Phần 13
Ván cược kết thúc. Tôi không biết mình được trọn, hay mất trắng trong lượt cuối. Chỉ biết mọi thứ dẫu có diễn ra theo ý tôi mong muốn, sau cùng em vẫn giữ im lặng với tôi suốt bao ngày dài từ khi trở về thành phố.
Từ hôm ấy, trong lòng tôi cũng dấy lên bao câu hỏi về bao điều còn ẩn dấu phía sau trái tim của Mi. Tình cảm em dành cho tôi, như một cơn say nắng của hiện tại khi đã nhàm chán Giang, hay chăng một tiếp diễn của tàn tro quá khứ, từ ngày còn áo trắng thơ ngây… Nếu điều sau là sự thật, vì điều gì đã ngăn trở em đến với tôi, khi mọi ấn tượng và cảm nhận từ những lần gặp nhau đều cho thấy Mi muốn ở bên tôi?
Câu hỏi sau cùng có lúc đã vô cùng nan giải, tôi đủ khả năng phân tích tìm kiếm vô vàn câu trả lời khả dĩ, từ đó chọn lọc những kết quả cao nhất có thể là chính yếu. Nhưng kết quả nào cũng cho tôi thấy con đường gian nan để đến với trái tim em, mà thời gian luôn là một nguyên số không thể thay đổi trong phép tính nan giải này, thời gian em quen Giang, không dài, không ngắn, vừa đủ 3 năm để dựng nên 1 rào chắn nếu em muốn đến với tôi.
Kết quả từ ván cược làm tôi ấm lòng, nhưng phép toán nan giải theo sau làm tôi đau đớn. Tôi lờ mờ nhận ra một điều ràng buột nào đó mơ hồ nhưng cương mãnh đang xiết chặt lấy Mi, dẫu cho trái tim em có lúc đã hướng về tôi, hoặc là đã luôn thuộc về tôi.
Khi bạn nhận ra sự thật nghiệt ngã đến nhường nào, bạn mới cảm thấy ước mơ xa xôi biết bao.
Dẫu ngày ấy tôi vẫn quẩn quanh bên ngoài thành lũy của sự thật, đứng sau cánh cổng tường thành khóa kín suy diễn, mọi thứ bên trong vẫn đang thầm lặng tiếp nối, để rồi về sau tôi chỉ có thể tiến lên như một người không còn gì để mất, như một ngưởi cầm quân đến tàn cuộc chỉ còn trông mong vào một trận đánh tổng lực sau cùng khi mọi phương tước, mưu cơ đã vô vọng.
Đó là chuyện của sau này.
Những ngày đầu năm ấy vẫn rất đẹp.
Khi ta yêu 1 ai đó, ta thường vẽ nên bao điều cao đẹp trên bức tranh chân dung của người ấy, rồi treo trang trọng trên vách tim ta, thẫn thờ ngồi ngấm bao ngày. Với Mi, tôi cũng vậy, nét vẽ em tinh khôi màu áo trắng của quá khứ, và điểm tô nhan sắc của hiện tại, càng làm bức tranh về em trong căn phòng của tim tôi thêm lộng lẫy, thêm yêu kiều, dẫu rằng tôi vẫn biết, em có thể không hơn gấu, hơn bé của tôi. Nhưng biết làm sao, trái tim say rượu tình ái của ta chếnh choáng bước đi trong cơn say cô độc của nó, gạt bỏ vòng tay nâng đỡ can ngăn từ người bạn thân khối óc, và ngày càng cô độc trong tiệc rượu của chính mình.
Tôi sống trong mộ thời kì đầy mâu thuẫn. Tràn ngập tình yêu, nhục dục, nhưng vô cùng trống trãi và cô đơn. Tràn ngập tiếng cười, niềm vui, nhưng đêm về lại tràn bờ bao nỗi nhớ, u sầu. Quá thừa nhan sắc, nhưng lại khát khao một bờ môi… Tôi tàn phá cả tinh thần và thể lực của mình bằng bao trò trêu đùa trong cuộc chơi tiềm ẩn bao nguy cơ.
Nhưng khối óc logic của tôi, phần trái ngược với kẻ say khướt tình ái trái tim vẫn tiếp tục con đường của riêng hắn. Từ ngày bị bỏ rơi bởi người bạn đồng hàng bấy lâu, khác với kẻ đã chịu nhiều tổn thương và vẫn tiếp tục lao vào giông bão, khối óc logic của tôi cũng đồng thời mạnh mẽ và độc lập hơn bao giờ hết.
Hắn không ngồi yên nhìn thấy tôi lao vào trò chơi mạo hiểm dưới sự dẫn dắt của trái tim say rượu, vẫn điềm tỉnh từng ngày phân tích điều hơn lẽ thiệt, dẫn lối phần khác trong tôi đi theo một ngõ an toàn hơn.
Tôi vẫn giữ vững mối quan hệ với gấu, bí mật mọi liên lạc với bé thứ 2 khỏi em, và thầm lặng tách rời phần rồ dại bị trái tim điều khiển say mê Mi, giữ tôi tỉnh táo trong công việc, duy trì doanh thu của quán. Khối óc logic đã làm việc nhiều hơn tôi nghĩ từ ngày nó trở lên độc lập, và cũng từ hắn, tôi đã sống đồng thới với 2 con người riêng biệt mà tất cả đều có cùng một gương mặt, là tôi.
Hắn vẫn đi ngang qua căn phòng chung với trái tim, thở dài nhìn kẻ say rượu ngày ngày ngồi ngắm bức tranh của quá khứ 10 năm trên tường. Hắn nhớ lại thời điểm cách đó không lâu, hắn đã hăm hở sống cùng bao âu lo tột đỉnh khi tham gia ván cược với anh bạn trái tim để rồi giờ đây, khi tách ra làm 2…
Những ngày đầu năm, tôi duy trì một cuộc sống giả tạo che đật sóng ngầm trong lòng.
Cô gái đi bên tôi thường xuyên nhất, và làm tôi ấm áp nhất trong thời điểm này có lẽ là bé. Tôi thường đưa em đi dạo phố, ăn đêm. Bé mang đến cho tôi cái cuồng nhiệt, mộng mơ của tuổi trẻ mới lớn, ngọt ngào và ướt át từ sự nhõng nhẽo nũng nịu của em, điều mà tôi có lẽ rất hiếm gặp ở gấu, và có lẽ không bao giờ bắt gặp ở Mi.
Cuộc đời càng kì lạ, khi thứ gì đó gần như không bao giờ thuộc về mình, lại càng làm người khác ao ước và cố gắng giữ lấy. Câu này về sau như dành riêng cho tôi, ở hiện tại của lúc này là dành cho bé.
Tôi càng hờ hững với bé bao nhiêu, bé càng ấm áp bên tôi bấy nhiêu… Tất cả tiếp diễn trong mộ thế giới đầy mâu thuẫn, và giả dối.
Thời điểm này, khoản thời gian duy nhất tôi cảm thấy trầm tĩnh và bình yên nhất, chỉ là vài giờ ngồi cùng hội bạn có cùng chung đam mê âm nhạc trên quán Hiend.
Không biết từ lúc nào, tôi đã ngẫm được cách giảm bớt tầm quan trọng của một ai đó trong tâm trí mình. Không trao nhiều hi vọng, không mộng tưởng cao xa, và sẻ chia thời gian nhàn rỗi vào những đam mê khác.
Mà những đam mê khác ngoài phụ nữ với tôi nhiều vô kể. Tôi yêu âm nhạc, yêu sách, say mê mỹ thuật, và đam mê mô hình quân sự, ưu tiên hàng đầu là lớp thiết giáp hạm thời thế chiến 2.
Tôi có thể dành hàng giờ chỉ ngồi đắm chìm trong giai điệu bao bài nhạc yêu thích. Hay nằm dài trên giường gặm nhấm một quyển sách hay. Đôi khi tôi chăm chú lắp ráp và sơn phết dăm ba mô hình. Chỉ trừ có vẽ là tôi không sao trở lại từ sau bức vẽ cuối cùng tặng Mi năm ấy. Những thú vui nhàn nhã này hầu như đã nhai trọn thời gian rỗi của tôi, đến mức lắm khi còn chiếm dụng cả những khoản thời gian khác, như dành tán gẫu bạn bè, rong chơi với người tình.
Thói đời, ta vẫn thường tìm cách lắp đầy khoản thời gian dư dã của mình bằng một quan hệ ảo diệu lung linh nào đó với người khác phái. Để rồi các lún sâu càng nhiều trông mong, hi vọng, sinh cuồng rồi biết bao hệ lụy theo sau, Từ đó những cuộc tình yên vui bỗng dấy lên bao sóng gió – thất vọng, chia tay.
Ngẫm xem, một ngày các bạn có 24 giờ. Phân nửa số đó hầu như để ngủ cộng bao thứ linh tinh, 7 giờ trung bình cày cuốc mưu sinh, 5 giờ còn lại chẳng nhiều mà cũng không ít để chạy đến vòng tay người bạn yêu. Rủi thay không phải lúc nào người ấy cũng có trùng 5 giờ rãnh rỗi với bạn. Vậy hầu hết thời gian trong ngày hay xa xôi hơn là trong cuộc đời bạn, bạn vẫn sống đơn độc là nhiều, nếu bạn cứ trông mong tìm niềm vui cho đời mình từ người khác, mà chẳng làm gì để chiều chuộng bản thân bạn thì khi nào bạn mới thấy đỡ… buồn?
Cũng may tôi tìm được cách tiêu hóa hầu hết thời gian nhàn rỗi của mình vào những đam mê riêng, nên suy nghĩ vẩn vơ của tôi về gái cũng theo đó mà vơi đi, vị thế của gái trong cuộc sống của tôi được trả về đúng vị trí vốn có, không quá quan trọng mà cũng không bị vất vơ đâu đó.
Điều này phần nào giữ được 1 điều khá cơ bản, là với mọi việc trong đời, ta nên nhiệt thành, tận tâm chia sẻ, song có lúc cũng phải bất cần. Chính bởi không có nhiều thời gian dành cho phụ nữ, các cô cũng không hẳn là một ưu tiên hàng đầu mà tôi đã giữ được cách sống dung hòa hai chữ: phớt đời.
Nó giúp tôi không gây nhàm chán với các cô, luôn giữ họ được một thời gian dài. Tuy nhiên mặt trái của tấm huân chương, tôi ngày càng ít bạn bè, và tiền bạc không mấy khi rủng rỉnh vì thường hao tốn khá nhiều vào đam mê.
Tôi đã ở bên gấu 3 năm, 1 thời gian không quá dài và tương đối yên ả có lẽ một phần cũng vì những điều trên.
Tôi thậm chí đã lạm dụng việc cân bằng trạng thái trong tim mình bằng cách đôi khi hẹn hò với người con gái khác, chỉ để về nhà và ngồi ngẫm lại vẫn thấy gấu mình là nhất.
Tuy nhiên, mọi thứ đã bắt đầu chệch quỹ đạo khi tôi ngày càng lún sâu vào mối quan hệ thứ 3, và con tim tôi sau hai mươi mấy năm trời lần đầu nói tiếng biết yêu thay vì chỉ là thích và mê như nó vẫn thế suốt ngần ấy năm.
Những đam mê của tôi cũng không làm lu mờ được hình ảnh của Mi trong tôi, không đẩy lùi được tâm trí tôi luôn hướng về cô ấy. Và, trên cán cân mong manh, tôi có lúc đã nhận thấy, cô ấy chiếm hữu phần lớn trái tim tôi hơn cả gấu và bé cộng lại, điều mà xưa nay tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai đó làm được.
Bởi tôi cũng yêu gấu. Tình yêu nảy sinh bởi thời gian gắn bó dài lâu, và những kỉ niệm êm đềm yên ả làm nền tảng một tòa nhà ta muốn dừng chân.
Tôi đã nghĩ rằng, Mi rồi cũng chỉ là một cuộc phiêu lưu với tàn tro của quá khứ. Rằng tôi đang chiếm giữ lại một trái tim của ngày trẻ dại đã đánh rơi. Rằng mọi thứ sẽ kết thúc cũng như bao lần hẹn hò khác ngoài gấu, gấu vẫn là nhất. Dẫu có bao điều gấu khiến tôi có lúc nguội lạnh, nhưng xa em là điều hiếm khi hiện lên trong tâm trí tôi.
Điều đó đã không diễn ra. Cho đến sau đêm 25.11, ngày buồn nhất, Mi đã phút chốc là tất cả trong trái tim tôi. Tàn tro của quá khứ chợt bùng lên ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi những gì thuộc hiện tại, và có nguy cơ hóa thành tàn tro cả tương lai?
Phải làm sao đây? Khi giờ đây, đối diện với gấu, tôi luôn nghĩ về Mi? Và khi đi với bé, tôi luôn tự hỏi sẽ thế nào nếu trong vòng tay tôi lúc này là cô ấy?
Tôi chìm trong tội lỗi, nhẫn tâm và dối lừa. Cuộc nội chiến và chia cắt 2 cá thể lí trí lẫn trái tim trong tim tôi ngày càng lên đến đỉnh điểm khiến đôi lúc tôi sợ hãi khi nhìn lại chính mình… Nhìn lại cô bé bên tôi, ngày mà tất cả sự thật ùa về, em sẽ hận tôi bao nhiêu lần đây?
Tôi không biết. Tôi chỉ biết lí trí đã giữ tôi tiếp tục bên gấu, và trái tim thì đắm chìm trong cơn say ái tình đơn độc với Mi.
Những ngày đấy ngỡ như hàng thế kỉ.
Nhắc đến 25.11, có 1 điều mà tôi đã quên nhắc đến. Đêm ấy, trước khi sự xuất hiện của Giang làm thay đổi câu chuyện giữa chuyện tôi và Mi, cô ấy đã gửi tôi mượn 2 quyển sách đã cũ sờn.
Một mang tên: Không chốn nương thân, quyển còn lại rất nổi tiếng: Trà Hoa Nữ.
Không chốn nương thân kể về những người trẻ không có quyền lựa chọn hạnh phúc thời chiến, thể loại khó nuốt của giọng văn Nga làm tôi quẳng sang bên sau vài trang lướt vội.
Nhưng Trà Hoa Nữ lại giữ chân tôi rất lâu. Tôi bị cuốn hút vào câu chuyện tình yêu và số phận nghiệt ngã của một kỉ nữ tài sắc…
Thường, khi ai đó gửi tặng bạn một quyển sách, ít nhiều đều muốn gửi gắm vào đó đôi điều đến bạn. Mi cũng đã làm điều cổ điển tương tự với tôi. Cô ấy cho tôi thấy rằng suy nghĩ và tầm nhìn của cô ấy có lúc đã đi trước tôi đúng 2 năm, như số tuổi cách biệt giữa chúng tôi. Phải rất lâu sau tôi mới hiểu được những gì cô ấy gửi gắm.
Không phải vì tôi chậm chạp trong suy luận, mà bởi từ sau đêm 25.11, tôi muốn lánh xa tất cả những gì khơi gợi đến Mi. Điều đã khiến tôi bao lần đọc đôi trang rồi lại buông sách, bởi tôi dự cảm có thứ gì đó sẽ làm tôi nghẹn lòng nếu tôi nhận ra.
Phải mất nửa năm, tôi mới đọc hết Trà Hoa Nữ, hơn nửa quyển Không chốn nương thân. Với một người có tốc độ đọc lướt trang nhanh như tôi, đó là một điều khá kì lạ, nhưng lại dễ hiểu vô cùng khi nguyên nhân đã nêu ở trên.
Để lại một bình luận