Phần 88
Thời gian sau là thời gian thi cử mệt mỏi.. Nó ít gặp em hơn vì phải học.. Nó cũng không muốn em qua phòng vì nhỡ xảy ra cái gì thì… Vì vậy nếu có nhớ thì lại gọi điện thoại thôi.. Em rất khó chịu nhưng có lẽ em hiểu cho nó và nó hứa sau khi thi xong sẽ giành thời gian cho em nên em cũng nghe lời.. Đầu năm học này thì kiến thức đơn giản nhưng không thể coi thường.. Nó rất chăm chỉ học vào tối để không phải thi lại.. Thành ra thời gian gọi cho em cũng giảm dần..
…
Một tuần trôi qua, không gặp nhau.. Em giận, nó biết vậy.. Sau khi nhận được lương tháng, nó hỏi chị Huyền ngày sinh của em và muốn làm sinh nhật và một món quà ý nghĩa cho người con gái nó yêu.. Tất nhiên là phải bất ngờ.. Nên nó không gọi điện hay qua em..
…
Một buổi chiều đông rét.. Có một thằng con trai bắt xe buýt sang quận khác để tìm quà sinh nhật cho người yêu.. Một món quà ý nghĩa và bất ngờ.. Nó cứ thế rong ruổi khắp phố ngắm nhìn.. Bản chất của thằng nhà quê mà lại.. Đang ngẩn ngơ nhìn những con thú nhồi bông qua lớp kính trong suốt của một cửa hàng.. thì bị một người qua đường va vào.. Có vẻ người đó đang vội lắm.. Nhưng nó ngã nhào ra không có lấy một câu hỏi thăm, bất lịch sự thật.. Lúi húi đứng dậy phủi bụi và tiếp tục ngắm.. A.. Mục tiêu đây rồi.. Một con doremon bông to tướng.. Chắc em sẽ thích lắm.. Nó cứ cười một mình mường tượng ra em nhận được quà.. Mặt nó lúc ấy khó coi chắc luôn… Bước vào cửa hàng.. Chị nhân viên cúi chào..
– Anh cần gì ạ.. ?
– Chị lấy cho em con doremon to to kia..
– Con này ạ.. ?
– Vâng..
Chị ấy kéo xuống đặt trên quầy..
– Hihi.. Anh định tặng bạn gái hả?
– Sao chị biết.. ?
– Hihi con trai đi mua thú nhồi bông chỉ có tặng bạn gái thui..
– Con này bao nhiêu hả chị..
– Dạ.. 400 rưởi anh.. Mùa đông nên chỗ em giảm giá rồi đó..
Chả biết có giảm giá thật không nhưng 500 nó cũng mua, vì chắc chắn em sẽ thích món quà này.. Nhưng rồi lục hết túi trước, túi sau không thấy cái ví đâu cả.. Nó cứ loay hoay.. Làm sao để quên được nhỉ.. Rõ rằng trước lúc đi có bỏ vào mà.. Nó lúng túng..
– À.. Chị giữ lại đi, em để quên ví rồi.. Chút em quay lại lấy..
– Vâng không sao anh..
…
Trên con đường về nó hoang mang nhìn mọi ngõ ngách nó đi qua.. Ví của nó biến mất cùng toàn bộ số tiền nó đang có.. May mà có tiền lẻ để đi xe buýt.. Về phòng.. Ngồi thất thần trước cửa.. Nó tự trách mình là thằng vô dụng.. Nó buồn, nó khóc.. Khóc không phải vì tiếc.. Khóc vì không có một xu nào để mua quà cho em.. Làm sao có thể kiếm được số tiền ấy khi sinh nhật của em sắp đến rồi.. Chán đời thật.. Nó vào phòng nằm lên giường vắt tay suy nghĩ.. Nước mắt cứ chảy.. Nghĩ về người con gái yêu nó hơn tất cả thứ gì.. Bất lực.. Nhìn qua cái xe máy.. Chợt nó nghĩ ra..
Tối nay nó sẽ làm một thằng xe ôm..
…
Tối.. Một thằng còm nhom với chiếc áo khoác mỏng manh và hai chiếc mũ bảo hiểm mượn của bà chủ nhà.. Nó đợi ở bến xe.. Nơi mà khách dễ có nhất.. Nơi mà nó trở thành xe ôm.. Từng cơn gió rét đi vào buồng phổi, nó vẫn cố đợi.. Đợi một chiếc xe khách mang đến những người khách đầu tiên của nó.. Thế nhưng mọi chuyện đâu phải dễ như vậy..
– Này thằng kia.. !
– Anh gọi em à.. ?
Nó ngạc nhiên vì một nhóm vài người xe ôm đang đứng bên cạnh.. Một trong số đó đang chỉ thẳng vào nó..
– Mày ở đâu đến đây, làm gì?
– Dạ em.. Mới đến làm xe ôm..
– Mày có biết chỗ này là chỗ làm ăn của bọn tao không.. ?
Chả hiểu lúc đó nghĩ gì mà lại nói..
– Không.. Tôi chỉ thấy chỗ này là chỗ để xe ôm kinh doanh nên tôi đến.. Chỗ này không phải của riêng anh..
– Địt mẹ con chó này láo.. ! Đánh chết mẹ nó cho tao.. – Cái miệng hại cái thân khổ rồi.. Mấy ngươi kia xông vào, nó phần đói phần mệt.. Nên không chạy hay chống cự được, chỉ biết co người chịu trận.. Có thằng còn định giật mũ bảo hiểm nữa.. Nó bị đánh ngã nên ôm vô luôn..
– Chết con mẹ mày nè..
– Nãy to họng lắm mà.. Sao không nói nữa đi..
– Địt mẹ con chó giành chỗ với tao hả mày.. ?
Máu mũi máu mồm ộc ra.. Nó đuối quá nên không che được phần bụng nên lãnh liền vài cú đạp.. Thế nào mà văn cứ ôm khư khư chiếc mũ bảo hiểm, vì vẫn còn ý định đó nên không thể mất được.. Nó đau không thở được, người mềm nhũn.. Máu gần mặt chảy xuống đất, miệng dính lạo xạo cát.. Họ cũng là xe ôm.. Âu cũng xã hội đưa đẩy, nó không trách họ.. Chỉ tự biết trách bản thân mình không có khả năng.. Chiếc xe cập bến là lúc nó được tha.. Cơ thể không thể đứng dậy nổi, cứ mê man nằm ở bãi đỗ như thằng đầu đường xó chợ.. Mặc cho dòng người đi qua không ai thèm nhòm ngó đến.. Nước mắt một lần nữa chảy..
…
2 giờ sáng.. Người mới có lực chút.. Chống tay vào xe để có lực leo lên.. Chạy xe mà người đau đớn.. Đi qua nơi những hàng ăn đêm.. Nuốt nước bọt chạy về.. Hết một ngày đầu tiên làm xe ôm..
…
Qua hôm sau, người ê ẩm, không đi học.. Gọi điện xin chị nghỉ làm luôn nói dối là đi với thằng Tuấn.. Chị không nghi ngờ gì.. Chiều tối.. Mới bò được vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.. Mặt vẫn còn vệt máu hôm qua.. Nó chưa lau đi được.. Giờ cầm cái khăn mặt còn run run.. Rớt mấy lần.. Kể ra cũng tài.. Nhịn đói được một ngày chứ đùa à.. Bất giác hình một thằng trong gương cười..
Bước ra phòng, nó cởi áo dính máu và đất ra nhìn.. Người bầm tím.. Loang lổ.. Lấy chai thuốc bà chủ cho đợt trước thoa.. Rồi ngủ.. Nó vẫn muốn đi làm xe ôm..
…
9h tối hơn.. Lúc con đường chỉ loanh quanh vài người cùng những chiếc đèn đường.. Nó từ bỏ cái bến xe để vào thành phố, bị thêm trận nữa chắc khỏi đi quá.. Đợi mãi đợi mãi.. Cũng không có ai.. Chán nản.. Nhưng kiên nhẫn, nó vẫn đợi.. Lúc như thế, nó lại nghĩ đến em.. Nụ cười của em như giúp nó thêm động lực.. Bỗng..
– Này.. Này.. Xe ôm.. Cho đi nhờ ra Bar.. Ngoài LH nhé.. !
Một đứa con gái, nhưng tối quá không nhìn rõ mặt.. Vui ghê cuối cùng cũng có khách chỉ có điều cô ta vỗ vai mạnh quá.. hix
– Dạ dạ.. – Nó phóng vút đi.. Nó biết cái chỗ đó, vì có lần đèo em qua em chỉ vô, bảo em với bạn có vào một hai lần.. Thế là nó cấm luôn..
…
Đến nơi.. Cô ta nhét vào tay nó tờ 1 trăm rồi chạy vô vẻ vội vã.. Hấp tấp..
– Anh cứ đi đâu đi rồi khoảng tiếng nữa quay lại đón tôi nha nha.. !!
– Ớ.. ??
Chưa kịp hiểu gì thì đã không thấy cô ta đâu rồi.. Người gì mà vô duyên.. Nhưng khách hàng là thượng đế mà… Cô ta trả nhiều quá.. Nó lóc cóc vào một hàng tạp hóa trên một đoạn để đổi tiền.. Chỉ cầm đúng chỗ mình lấy còn đâu để trả cô ta.. Mà lúc nãy cũng kịp để ý mặt cô ấy, trông cũng đẹp nhưng theo kiểu già dặn, chẳng biết bao nhiêu tuổi.. Nhưng cái ấn tượng của nó với cô gái này là phong cách ăn mặc chẳng giống ai.. Chắc trong Bar người ta hay ăn mặc như vậy.. Nó cứ ngồi trên chiếc xe máy co ro đợi.. Nhìn hai thằng bảo vệ mà nhớ đến trận đòn hôm qua, giờ hay bị khó thở.. Vì lúc ấy đang viêm họng sẵn mà.. Cơ thể yếu ớt.. Cứ rét tý lại bị viêm họng.. May thủ được cái khẩu trang, vừa che vết bầm ở mặt, vừa che gió..
…
Đêm xuống, nó run cầm cập, răng đánh bò cạp.. Muốn về lắm nhưng còn tiền thừa chưa trả.. Chắc giờ em đang ngủ.. Nó cười, nhớ thiên thần đó quá.. Nhưng yếu tố bất ngờ sẽ làm nên niềm vui mà..
– Ủa.. Anh vẫn còn ở đây à.. ?
Cô ta bước ra.. Cái kiểu ăn mặc quái dị.. Bảo một tiếng nhưng gần 3 tiếng, may mà thi xong rồi nên cũng rảnh..
– Lúc nãy.. Chị trả thừa tiền nè.. – Nó chìa ra mớ tiền lẻ lúc nãy đổi được, cô ta bật cười khanh khách..
– Haha.. Lần đầu tiên tôi thấy một người chê tiền đấy.. Nhất là xe ôm, bộ mới làm hả?
– Ừ..
– Thảo nào anh thật thà thế…. Nhưng đừng bao giờ đưa lại tôi tiền mà tôi đã bỏ ra.. Với tôi như thế là sỉ nhục.. – Cô ta đanh giọng, đánh đôi mắt với hai dòng kẻ đen xì sắc lạnh sang phía nó.. Giật cả mình..
– Haha.. Nhát gái thế.. Chắc là công tử bột bỏ nhà đi hả.. ?
– Tôi là sinh viên..
– Vậy à.. Thú vị đấy.. À đi ăn với tôi không?
– Ăn gì giờ này.. ?
– Ăn đêm.. Ngốc quá trời, chưa đi bao giờ à.. ?
– Vài lần thôi..
– Anh có vẻ ít nói nhỉ.. ? Đi nào..
Cô ta ngồi lên xe bắt nó cài mũ bảo hiểm.. Rồi bảo nó đến một quán ăn nhẹ trên đường LH..
Để lại một bình luận