Phần 98
Điện kho tối om.. Nó phải bật hết công tắc lên.. Nhỏ P. Anh không vào cùng, ngồi ngoài đợi.. Bảo về không về.. Bà chị nó đang ôm cái đàn nó co ro ngủ.. Khò.. Khuôn mặt trắng bóc, trông chị ngủ đẹp lắm.. Mái tóc dài cong cong xõa ra phủ lưng… Mắt thì như đang cười, giống vờ ngủ quá chừng..
– Chị ơi.. !
Nó lay mạnh cho chị tỉnh luôn..
– Ơ.. ơ.. Nhóc.. Sáng rồi à..
– Trời ơi.. Sáng gì, sắp tối rồi nè chị..
Chị nó ngẩn ra chút rồi bỗng dụi mắt cười khì..
– Chị quên.. Hihi..
– Thôi trả đàn em về đây…
– Ừ nè.. Đàn đểu quá chị đánh không ra nhạc chi hết.. hihi..
– Ủa chị cũng học guitar hả?
– Hông có.. hihi..
Chịu chị luôn, cũng không tranh cãi nữa.. Chào chị, nó ra về.. Nhỏ P. Anh vẫn lẽo đẽo đi theo..
– Ủa sao em chưa về đi.. Muộn rồi mà?
– Nhưng hông có xe..
– Hả.. ? Thế chiều qua bằng cách nào.. ?
– Bạn đèo..
Lại còn thế nữa.. Khổ..
– Thế giờ sao đây?
– Đèo em về nhá.. ?
Đành vậy chứ biết sao giờ, nhỏ này hâm quá.. Nó cũng không suy nghĩ ra lấy xe rồi đèo nhỏ đi..
– Không có xe, mà đến chi vậy?
– Thích thì đến.. Anh hỏi nhiều quá..
Nó cứ thắc mắc.. Nhưng tính khí nhỏ P. Anh dữ quá nên thôi.. Đường Hà Nội tối này đông thiệt… Người ta khoái thời tiết này hay sao mà cứ kéo nhau ra đường hết trơn, làm nó phải luồn lách.. Sự xô bồ ầm ỹ này làm nó khó chịu khi phải nghe tiếng còi xe, nhức cả đầu. Đã vậy nhỏ P. Anh cứ chỉ tùm lum đường.. Rồi lại bắt dừng lại coi mấy cái cửa hàng quần áo sau lớp cửa kính.. Chắc nhỏ này muốn mua hết luôn quá. Mà công nhận nhỏ P. Anh thích mặc đồ đen.. Hôm nay nhỏ mặc quần đen, áo đen, đi bốt đen, túi xách cũng màu đen.. Còn kể mắt đậm trông quyến rũ chết người, môi thì đỏ.. Đi trên đường ai cũng nhìn.. Vì ngoài vẻ đẹp ra, mái tóc bạch kim dài thướt tha kia tạo nên vẻ đặc biệt trong mắt mọi người.. Nhưng với người đẹp như vậy ngồi sau cái xe thổ tả của nó thì không hợp cho lắm..
– Nè sắp đến chưa trễ giờ rồi..
– Ừ.. Kia rồi..
…
Đến nhà, trông bên ngoài cổng không đẹp như nhà em nhưng nhà nhỏ có tận bốn tầng.. Nó ngẩng lên nhìn nhìn vì lạ..
– Còn đau hôn.. ?
– Băng khéo nên hết đau rồi..
– Tất nhiên..
– Vậy thui về ha?
– Ừm, đi cẩn thận..
Nó phóng đi, chắc nhỏ vẫn nhìn theo vì không nghe tiếng đóng cửa.. Tối quá, nó không để ý nhiều.. Hôm nay có tiết dạy ở nhà ông chú.. Nên trễ không được ăn cơm vì phải qua dạy luôn.. Về cất đàn rồi cuống cuồng sang ổng..
– Dạ.. Chào chú..
Nó thở hồng hộc..
– Gì vội thế, bận gì thì cứ làm xong rồi qua.. Nhìn mày nhợt nhạt quá, sao hông con.. ?
– Dạ không..
– Cậu xơi nước..
Nhà ổng rộng và đẹp, còn có người giúp việc còn nên có vẻ giàu, nó thì không tơ tưởng gì nhiều nên chỉ dạy xong rồi về.. Uống được ly nước ấm thì mang cái thước với quyển tập nó chế bài cho tụi kia lên nhà..
– Dạ cháu xin phép..
– Ừ.. À nay nghỉ một đứa nhé cháu..
– Dạ vâng..
…
Mở cửa phòng, tụi trẻ đang nghịch rôbốt ầm ỹ cả lên với gấu bông.. Bày ra cho đánh nhau mới sợ..
– A.. Thầy Minh.. Đến.. – Con bé Linh gào to.. Nghe tiếng “thầy” cứ rợn rợn người, mình chưa đủ tư cách nên ngại lắm..
– Linh.. !! Anh dặn bao nhiêu lần rồi.. ?
– Dạ em quên.. Hihi..
– Ừ.. Gọi anh thui nghe chưa..
– Anh Minh ơi.. Hôm nay em được 10.. – Thằng Thành, thằng con trai duy nhất trong 5 đứa kêu và đem quyển tập có con mười đỏ au lên khoe.. Thấy vậy nó cứ có cảm giác vui vui tự hào vì bài này nó dạy trước..
– Giỏi.. hihi, cho em này.. – rút ra gói ô mai của bà hàng nước đã chuẩn bị sẵn trong túi.. nó đưa.. Thằng bé thích lắm cười tít mắt vì quà lạ, ba đứa kia nhìn thèm thèm rồi chạy lại bắt đền.. Nhìn tội tội..
– Anh cho em với..
– Em nữa..
– Anh nói rồi mà, đứa nào 10 thì anh mới cho thui..
– Anh Minh keo kiệt..
– Bủn xỉn..
– Ứ chơi với anh Minh nữa..
– Thôi học học.. Cuối giờ anh cho nhé..
– Hihi.. Biết ngay mà..
– Anh dễ bị tụi nó lừa quá..
Thằng Thành ngậm viên ô mai chép miệng..
– Anh Minh kém thiệt hihi..
Trẻ con gì mà đáng sợ vậy trời..
– Nói nữa, tý nhịn..
Im thin thít.. Lúc buồn, tự nhiên có mấy đứa này làm nó bớt cô đơn hơn, bớt nhớ em hơn.. Nhưng nỗi đau thì không thể xóa mờ nổi.. Vì 5 đứa này học lớp 4 mà đợt cuối năm nên nó dạy cả văn lẫn toán, cấp một khỏi lo văn vì dễ.. Còn toán thì lúc đầu nó quên nên hơi trục trặc tý nhưng cũng ổn.. Thành quả là tụi này được vài con mười rồi.. Tốt.. Ông chú cũng mừng.. Riêng nó thì cứ ngợ ngợ về khả năng sư phạm của mình nhớ trước kia từng kèm một người.. Em ấy nói.. ” Anh dạy rất hấp dẫn người nghe”.. Nhưng giờ đã lâu không gặp nhau.. Tự nhiên thấy nhớ..
…
Vài tiếng đồng hồ trôi qua..
– Thầy ơi.. Ý lộn, anh ơi em làm đúng chưa? – Con bé Hồng nhỏ con nhất bọn giơ bài lên cho nó xem..
– Rồi.. Mấy đứa kia có ra kết quả vậy hông?
– Dạ có..
– Anh ơi em ra khác.. – Bé V. Anh nói nhỏ nhỏ chắc ngại..
– Ừ, không sao.. Nhầm lẫn chút chỗ này là 3, không phải 4 ha..
– Dạ..
– Được rồi.. Hôm nay dừng nhé.. Ở nhà thì làm một bài phân số có ba con ở vở bài tập nghe không?.. Hôm sau anh chữa.. À ô mai nè, ăn vừa thui đêm rồi sau răng đó..
– Hihi.. Anh Minh tốt ghê..
– Thích quá hihi..
– Tớ ăn với..
– Cậu ăn hết một gói rồi còn gì..
…
– Tụi nó học có tiến bộ quá, bác cảm ơn..
– Dạ không có gì.. Các em nó sáng dạ lắm bác ạ..
– Bố nhà cậu, khéo ăn nói còn đẹp trai thì ối cô chết..
Bác gái cười cười..
– Haha.. Tui biết thằng này mà.. Học phí nè cháu.. Ráng dạy tụi nó nha..
– Dạ.. Cháu biết rồi, cháu xin phép về luôn ạ..
– Ừ..
Đêm Hà Nội thường vắng người vào mùa đông.. Nhưng hôm nay khác mọi hôm vì mai đã là noel.. Ngày lễ quan trọng và thiêng liêng của những con người theo đạo.. Nó vì bên lương và bận học rồi làm nên chưa bao giờ hưởng một mùa giáng sinh đúng nghĩa.. Cuộc sống nó buồn tẻ cứ thế lặng lẽ trôi.. Học, làm.. Giờ có thêm một chút màu sắc là yêu.. Nhưng tại sao cánh bồ công anh đó lại biến màu sắc này thành đen xì thế này.. Đi xe qua những nẻo đường phố cổ hai đứa thường đến.. Giật mình vì cái hình ảnh ngồi quán vỉa hè của đôi nam nữ nào đó.. Giống hai đứa trước kia.. Ước gì.. Em đừng đi xa nó như vậy.. Phải chăng nó đã sai?
“Em à.. Giờ đây anh biết sự thiếu bóng hình bóng của em nó đáng sợ như thế nào rồi..
Em à.. Giờ em có nhớ anh không.. ?
Em à.. Giờ anh hối hận lắm.. Em quay về đi.. Anh sắp không chịu đựng được nữa rồi.. ”
Căn phòng trọ nhỏ bé lạnh lẽo đón thằng chủ với thân hình rũ rượi về.. Ban ngày cười, ban đêm cũng cười.. Nhưng thêm một cái nước mắt cứ rơi.. Bởi những cơn ác mộng.. Em không quay về..
Để lại một bình luận