Phần 81: Phần đặc biệt.
Đã từ lâu rồi, cái cảm giác tận hưởng một chai lavie mát lạnh và một đĩa hướng dương tại góc phố Hà Nội để ngắm đường xá nó chẳng còn được cảm nhận. Mọi thứ quấn nó đi theo guồng xoay để làm nó chóng mặt rồi nhận ra mình không còn gì cả. Nơi đây chỉ là một quán nước vỉa hè của bà cụ già. Nhưng vì sao nó lại hay ra chỗ này điều mà nó không kể về chị và nó. Mấy năm trước, nó gặp chị lần đầu ở đây, xinh đẹp… Ấn tượng đầu tiên, cho tận bây giờ nó không quên hình ảnh đó, khi đang cố nuốt nốt một mẩu bánh mì…
Hôm nay mùa hè, trong một hồi tưởng về kỷ niệm mà nó chưa nhắc đến, có thời gian rảnh nó với chị thường ra quán cóc của bà cụ để khiến cụ bớt cô đơn nơi góc phố đông người qua. Bao lâu rồi, giờ lang thang đến tận chỗ này nó mới sực nhớ… Quần ngố áo cộc, nó thong thả ngồi xuống chiếc ghế nhựa cũ.
– Bà vẫn nhớ cháu chứ?
Lúc chị đi, nó vẫn chăm ra quán của bà. Nơi này ít người lui đến mà có đến cũng chỉ là khách quen quanh xóm. Bà cười trông không già đi, mặc dù đã nhiều năm trôi qua.
– Ừ nhớ chứ… Mấy đứa trẻ như bây có đến nhiều đâu, với lại có đến chúng nó cũng toàn uống nước ngọt không. Chẳng ai như bây cả. Nó cười tách hạt hướng dương, lúc nào cũng một mình, nó luôn là vậy cứ lặng lẽ sống. Vậy mà cách sống đó chẳng mấy ảnh hưởng khi nó tạo ra mảng tối của cuộc đời. Vui hay buồn cũng chỉ ngăn cách nhau bởi những điều đơn giản mà thôi, đó là yếu tố con người. Nó thơ thẩn, ngắm trời, ngắm đất, ngắm cây… Ngắm mọi thứ quen thuộc của vùng đất thủ đô ồn ào náo nhiệt, nó còn được nhận thêm một điều thú vị nữa từ những câu chuyện kể từ thời kháng chiến của bà cụ, bà cười móm mém hệt nội nó… Thân quen quá.
– À, con bé cao cao trước hay đi cùng bây đâu?
Nó cười buồn, nói sao nhỉ. Mà dù sao thì nó cũng không muốn kể cho bà vì nó sẽ hơi khó hiểu.
– Chị ấy bận bà ạ…
Bà gật gù, rồi phe phảy chiếc quạt nan. Nó uống miếng nước.
– Hôm nay nóng quá nhỉ?
– Dạ…
Nó mặc kệ những tia nắng còn xót lại của ngày nhảy múa trên nước da không thể đen nổi của nó… Miệng thì nhâm nhi viên ô mai bà làm.
Kể từ khi quen chị, nó thường ăn vặt. Khẽ nhìn chiếc đồng hồ cũ, đến giờ nó trả tiền và chào bà cụ ra về. Một chút nữa nó có một cuộc hẹn, hôm nay cô ấy về nước, người mà nó coi như một liều an thần khi nó suy sụp nhất, đau khổ nhất, và giúp nó có được tình yêu vốn dĩ luôn thuộc về mình. Sau ngày đấy, nó đã trưởng thành hơn, biết tính toán so đo để sống trong cái xã hội này. Đương nhiên cũng không còn ngốc như xưa để cô ấy trêu nữa.
Quán cà phê mà chẳng để uống cà phê, tháo chiếu kính râm xuống bàn, một cô gái xinh xắn, lẩm nhẩm bằng giọng khó chịu.
– Nè đồ vô duyên, tiếp con gái mà anh ăn mặc thế này đó hả?
Ngước lên nhìn vì mải đọc tin nhắn, nó bật cười. Cô ấy vẫn vậy, xinh đẹp đáng yêu, chỉ có điều hơi già dặn chút.
– Vậy ăn mặc sao ta, thích ăn mặc khác thì phải đi chỗ khác, chỗ này chỉ như vậy thôi.
Nó chớp mắt, cô ấy đá nó.
– Anh thì giỏi rồi…
– Xời… xưa nay vẫn vậy.
Cô ấy cười, nụ cười nhẹ nhàng luôn nở trên môi. Người phục vụ đi ra, hai đứa gọi hai món nước khác nhau. Nó hỏi han về cô ấy, cô ấy kể mình đã có một người bạn trai tại nước ngoài, có công việc đầy đủ, rồi còn tham vọng để tiến xa hơn. Quả là một người con gái giỏi giang. Khi kể về anh chàng kia cô ấy cười suốt.
– Mong tình yêu hai người hạnh phúc… Đừng giống anh nhé!
Nó nhìn cô ấy nói thật lòng.
– Anh cũng vậy, trải qua nhiều chuyện như thế… Hai người vẫn tìm thấy nhau, có lẽ duyên số sắp sẵn anh và nó phải ở cùng nhà rồi… Giống như hai ngôi sao ở cùng một chòm vậy.
Cô ấy mơ mộng. Nó cười.
– Em nghe nó kể rồi, thật sự chuyện đó em cũng không biết… Em đã không ngờ… Nhưng anh còn buồn không?
Cô ấy đăm chiêu, cắn môi, vẻ suy nghĩ ghê lắm mới dám hỏi.
– Không… Mọi chuyện đã kết thúc, anh không vướng bận đâu. Thật lòng anh thấy mình hơi nhẫn tâm, nhưng anh thấy mình nên như vậy, giờ đây mọi chuyện phải dứt khoát… Anh không muốn quá khứ được lặp lại… Anh không còn yêu người đó nữa…
– Đôi mắt anh cho em biết anh không nghĩ vậy…
Nó trống lảng. Vì không muốn nhắc đến chuyện này thêm khi mà nó chẳng dấu cô ấy nổi nỗi niềm của mình.
– Thế đợt này em về được mấy ngày?
– 10 thôi Hihi… Gặp anh chút lại phải về nhà á.
– Ừ… Anh cảm ơn em về mọi chuyện.
Cách đây nhiều năm nó đã từng nói câu này nhưng giờ lại muốn nói lại, cô ấy là một con người có lòng nhân hậu, biết hi sinh vì người khác, nó mang ơn cô ấy rất nhiều.
– Anh đừng nói vậy… Em vui vì một người em từng yêu và một người như người thân của mình đến được với nhau… Em vui lắm anh à…
Hai đứa im lặng như hiểu nỗi niềm của nhau.
– Anh biết…
– Hihi… Anh đèo em về được không?
– Đương nhiên rồi!
Trời đã chuyển màu đỏ sẫm của hoàng hôn. Nó biết rằng nó cần đóng lại hoài niệm này vì tương lai của cả hai, có lẽ đây là lần cuối cùng hai đứa nói về tình cảm đã dành cho nhau… Lời tạm biệt luôn khó nói nhất là khi đó là quá khứ của mình.
Để lại một bình luận