Phần 31
Đá banh xong cả lớp lại rủ nhau đi bơi cho đỡ nóng. Bọn em đi theo sự dẫn đường của thằng Đại vô một cái thác cao, phong cảnh thì hữu tình.
– Em: Săx, không có đồ thì bơi thế nào?
– Nguyên: Mặc vậy luôn, nếu mày sợ ướt đồ thì mặc mỗi sịp thôi, haha.
– Đại: Kệ nó đi, nó có biết bơi đâu mà, để nó ở trên bờ trông đồ cũng được. – Thằng Đại xua tay.
– Tuyền: Thiệt hả? Đức không biết bơi thật á?
– N. Trân: Nếu vậy thì nhờ Tuyền chỉ cho kìa, hihi.
– Em: Tuy Đức không biết bơi nhưng Đức lặn hơi bị ghê đấy.
– Đại: Mày xạo vừa thôi.
– Em: Mày có tin là lúc mày đang bơi tao lặn xuống lột quần mày không? – Em hất mặt thách thức.
– Đại: Tao đố mày dám đấy, hehe.
Nói xong nó nhảy tủm xuống nước, ngay sau đó là cả đám đều lần lượt nhảy xuống như mít rụng.
– Điền: Woa, nước mát thật. Mày ở trên đó coi đồ cẩn thận nha Đức, tí về anh bo cho. Haha.
– Em: Mày nhớ đấy con, câu này mày nói đấy.
Lúc này bọn con gái cũng ngoi lên hết làm bọn em tí nữa thì đứt mạch máu não chết. Các bác biết đó, mấy cái loại áo trắng hiện nay thường rất mỏng, đã thế lại còn ướt nhẹp nữa làm cho bọn con trai tụi em nhìn thấy hết những gì nên thấy. Mà khổ thay, hình như bọn con gái lớp em mặc áo trong cũng mặc theo phong trào hay sao mà đứa nào cũng có hình một bông hoa hồng bên trái đằng sau lớp áo trắng.
Như nhận ra điều bất thường, tụi con gái đỏ mặt rồi lên bờ mặc áo khoác vào. Mà lúc đi bọn nó có đứa nào mặc áo khoác đâu nên bọn nó ăn cướp áo khoác của bọn em, và dĩ nhiên em cũng bị cả lũ đè ra cướp áo khoác và còn bị cả đám con gái xúm lại lẳng xuống nước. Mà thằng đầu têu vụ đó lại là thằng Điền đô báo hại em suýt chết sặc. Bọn thằng Đại thì cười ha hả làm em nóng máu, đã lỡ ướt rồi thì anh chơi tới luôn vậy. Em định vị chính xác chỗ thằng Đại rồi hít một hơi dài thật dài, sau đó em hụp xuống lặn đến chỗ đó. Tuy em không bơi nổi lên mặt nước nhưng em lặn thì bao nhanh, thế nên chẳng mấy chốc em đã nắm được quần của thằng Đại kéo xuống (Loại quần đùi đá banh mà không chịu cột dây nên em kéo một phát ra luôn) rồi em lượn nhanh ra chỗ khác. Thằng nhỏ la lên thất thanh như kiểu vừa bị cướp à mà đúng là bị cướp mà nhỉ.
– Đại: Thằng cờ hó này, trả cái quần cho tao.
Em lại tiếp tục lặn ra chỗ thằng Điền đô rồi lột luôn cái quần của nó, lần này thì thật khốn nạn cho thằng Điền rồi, vì em lột một phát quá tay mà ra luôn hai cái quần của nó luôn. Thằng nhỏ ôm hàng, mặt méo xệch.
Em lặn ra xa xa một chút rồi ngoi lên khoe chiến lợi phẩm.
– Em: Còn thằng nào thách tao không? – Em giơ hai à nhầm ba cái quần lên.
– AAA!!! Ông có cất ngay xuống không hả? – Lũ con gái bịt mặt nhưng bịt cái kiểu hở hai mắt ấy.
– Đại: Em sợ rồi, trả quần cho em đi.
– Điền: Anh Đức đẹp trai, cho em xin lại cái quần.
– Em: Ầy, đâu phải nói trả là trả được. Cũng phải có chút gì đó để mà… hềhề.
– Điền: Một chầu nước nha! Trả tao đi.
– Em: Xời, cái quần này đổi được mỗi chầu nước thôi á? Vậy thôi tao treo lên cây cho hai thằng mày tự lấy vậy.
– Đại: Ấy ấy bạn hiền, làm người ai làm thế.
– Em: Không ai làm nhưng tao làm.
– Điền: Anh Đức bớt nóng, vậy một chầu vừa nước vừa bánh xèo, ok.
– Em: Bọn mày làm chứng nhá, tí cả lớp đi ăn bánh xèo thôi, Đại với Điền lo hết.
– Thuấn: OK, tao làm chứng.
– Tao làm chứng.
– Hehe, có lộc ăn rồi nè.
– Tuyền cũng làm chứng nữa.
– Trân nữa.
– Em: Lần này hai chú có chạy lên trời cũng không thoát đâu. Đây trả bảo bối lại cho hai chú này, hehe.
– Điền: Mày đợi đấy, tao trả thù mày sau Đức ạ.
– Đại: Mày được lắm.
Hai thằng này vừa nhận hàng xong là trở mặt ngay.
– Nguyên: Thôi tao lạnh rồi, hay là về ăn bánh xèo cho ấm bụng nhỉ?
Em: Mày điên, giờ này người ta chưa mở cửa đâu, phải 6h tối quán bánh xèo mới mở cửa cơ.
– Nguyên: Vậy giờ mấy giờ rồi.
Em đưa chiếc đồng hồ của nhỏ tặng lên xem.
– Em: Mới 5h30 à. Hay là đạp xe đi dạo một vòng cho khô đồ nhỉ?
– K. My: OK, được đó.
Vậy là cả lũ lại kéo nhau đạp xe đi dạo, vì số lượng xe có hạn nên mỗi thằng phải đèo theo một cục nợ. Sau khi phân chia đâu vào đó thì chỉ còn lại mình em là một mình một ngựa.
– Thảo (con trai đó nha): Thôi, thằng Đức chở My đen đi, chứ thằng Nguyên bê đê thì chở thế nào.
– Nguyên: Ấy ấy, chú nói ai bê đê vậy hả? Xin lỗi chú chứ anh là anh hơi bị men đấy.
– Tuyền: Ờ, đúng đó. Thôi cháu thấy chú nên để Đức chở My thì tốt hơn ấy, chú sao mà chở nổi.
Đến ngay cả đứa cháu họ còn nói thế nữa nên thằng Nguyên đành để em chở nhỏ My. Nhỏ My khá xinh và có đường cong khá chuẩn, da không trắng lắm nhưng cũng không phải đen. Không hiểu sao bọn nó lại gọi là My đen nữa.
Bọn em đạp xe lượn lờ qua chợ ngắm đồ tết rồi lại vòng qua chợ hoa. Ở đây thì đủ loại hoa trưng tết như hoa mai, quất, hoa giấy… chỉ có hoa hậu là không bán. Đi ngắm chợ hoa thôi mà lũ con gái hú hét ầm cả lên, nào là chậu hoa này đẹp quá, hoa văn trên cái chậu này ngộ ghê, cây mai này xinh ghê… làm bọn em chở mà điếc hết cả lỗ tai.
Quanh quẩn một hồi không biết thằng nào dẫn đường mà vô thẳng cái nhà lồng ở trong chợ.
– Đại: Ê, ở trong này chơi xe đầy vui nè, vô đây chơi lát rồi về.
– B. Trân: Thật hả? Vậy thì vô chơi thôi.
Nghe đến chơi là lũ con gái láu ta láu táu chạy vào trước. Bọn thằng Đại lôi ra một đống xe đẩy hàng của người ta ra, khoảng đây gần hai chục cái ấy. Rồi cả lũ hí hửng leo lên thay phiên nhau đẩy.
Em ngồi trên một cái xe đẩy hàng đang để không nhìn đám bạn vui đùa mà lòng chợt nhớ đến nhỏ. Từ lúc nhỏ đi đến giờ em chưa vào nhà lồng này một lần nào. Một phần vì hầu hết thời gian em đã cắm đầu vào game và học, phần còn lại là vì em sợ đến đây thì lại không quên được nhỏ. Giờ đây nhìn lũ bạn vui đùa mà em lại nhớ lại hình ảnh của mình và nhỏ lúc trước.
– Thuấn: Mày không chơi à Đức, vui lắm qua đây đẩy cho con Tuyền đâm vào tường luôn nè, haha.
Em cười trừ rồi lắc đầu.
– Em: Thôi, bọn mày cứ chơi đi. Tao không chơi đâu.
Chơi đến hơn 6h30 thì hầu như đứa nào cũng mệt lả người rồi nên cả lũ quyết định đi ăn bánh xèo.
Cả lũ lớp em ngồi chật cả quán của người ta mà lại còn thiếu ghế nữa nên bọn em đành dẹp gọn bàn ghế lại rồi mượn đỡ cái chiếu giải ra giữa quán ngồi ăn.
– Em: Làm cho bọn cháu 27 đĩa bánh xèo cô ơi.
– Tuyền: Giờ ngồi đợi hả?
– Em: Ừ, mà nhanh thôi.
Chừng năm phút sau bánh được mang lên, cái nào cái nấy vàng óng ả và vẫn còn nghi ngút khói.
Em cuốn một miếng bánh với chút rau sống, thêm chút lá húng vào rồi chấm vô chén mắm. Em vừa cắn một miếng thì vị béo của bánh tan ra trong miệng, bánh không quá giòn, không quá dẻo, bên trong còn có chút thịt xay và rau giá nữa càng làm tăng thêm vị ngấy của bánh. Đã cắn miếng thứ nhất thì làm sao em có thể cưỡng lại miếng thứ hai, thứ ba nữa chứ, hehe.
– Nhi mập: Công nhận bánh ở đây ngon thật ha, vậy mà giờ Nhi mới biết á.
– Hạnh: Thì bây giờ Hạnh cũng mới biết nè.
– Vinh: Chỗ này anh biết lâu rồi, nếu thích thì bữa nào mình cũng ra đây ăn nha Hạnh.
– Tuyền: Gớm, hai ông bà hạnh phúc nhỉ?
– Vinh: Bậy, phải là Vinh hạnh mới đúng. Chứ thằng Phúc làm gì có cửa với bé Hạnh của Vinh.
– Phúc: Ơ, dụ gì mà dính tao vào nữa đây mày? – Thằng Phúc đang cạp miếng bánh bỗng bị nhắc đến tên nên ngơ ngác.
– Vinh: À, không có gì đâu. Việc của mày là ăn thì lo ăn đi. Cả lớp ngồi nô đùa ầm ĩ một lúc rồi thì giải tán nhà ai nấy về.
Em về nhà vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường đi ngủ, kết thúc một ngày dài trong chuỗi những ngày xa nhỏ. Không biết nhỏ đang ở nơi nào đó lúc này có nhớ đến mình không, hay là thực sự như nhỏ nói, nhỏ sẽ quên mình đi.
Sáng hôm sau, em chuẩn bị đồ đạc để đi cắm trại cuối năm do nhà thờ tổ chức. Tuy là chỉ đi có hai ngày một đêm thôi mà mẹ em cứ làm như là em đi định cư luôn ấy, chuẩn bị cho em hẳn một cái balo to tướng. Em lén đeo balo về phòng rồi bỏ bớt đồ ra, thay vào đó em bỏ vào vài cuốn truyện tranh, một ít lương khô để… (. Các bác thử đoán xem) và vài dụng cụ y tế để phòng khi bị thương. Xong em leo lên chiếc xe đạp tiến thẳng đến nhà thờ.
Đến nơi thì em thấy lũ nhỏ trong lớp giáo lý của em đã đến đông đủ cả rồi, nhìn mặt đứa nào cũng hớn hở thế này này, chắc là lần đầu tiên được đi cắm trại đây mà.
– Đức ơi! – Anh Huy từ đằng sau gọi làm em giật mình.
– Em: Gì vậy anh Huy?
– A. Huy: Nhà anh có việc nên anh không đi với mấy đứa được.
– Em: Hả! Vậy mình em sao quản được lũ giặc đấy.
– A. Huy: Chú yên tâm, anh có nhờ người đi qua bên mình giúp rồi.
– Em: Ai vậy?
– A. Huy: Cái Phụng với cái Nguyệt. Được không?
– Em: Sao anh không nhờ bọn thằng Thăng qua đây mà lại nhờ hai bà chằng ấy.
– A. Huy: Thích thì nói đại đi, anh nhờ đúng hai hot girl của chi đoàn mình rồi đấy nhá. Anh năn nỉ mãi hai đứa nó mới chịu giúp đấy.
– Em: Hai bà chằng này mà sáp lại thì em với lũ nhóc chết mất. – Em thở dài.
– Sao chết á?
Nhỏ Nguyệt với nhỏ Phụng không biết từ đâu chui ra bất ngờ vỗ vào vai em.
– Em: À… Ờ… có ai chết gì đâu, hìhì. – Em gãi đầu chối.
– A. Huy: Mấy đứa đi cắm trại vui vẻ nha, mà nhớ là để ý lũ nhóc nữa đó. Thôi anh về đây. – Ổng nói xong quay lưng chạy luôn.
Bọn em ra nhận lũ nhỏ từ tay các bậc phụ huynh và kèm theo lời dặn của họ là:
– Coi chừng con bác giùm bác với nha.
Sau khi điểm danh sĩ số thì bọn nhỏ lớp em đi không vắng một đứa. Bọn em bắt đầu hành quân đi theo các huynh trưởng để lên đồi thông.
– Em: Chết cha, hồi nãy quên hỏi ông Huy bạt với đồ dựng lều để ở đâu.
– Phụng: Đợi ông hỏi thì lớp người ta dựng trại xong luôn rồi quá.
Nhỏ Phụng bĩu môi.
– Nguyệt: Vì bên đội này toàn là thiếu nhi sơ cấp nên các huynh trưởng chở đồ lên giùm rồi. Còn từ lớp căn bàn một trở nên thì phải tự xử.
– Em: Ơ, thế thì khỏe rồi. Vậy tất cả lên đường thôi!
– YEAHHH!!! – Lũ nhóc hí hửng hô to rồi nối đuôi nhau đi theo em.
Lên đến rừng thông thì bọn em được dẫn vô một bãi đất trống khá rộng, xung quanh toàn là thông với thông.
– Ô đất số 11, 12, 13, 14. Đây rồi, chỗ này là của đội mình. – Em mò theo ô tìm số ô đất của đội em.
Chỗ của bọn em là một ô đất nằm ở phía góc trái gần trại của các huynh trưởng.
– Nguyệt: Bắt đầu dựng trại thôi nào.
Sau đó là cả đám nhóc chạy qua chạy lại giữ cọc, đóng cọc, tìm dây… nhưng mãi mà vẫn chỉ đâu vẫn vào đấy. Em phải chạy đi kêu quân về phụ cho nhanh, nhưng khốn nạn thay, em nhờ thằng nào thì thằng đấy cũng kêu bị đau bụng, đang làm… Rốt cuộc chẳng có thằng nào chịu giúp.
Thế nhưng nhỏ Nguyệt với nhỏ Phụng vừa ới lên một tiếng mà cả đống thằng xếp hàng xin làm phụ.
– Hầyzz, dại gái đến thế là cùng. – Em thở dài.
– Đường: Thôi, anh đừng buồn nữa, xấu trai đành chịu thôi. – Thằng cu Đường mập ngồi bên vỗ vai an ủi em.
– Em: An ủi anh mà nghe có vẻ chướng tai nhỉ?
– Đường: Hềhề.
Em với lũ dại gái kia làm tầm 15 phút là xong cả cổng lẫn trại, giờ việc trang trí là của hai bà chằng kia với mấy bé gái trong lớp.
Em dẫn mấy thằng con trai đi tham quan luôn tiện thăm dò đường xá.
Mấy đội kia làm cổng trại đẹp miễn chê luôn, nào là hoa lá cành, chim chóc… đủ thứ hình hài trên trời dưới đất.
– Ê, có lũ ngoại bang đi lẻ này, anh em đâu! Chiến và cướp!!! – Từ trong trại của thằng Thăng đồng loạt có một đám nhóc xông ra vây lấy bọn em.
Do bị đánh úp bất ngờ và yếu hơn về quân nên bọn em bị bắt gọn cả lũ. Sau một hồi lục soát thì một thằng nhóc mập ú na ú nần chắp tay thành hình cái loa nói vọng vào trong lều.
– Chim nhỏ gọi chim to, chim to nghe rõ trả lời.
– Lại trò gì nữa đây, không lo thổi bong bóng lên mà kéo hết ra đó làm gì hả? – Tiếng thằng Thăng có vẻ bực bội.
– Em: Ra dạy lũ đệ mày mau coi.
– Thăng: Này này, không nghịch nữa. Vô làm việc mau.
Lũ nhóc xị mặt nối đuôi nhau vào trại.
– Thăng: Xin lỗi nha, lũ này phá quá tao quản không nổi.
– Em: Có gì đâu, mỗi tội mày ra muộn tí nữa không khéo bọn nó lột đồ tao luôn quá. Mà ông Sơn đâu?
– Thăng: Ổng đi đâu rồi ấy mà.
– Đi chở nước rồi. – Thằng mập hồi nãy thò đầu ra hóng.
Thằng Thăng trừng mắt làm cho thằng bé khiếp tái mặt thụt đầu vào trong luôn.
– Thăng: Bên mày làm xong rồi à?
– Em: Ừ, chỉ còn đợi mấy bà kia trang trí màu mè là xong.
– Thăng: Ừ, thôi tí rảnh nói chuyện, giờ tao vô làm đã.
– Em: Có cần tao giúp gì không?
– Thăng: Thôi, chỉ còn mỗi vài việc lặt vặt à.
– Em: Ừ, vậy tao đi trước đây.
Đi lởn vởn thêm một lúc mỏi chân thì em dẫn lũ đệ về trại của mình.
– Em: Ù ôi, công nhận mấy bạn nữ đội mình trông thế mà khéo tay phết ta.
Em nhìn cái cổng trại được dựng bằng bốn chiếc xe xgame màu đen mà bọn em treo mãi mới được (độc). Phía trên là cái bảng ghi lằng nhằng chữ với chữ, bên cạnh thì trang trí một nùi dấu vân tay đủ màu. Hoa lá thì cắm kín các khung xe, còn mấy cái bánh xe thì được sử dụng làm chong chóng.
Còn bên trong lều thì bong bóng treo kín, hai bà chằng với mấy bé gái thì nằm la liệt như kiểu vừa ra trận về ấy.
– E hèm. – Em hắng giọng.
– Nguyệt: Ủa về rồi hả? Tưởng là không về luôn chứ.
– Em: Hè hè, không về sao được. Giờ chuẩn bị nấu cơm trưa chứ nhỉ.
– Phụng: Ông đi lấy nước đi. Can đựng nước ở kia kìa. – Nhỏ Phụng chỉ vào cái can nước 30 lít mà thằng Đường mập đang đè lên.
– Nguyệt: Nguyệt đi với.
– Em: Ừ. Vậy thì đi.
Em với nhỏ Nguyệt đi vòng.
Ra đằng sau trại của huynh trưởng chừng 50m thì gặp một con suối, xung quanh là có vài người đang múc nước. Em cũng múc đại một can nước, còn nhỏ nguyệt thì ngồi trên tảng đá nhúng chân xuống nước ngoe nguẩy. Không biết dòng nước này có còn ăn được nữa không ta? Có khi nào ăn xong chết chùm cả đám không nhỉ?
– Em: Xong rồi, về thôi.
– Nguyệt: Ừ.
Em vác can nước về trại, cũng may là đi đường bằng chứ nếu mà leo dốc thì em chắc thở không ra hơi mất. Về đến trại em lăn ra góc ngủ một lát chờ hai nhỏ kia nấu cơm. Lát sau cả lũ nhóc xúm lại lôi cổ em dậy.
– Đường: Anh Đức, đại diện đi tập hợp nhận thông báo kìa.
– Em: Ừ… Oáp… – Em vươn vai một phát rồi chạy ra tập trung.
Sau một hồi phơi nắng nghe mấy thông báo về việc đi chấm cổng trại, nấu cơm, giữ an toàn khi nấu và phần chạy trạm thì bọn em mới được thả về. Em về thông báo sơ lại cho đội rồi sắp cơm ăn luôn.
– Em: Ăn xong tất cả ngủ đi một xíu để đến chiều đi chơi nha.
– Dạ!!! – Lũ nhỏ đồng thanh.
Ăn uống xong em bắt lũ nhỏ vô trại ngủ, còn mình với hai bà chằng thì đi rửa bát đũa.
– Phụng: Thôi, hai đứa tui rửa được rồi. Ông ở lại canh chừng tụi nhỏ đi.
– Em: Ờ, vậy hai người cố gắng rửa sạch sạch xíu nha.
– Phụng: Khỏi lo, tụi tui không như ông đâu. – Nhỏ Phụng bĩu môi rồi quay lưng đi.
Nhỏ này khá xinh đấy, tóc dài, mắt đen da trắng thân hình thon thon. Mỗi tội nhỏ này hơi khó tính một chút.
Em ở lại ngồi canh tụi nhỏ ngủ. Mấy thằng cu chắc là do háo hức chiều nay được đi chơi nên không ngủ được đây mà. Nhìn mặt lũ nhóc khi ngủ dễ thương thật.
Ngồi nhìn lũ nhỏ một hồi thì em ngủ quên lúc nào không hay luôn.
Để lại một bình luận