Phần 54
Đúng là bị thương hôm nay ngày mai mới thấm.. Nãy giờ nói chuyện với em quên cả đau.. Giờ thấy người mình mà ghê, đầu thì quấn một lớp băng phía sau, tay thì băng kín.. Trước có lần bị bỏng rồi nhưng không diện rộng như này, mặt nó thì toàn băng cá nhân, phòng khám quái gì mà đểu ghê.. Chắc vết thương nhỏ.. Ngồi tự kỷ cảm nhân cơn đau.. Thì tiếng bước chân bên ngoài ồn ào khiến nó hơi nhích người lên chút vì tò mò, tưởng là ai đó đi qua.. nhưng bỗng nhiên cánh cửa phòng nó mở ra.. Chị cùng nhỏ P.Anh, Chi, Mi với thằng Tuấn đi vào.. Mắt chị rưng rưng, đến gần nó ngồi vào giường.. Ôi trời ơi, lại khóc hix…. Còn mấy người kia nhìn nó im lặng.. Nó cũng không để ý nhiều, chỉ thấy hơi xúc động chút vì nhiều người đến thăm nó quá…
– Hức hức.. Nhóc đau không nhóc hức.. Làm chị lo quá trời nè.. hức hức.. – Chị vuốt vuốt khuôn mặt nó mà không để ý tất cả đều nhìn.. Hồn nhiên quá làm nó ngại ngại…
– Không sao mà chị em khoẻ mà…
– Hức.. Khỏe mà băng bó khắp người thế này à.. hức…
– Hehe.. May có tui không thì ông lên nóc tủ rồi nhé.. – Thằng Tuấn nói một câu mà nhỏ Mi lườm…
– Thôi anh nói nhầm.. – Anh nữa.. Kiểu này chắc tán được nhỏ Mi rồi.. Cặp này khó hiểu thật, trước thằng này còn chê nhỏ cơ mà.. Nhưng thôi kệ, thế cũng tốt…
– Ủa… Minh làm sao mà bị người ta đánh vậy? – Nhỏ Chi nhìn nó mặt buồn buồn.. Lâu không gặp nhỏ, vẻ ngoài của nhỏ vẫn luôn cuốn hút nó vì đúng mẫu người nó thích…
– Đúng đúng.. Nhóc tồ sao bị đánh vậy.. – Chị ngưng khóc ngước lên nhìn nó vẻ tò mò lắm…
– Thằng cướp chị trước em chặn đó.. – Nó ghét phải giải thích nhiều lên nói thế thui, chắc mọi người cũng hiểu.. Mà người nó vừa đói vừa đau, sức đâu nữa.. Mong em về nhanh chút.. hix…
– Ủa.. Tội nhóc ghê, xui thiệt.. Cũng tại chị.. – Chị nhìn nó cắn môi.. Điệu bộ này đúng là dễ thương không ai bằng.. Khổ, nằm bẹp một chỗ mà cái tính ngắm gái không chừa…
– Hâm vừa thui.. Đâu phải tại chị…
– Em cho bọn nó giống ông này hết rồi, chị đừng lo.. hehe – Thằng Tuấn nói mà nó hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ thằng này cũng quen luôn cả chị? Định thắc mắc nhưng lại thôi.. Để lần sau vậy, nói chuyện với mọi người thêm chút nữa thì họ kéo nhau về mà để đầy bàn bệnh hoa quả với đồ ăn… Haiz. Phiền họ quá.
Duy chỉ có nhỏ P.Anh từ lúc đến không nói gì chỉ im lặng nhìn nó.. Giờ không chịu về.. Nhỏ tiến đến gần nó, một mùi nước hoa quen quen mộng mị.. Nó hơi ngại vì lần đầu gần với nhỏ như này ngoài lần trước nhỏ đèo nó khỏi viện.. Liền quay mặt đi.. Em mua đồ ăn bên quận khác hay sao ý.. hix, để mình nó với nhỏ ở đây…
– Nè..
– Gì?
– Đau không.. ?
– Có.. Hơi hơi.. – Oai chút hehe.. nay nhỏ này quan tâm nó mới ghê.
– Ừ.. Đói không?
– Có.
– Ăn cái này nha.. – Nhỏ chỉ vào đống đồ ăn mọi người mang đến.. Nhưng thôi nó đang đợi em mà.
– Thui, có người đang mua giùm rồi.
– Ai?
– Ly.
– Ừ.. – Nhỏ nói bé bé.. cái giọng trong trẻo không còn thay vào đó là một giọng buồn.. Ánh mắt nhỏ cũng buồn nhìn nó.. Hơi khó chịu và chẳng hiểu gì, nhưng nó kệ.. Không cố tìm hiểu nhiều.. Mặc dù nó cảm thấy nhỏ hết lạnh đi nhiều rồi.. Nhất là với nó.
Hai đưa tiếp sau đó chỉ chìm trong im lặng… Tuy đau nhưng cảm giác im lặng này còn khó chịu hơn cả bị đau, mùa lạnh mà nó cứ toát hết mồ hôi.. Lại còn nằm không dám cử động vì nhỏ đang ngồi sát bên cạnh, nó không nhìn nhỏ tại quay sang hướng khác, không biết nhỏ có đang nhìn nó không nữa..
– Nè.. Đến đây chi vậy? – Dù biết hỏi câu này hơi vô tâm với lòng tốt của nhỏ nhưng nó muốn biết lý do, nhỏ với nó thân quen gì đâu.
Nhỏ vẫn im lặng.. Chán, nó nằm im mong em về.. Lúc sau cái không khí chẳng thay đổi gì mấy thì có một chị ý tá bước vào.. Xinh phết, cơ mà so với nhỏ này với em thì không bằng được hehe…
– Đến giờ thay băng rồi, chị là người nhà bệnh nhân à?
– Vâng. – Nhỏ này điêu.. Họ hàng quái gì mà nhận bừa.
– Vậy chị ngồi sang bên này để em thay băng cho bệnh nhân chút… – Chị y tá này xinh còn nhỏ nhẹ hệt nhỏ Chi, không biết tay nghề sao ta.. Nhỏ cũng sang chỗ khác đứng khoanh tay nhìn nhìn, kèm theo câu nói.. Lạnh, nhưng nó thấy ấm.. Cứ thế này thì nó chắc không kiềm lòng được mất…
– Chị làm nhẹ tay chút nha.. Kẻo anh ấy đau…
– Hihi vâng, chắc anh chị người yêu của nhau à? – Chị y tá tủm tỉm giáng một câu mà nó giật mình còn nhỏ vẫn vậy khuôn mặt không cảm xúc nhưng có vẻ đỏ lên thì phải…
Định phủ nhận cái thì chị y tá đã làm.. Từng mảng băng của cánh tay bị bỏng được bóc ra, phần thịt hồng cộng thêm những mảng da bị tróc khiến vết thương trông kinh tởm, chính nó còn thấy kinh… Loang rộng phết, kiểu này tay lại có vết sẹo đẹp rồi.. May mà được bôi thuốc trước chứ không thì da chết dính vào băng được kéo ra khỏi cơ thể thì chắc nó xỉu vì đau mất, có khi bị chích xì bọc nước rồi hay sao ý, nên giờ chỉ thấy đau thường thường thôi.. Con nhỏ P.Anh hình như thấy kinh nên không dám nhìn nữa liền quay mặt đi chỗ khác.. Rồi đến những miếng băng đầu may mà vết thương bé không thì mái tóc của nó đi vào dĩ vãng rồi, người ngợm cũng toàn băng hix.. Làm xong thì chị y ta thoa thuốc vào vết bỏng bằng bông mà xót cứng cả người, rồi chị băng lại.. Đến những vết thương khác thì nhỏ giành…
– Thôi chị để tui làm cho.. – Chị y tá ái ngại nhìn nhỏ.. Còn nó trợn mắt lên ngạc nhiên…
– Chị yên tâm, tui từng làm nhiều rồi mà…
– Vậy thôi em ra, chị làm xong cứ để đấy tý em vào lấy sau…
– Ừ…
Chị y tá đi ra khỏi cửa nó vẫn chưa hết ngỡ ngàng, nhỏ tiến lại gần chấm thuốc thoa cho nó một cách nhẹ nhàng làm nó bối rối cực độ, chẳng nói được gì chỉ biết nằm im.. Nó sợ em về nhìn thấy thế này thì sẽ nghĩ sao.. Nhưng nhỏ quá quyết rũ, quá mê hoặc ở gần nó làm nó dường không thể từ chối lòng tốt này.. Ở gần mặt thì mới thấy, nhỏ còn rất đẹp nữa.. Kiểu này nó lại có lỗi với em rồi.. Bỗng nhiên nhỏ run lên tiến sát mặt nó hơn, nó giật mình.. Mắt nhỏ đỏ lên mọng nước..
– Ơ ơ.. Sao lại khóc, người ta làm gì đâu mà khóc.. – Khổ sở, hôm nay ai cũng thích khóc hay sao ý, cứ loanh quanh với nó lại khóc, hết em rồi chị giờ thêm nhỏ này nữa.. Làm như nó sắp chết không bằng.. Nhỏ lắc đầu…
– Không.. không, có gì đâu… – Chừng hửng chán chả thèm hỏi nữa…
Nhỏ vẫn cúi cúi mà băng vết thương ở bụng cho nó mà không ngại.. Một giọt nước mắt rơi xuống vạt áo nó.. Khó chịu quá.. Xong xuôi thì lại thế hai đứa hai chỗ, hai luồng suy nghĩ.. Chưa bao giờ nó nghĩ đến nhỏ nhiều như vậy, một sự rung động nữa với nhỏ.. Đập nhẹ vào chán, nó lắc đầu.. Chẳng nhẽ nó giống như em nói thật sao.. Không được, Minh ơi, mày không được như thế.. Đừng tự biến mày thằng một thằng sở khanh.. Không được.. Thế nhưng, nhìn con nhỏ kia nó lại chạnh lòng.. Nhỏ vẫn thế, nhìn nó bằng con mắt đỏ mọng.. Hai tay thu vào bụng có vẻ lạnh.. Khổ, toàn mặc đồ linh tinh bảo sao không lạnh…
– Nè…
– Gì?
– Lạnh hả? – Vẫn vậy thôi, thái độ nói chuyện và câu hỏi giống lần trước, rung động thì có, nhưng chẳng nhẽ thể hiện ra hết chắc, giải quyết cảm xúc này sau, giờ lo cho nhỏ đã…
– Ừh.. Không… – Đã ừ lại còn không là sao ta, khùng rồi chắc…
– Không, sao co ro hết cả người kia.. ?
Nhỏ chẳng nói gì im lặng…
– Nè choàng qua người tạm đi.. – Nó chìa cho nhỏ cái chăn đang đắp, nãy giờ chảy hết mồ hôi rồi chắc là do nóng.. Vì nó không thấy nóng cũng không thấy lạnh.. Chẳng hiểu sao nữa..
– Không cần anh quan tâm.. – Đáng ghét, nói một câu mà chỉ muốn đuổi luôn ra khỏi phòng.. Nó cáu..
– Thế quan tâm tôi làm gì, tôi làm vậy là để trả ơn thui.. Không cầm thì lần sau đừng đến nữa…
Nhỏ nhìn nó mắt lại rưng rưng cộng thêm sự uất ức làm nó bối rối nhưng mặt vẫn lạnh.. Nó giỏi thế này lắm.. Rồi nhỏ cũng miễn cưỡng cầm cái chăn ôm vào người chứ không choàng qua, thế cũng tốt rồi…
– Nếu không thích thì có thể về.. Tôi không làm gì mà phải khóc…
Nhỏ lại nhìn nó ánh mắt buồn và uất ức nhưng không nói gì.. Khó chịu về cái thái độ này.. Nó tiếp…
– Một nín hai đi về, tôi không thích nhìn thấy con gái khóc đâu…
Nhỏ lắc đầu, rồi lại gật.. Mặt như lo sợ một điều gì đó, tay quệt vội lên hai gò má để ngăn những giọt nước mắt đi.. nhưng dường như, càng quệt lại càng chảy, Tự nhiên nó thấy quặn lòng, hệt lúc nhìn em khóc vậy, hôm nay nhỏ không biết có trang điểm hay không mà nó thấy dưới mắt nhỏ thâm xì.. Chắc đi chơi thâu đêm không thèm ngủ đây mà.. Nó nghĩ mình hơi quá lên cố rặn ra từ…
– Tôi xin lỗi…
Rồi quay sang hướng khác, không nhìn nhỏ nữa.. Tiếng nấc trong không gian im lìm cho nó biết nhỏ vẫn khóc.. Bực mình nó quay lại thì thấy bàn tay nhỏ đang ở gần đầu nó nhưng chưa chạm vào.. Khuôn mặt nhỏ trông rất khổ sợ nhìn nó.. Nó còn đang ngỡ ngàng, cánh cửa phòng mở ra.. Em tung tăng bước vào.. Nhỏ giật mình rụt tay lại…
– Hihi… Anh em về rồi n… è.. Ơ P.Anh cũng ở đây à? – Giọng em có vẻ ngạc nhiên.
– Ừ, mới tới.. Thui về luôn đây.. Mày coi anh ấy nhé?
– Ở thêm chút đã.. hihi.
– Khỏi, còn phải đi học, thế nhé.. – Rất nhanh nhỏ lấy lại vẻ lạnh lùng, ném trả cái chăn về phía nó rồi khoanh tay bước ra khỏi cửa bằng cái dáng đi kiêu sang của nhỏ, hình như mắt nhỏ vẫn mọng nước thì phải.. Cơ mà quan tâm chi. Em về rồi là có ăn, đang đói hehe.
– Em đi đâu mà lâu dữ vậy?
– Em về nhà nấu cháo.. Chứ người ta làm em sợ không đảm bảo.. hihi – em vừa nói vừa gỡ cái cặp lồng mang theo ra.. Thơm thế này thì chắc ngon rồi..
– Để em xúc cho hihi.. – Em cười tít mắt, nó vẫn ngại khoản này.. hix.
– Thôi.. để anh tự làm..
– Không, tay thế kia thì tự làm sao được.. Ngồi im mà ăn, không em đổ vào tai giờ.. – Em lườm…
Cái câu dọa trẻ con này lại làm nó sợ chết khiếp mà răm rắp nghe theo luôn.. Cháo thịt bằm.. Rất vừa miệng nhưng hơi nóng, cơ mà em vừa xúc vừa thổi kiểu bón cho trẻ con ấy hix…
– Anh này…
– Ơi…
– Cái P.Anh đến một mình à?
– Không đến cùng chị cả mấy người nữa.
– Ừ.. Thế sao nó lại ở lại sau cùng vậy?
– Anh không biết…
Em im lặng không nói gì nhưng vẫn xúc cháo và thổi cho nó.. Cái tính chu đáo này càng làm nó thấy điểm hoàn hảo của em.. Có vẻ em đang suy nghĩ gì đó.. Hết chỗ cháo, em đặt cặp lồng xuống bàn gọt đống đồ mọi người mang đến cho nó…
– Em bảo này….
– Sao?
– Lúc nãy sao cái P.Anh lại cầm chăn của anh?
– À.. Thấy nó có vẻ lạnh thì anh đưa vì anh cứ toát mồ hôi..
– Ừ, thế sao nó khóc.. Anh nói gì nó à?
– Ừ thì biết đâu.. Thấy khóc anh bảo không khóc nữa không thì về…
– Anh lúc nào cũng vậy.. Anh không biết cái P. Anh nó… – Em định nói cái gì đó nhưng tự nhiên dừng lại, điều này kích thích trí tò mò của nó…
– Làm sao?
– Thui.. Cái này anh tự tìm hiểu thì tốt hơn, mặc dù cái đầu ngốc nghếch của anh chắc chẳng bảo giờ hiểu được, nhưng nhỡ có hiểu thì đừng làm ảnh hưởng đến anh và em đấy.. – Em nói một lèo mà nó cũng chẳng hiểu gì hết trơn, cái gì mà ảnh hưởng…
– Là sao?
– Biết ngay mà.. hihi, thui ăn táo nè.. – Ui, đã thiệt.. Thấy táo lại quên xừ nó luôn.. hehe, nó nhồm nhoàm nhai mặc kệ em bên cạnh.. Xưa nay nó đã ăn là không giữ ý gì hết, giữ là chỉ có hết… May mà bị đánh không ảnh hưởng gì đến răng…
– Anh có thắc mắc gì khi thấy bạn em đi học mà em lại không đi không? – Em chợt hỏi nó câu hỏi mà nó muốn hỏi em trong suốt thời gian vừa qua.. Nhưng với tính cách này thì…
– Không.. Nếu em muốn nói thì em sẽ tự động nói với anh, còn em đã không muốn nói thì anh không muốn hỏi.. – Lấy thêm miếng táo, nó chìa ra phía em nhìn em bằng con mắt thích thú.. Em lắc đầu cười buồn…
– Em sợ nói ra sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng mình.. Em sợ, vì vậy em muốn giấu anh, nhưng em sợ hơn một ngày nào đó anh biết được thì chắc anh tự động rời bỏ em.. Mẫu con người vô tâm và luôn tự ti như anh thì chuyện gì chẳng dám làm đúng không.. hihi…
– Anh không biết nữa…
– Nhưng em biết.. Tuy yêu em rồi nhưng cuộc sống nó vẫn ảnh hưởng đến anh nhiều lắm anh ạ…
– Có lẽ…
– Anh nghĩ có lúc nào anh sẽ tự động rời xa em không? – Em hỏi một câu làm nó chột dạ, hôm nay em sao vậy nhỉ?
– Anh xin lỗi.. Nếu điều đó tốt cho em, cuộc sống của em, hay tương lai của em.. Anh sẽ làm..
Nó cũng không hiểu sao nó lại nói được câu thiếu dũng khí như vậy, nhưng nó biết câu nói đó là từ đáy lòng của nó tất cả chỉ vì nó yêu em và lo cho em mà thôi.. Em trầm ngâm khuôn mặt buồn lắm.
– Anh vẫn không hiểu à?
– Hiểu gì?
– Điều tốt nhất cho em là có anh bên cạnh mà.
– Nhưng đó là điều em nghĩ thôi, Còn anh lại nghĩ khác..
– Anh nghĩ thế nào?
– Anh chẳng là gì, chỉ là sinh viên nghèo chưa nghề nghiệp, chưa có gì.. Tương lai anh rất mờ mịt.. Anh yêu em vì mọi thứ em dành cho anh.. Cái cách em đến với anh đó cũng là một điều đặc biệt.. Cũng như em, anh yêu sự đặc biệt đó.. Nhưng anh nghĩ chỉ thế thôi chưa đủ để sống trong cái xã hội này..
– Vậy để giờ em nói cho anh hiểu.. Trước giờ em không đi học là vì em không cần thiết học nữa.. Em chỉ phải học tiếng Nhật để chuẩn bị sang sống với bố mẹ.. Nhưng em vẫn cố xin họ ở đây vì có anh đấy anh hiểu không… Em còn có riêng một cửa hàng quần áo mà đi cùng anh, cũng không dám tự lấy đồ phải sang chỗ khác mua, sợ anh biết anh lại tự ti anh hiểu không.. Hiểu không hả.. !! – Em dường như hét lên…
Những điều em vừa nói làm nó ngạc nhiên tột cùng.. Đúng như nó nghĩ, em không giống vẻ bề ngoài.. Em quá tài giỏi hơn nó về mọi mặt cuộc sống hai đứa quá khác nhau.. Bằng một cách nào đó, dòng đời này đưa em xen vào cuộc sống của nó cướp đi trái tim nó.. Nhưng nó vẫn sợ.. Sợ nhiều lắm…
– Vậy à.. ? – Sự bình tĩnh của nó được thể hiện trước mắt em.. Chẳng hiểu sao ở hoàn cảnh này nó lại có thể như vậy.. Như một sự vô cảm của một cỗ máy…
– Hức anh độc ác lắm.. Anh ngốc lắm.. hức, anh không hiểu gì cả.. hức.. hức… Tại sao em lại đi yêu con người như anh chứ…
– Bốp… !! – Em tát nó, hơi choáng vì đau chắc do vết thương ở đầu.. Nó im lặng cúi mặt xuống…
– Hức.. Đồ yếu đuối.. hức, em nghĩ anh đã thay đổi rồi cơ.. hức.. – Em che miệng khóc nấc lên, rồi cầm theo đồ chạy nhanh ra cửa, em giận rồi…
Bỏ lại cái xác đau đớn của nó.. Cộng thêm nỗi đau về tâm hồn.. Không cố gọi để giải thích hay làm một hành động gì cả, chỉ biết nhìn theo em.. Im lặng, nó ghê sợ cảm xúc của mình.. Thật sự. Chị y tá bước vào.. Ái ngại nhìn nó chắc nghe thấy to tiếng lên nãy giờ không dám vào…
– Thuốc của anh này…
– Tôi cảm ơn.. Chị lấy hộ tôi cái đồng hồ đeo tay kia được không? – nó chỉ chiếc đồng hồ cũ đang yên vị trên mặt bàn với cái ví cùng bộ quần áo dính máu…
– Cái này à anh?
– Ừ.
Nhận lấy chiếc đồng hồ từ tay chị y tá, rồi cầm cốc nước lên uống thuốc, chị y tá nhoẻn miệng cười xong bước ra đóng cửa vào…
Nó ngả người xuống.. Không đeo chiếc đồng hồ như mọi khi, để lên cái gối, quay sang nhìn.. Lại ùa về những miền kí ức đã cố quên để rồi vẫn nhớ.. Nụ cười, lời hứa, tất cả như một thước phim quay chậm.. Rồi hình ảnh em chạy ra khỏi cửa khóc cũng đến.. Đầu nó như một kho lưu giữ những thứ khủng khiếp làm nó đau khổ nhất.. Mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, nước mắt nó chảy.. Tốt hơn hết vào lúc này nó nên ngủ thì hơn, vì những thứ trong đầu nó làm nó không muốn nghĩ đến nhưng vẩn cứ ám ảnh.. Nó nhắm mắt rồi thiếp đi lúc nào không hay.. Chắc nhờ tác dụng của thuốc.
Để lại một bình luận