày em quen nó và yêu nó. Cũng không biết cuộc đời này, rốt cuộc có mấy cái 10 năm nữa.
– Thực sự thì mày muốn tao chờ đến lúc nào nữa ?
– …
Em cầm tay nó, những ngón tay khẽ đan vào nhau. Cảm những được cả nhịp tim của hai bên đập, em cúi xuống hôn khẽ lên đôi môi đang bất ngờ kia…
Thì thầm mà chỉ hai đứa mới nghe thấy
– Mày là của tao, cả cuộc đời này luôn như vậy.
– Mày say rồi
– Không, tao rất tỉnh.
Tình càng đợi càng say, rượu càng cay càng tỉnh. Em lại hôn một cái nữa, lần này lâu hơn, theo thói quen thì em cho tay luồn vào áo X. Đôi bàn tay khéo léo xoa vùng da thịt mịn màng
– Đừng…
Giá mà nó không nói cái từ đấy, càng nghe thì em như mất kiểm soát. Đưa nốt tay kia luồn xuống định cởi phăng cái áo thun ấy ra thì X dường như bàng hoàng đẩy em ra rồi quát.
– Dừng lạiiiiii mày làm cái gì thế ?
Tiếng quát làm em bừng tỉnh, tự hỏi bản thân đang làm cái gì thế này.
– Em muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi yêu em. Tôi chấp nhận đợi chờ dù cho bao nhiêu thời gian đi nữa, nhưng ít nhất em cũng cho tôi một cái hi vọng, một lời hứa dù cho có gian dối chứ ?
Em cũng giận giữ quát lại, khoảng cách sự nhớ nhung thời gian qua. Em có thể chịu đựng được, em đã sống cuộc sống của nó, lo lắng nỗi buồn của nó, nghĩ về nó. Em luôn tin rằng mình xứng đáng được nhiều hơn thế
– Mày say rồi, đợi mày tỉnh rồi mình nói chuyện
– Say ?
Em cười khẩy, đi lấy xe về nhà bác. Từ đó đến giao thừa, em vẫn giận chẳng thèm gặp nó lần nào. Cũng chẳng biết tại sao mình giận, có lẽ tại nó chưa bao giờ nói yêu em. Từ trước vậy, nay cũng vậy. Cái cảm giác cố gắng vì một thứ không có thật, mấy ai hiểu được ?
Ngày mùng 1, X nhắn tin
– Ê, giận tao à
– Không !! Tao có quyền gì mà giận
Em vùng vằng nhắn lại
– Cười cái coi
– Ha
– Cười cái nữa đi
– Haha
– Mai mùng 2 đấy
– Thì sao ?
– Không đi đâu chơi
– Không, sáng mai phải về Yên Bái sớm rồi.
Nhắn tin xong em cũng chẳng rep nữa, chuẩn bị quần áo mai phải về Yên Bái rồi. Cũng tại hôm nay em cũng đang bực nên mới giận cá chém thớt với cả X luôn. Đang ăn tết đàng hoàng, tự nhiên Bác em bắt theo ông T ( lái xe của bác em ) về Lào Cai Yên Bái gì đấy với ông ấy.
Hỏi ra thì tại ông T tăng ca làm cả tết, nên ninh nọt xin bác em cho mượn ôtô isuzu cùi bắp để đưa người yêu về ra mắt bố mẹ. Bác em chót đồng ý nhưng sau đó lại hối hận ( bản chất mấy người làm ăn nó thế ) không yên tâm, nên bắt em theo ông ấy về.
Nghĩ cũng cay, đang ăn tết lại phải đi xa.
Nhưng lệnh đã ra em nào dám cãi. Ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, xuống đến tầng hầm để ô tô, thấy ông T đã đợi từ lúc nào rồi
– Hey anh, mình đi chứ
– Ừ, đợi chú thôi. Mọi người đủ hết rồi
Nói xong nháy mắt cười ẩn ý với em, em chẳng hiểu mô tê gì.
Leo lên ghế sau ngồi thì giật cả mình, thấy X đã ngồi ở đấy từ bao giờ rồi. Nó quay ra nhoẻn miệng cười với em. Em vừa buồn cười vừa bực.
– Sao mày lại ở đây
– Sao tao lại không thể ở đây
– Anh T ơi, có con dở nó leo lên xe này
– Mày muốn chết đó hả.
Nó vừa nói vừa đánh em vài cái nhẹ như muỗi, em cũng mặc kệ. Lấy tai nghe đeo vào rồi nhắm mắt ngủ. Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được, vì ngồi ghế sau nó đau cổ quá. Muốn ngồi ghế trước để ngả ra ngủ cho dễ thì người yêu lão lái xe chiếm bố mất rồi.
Cực chẳng đã nằm ngang ra gối đầu lên đùi X ngủ.
– Làm gì thế ?
– Coi như bù hôm nọ mày gối lên tay tao.
Em đánh một giấc không biết trời đất gì. Mở mắt ra thì xe đã đến nơi, một vùng đồi núi không tên hiện ra lù lù trước mắt. 4 người gửi xe xong đi bộ, đi được một lúc mà chưa thấy ông T có vẻ gì là sắp về đến nhà cả.
– Chết mày chưa, sướng không muốn. Tự nhiên hành xác…
– Kệ tao, không đến lượt mày quan tâm.
Em thấy nó nói cùn, cũng chẳng thèm để ý. Nhưng vẫn lấy cái túi đồ của nó đeo lên người.
Sau gần 20 phút đi bộ, thì mới đến một căn nhà cấp 4. Ngoài cửa đã có 2 người đợi sẵn, không cần đoán cũng biết ông bà già lão T rồi
– Bố mẹ ra ngoài làm gì cho lạnh, vào đi.
Vào đến nơi lão giới thiệu sơ qua mọi người. Cả nhà ăn trưa vui vẻ xong thì lão hỏi em có muốn đi chùa không ? Em nghĩ cảnh giờ đi bộ để lấy ô tô xong đi chùa chắc em chết mất.
– Thôi anh đi đi, em hơi mệt.
Lão thấy thế nên cũng không ép, bỏ lại em với X ở nhà. Được một lúc thấy không khí im ắng quá, em ho khan.
– Chuyện hôm đó… à hừm..
– Chuyện nào cơ
– À ừ, chẳng có chuyện gì cả…
Em cũng bật cười, đang không biết làm thế nào để xuống nước thì đã có người đỡ hộ rồi. Giải tỏa xong rồi, em cũng vui vẻ rủ
– Ê lên núi đằng sau chơi đi, tao thấy nhiều hoa đẹp quá. Nhìn như hoa đào ý, ở đây là đâu mà trồng nhiều đào thế nhỉ?
– Ừh.
X ngoan ngoãn gật đầu, em với nó trèo lên đỉnh núi. Gọi là núi chứ thực ra chỉ là một quả đồi lớn thôi. Thấy trời hơi lạnh, em cởi áo ra cho nó khoác.
– Này, lạnh lắm đấy.
– Mày không lạnh à
– Xùy, ăn thua gì.
Em nắm lấy tay nó, bàn tay lạnh giá ấy vĩnh viễn vẫn vậy. Cũng như nó vậy, lạnh lùng và bí ẩn như một tảng băng. Tất cả những gì em biết về nó chỉ là phàn nổi lên thôi, có phải em đã yêu phải người không nên yêu không ?
…
Em và X ngồi xuống gốc cây để nói chuyện, em đá phát vào thân cây. Hoa rơi xuống lãng mạn như hàn xẻng, nhân lúc không khí còn ấm cúng em ngập ngừng hỏi.
– Mày có yêu tao không ?
Im lặng một lúc
– Có.
– Vậy tại sao tao và mày cứ thế này mãi, một mối quan hệ không rõ ràng không phải là thứ tao muốn.
Em gặng hỏi, X chần chừ 1 lúc rồi cũng nói
– Mày có bao giờ tự hỏi là mày có yêu tao thật lòng hay không ?
– Dĩ nhiên là có
– Tao còn lạ gì tính mày, mày là đứa hiếu thắng cố chấp. Kể cả trong chuyện tình cảm cũng vậy, nếu ngày đó ( hồi mới gặp lại lúc thi ĐH xong ) tao quay lại với mày. Thì mày và tao cũng sẽ chia tay thôi. Tao đã thay đổi, mày cũng vậy. Mày yêu cái ngày xưa cơ, còn bây giờ…
Nó cười khẩy, em cũng không biết nói gì lúc đó nữa. Có lẽ nó nói cũng đúng, mỗi khi nghĩ về nó. Em lại nhớ con bé lớp 7 hay cười, dịu hiền. Chứ không phải là một cô nữ sinh yêu đương vài ba đứa, hay cáu gắt và luôn giữ trong lòng những bí mật không dám thổ lộ với ai.
– Tao không biết, tao chỉ biết tao vẫn yêu mày. Trước đây sau này vẫn vậy
– Mày có dám hứa không?
Nó hỏi ngược lại em
– Hứa gì
– Dù cho có chuyện gì xẩy ra, mày vẫn sẽ yêu tao chứ ?
– Hứa rồi thì sao ?
– Chả sao cả.
Nó buông một câu bâng quơ đéo ai hiểu nổi, nhưng em vẫn dõng dạc thề thốt, cái gì chứ thề thì em quen rồi…
– Tao hứa.
Em giơ tay lên thề, xong nắm lấy tay nó. Cười tít mắt
– Hài lòng chưa ?
– Cũng tạm.
– Đồng ý làm người yêu tao nhé.
– Ừ…
Nó lí nhí như muỗi kêu, em ghé tai sát lại rồi hô to:
– CÁi GÌ CƠ NÓI LẠI LẦN NỮA XEM NÀO.
– Đéo.
Em bật cười, quay sang hôn phát vào má. Nó lấy tay đẩy em ra rồi đánh mấy phát vào vai.
– À mà bao giờ mày về Sài Gòn?
– Chắc mùng 8 hay mùng 9 gì đó… bọn tao được nghỉ dài mà.
– Haizzz lỗ cmnr, yêu cũng như không. Được vài hôm lại mất hút…. haizz vụ đầu tư này lỗ vốn quá
– Không thích thì next top model
– Đâu, ai bảo không thích … đang tính lỗ lãi mà. Khổ… nhà làm kinh doanh, bệnh nghề nghiệp hihi
– Chỉ luyên thuyên là không ai bằng.
Em với nó nói chuyện một lúc lâu, thấy trời đã nhá nhem. Hai đứa rủ nhau đi xuống núi, lúc đi lên thì chả là cái gì của nhau cả. Lúc đi xuống thì từ nay ta đã khác rồi, kiểu như mấy thằng hiền triết tu hành bế quan tu luyện vậy. Lúc xông ra là khác một trời một vực luôn.
Từ nay mình đã là thằng có gấu!!!
Xếp hình nay đã không còn là giấc mơ xa vời nữa, mà nó rất gần… rất gần rồi. Haha… Đoạn mỗ cũng có ngày hôm nay cơ đấy.
Vừa đi vừa cười nham hiểm, X bên cạnh khẽ rùng mình…
– Mày lại có cái ý tưởng không đứng đắn gì vậy?
– Thính như tờ ró ý.
– Mày bảo ai chó?
– Đấy là mày tự nhận nhé.
Em vừa đùa vừa chạy, X đuổi theo được vài bước thì ngã oạch một phát, lao cả cái bao xi măng vào người em. Mặt em cắm xuống đất, hai quả núi áp tôn ngộ không.
– Ặc, mắt mũi mày để trên trời à… đau vcl ý
– Cho mày chết, ai bảo không đứng đắn
– Ờ đéo đứng đắn đấy, tôi ngã rồi tôi nằm đắn cmnl.
Em bật dậy phủi đất cát trên người, may là cái quả đồi này nó thoai thoải đấy. Chứ vách tuyệt tình cốc thì ĐM lại sống 16 năm không internet như Cô cô thì quỳ.
– Không đi về đi, ở đây làm gì vậy?
– Tao đau chân.
– Thôi đi má, má đè cả vào người con rồi. Tao chưa kêu thì thôi
– Kệ mày, tao đau thì tao thích thế
Em buồn cười vì sự thiếu logic, nhưng vẫn hạ người xuống
– Thôi lên đây tao cõng.
Tưởng khách sáo với nhau thôi, ai dè nó nhảy lên luôn. Em tí thì khụy cmn xuống
– Mày ăn gì mà nặng thế
– Nói nữa là không thèm này
– Nhảy luôn hộ xuống cái, nặng hơn xi măng
– Ngu sao xuống.
Em cũng chẳng chấp, đoạn đường về nhà ông T sao nó xa thế… Giá mà đây là mặt trăng thì tốt, tao hận cái trọng lực của Trái Đất này.
– Đến cửa nhà rồi đấy, mày định để tao cõng cả đời đấy à.
— Hết —
Để lại một bình luận