Phần 16
Ngày hôm qua, ở một khoản thời gian nào đó xa xa vừa đấy đã hầu như bị lãng quên… Nơi đó, tôi đã gặp cô bé thứ 3 của mình lần đầu, nói lời chào với em.
Như tôi vẫn nhớ, những ngày ấy, tôi thường dẫn theo con bé nhân viên đầu tiên chưa tròn 16 tuổi của mình trong những giờ nghỉ trưa, hay những tối đi dạo phố, cafe, trà sữa.
Nghĩ lại vẫn thấy lạ lẫm đến khó tin, khi lần đầu tiên trong đời tôi luôn đi cùng một con bé mà không có tình ý hay một mưu cơ gì. Con bé chỉ vừa hơn em tôi 1 tuổi, mà tôi cách em mình những hơn mười năm. Với tôi, con bé như một đứa em, cũng là đứa nhân viên đầu tiên tôi có khi khởi đầu công viêc quản lí. Nếu các bạn còn nhớ, ở nhiều phần trước, tôi đã kể qua về gã nhân viên đểu cáng, tên đã cướp đi cái gọi là trong trắng của con bé từ lần đầu tiên đi chơi bằng trò ma mãnh của gã, và sau đó khoe khoang như một chiến tích.
Thật lòng lúc đó, tôi muốn nện gã vài cái, song chưa phải lúc ( Sau này thì gã bị nện thật, thừa sống thiếu chết, chuyện này cũng đã nhắc rồi)
Từ đấy, tôi thường dẫn theo con bé những lúc rỗi, phần vì cảm thấy chính mình có lỗi trong điều tồi tệ đã xảy ra, phần tôi cũng muốn dựng một rào cản xung quanh con bé ngăn cấm tên đểu kia mon men mấp mé.
Con bé tuổi đang ăn đang lớn, suy nghĩ non nớt, hoặc dĩ cái tinh ranh của nó cũng chỉ giới hạn ở cái ranh vụng của con chồn nhỏ bé, vẫn thường xem tôi như một người bạn trai. Đôi khi lại lên giọng rất đàn chị khi ngồi sau xe tôi:
– Này, anh có thích em không?
– Có.
– Vậy muốn làm bạn trai em không?
– Không.
– Sao lại hông?
Vừa lúc đèn đỏ, tôi ngừng xe, quay lại cốc mạnh con bé, dĩ nhiên là mũ bảo hiểm thôi:
– Con nhóc này, không còn chuyện gì để nghĩ nữa sao.
Lần khác tôi dẫn theo con bé đi ăn trưa. Nơi tôi chọn thuộc một quán cafe khá sang trong khu vực gần quán tôi. Như thường lệ, khi chọn bàn xong, tôi lại mở lap và quẳng đấy cho con bé lướt You tube, với đám thần tượng HKT của nó. Có lúc cao hứng, con bé còn nắm tay tôi kéo lại gần:
– Anh, nghe bài này đi.
– Không. Nhảm.
– Sao lại nhảm? Con bé phùng má.
– Thì nhảm, đứa nào xem cũng nhảm, thích xem càng nhảm hơn. Thôi, mai gọi em là nhóc nhảm.
– Oánh chết giờ.
Chung qui thiên hạ có câu, trâu già mê gặm cỏ non, riêng tôi khoản cách tuổi tác nếu quá lớn cũng là vấn đề nan giải giữa hai người. Trong trường hợp này, khoản cách muốn giáp vòng cả con giáp giữa tôi và con bé là cả một hố sâu ngăn cách siêu sâu, siêu rộng.
Từ khi còn nhỏ xíu, cho đến khi qua tuổi trưởng thành, tôi thường có xu hướng thích và mê các cô bằng tuổi, hoặc lớn hơn chút. Tôi không hẳn là người khó tính, ở mặt nào đó tôi cũng “dễ tính” y như bao thằng trai trẻ khác, đầu tiên em phải xinh, nhưng mặt khó tính của tôi còn đòi hỏi nhiều hơn thế, tôi mong muốn cô ấy phải hài hước, dí dỏm, vừa đủ để kéo dài cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, và cô ấy phải biết giữ cho mối quan hệ không mất đi tính hấp dẫn giữa những người đang tìm hiểu nhau… Cho đến lúc này, chỉ có hai người phụ nữ gần nhất với những mong muốn của tôi, Vi, và Mi… Và tôi cũng mất cả hai.
Giữa lúc những tranh cãi xung quanh “HKT” sắp sửa bùng lên, thì bé ( cô bé thứ 3 sau này của tôi) đặt tách cafe của tôi xuống bàn. Em xinh, rất xinh, và còn mang kính nữa… ( Tôi khá thích ngắm con gái mang kính). Giọng nói của bé nhẹ nhàng, pha chút âm đặ trưng của người gốc Hoa.
Tôi có chú ý đến em, buông lời trêu chọc, ngỏ ý muốn mời em về quán làm việc, với nhiều ưu đãi.
Nhiều đêm sau, trong một lần đang chở gấu đi ăn khuya, tôi nhận cuộc gọi từ số máy của em, cuộc gọi đầu tiên, chỉ để nói:
– Em đây, hôm trước anh hỏi em chuyện về quán anh. Em đã có ý sẽ đến, nhưng ở chỗ cũ mọi người rất tốt với em, còn việc học của em chưa sắp xếp xong, nên em sẽ không đến đâu ạ.
Tôi bật cười. Gấu ôm tôi phía sau thoáng ngạc nhiên:
– Gì thế anh.
– À không… Cảm ơn em. Xem như anh em mình chưa có cơ hội làm việc với nhau.
Sau vài lời giải thích ngắn ngủi, ấu cũng lờ đi không xét hỏi nữa.
Nhiều tháng sau đó, buổi sáng nọ. Cô bé bỗng xuất hiện trước quán tôi, trong chiếc áo pull hồng, vẫn gọng kisng ấy, đứng trước bàn làm việc của tôi, kéo ánh mắt tôi rời khỏi màn hình lap top. Sau vài câu phỏng vấn ngắn ngủi, thỏa thuận mức lương, em chính thức trở thành một phần trong “ngôi nhà” của chúng tôi, cùng buồn, cùng vui với công việc vốn dĩ chẳng ai xem trọng.
Em đã đến với tôi như thế. Mang lòng yêu tôi vào một buổi chiều mưa tôi đưa em về, với chiếc áo khoác của tôi khoác cho em.
Có lẽ, em cũng là người phụ nữ duy nhất đã đến bên tôi, với một tình yêu lạ kì nhất, mà cũng gánh chịu nhìu đau khổ nhất từ sự tàn nhẫn và lừa dối của tôi.
Đã bao lần, tôi ôm lấy em từ phía sau, và nói lời xin lỗi, dẫu rằng tôi biết chúng hầu hết đều vô nghĩa…
Và bao lần khác, tôi tìm cách đẩy em xa rời bóng tối của đời tôi nhưng không thành. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt của em, lòng tôi lại mềm đi, lại cảm thấy thời khắc này chưa phải là lúc kết thúc… Tôi không muốn cắt đứt phũ phàng, để rồi sau đó tạo nên một hố sâu trong tim em, rồi sẽ đưa em đi đến những sai lầm khác trong lúc muốn phá vỡ đi những tàn dư của tôi với em.
Tôi không biết mình là kẻ may mắn, hay là kẻ phải gánh chịu trò đùa của số phận khi nhận lấy trái tim em? Bởi lòng tôi lại hướng về một người phụ nữ khác, mà cuộc đời của tôi lại thuộc về một người phụ nữ khác nữa.
Có lẽ, chính việc lưu luyến với quá khứ, đã khiến tôi dây dưa với những bất trắc tiềm ẩn trong đời người.
Tin nhắn gần nhất của Mi đến với tôi lúc chiều tà. Mệt mỏi, buồn bực, cuối cùng tôi chấm dứt những tn tranh cãi. Tôi hướng thẳng về nhà Mi, dừng xe trước cánh cồng, và ngừng lại như bao lần khác.
– Gặp tui 1 lúc. Đang trước nhà. 5 phút nữa không thấy, tui về.
Tui tắt máy, và… chờ. Cánh cổng hé mở, và em ngập ngừng phía sau nhìn tôi. Ánh mắt, bờ môi cứ ánh lên điều gì đó pha lẫn giữa giận dỗi và buồn cười. Thấy em, tôi cũng hơi bối rối, 2 giây lướt nhìn lại toàn diện xem trong lúc nóng vội, trang phục có gì sơ sót không, đầu tóc có bay mất chỏm nào không mà sao em cứ vừa mím môi, vừa quay nhìn ngó lơ tận đẩu đâu.
Bực rồi nghe.
– Nói người ta dữ lắm mà, giờ cười cười là sao?
– Sao biết tui cười.
Mi quay qua buông nhanh 1 câu, xong lập tức nhìn chỗ khác.
– Nhìn là biết.
Cuối cùng tôi cũng thấy em lấy tay che môi và tiếng cười khúc khích thoát lên.
– Hay quá he, nhìn là biết he.Ừ tui biết mấy người ghê lắm mà. Tui nói là hông muốn gặp sao còn chạy qua đây.
– Nhưng tui muốn gặp.
Tôi tỉnh bơ, dù trống ngực vẫn vỗ liên hồi.
– Gan quá he.
– Không gan sao theo nổi mấy người.
Không để em có cơ hôi nói tiếp, tôi làm luôn một hơi.
– Tôi không có ý gì với Na hết! Tn tôi trả lời vẫn còn lưu trên máy đây. Muốn xem không? Con bé nó nói gì mà Mi nghĩ tôi thích nó.
– Không thèm xem. Ừ nói vậy đó. Nó còn nói R không đáng tin nữa.
Nhìn đôi môi ấy cong cong lên thật là ghét hết chỗ nói.
– Rùi, tui gặp mấy người trước, sao lại nói vì chia tay Hon mới tìm mấy người để quên?
– Tui nói hok đúng sao, biết mà.
– Không!
Đến lúc này, em dần luống cuống hơn khi đối diện tôi. Đôi môi cứ mím rồi lại khẽ nở một nụ cười… Tôi vừa giận, vừa thương… vừa thích khi ngắm em đáng yêu như thế…
– Tui nói vậy thôi đó, ai biết mấy người chạy qua đâu.
– Ai biểu nặng lời với tôi?
– Có nặng lời à… Đâu có đâu.
– Có.
– Ừ tại… tính tui thất thường vậy đó… Mấy người chịu hổng nổi đâu.
– Ừ mưa nắng hoài đi, tui theo kệ tui.
Nụ cười lần nữa tỏa sáng trong ánh mắt em… Tôi, lúc ấy đã ước gì thời gian chầm chậm lại, lâu hơn chút nữa, tôi muốn ngắm em thêm ít lâu.
– Vậy là hết giận rồi nghe.
– Ai thèm giận người dưng.
– Ừ… người dưng mới làm người yêu. Người nhà sao được…
– Oánh chết giờ… Ai yêu ai.
Giờ nhớ lại những điều đã qua, tôi vẫn nghĩ, lúc ấy cả hai chúng tôi như trẻ lại, như đang đi qua giai đoạn đầu của thời tuổi học trò, tìm hiểu nhau, giận hơn vu vơ, buồn đó rồi lại cười ngay.
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc lâu. Chỉ biết sau đó câu chuyện nhanh chóng tiếp diễn, mà rất tiếc tôi không thể nhớ cặn kẽ phần sau đó… Cho đến khi anh chị Mi về.
– Sao không mời R vào nhà chơi.
Anh rể nàng nhìn tôi hỏi. Còn chị nàng lại có một câu hỏi khác, mà cũng bởi vì đó niềm vui trong tôi vừa nhen lên lập tức bị dìm xuống, và ánh mắt nàng cũng phút chốc trở nên sậm đi… Câu hỏi đó là sau khi chị xuống xe và nghe điện thoại:
– Giang hỏi, nãy giờ làm gì mà nó gọi không được.
– Em để máy trên phòng. Chút nữa em lên nghe.
Tôi rút lui. Phía sau là em bên khung cửa dần khép, phía trước đoạn đường chợt gợn lên vài cơn gió lạnh gợn người…
Phép thử lần 2 đã đến hồi kết, tôi biết thêm một chút về những gì Mi dành cho tôi… Nhưng tất cả để làm gì, khi còn một người nữa, nghiễm nhiên bên cạnh em, mặc cho bao nỗi lòng của tôi trăn trở hằng đêm?
Tôi đi rong ruổi một lúc, những ý nghĩ trái chiều liên tiếp phản biện nhau. Cho đến khi tôi trở lại căn phòng tẻ nhạt, đeo headphone lên tai và phiêu bồng cùng bản nhạc thường nghe.
Màn hình phone lại sáng:
– Mi xin lỗi. Mi biết có nói hơi quá đáng với R. Na nó hẹn hôm nào mời R đi uống cafe vì đã tìm giúp cái IP.
Tôi đăm đăm nhìn những dòng chữ đó hồi lâu, nhưng không buồn trả lời…
Tại sao không sớm hơn, hay muộn hơn, cú điện thoại của Giang lại đến vào đúng lúc ấy? Là ông trời lần lữa giễu cợt tôi, hay Giang luôn biết giữ lại những gì của hắn đúng lúc?
Tôi không biết. Từng tế bào trong tôi ghi đậm dấu một ngày mệt mỏi vì trải qua cơn giận dỗi của gái, dù rằng đã qua tuổi teen từ lâu… Chỉ muốn nhắm mắt và thiếp đi một lúc. Đó là lần đầu tiên tôi giữ im lặng với em.
Đêm cũng qua, ngày mới đến. Ánh sáng len lỏi vào cửa sổ, tràn đến nơi tôi đang chìm trong giấc ngủ say.
Thức giấc, bất động hồi lâu, tôi tự hỏi hôm nay sẽ thế nào… Dăm phút nữa, tôi sẽ tiếp diễn những gì của thường nhật, vệ sinh cá nhân, phục trang chỉnh tề, đến nơi làm… Mở laptop, 1 tách cafe… Điều này sẽ kéo dài bao lâu nữa, tôi chợt muốn thay đổi. Nhưng có nhiều thứ không thể thay đổi chóng vánh như bạn muốn ngoại trừ ý nghĩ. Tôi lại thấy mình lặp lại những hành động vừa nêu trên.
Và khi ngồi vào góc làm việc như thường lệ, tôi lại tiếp diễn dòng suy tư…
Có điều gì đó bỗng chốc chùng lại trong lòng tôi, khi nghĩ về Mi… Tất cả mọi thứ trong thời gian qua, sau này nữa, giữa chúng tôi sẽ có một tương lai mơ hồ nào không?
– Anh!
Tiếng gọi của bé kéo tôi trở về với thực tại. Sáng nay em diện bộ áo pull hồng, với gọng kính đỏ… Hình ảnh xinh xắn này cũng đôi lần làm tôi xao xuyến.
– Có gửi em mua đồ ăn sáng gì không? Sẵn em đi luôn.
Thường thì tôi hay tự đi chọn bữa sáng, phần vì khoản thời gian đó tôi có thể rời quán, đi loanh quanh, hoặc ghé tiệm của chị 2 Mi. Nhưng sau này tôi lười hẵn khoản này, Mi từ ngày sắm xe riêng cũng hiếm khi ra tiệm phụ chị.
– Chút em kể anh nghe chuyện này. Hứa là không la em nghe.
Bé vừa hỏi, vừa nhìn tôi dò xét, cứ như tui dữ dằn, răng nanh, răng kiếm không vậy à?
Tôi cũng ậm ừ có lệ… Thường lẽ nghe những câu như vậy phải giật mình tự hỏi, chà chuyện gì nữa đây? Nhưng với một kẻ có quá nhiều điều phiền lòng như tôi khi ấy, câu nói kia tựa hồ như cơn gió thoảng qua.
Chuyện con bé nói rồi tôi cũng sớm biết vào buổi ăn trưa.
– Anh!
– Gì?
Đến giờ chắc cũng chỉ mỗi bé là gọi tôi với tiếng anh nhiều nũng nịu và đáng yêu như thế.
– Tối nay, em đi sinh nhật của cô kia nghe.
Nghe cô kia là tôi biết ai ngay. Bà hàng xóm với giới tính thuộc nam nhiều hơn nữ, chuyện cũng chẳng có gì nếu bả không nhiệt tình làm mai thằng cháu cho con bé. Tay cháu theo đuổi con bé cũng khá lâu trước khi bé gặp tôi. Tôi cũng không ưa mấy những người này, thường không thích bé gặp gỡ, bé cũng chiều ý tôi. Không hiểu sao hôm nay tôi bỗng trở nên dễ dãi:
– Ừ. Khi nào em về.
– Mấy người đó nói tối họ ghé quán mình, em ngồi chơi chút thôi, rồi anh rước em nghe, hai đứa mình đi chơi.
– Ừ. Tui ừ ngọt xớt. Quả thật là hôm ấy tôi trở nên dễ bảo lạ thường nên bé cũng lấy làm lạ.
– Anh không thích em đi phải hok?
– Không. Em đi đi. Khi nào muốn về thì gọi, anh đón.
– Hì… Mà còn chuyện này nữa. Anh muốn biết không?
– Nói luôn đi.
– Thui, để tối em kể.
Chiều tà, bé về sớm sửa soạn, tôi đi loanh quanh qua con phố quen thuộc. Con đường dẫn từ nhà tôi, sang nhà chị Mi, là đoạn đường thẳng với hai lần rẻ cong. Mọi thứ tĩnh lặng lạ thường trong bóng chiều đỏ thẩm, và tôi hướng nhìn về ban công, nơi có cửa sổ phòng em. Nơi đó có Mi, gần biết bao, mà cũng xa xăm…
Cuộc sống có quá nhiều mâu thuẫn. Tôi vòng xe trở về.
Tầm 8g hơn, điện thoại nhá sáng. Bé gọi tôi sang đón. Bao giờ cũng vậy, tôi vẫn nhớ ánh mắt ấy mỗi khi bắt gặp, bé vẫn thường trong dáng vẻ rất đáng yêu khi nhìn thấy tôi, dừng xe từ xa khi đến đón em… Có lẽ, khi đó, và sau này, mãi mãi sẽ không thể tìm lại được một ai khác trao về tôi ánh nhìn ấm áp mừng vui tương tự, như bé.
– Anh đợi bé lâu không?
– Không. A về nhà ngủ một lúc mới sang.
Ngồi yên sau, theo thói quen thường lệ, bé vòng tay qua eo tôi, và giấu đôi tay trắng múp vào túi áo khoác của tôi.
– Đi anh. Đi ăn gì đi, em chưa có gì vào bụng từ chiều đến giờ luôn đó.
– Chuyện mà hồi trưa em nói với anh đó. Chị 3 em đi phụ bán cafe, ở đó người ta đang tuyển thêm người làm thêm từ giờ đến sát Tết. Em cần tiền đóng học phí, nên tính sang làm.
Bé nói khi chúng tôi dùng bữa tối. Chị 3 của bé tôi có gặp đôi lần, cũng có khi sang quán tôi làm part time vào những ngày CN, khi bé đi học và tôi bị thiếu nhân viên, như một giải pháp bổ sung. Cô chị rất xinh, phiên bản hoàn hảo hơn cô em rất nhiều, và cũng may mắn hơn e gái vì đã quen được 1 người tốt hơn tôi.
Tôi ngừng đũa một lúc, và im lặng. Có điều gì đó nghẹn lại phía sau lời nói của em. Trong thoáng chốc, những vấn đề lo âu thường nhật của cuộc sống ập đến, nhắc nhở tôi rằng, này, mày đã sống quá vô tình bên cạnh người con gái ấy? Cô ấy cần gì, lo nghĩ những gì, mày có biết không? Và nếu biết, mày có thể làm gì?
Tôi ở bên cạnh 3 cô gái. Chính danh chỉ thuộc về 1 người, và 2 người còn lại sẻ chia phần còn lại trong cuộc sống của tôi. Trong cùng 1 thời điểm… Liệu chăng tôi có thể chăm sóc, và yêu thương cả 3 người. Câu trả lời là, Không. Tôi biết.
Bất giác, tôi nắm lấy tay bé, rất chặt.
– Nếu em thấy điều đó là cần thiết… Anh sẽ ghé quán ngồi chơi với em.
Đêm đó bé ở lại với tôi. Vòng tay ôm bé, đang say ngủ, lòng tôi vẫn hoài thao thức, băn khoăn…
Chúng tôi chọn góc bàn 4 người bên phải phía giữa tầng trên, nơi khá tách biệt và vừa đủ yên tĩnh chuyện trò với nhau.
Cô ấy ngồi phía đối diện, bên cạnh con em. Khi bắt gặp ánh mắt tôi trộm nhìn, Mi bối rối nhìn quanh, vòng tay giữ chặt hơn chiếc gối nhung thường dùng tựa lưng vào lòng. Hình ảnh ấy đáng yêu biết bao.
Câu chuyện dẫn dắt từ đề tài này, sáng đề tài khác, có lúc bởi tôi, có khi là do Mi, và hiếm hoi với sự góp mặt của con bé. Nhưng đên lúc này, tâm trí tôi chỉ còn đọng lại ánh mắt cô ấy long lanh ấm áp dưới ánh đèn vàng nhạt từ không gian xung quanh…
Và bản nhạc The day before the day, khi đó tình cờ chen lẫn vào dòng kí ứ tôi, đến bây giờ thi thoảng tôi vẫn nghe mỗi lần đêm về.
Chưa có người phụ nữ nào, khi bước vào cuộc đời tôi, và chỉ cần sự hiện diện ấy đã khiến trái tim tôi rung lên bao cung bậc cảm xúc, như khi bên em.
Bất cứ nơi nào có em, nơi đó với tôi đều tươi mới, bất kì câu chuyện nào em kể, với tôi đều hấp dẫn thu hút lạ thường, và ngay cả khi em chỉ im lặng, bên cạnh em, tôi vẫn thấy không gian ấy rộn ràng tiếng cười…
Nhiều năm đã qua, tôi vẫn đi tìm lời lí giải cho điều kì lạ ấy, nhưng đơn giản là không thể.
Rồi cũng như bao lần khác, chúng tôi luôn tìm thấy lí do nào đó nhằm kéo dài hơn thời gian ngồi lại bên nhau, dù sau cùng vẫn phải đến lúc rời đi.
Đường đưa em về trở nên buốt giá, hay chính tôi cũng thấy hơi ấm vừa tan dần khi con phố, nơi mỗi chúng tôi sẽ rẻ hai hướng khác nhau hiện lên phía xa…
Mi ngừng lại, cô ấy nhận cuộc gọi của em trai. Chỉ ít phút sau, cu cậu xuất hiện trong tình trạng hơi say, nhất định đưa con bé kia đi.
Khi cả 2 đã mất hút sau con đường chính, tôi dừng lại kế bên Mi.
– Đưa Mi thêm 1 đoạn nhé.
– Uhm.
Chúng tôi chạy bên nhau, thật chậm… Tim tôi đập nhanh, bao cảm xúc và ý muốn trỗi dậy, môi tôi muốn thốt lên điều gì đấy, những ý tứ xáo trộn múa may quanh tâm tư… khi chạy phía sau Mi.
Tôi muốn nói rất nhiều điều, nhưng vẫn không đủ can đảm bật lên thành tiếng.
Đêm nay cũng sẽ như mọi lần, tôi sẽ vẫn đứng phía sau cánh cổng ấy, và nhìn em biến mất hay chăng?
Bỗng ánh đèn hậu sau xe Mi rực sáng. Cô ấy ngừng lại, ngập ngừng rồi quay sang tôi.
– Ở lại 1 lúc đi… Có gì muốn nói với Mi không?
Tâm trí cả hai chúng tôi, khi ấy, có lẽ đều rối bời như nhau.
– Re có thể đợi không?
– Đợi điều gì?
– Chờ ngày Mi sẽ về với tôi.
– Tại sao…?
– Vì tôi yêu Mi.
– Đừng nói nữa, đừng làm Mi khóc.
Mắt cô ấy ướt dần, tôi càng bối rối hơn, lồng ngực khan đi, và tim tôi đập nhanh những nhịp nặng tràn cảm xúc. Năm tháng đo đã đi qua, chưa 1 lần tôi thấy lại cảm giác ấy.
Và cô ấy khóc…
Từ ngày trưởng thành, đi qua bao câu chuyện lãng mạn, bao dang dở, lần đầu tôi muốn giang rộng đôi tay ôm lấy cô ấy vào lòng, mà không ẩn chứa bất kì dục vọng thường tình nào,…chỉ muốn giữ chặt bờ vai đang run rẩy ấy, giữ chặt lấy người phụ nữ mà cả cuộc đời này tôi đã luôn mong ước, là của riêng tôi.
Nhưng sau tất cả, những gì tôi làm được, chỉ là rời xe, đến bên cạnh, và nắm chặt bàn tay Mi. Cô ấy giật nhẹ, tôi giữ chặt hơn. Lần đầu tiên đôi tay chúng tôi, tìm đến được bên nhau.
Thời gian như ngừng lại… Tôi ghi sâu khung cảnh góc phố ấy vào lòng, đến bây giờ, đôi khi tôi vẫn trở lại, chỉ để nhắc nhở mình đã đánh rơi điều gì từ nơi quá khứ.
Đêm tĩnh mịch, lạnh lùng bao phủ kỉ niệm của tôi… Trở về căn phòng tĩnh lặng… Tôi thấy bản thân rơi xuống chiếc giường lạnh lẽo.
Lòng tôi dậy sóng trước bao cảm xúc. Nhịp tim đập nhanh. Và mắt tôi tưởng chừng đã có lúc xót cay…
Dù bạn có đi qua bao nhiêu năm tháng, vượt qua bao phong ba, vẫn thấy mình yếu đuối trước những cảm xúc vượt ngưỡng nhịp đập của trái tim…
Khi mỗi ngày qua, cánh cửa tâm hồn Mi dần mở rộng, vừa đủ tôi có thể nhìn vào, và tìm thấy phía sau căn phòng đã có lúc là một vùng bí ẩn mênh mông, có tôi… Cũng là lúc tôi rối bời với bao suy tư.
Vùng dậy và xâm chiếm cô ấy, phá vỡ tất cả những gì tôi đang có, bất chấp mọi thương tôi sẽ gây ra cho những người liên quan, hay là đứng yên và ngẫm thật cẩn thận những hậu quả sau đó…
Đến lúc tôi tìm lại nhận thức, khi đó đã là nửa đêm…
Và điện thoại lần nữa rung lên.
Tn đến từ Mi…
Bạn có biết, sms đêm khuya giữa những người đang yêu là điều rất bình thường, nhưng với tôi và Mi lại không như vậy.
Vì cô ấy bắt đầu công việc lúc 6h30 sáng mỗi ngày, và mỗi khi cô ấy nt khuya với tôi, đồng nghĩa giấc ngủ của em sẽ ngắn hơn thường ngày. Em sẽ đối diện với 1 ngày dài làm việc sau đó trong tình trạng thiếu ngủ…
Tôi biết điều đó, dù cô ấy không bao giờ nói… Những đêm nt khuya như vậy có lúc đã đưa cả tôi và em vào những buổi đêm thức trắng.
Choàng tĩnh, tôi với tay lấy máy
– Tết này, Giang sẽ về quê vài ngày. Mi nói vậy không có ý gì đâu nha… Ngủ ngon.
Suy nghĩ và trái tim của phụ nữ rối rắm đến nhường nào, ai đã cố tìm kiếm ý nghĩa nhất định phía sau những điều đó có thể đã lạc lối trong vô vọng.
– Đi đâu cùng R vào dịp Tết nghe…
Tôi không cần giải mã mớ rối rắm đó chi nữa. Tôi đưa ra câu hỏi. Câu hỏi đó đã đưa chúng tôi đến với kỉ niệm ngọt ngào đầu tiên bên nhau, và những đớn đau kéo dài cho cô ấy…
– Uhm. Muốn đưa Mi đi đâu. Chỉ đi loanh quanh trong thành phố thôi đó.
– Dành trọn 1 ngày bên R được không? Hôm ấy, là người yêu 1 ngày của R nghe…
Em mở cho tôi cánh cửa, và dựng lên rào chắn, còn tôi lại phá vỡ tất cả đưa mọi thứ đi xa hơn.
– Mi cũng muốn có 1 ngày bên R. Cùng R đi xem phim, đi công viên…
– Đi biển với tôi. 10 năm trước, tôi đã không thể thực hiện lời hứa đưa Mi đi biển… Cho tôi 1 cơ hội đưa Mi hoàn thành lời hứa ngày xưa…
Cô ấy chậm trả lời tn này…
– Về kịp trong ngày không… Mi không hứa.
– Không phải trả lời ngay. Khuya rồi. Ngủ đi em…
– Hôm nay gọi Mi là em luôn hả…
– Chưa gọi là em yêu đó…
Sau cùng cả tôi và cô ấy đều chìm vào giấc ngủ.
Nếu thời gian trở lại, tôi vẫn muốn nói lại những lời này với cô ấy.
Để lại một bình luận