Phần 52
Về đến phòng nó, em vẫy tay chào rồi chạy xe về, nó thì thay đồ để đến quán… Hôm trước nhỏ Mi có đưa nó bộ đồng phục mới mùa đông.. Mặc luôn cho nóng hehe, trông cũng không đến nỗi nào.. Đeo cây đàn lên vai, khóa cửa phòng rồi đi…
Trên vỉa hè, lá vàng cộng xanh của những cây hoa sữa từ mùa thu đem lại, đang xào xạc dưới bánh xe nó.. Khẽ bay lên mỗi khi có một cơn gió đi qua.. Con đường dường như vắng hơn, cái sắc trời thì xám xịt khiến cho nó cảm nhận được một chút trống vắng và cô đơn.. Nhưng chỉ là cảm giác thôi, vì giờ nó có em rồi.. Để ý vài người đi đường thưa thớt kia, một số đang nhìn nó.. Ờ thì có mấy ai biết đến cây đàn guitar thật đâu, lạ cũng phải.. Mặc dù nó quá quen với việc này, nhưng mỗi lúc như vậy lại cảm thấy có chút phấn khích vì được chú ý…
Đến quán.. như thường lệ, chào anh Vinh rồi tự dắt xe vô bãi, chả có xe mấy, chắc là vắng khách.. Thấy có cái xe màu đỏ quen quen.. Hình như gặp đâu rồi thì phải?.. Thôi kệ, tự dưng nay có hứng quan tâm xe cộ mới ghê… Vừa đi vô quán thì chị đang đứng khoanh tay lườm lườm nó…
– Đến sớm dữ ha…
– Ơ.. ơ, em có xin chị rồi mà…
– Xin nhưng quá giờ rồi.. Nhóc về đi, mai đến…
– Thôi chị.. Đến muộn có 5 phút mà.. Để em vào đi.
– Không.. ! – Chị nói dứt khoát, chán quá.. Nó đành về chứ biết sao đây.. Không hiểu chị nay dữ quá chừng.. hix…
Đang quay đầu lủi thủi đi ra cửa.. Thì chị kéo nó lại…
– Hihi.. Nhóc tồ, chị đùa đấy hihi.. – Chị nhìn nó cười toe toét, khác hẳn lúc nãy.. Làm nó thót cả tim… hix.. Chị không đóng phim đúng là lãng phí mà…
– Làm em tưởng thật.. Hix…
– Khiếp.. nhìn cái mặt khó coi không kìa.. Đúng là nhóc tồ, cái gì cũng dễ tin hihi.. Thui nhóc vô làm đi…
– Vâng.. – Nó quay vào hí hửng.. May mà không bị đuổi về.. hehe…
– Đứng lại đã, bọc gì đây nhóc.. – Chị chọt chọt vô cái cốc trà sữa…
– À.. Em mua cho chị nè.. Ăn đi…
– Cái gì vậy nhóc, ăn được hả? – Nhìn mắt chị sáng bừng lên khi nghe thấy ăn, nó phì cười…
– Mở ra biết liền…
– Oa, trà sữa đâu ngon quá nè.. Hihi cảm ơn nhóc tồ nha…
– Ừ.. vô đây ăn đi, tính đứng ngoài đó ăn luôn hả.
– Ừ hihi.. À của nhóc tồ nè.. – Chị đưa nó một cái phong bì có chữ lương.. Ờ nhỉ, hết tháng mười rồi sang mười một rồi còn gì.. Thảo nào bắt đầu lạnh, hên thật..
Cứ mỗi hôm một cốc trà sữa một tập lương thì sướng qúa hehe.. Gì chứ tiền đứa nào không thích thì chỉ có nói dối hoặc nhiều quá không dùng hết thôi, tối nay phải khoe với em mới được…
– Vâng.. hehe em xin.
– Ừ.. Vào nào nhóc.
Chị kéo tay nó vô khu rồi ngồi vào chiếc bàn gần quầy ăn ngon lành như chả để ý đến ai.. Hồn nhiên dễ sợ luôn. Nhỏ Mi đến gần nó…
– Cậu đến rồi hả.. giải quyết giùm đi, của cậu đó.
Nhỏ chỉ vô cái bàn trung tâm quán, nơi mà con nhỏ P.Anh đang ngồi như một sự hiện hữu vốn có vậy, nó thì cũng hơi ngạc nhiên.. Nhỏ này chăm uống cà phê dữ thật.. Trời lạnh thế này cũng đến, lại không đi cùng ai.. À mà nhớ rồi, cái xe đỏ kia của nhỏ chứ ai nữa.. Thảo nào thấy quen quen.. Đang nghĩ thì nhỏ Mi thúc vô tay nó…
– Còn đứng đấy hả? Ra đi còn gì?
– Ủa sao lại là mình?
– Đến cứ một lúc lại hỏi chị Huyền là cậu đâu? Rồi nay không đi làm à? Ra hỏi nước thì không nói gì.. Đồ khó ưa, cậy có chút sắc đẹp làm bộ. Định nói nhưng chị Huyền bảo kệ nên thôi…
Nghe nhỏ Mi cằn nhằn mà nó lấy làm lạ, nhỏ P.Anh này hỏi nó để làm gì nhỉ.. Mà từ hôm nó với em yêu nhau, không thấy hai người này đi cùng nhau cả nhỏ Chi nữa. Có chuyện gì chăng? Nó tiến đến bàn nhỏ P.Anh đang ngồi với một dấu “?” to trong đầu.
Nhìn thấy nó ánh mắt nhỏ có vẻ vui lên chút sau cái vẻ lạnh lùng vừa rồi.. Nhưng vẫn cố giấu đi, quay luôn xuống cái điện thoại đang đặt trên bàn…
– Chị có muốn dùng gì không?
Nhỏ lắc đầu. Thì thôi, nó cũng chịu thua rồi.. Đang tính đi thì..
– Nè…
– Sao chị?
– Anh đàn đi, tôi muốn nghe…
– Ừ…
Đôi khi nó vẫn luôn muốn mở lòng một chút với ai đó kể cả giờ đã có em.. Nhưng không phải yêu, mà là để người ta thấy nó dễ gần hơn thôi.. Em giúp nó sửa đổi chút về mặt tính cách rồi.. Chắc chẳng thể cố tỏ ra thờ ơ hay khó chịu với nhỏ nữa.. Riêng cái tính cách của nó trước kia luôn áp đặt, ác cảm hay thích ai thì sẽ đến cùng…
Nó luôn tỏ ra ghét nhỏ P.Anh mặc dù nó không ghét nhỏ… Sau mái tóc nổi bật hay vẻ lạnh lùng kia thì nhỏ cũng chỉ là một cô gái mà thôi.. Có lẽ nhỏ giống em.. Tự cười trong đầu, nó không thể luôn vô tâm như nó muốn được nữa rồi.. Không nói gì, nó vô quầy đàn, hình như mùa này công việc của nó là một người nhạc công hơn là một người phục vụ.. Hai nhỏ Yến và Mi còn hết việc luôn kia kìa…
Việc chơi đàn giữa tiết trời u ám, lạnh lẽo và im lặng này, đòi hỏi nó chọn một bài có thể giúp người nghe “ấm” hơn, và thế là nhạc beat của bài hát ngọt ngào “take me to your heart vang” lên trong cái không gian của khu vườn ngoài trời.. Nó cứ thế chìm theo khúc nhạc, dường như chính bài hát này làm nó ấm hơn kể cả khi một luồng gió lạnh đi qua.. Nó cũng thấy lo lo liền tia xuống chỗ nhỏ P.Anh.. không sao, nay chắc biết lạnh nên nhỏ mặc ấm rồi… Nó yên tâm đàn nốt bài nhạc…
Nhưng cái hành động để điện thoại trên bàn của nhỏ làm nó chú ý… Lúc nào cũng như thế khi nó đàn là sao nhỉ.. Bộ cái điện thoại của nhỏ cũng thích nghe đàn sao trời… Đàn xong nó để dựng vào một góc rồi đi làm việc như bình thường… Không có khách nên nó quét lại cái khu, vì lá ở mấy chậu cây cảnh rụng hết cả rồi.. Bỗng nhiên nhỏ P.Anh tiến lại…
– Hay lắm, cảm ơn nha.
– Ừ.
– Tui về đây.
– Ừ.
Nhỏ có vẻ vui lắm nên bước ra cửa miệng tươi cười.. Điều hiếm thấy của nhỏ. Mà lạ thật, sao nay nhỏ về sớm thế nhỉ.. À quên nay nó đến muộn mà.. Chị bỗng đến gần nó vỗ vai khoe chiến tích..
– Nhóc ơi.. Ngon nhưng ít quá..
– Ăn ít mới ngon, ăn nhiều không ngon đâu..
– Ừ ha.. hihi, khi khác mua chị tiếp nha…
– Rồi rồi.. Mà em hỏi này.
– Gì nhóc?
– Nhỏ P.Anh đến lâu chưa?
– Trước nhóc đến khoảng hai tiếng đó.. – Nhỏ này cũng rảnh, đợi hai tiếng để nghe đàn rồi đi về luôn..
– Ừ.. Mà sao lại hỏi em hả chị?
– Hihi.. Chị không biết đâu nhóc tự tìm hiểu đi.. Ai bảo nhóc ngốc quá chi. – Chị nhìn nó cười ẩn ý.. Haizz, là sao ta..
– Ừ.. Thôi đi chỗ khác chơi, cho người ta làm việc.
– Dám đuổi chị à nhóc con..
– Vậy làm đi nè.. – Nó chìa cho chị cái chổi.
– Còn lâu.. hihi…
Chị chạy biến vào bếp.. Nó thấy vui vì điệu bộ này của chị, ít ra thì chị hết buồn rồi.. hay có thể buồn nhưng chị vẫn dấu, cơ mà chị cứ luôn thế này là tốt, chứ như hôm qua thì chắc nó buồn theo quá..
Để lại một bình luận