Phần 10
Ngày gặp lại em đánh dấu một chặng đường mới giữa chúng tôi, Khi ấy… 9 năm trọn vẹn đã qua. Nhìn lại, cứ ngỡ như vẫn mới hôm nào.
Cỗ xe số phận tưởng như đã đưa chúng tôi đến đỉnh dốc của đời người, với những ngã rẽ khác hướng, rồi lại đưa hai người trở về nơi giao nhau một lần nữa.
Năm tháng đã lấy đi từ cả hai nhiều điều mà không bao giờ trả lại, duy chỉ có những dở dang xa xưa vẫn vẹn nguyên.
Nếu tình cảm tôi dành cho em năm xưa từ thuởu ban đầu rực rỡ như ánh dương ngày mới, ta rong chơi trong niềm vui hoang dại rồi chợt muốn tìm chỗ lánh nóng… Giờ đây, chỉ còn ánh trăng thắp sáng tình cảm ấy, với cảm giác êm đềm dẫn dắt ta trở về hoài niệm quá khứ, ta chỉ muốn dừng chân lưu lại thật lâu, và mong đêm đừng trôi nhanh, cho ta thêm chút thời gian đắm chìm dưới ánh trăng.
Nhưng ngày mới sẽ đến…
Tôi trở lại cuộc sống thường nhật sau ngày gặp lại Mi.
Vẫn quán cafe quen thuộc, góc bàn quen, thước uống thường gọi, chỉ thiếu đi gia vị là nụ cười và tiếng nói em…
Tôi lại tìm đến âm nhạc, như mong muốn vơi đi bao suy nghĩ vu vơ…
Đêm, tôi gửi đi 1 sms, “Đêm lạnh, giữ sức khỏe nghe. Ngủ ngon”, và lại nhìn về khung cửa sổ bao năm tôi vẫn đứng khi suy tư, chỉ có khác, lần này, tôi nhìn về hướng có em.
Cùng một vùng trời, cùng môt con phố, mà sao em vẫn xa tôi như thế?
Vì sao nơi em hôm ấy tôi chỉ nhìn thấy đôi mắt muộn phiền, vẻ mệt mỏi và tư lự như người đã sai lầm trong quyết định hệ trọng nào đó? Hay sai lầm ấy, là gặp lại tôi?
Tôi chỉ gửi đi duy nhất sms ấy đến Mi sau ngày gặp lại nhau.
Bởi biết bao hoài niệm xa xưa ùa về đan xen hiện tại ngọt ngào thoáng qua, tôi dần như quên mất hai ngừoi phụ nữ khác đang cùng lúc hiện diện trong cuộc sống của tôi. Tôi dành nhiều thời gian chỉ ngồi cùng tách cafe khi rãnh rỗi… Không ai dễ dành tìm thấy tôi, những cuộc gọi đến từ bạn bè cũng thường nhận được những âm thanh tút tút dài dẳng… Tôi muốn tìm về một góc tĩnh lặng cho riêng mình. Trái tim tôi gần như khô cạn cảm xúc khi bên gấu hay bé… Những gì sau đó chỉ còn là trách nhiệm và qua loa… Bao cơn sóng xô nhau vỗ vào lòng tôi, mà không ai trong 2 người phụ nữ ấy hay biết. Có lẽ, một lần nữa, gã diễn viên hạng ưu trong tôi đã xuất sắc trong vai của hắn.
Từ đây, tôi giữ cho mình một cuộc sống riêng tách biệt.
Không hẳn vì Mi và ao ước nào đấy với em đưa tôi vào đoạn đường cô độc, mà chính tôi đã chọn, vì muốn giữ lòng mình được tĩnh lặng sau bao năm tháng rong chơi hoài phí đã qua, tôi vẫn chưa học được cách gìn giữ tình cảm bình yên với mảnh ghép cho đời mình. Tôi trăn trở vì đã cùng người con gái của tôi đi qua bao tháng ngày, mà giờ đây lòng tôi nguội lạnh chỉ hướng về điều hư ảo nào đó thuộc quá khứ… Tôi muốn ngừng lại, muốn suy ngẫm, muốn hiểu được bản chất của trái tim tôi.
Không lâu sau, vào một đêm, màn hình trên chiếc phone tôi sáng lên.
Sms với tên Mi.
– “Nói tui giữ sức khỏe, giờ tui ốm rồi, bắt đền đó.”
Đêm trôi qua,… Em kể tôi nghe sức khỏe không tốt và em thường lên cơn hen suyễn, có lẽ cả đời em sẽ sống cùng căn bệnh ấy, rằng ba em đã cho em uống bao thứ thuốc và ăn bao loại côn trùng theo dân gian, nhưng vẫn không khỏi… Có lẽ em sẽ sống cả đời với chứng bệnh ấy.
– “Ngày nhỏ tôi cũng lên cơn hen, đến năm 12t thì hết. Tui vận động nhiều, cười nói nhiều, nên không uống thuốc gì cũng hết. Mi ít ra ngoài, lại không nhiều niềm vui nên cơ thể không khỏe. Gặp tui cafe đi, bảo đảm bệnh không giảm mà còn nặng hơn, vì tui chọc giận giỏi hơn bác sĩ nhiều”.
Cuộc hẹn lần kế tiếp giữa chúng tôi đã đến như thế.
Hôm ấy tôi quá đón em, vẫn nghe lòng rộn ràng niệm vui… Vẫn mong chờ thấy em cùng môi cười e ấp ấy sau khung cửa.
Quán quen, góc bàn quen, ly thức uống thường gọi vẫn đấy, nhưng hôm nay có em. Không gian tách biệt tôi dành riêng cho mình bao ngày, giờ lần nữa có em. Mọi thứ như được thắp sáng và được sưởi ấm, chỉ bằng nụ cười ấy… Tôi chợt nhận ra, nơi nào có em, nơi ấy tôi trở lại là mình của ngày xưa.
– Sao lần nào cũng làm Mi cười hết vậy?
– Ừh, vì Mi cười xinh hơn lúc nghiêm nghiêm.
– Gặp lại Mi rồi, sau này không gặp nữa… có khó cho R không?
– Có gì khó, không Mi thì tui vẫn có tách cafe làm bạn ở đây mỗi ngày.
– Mi sẽ gặp lại R… nhưng chỉ là khi nào có thể thôi. Hứa, không được gọi điện thoại cho tui, thời gian và địa điểm sẽ do tui quyết định.
– Sms thì sao? Có xếp vào danh mục cấm cho đủ bộ luôn hông?
– … Hông, nhưng đừng thường xuyên nghe.
– …Uhm, mỗi ngày tui nhắn 1 tin thôi, lúc nào Mi ngủ say rồi thì tui nt chúc ngủ ngon. Dậy xem, lầm bầm rủa rồi ngủ tiếp he.
– Hứ, tui tắt máy luôn.
– Ừhm tắt đi, tui đâu phải người đầu tiên lo…
Khi ấy tôi nói về người kia, cô ấy cũng hiểu, và ánh mắt em lúc đó chợt nhìn thẳng vào tôi.
– Vậy có hứa với tôi hông?
– Hứa.
Trong 3 điều em muốn, tôi chỉ giữ 1, không gọi cho em. Những lần gặp và nơi hẹn sau này đều do tôi quyết định. Nhưng giữ được lời hứa đầu tiên với em cũng không hề dễ dàng như tôi đã nghĩ…
Tôi lại nhìn em… dáng vẻ mệt mỏi của em lúc này, ánh mắt ẩn chứa một điều gì đó vẫn đang hiện hữu giữa tôi và em. Và vì một mong muốn giản đơn, khi ấy, muốn tìm lại đôi mắt long lanh, môi cười rạng rỡ của em ngày nào, tôi sẵn lòng hứa bất kì điều gì em yêu cầu. ( Dĩ nhiên trừ việc chết vì em ).
Cũng không khó khăn nếu muốn biết vì sao em muốn tôi giữ những lời hứa ấy. Giữa chúng tôi có nhiều điều không cần phải nói, có một ngừời tồn tại ở vị trí thứ 2…
Đoạn đường đưa em về hôm ấy cũng trôi qua với hình ảnh sau cuối, nụ cười em biến mất sau khung cửa khép lại. Tôi trở về với căn phòng hiu quạnh… Điện thoại lại sáng… nhấp nháy hai lần. Tn của gấu và bé cùng lúc đến với tôi đưa tôi trở về với thực tệ không thể trốn tránh. Lựa chọn phải đến hoặc là trở thành người gây đau khổ cho cả hai người con gái, cho chính bản thân mình…
Nhưng tôi lại nhìn phía xa, bầu trờ ngoài khung cửa sổ, nơi ấy có Mi, ánh trăng sáng rực rỡ lu mờ bao vì sao, như em giờ đây đang từng ngày xòa nhòa bao ngừoi phụ nữ khác trong đời tôi.
– “Em gọi sao anh không nghe máy…? Chồng iu đang làm gì đó, đi với gái phẻi hem?”
– “Anh về chưa… bé ngủ đây, cả ngày không nt gì cho em hết?”
Dằn vặt, tội lỗi, và hi vọng… Tất cả xoay vòng trong căn phòng của tôi khi ấy, rồi cuối cùng kéo tôi vào giấc ngủ không có lấy một giấc mơ ngắn.
Tôi sống một thơi gian dài với thờ ơ, vô tâm. Như một thói quen, từ khi nào, tôi thường xuyên xao nhãng khi ai đó sẽ chia tâm sự, bao lần lặp lại cùng những câu nói ấy…Thế sao? Uhm… Nên… Có lẽ, tôi cảm phần nào sự nhạt nhẽo và khô khan, khác chăng đôi chỗ trong lời kể nhưng nội dung vẫn quanh quẩn chừng ấy từ những lời tâm sự của bao bạn bè tôi.
Và tự lòng mình tôi cũng xem nhẹ những muộn phiền của riêng mình… Tôi cất giữ chúng vào một ngăn riêng trong tâm trí, khóa chốt và quẳng chìa khóa vào lãng quên.
Tôi cũng hờ hững, vô tâm với gấu và bé như thế… Có những điều ta luôn tin và chờ mong, rằng người ta yêu sẽ là mái nhà tĩnh lặng, nơi ta luôn có một vòng tay giữ ấm khi lạnh giá, một bờ vai nơi ta tựa nhau qua ngày sầu, hay một ai đó luôn ngồi và lắng nghe những ẩn giấu của lòng ta.
Bạn có từng nghĩ như thế? Bạn sai rồi. Vì tình yêu không như những kì vọng trên. Không bao lâu sau giây phút ngây ngất ban đầu, bạn sẽ sớm nhận ra.
Và 2 cô gái của tôi khi ấy cũng nhận ra. Họ bắt đầu khóc.
Tôi đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác.
Từ nỗi thất vọng về gấu đến đỉnh điểm, tôi rẻ lòng mình sang bé… để rồi đi tiếp đến một nôi thất vọng khác. Khoản cách chênh lệch tuổi tác giữa tôi và bé đủ lớn để khó hiểu nhau. Bao cái đuôi theo bé cũng làm tôi mệt mỏi.
Tôi đã qua thời đủ kiên nhẫn để chìu lòng em, hay thể hiện những ghen tuông để hâm nóng món súp nguội lạnh, không tìm kiếm một cô bé cần tôi hiểu rằng ngoài tôi còn bao kẻ khác săn đón em…
Sau cùng tôi đành học cách chấp nhận nhưng gì mình có. Gấu có thể không hiểu được tâm tư của tôi, nhưng em không có lôi lầm gì với tôi. Ngần ấy năm bên nhau, e chưa khi nào ẩn chứa trong lòng một ai khác ngoài tôi. Ngày quen em… tôi cũng nhận ra cái gọi là bạn thân, khi một người bạn khác củ tôi tán tỉnh em mà tôi không hề hay biết, và ngày em đến bên tôi, tôi nhận ngay một thôg điệp rất dễ thương: Tao thấy con đấy không tốt với mày,chia tay thì chơi lại với tao!
Còn bé. Em đến với tôi nhanh chóng. Biết bao điều e thể hiện rằng em yêu tôi… tiếc thay t chỉ cảm thấy điều đó cũng như ảo ảnh hư thực, giống như những gì tôi thường cười nhạt khi xem phim. Có thể, với một ai khác, em sẽ được trân trọg hơn tôi. Tôi phải để em đi.
Những ngày tháng đó của tôi đầy muộn phiền.
Và sự trở lại của Mi khiến nhiều thứ một lần nữa xáo trộn, những sai lầm lại nối tiếp nhau.
Từ sau ngày gặp lại nhau hôm ấy. Lòng tôi sống lại hình ảnh của e ngày xưa.
Những tn không đầu không đuôi vu vơ đến bao đêm… Song cũng như quá khứ 3 năm trước, tôi đã biết em thuộc về ai, đành dặn lòng chỉ thế thôi…
Nhưng suốt 1 tháng dài sau đó, chúng tôi chỉ gặp lại nhau thêm 1 lần nữa.
Ly cafe tối thứ 3 chợt đến từ một sự cố xảy ra giữa tôi và gấu.
Một đêm đón em về, trong vòng tay e, gấu thì thầm vào tai tôi:
– Tết này em đi Sing với chị bạn nhé?
– Còn a thì sao
Năm nào tôi cũng sắp kế hoạch đưa gấu về quê. Chuyến đi nhiều chi phí và phần lớn do tôi chi trả. Phần vì tôi thích tự do nên luôn ở khách sạn. Ngẫm lại từ khi quen gấu, 3 năm liền tôi không đón Tết cùng gia đình. Những ngày ấy rất vui vì hầu như chung tôi dành trọn thời gian bên nhau.
Điều e nói với tôi đêm nay… giống như đưa câu chuyện giữa chúng tôi vốn dĩ đã nguội lạnh từ phía tôi vào ngăn tủ đông.
Và câu trả lời của e đưa tôi zn giới hạn sau cùng.
– Em tính rồi. Đêm 28 mình về nhà em. Đến mùng 1 anh đưa em lên lại. Em đi Sing? Chịu khó năm nay ở nhà nghe… anh.
– Ưhm.
– Uh là sao?
– Em đi vui. Khi về không cần gặp lại anh.
Tôi đưa em về. Dừng xe trước nhà, nhưng em níu vai tôi không chịu vào nhà.
Tôi đưa em đến nơi khác để tránh tranh cãi mà mẹ e sẽ nghe thấy.
Kết quả sau cuối, tôi nhận được bao lời xin lỗi từ em, nhưng chỉ sau khi 2 đứa tôi thoát khỏi một vụ chặn cướp trong gang tất.
Dù chưa bao giờ chia tay nhau, song sau hôm ấy, nổ lực hâm nóng trái tim dành cho gấu đã hoài công… vô vọng.
Lòng tôi mệt mỏi, chán chường… tôi chợt cần một bờ môi mỉm cười thổi vào tháng ngày tẻ nhạt của tôi chút hương sắc. Nếu trước đây, có lẽ tôi đã gọi Vy.
Tôi nt đến Mi.
– Vẫn cafe 1 mình sao?
– Ưhm. Vẫn góc bàn đó, nhưng thiếu Mi ghế đối diện.
– Vậy chủ nhật này tui về sớm. Đến đón tui nghe.
Cuộc hẹn thứ 3 sau 2 tháng gặp lại nhau đã đến tình cờ như thế.
Lần này, tôi chọn đia điểm khác. Tôi ngồi cạnh My… Vẫn nhớ những ngày ấy, tình hình biển đảo quốc gia nóng lên từng ngày.
Em chợt hỏi tôi một điều mà bấy lâu tán tỉnh, chưa khi nào tôi nghe từ bao cô gái khác:
– Nếu có chiến tranh, R có nhập ngũ không?
Tôi im lặng. Đây là một câu hỏi khó.
– Mi sẽ tình nguyện tham gia, chữa thương cho binh lính.
– Mi muốn biết câu trả lời thật của R?
– Uh.
– Bán hết những gì có thể, gom thật nhiều tiền, chỉ khi nào đã đưa Mi rời biên giới… tui sẽ auyết định sau. Tui sẽ là ngươi đầu tiên ngăn cản ý định của Mi.
Em im lặng hôi lâu nhìn tôi.
– Lại nói những lời như thế. Tui không dám gặp lại R thì sao…
– Ta vẫn gặp đây…
– Chỉ xạo là giỏi.
– Có lẽ Mi tìm sự tán đồng nào đó trong ý nghĩa vừa rồi… Nhưng quyết định của tôi còn vì bao người phía sau Mi. Nếu điều đs xảy ra, tui sẽ đư a Mi rời nước.
Khi ấy, tôi chỉ nói bạo thế thôi chứ vẫn chưa nghĩ được điều gì rõ ràng.
– Nói Mi biết đi… Thời gian không gặp, R quen bao nhiêu cô? Không được dối tui. Tui biết đó.
Tôi giả vờ đếm
– Cũng nhiều…
– Nghĩa là chia tay cũng nhiều?
Phụ nữ thường nhìn thấy vấn đề với tầm nhìn ngắn và giản đơn song luôn gần sự thật.
– R chinh phục nhanh, nhưng cũng thường bất trắc giữa chừng phải không?
– Như lúc trước với Mi… giận tui 10 năm rồi… còn giận không?
Bao câu hỏi nối tiếp nhau, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, chúng tôi mới nhắc lại cuộc hẹn dang dở của ngày xưa.
Em nhìn đâu đó bên ngoài khug kính:
– Mi không giận, chỉ là… Mi sẽ nói vào 1 hôm khác.
Mưa, tôi tiếp nối những dòng viết để quên
Để lại một bình luận