Phần 3
Khi lời nói của em tạm ngừng, cũng là lúc không gian rơi vào tĩnh lặng. Tôi nhìn quanh, như thể cố tìm kiếm một điều gì đâu đó giữa khu vườn mênh mông bên ngoài, hay thu lấy chút cảnh vật nơi mình sẽ không còn được chào đón nữa sau hôm nay… Thành thật, ngoài cảm tình dành riêng cho em, tôi có chút mến yêu với khung cảnh ngôi nhà giữa mảnh vườn xanh mướt…
Ý nghĩ nào cũng đưa tôi đến ngỏ cụt hơn là hướng đi mới.
Cho đến khi em cất tiếng 1 lần nữa:
– Dạy học kèm tui môn Toán được không?
– Như vậy tuần học 3 buổi, có thể xuống gặp tui mà không cần tìm lí do. Nhưng phải dạy tốt nha.
Người phụ nữ nếu có ý, sẽ luôn để một khoản ngỏ cho chàng trai… Thành trì kiên cố nào cũng có một đường ngầm sau cánh cổng vững chắc. Lúc đó tôi còn quá trẻ để hiểu được điều này… Và dù đã trải qua ít nhiều trong lần chinh phục first love, đến bên em, tôi vẫn cảm thấy mình trẻ dại và cần được dẫn dắt nhiều hơn là người nắm luật chơi. Cảm giác này vẫn nguyên vẹn sau bao nhiêu năm dài.
Đó chưa phải là tất cả “nhiệm vụ” mới tôi được giao. Em có một mối quan tâm đặc biệt về hội họa, từ bức tranh đã vẽ, e muốn tôi giúp e làm thế nào vẽ tốt hơn.
Tôi đã trở thành gia sư lần đầu như thế. Chưa bao giờ thử truyền đạt kiến thức đến một ai, nhưng với động lực của trái tim, tôi gật đầu như máy, và vui như một đứa trẻ vừa được trao tay món quà lớn hơn mong đợi… Con đường ngỡ đã khép kín lại một lần nữa mở ra. Bao thứ toan tính phải khép lại lần nữa được khơi gợi… Và đường về của tôi hôm ấy là thứ ngọt ngào mà mãi bây giờ không sao tìm thấy lần thứ 2.
Tôi không giỏi trong việc học, lại càng không chăm ngoan, việc tôi có đứng đâu đó trong thứ hạng từ năm đến nhất trên lớp cũng chẳng nói lên được gì nhiều ngoài hai chữ “ăn may” vì thú thật hầu hết đều học rất làng nhàng. Nhưng khiếu “chém gió” cũng có đôi chút và tôi đã áp dụng triệt để trong ngày đầu môn Toán. Không rõ em hiểu những lời chém gió của tôi hay kiến thức thực tế , nhưng điểm số của em về sau có tiến bộ rõ rệt.
Chuyện dạy vẽ lại đau đầu hơn nhiều. Em hỏi tôi có phải có nhiều hoa tay sẽ vẽ đẹp. Tôi thoáng chốc nhìn lại tay mình và thấy có 8 hoa tay. Em xòe bàn tay cho tôi nhìn và nói e chỉ có 1 hoặc 2, xin lỗi, lâu quá tôi không nhớ… Nhưng đó cũng không phải lần đầu tôi được nắm tay em. Tôi có suy nghĩ về lời đồn về hoa tay đó trong lúc soạn bài. Vì không có nhiều thời gian cũng như không trông mong em sẽ nắm bắt hết các khái niệm về Mỹ Thuật, tôi đã đi lân la khắp các nhà sách gom về bao nhiêu quyển cẩm nang. Tôi tặng hết cho em, nhưng còn cẩn thận hơn, vì giành rất nhiều thời gian để viết những bài phân tích và rút ngắn các điểm quan trọng tổng hợp từ các sách ấy vào một quyển sổ nhỏ cho em. Câu “chém gió” duy nhất mà tôi đã viết vào quyển sổ ấy, cũng là lời mở đầu: “Không hẳn với mười hoa tay bạn sẽ vẽ đẹp… tui biết có những người như vậy”… Thực tế là sau này tôi gặp nhiều người có số hoa tay hơn tôi, và họ vẽ rất tốt.
Bức tranh tôi vẽ ngày ấy cũng chỉ nhất thời bộc phát. Hoàn toàn là gà mơ trong kiến thức về hội họa, tôi không biết pha màu, nên chỉ dùng chì đen cố gắng lột tả hình ảnh những gì tôi thấy. Vậy mà cũng đã đi qua những giờ phút rất vui vẻ bên nhau… Nét vẽ của em không bắt kịp kiến thức về môn Toán, nhưng em thích học vẽ hơn những con số khô khan.
Những ngày tháng như vậy tôi đã ao ước được dài lâu. Chúng tôi rất vui khi gặp nhau. Chữ vui được hiểu đúng nghĩa như nguyên bản của nó chứ không gượng ép như những gì tôi trải qua sau này. Tiếp xúc nhiều với cô ấy, tôi mới biết, cô ấy không hẳn là một tảng băng như người khác vẫn nói. Cô ấy sinh động hơn rất nhiều những gì tôi đã nghĩ… Ngẫm lại tôi mới thấy có câu nói rất đúng: “Người phụ nữ thú vị hay không là do người đàn ông”.
Dẫu rằng kỉ niệm đầu tiên giữa chúng tôi chưa bao giờ đi xa hơn phòng khách có cửa sổ nhìn ra khu vườn nhà nàng, tôi vẫn cảm thấy chúng rất ấm áp và đáng quí.
Tôi đã làm tốt nhiệm vụ được giao, đến mức quên đi ý định ban đầu của mình, từ người chỉ thích đi chinh phục, tôi trở thành đội quân gìn giữ hòa bình… Đến lúc tôi nhận ra thì thời gian đã trôi qua 3 tháng mà giữa tôi và em chưa có gì tiến triển hơn những lời nói đùa làm em cười khúc khích…
Khi chúng ta sống quá lâu trong cảnh yên tĩnh, ta chợt ngại thay đổi, không phải vì ta không thích điều mới, mà e ngại sẽ mất đi những gì đã qua… Tâm trạng khi đó của tôi là thế… Nhưng tôi lại không muốn ở lại quá lâu trong danh xưng bạn thân để rồi được em chuyển sang cụm từ bạn tốt.
Tôi cũng nhận ra rằng ngoài sự hiện hữu của tôi trong ngôi nhà này, thì chưa từng gặp ai khác đến thăm em… Em cũng chưa bao giờ kể với tôi về một anh chàng nào, trừ việc hỏi nhiều điều giữ tôi và ex. Càng ngày tôi càng cảm thấy đã đủ lâu để hợp thức hóa việc xóa đi một năm đã qua bên ex, và xác định được tin đồn em có bạn trai từ trước là sai.
Nhưng vào cái ngày tôi quyết định đi bước kế tiếp thì em lại làm tôi chùng bước. Không như 2 lần trước, khi còn đường của tôi đang khép dần thì em lại chỉ hướng đi mới. Lần này em có thay đổi đôi chút luật chơi mà em đã tạo ra.
Tôi nhớ hôm ấy là một ngày Đông cận kề thời khắc ai cũng trông mong. Giáng Sinh.
Và sau một buổi vẽ vời, em chợt ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt thẫm đen long lanh mà nhiều năm qua tôi vẫn say mê, rồi chợt khen…
– R có chân mày đẹp… M cũng muốn có cặp chân mày như vậy.
Sau lời nói này tôi có thử nhìn lại mình, và chẳng tìm thấy có gì trên gương mặt mình có thể chấm điểm.
Em mở lời với câu chuyện:
– Giáng sinh này có người rủ M đi chơi.. R nói xem M có nên đi không? Người ấy có xuống đây mấy lần, hẹn cũng nhiều nhưng toàn bị từ chối.
Còn tôi chìm đắm trong ý nghĩ riêng. Vậy là những lời đồn đại có thật…
– Nếu M muốn thì cứ đi… nhưng đừng đến nơi vắng vẻ và nhớ về sớm. – Ngẫm lại có lẽ đó là câu nói ngu nhất và hiền lành nhất trong đời của tôi với một cô gái.
Em chỉ mỉm cười nhìn tôi rồi lại tiếp nét vẽ còn dở dang.
Đường về hôm ấy là một ngày mưa. Tôi ngồi bên khung cửa xe bus, với nhiều suy nghĩ mông lung…
Bạn có biết không, phải hơn mười năm sau cô ấy mới nói với tôi lời thì thầm… Em không đi với ai đêm Giáng Sinh…
Để lại một bình luận