Phần 23
Em thả nhỏ đứng ở chỗ cây bàng trước cửa phòng bác bảo vệ, còn em thì lon ton đi gửi xe rồi quay ra chỗ nhỏ.
– Em: Linh ăn sáng chưa?
– Nhỏ: Chưa, hì.
– Em: Biết ngay mà.
Rồi em lôi trong cặp ra hộp xôi với hộp sữa mà em mua lúc nãy.
– Em: Nè, có ăn sáng thôi mà cũng lười nữa. – Em véo mũi nhỏ.
– Nhỏ: Tại Lin… em thấy có người đợi nên mới ra sớm á. – Nhỏ cúi mặt, giọng hơi ngượng.
– Em: Phải không vậy? Hay là nóng lòng muốn gặp Đ… anh nên bỏ cơm.
– Nhỏ: Hứ, ai mà thèm. – Nhỏ đánh yêu em một cái.
Khung cảnh đang lãng mạn thì tự nhiên mấy đứa bạn của nhỏ từ đâu chui ra phá đám.
– Quỳnh: Ù ui, hạnh phúc ghê ta.
– Tiên: Ước gì tao cũng được như vậy ha.
– Nhỏ: Hứ, kệ tui. – Nhỏ chống nạnh ra vẻ dữ rồi đi vào lớp trước bỏ mặc em một mình.
Ngồi trong lớp học mà em cứ như thằng tâm thần ấy, cứ ngồi cười một mình. Lâu lâu nhỏ Tuyền quay sang sờ trán em xem em có bị ấm đầu không rồi lắc đầu như kiểu “chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng đành bó tay”. Còn thằng Nhật lườm em như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Mà lạ thật, cả mấy tuần nay không thấy thằng này đá động gì đến em nữa nhỉ? Chả lẽ nó sợ em rồi?
Đến giờ ra về thì em với hai thằng ôn thần vẫn như thường lệ, ngồi lại tán phét.
– Thuấn: Vụ đó sao rồi? Tìm được bằng chứng lật mặt được thằng Toàn chưa?
– Em: He he, đương nhiên là tìm được rồi. Tao mà đã ra tay là gạo xay ra cám nhá. – Em vỗ ngực tự tin.
– Đại: Á à thằng này bữa nay láo nhỉ? Thành công rồi mà không khao anh em quân sư được chầu nước nữa chứ.
– Thuấn: Ờ phải ha, định qua cầu rút ván à mày?
– Em: Ầyy, bậy bậy. Anh làm sao quên ơn mấy chú.
– Thuấn: Vậy sao kế hoạch thành công rồi mà không thấy nói năng gì với anh em vậy hả?
– Em: Thì mới thành công hồi sáng này, giờ thông báo cho bọn mày rồi còn đòi hỏi gì nữa.
– Đại: Thế à, sao không nói sớm, hèhè. Thế thì tí nữa đi làm ly nước chứ hả? – Thằng Đại cười gian manh.
– Em: Tí thì không được rồi, để đến chiều đi.
– Thuấn: Sao tí không đi luôn cho nóng?
– Em: Tí tao bận rồi, thôi để đến chiều đi.
– Đại: Nhớ nha mày, đến chiều ra thẳng căn cứ luôn nha. Lâu rồi không bắn nên ngứa tay quá.
– Em: Thế hai thằng mày dám bắn với tao không? Đấu cận chiến 30 mạng, tao chấp 15 mạng ok?
– Thuấn: Cái này mày nói đấy nha, chơi không Đại?
– Đại: Chiến luôn chứ ngán gì.
– Thuấn: Ai thua thì lo hết nước non với tiền giờ nha, hehe.
– Em: OK mấy chú.
Bọn em ngồi chém gió, tán hươu tán vượn thêm xíu nữa thì nhỏ lon ton đi vào.
– Nhỏ: Chào mọi người.
– Đại: Ừ, chào Linh. Qua gọi thằng Đức hả?
– Nhỏ: Ừ, hìhì. – Nhỏ cười tươi làm cho hai thằng ôn thần ngất ngây luôn. – Cả trường về hết rồi, mình về luôn thôi.
– Em: Ừ, về thôi.
– Thuấn: Thôi, hai người về trước đi, tao với thằng Đại đi qua kia lấy mấy thứ đã.
– Đại: Đi lên đâu mày? – Thằng Đại ngơ ngác.
– Thuấn: Hồi sáng mày kêu tao dẫn đi mua đèn led mà quên rồi à? – Thằng Thuấn nháy xi nhan.
– Đại: À ừ tao quên mất. Thôi hai người về trước đi.
– Em: Ờ, vậy tao về trước đây.
Nói rồi em nắm tay nhỏ đi luôn có sợ hai thằng này lại đổi ý chạy theo làm kỳ đà cản mũi nữa thì khổ.
Trời buổi trưa nắng nóng cháy đầu, nếu là mọi ngày thì em đã than ngắn thở dài rồi. Thế nhưng hôm nay không hiểu sao em chả thấy mệt tí tẹo nào, tất cả mọi thứ xung quanh em đều mang một màu hồng nhung đẹp phơi phới.
Nhỏ ngồi đằng sau ôm hông em rồi vừa ghé sát đầu vào lưng em che nắng vừa ngân nga cái bài gì đó. Ước gì thời gian cứ đứng im như vậy thì tốt biết mấy.
Em đang mơ màng suy nghĩ thì nhỏ đập vào lưng em một cái.
– Nhỏ: Ơ, anh tính chở em về nhà anh luôn hả?
– Em: Ơ, tới nhà em rồi hả? Anh quên mất, hìhì. – Em giật mình gãi đầu chữa thẹn.
– Nhỏ: Quên khôn thế, thôi em về trước nha. Chiều nay em vào trong đó. – Nhỏ cười tươi rồi nguẩy đít đi vào nhà.
Em thì về nhà ăn uống no nê rồi lăn ra ngủ như thường ngày. Ngủ đến một giờ thì em lại dắt xe ra căn cứ vì đã hẹn trước với hai thằng ôn thần kia rồi.
Ra đến nơi thì em thấy hai thằng ôn đang ngồi bật máy chờ sẵn rồi. Mặt hai thằng nó có vẻ hí hửng lắm. Em ngồi vào máy bật game cf lên rồi tạo phòng đấu.
– Em: Bắn như hồi sáng nói chứ gì?
– Đại: Chứ sao nữa. Kỳ này mày thua chắc rồi, hehe. – Thằng Đại cười đểu.
– Em: OK, vào đấu luôn nào, để xem ai thua nhá.
Thế là ba thằng em vào cầm dao nhỏ chém nhau, hai thằng này chơi gà bắp nên mới có 10 phút mà đã bị em chém mất 10 mạng. Hai thằng nhỏ méo mặt luôn.
– Thuấn: Thằng này láo quá, rỉa máu như phỉ vậy. Phải dùng chiến thuật thôi Đại ơi.
– Đại: Ok.
– Em: Chiến thuật gì thì bọn mày cũng thua thôi, chịu thua sớm luôn đi là vừa, hehe.
– Đại: Xin lỗi chú chứ, chú nên nhớ là chú vẫn đang âm 5 mạng đấy nhá.
– Em: Xời, 5 mạng thì gỡ nhanh thôi. – Em đắc ý.
– Thuấn: Hehe, để xem mày gỡ thế nào đây.
Quả nhiên bọn này chơi chiến thuật thật, hai thằng nó cứ chạy vòng vòng giữ mạng làm em dí theo điên người luôn. Hẳn 15 phút sau mà em chỉ ăn được có mỗi 4 mạng do em nhảy ghost dí theo bọn nó. Chỉ còn có mỗi 5 phút nữa là hết thời gian mà hai thằng nó cứ chạy đi trốn. Em đang lo hết thời gian khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn vỏn vẹn 1 phút thì bỗng nhiên em nhìn thấy con BL của thằng Đại đang núp sau thùng gỗ để hở cái mông ra ngoài. Em nhanh chóng chớp thời cơ nhảy vào bấm chuột phải, ngay sau đó là em giật mình nhảy lùi lại do bị thằng Thuấn mai phục sẵn tương cho một phát còn đúng 3/100 máu.
– Thuấn: Hên cho mày đấy, tí thì chết nhá.
– Em: Xì, tại tao sơ ý thôi.
– Đại: Chơi nó luôn Thuấn ơi, nó còn có 3 máu kìa.
– Em: Ơ, chơi bẩn hả mày, ai cho nhìn lén màn hình thế?
Ngay sau đó là hai thằng BL của hai thằng nó lao lên khua dao liên tục và rồi.
– … hét sọt… ựa… game over – Thằng BL của thằng Thuấn bị em tương một phát vào đầu rồi nằm im luôn.
Thế là trận đấu kết thúc với tỉ số 15 – 15, bọn nó không ăn được em một mạng nào cả. Hai thằng nó mặt bí xị.
– Đại: Thấy chưa, tao kêu dùng chiến thuật từ đầu mà không chịu.
– Thuấn: Ai ngờ đâu, mà mày feed mạng nhiều hơn tao đấy.
– Em: Hòa rồi vậy của thằng nào thằng đấy tự xử nhá.
– Đại: Ế bậy nào, tiền giờ của thằng nào thì thằng đấy tự lo, còn tiền nước mày lo.
– Em: Rồi rồi, vậy đi. Mà giờ vào làm vài ván nữa rồi về chứ.
– Thuấn: Ừ, đi bắn zombie đi.
– Em: Cũng được đấy.
Thế là ba thằng lại ngồi bắn zombie mà hét um sùm cả lên. Thằng Thuấn đã nhát lại còn cứ khoái vác súng đi săn zoom, mỗi lần nghe tiếng zombie gầm gừ là nó lại hét toáng lên rồi xả đạn tứ lung tung. Bọn em ngồi bắn mà chết cười với thằng này mất.
Bắn đến 4h chiều thì ba thằng em giải tán đường ai nấy đi, nhà ai nấy về.
Em về nhà tắm rửa rồi nấu cơm nấu nước đợi ba mẹ về. Tối hôm đó ăn cơm xong xuôi là em hí hửng hối mẹ xuống nhà nhỏ đóng bịch luôn. Còn lý do vì sao chắc em khỏi nói thì các bác cũng biết chứ nhỉ?
Em với mẹ vừa xuống tới nơi thì đã thấy nhỏ ngồi đóng bịch ở cái chỗ em hay ngồi rồi. Em chạy đi lấy đồ nghề rồi chạy lại ngồi cạnh nhỏ.
– Nhỏ: Sao anh xuống muộn thế? Làm em ngồi đợi cả buổi. – Nhỏ nũng nịu.
– Em: Hì, anh còn bận trăm công nghìn việc nữa mà, anh thu xếp mãi mới xuống đây sớm được vầy đấy.
– Nhỏ: Bận việc gì vậy? – Nhỏ tròn mắt tò mò.
– Em: Thì bận đọc báo rồi đi đàm luận thơ văn với tào tháo ấy mà, hèhè.
– Nhỏ: Giỡn vô duyên. – Nhỏ chun mũi đánh vào vai em.
– Em: Em ngồi làm lâu chưa mà đóng được nhiều bịch thế? – Em chỉ vào đống bịch đang được xếp cao như núi.
– Nhỏ: Em cũng mới làm thôi, chắc khoảng một tiếng gì đó. – Nhỏ nhún vai.
– Em: Ăx, đùa hả trời, đống này anh mà đóng chắc phải mất 3 tiếng ấy.
– Nhỏ: Thật mà, tại anh đóng chậm á.
– Em: Ừ, chắc vậy. Mà em làm có mệt không? – Em lấy tay lau vụn cưa dính trên má nhỏ.
– Nhỏ: Hì, hồi nãy thì có mà vừa thấy anh thì hết mệt luôn rồi, hihi.
– Em: Ơ, vậy anh giống như thuốc tăng lực rồi.
– Nhỏ: Chắc vậy, hihi.
– Em: Vậy hay là anh ngồi cho em ngắm rồi em đóng bịch giùm anh nhỉ? Tiện cả đôi đường. – Em búng tay cái chóc.
– Nhỏ: Hứ, khôn. – Nhỏ véo vào hông em một cái đau điếng.
– Em: Ui da, anh đùa tí thôi mà. – Em xuýt xoa cái hông tội nghiệp của mình.
Em với nhỏ ngồi vừa đóng bịch vừa đùa giỡn vui vẻ một góc nhà. Ngồi được thêm một tiếng nữa thì cái lưng em bắt đầu giở chứng, vừa mỏi vừa đau.
– Nhỏ: Mình trốn ra ngoài đi dạo đi. – Nhỏ ghé sát vào tai em.
– Em: OK, đi đường nào giờ. – Em đồng ý lời đề nghị của nhỏ ngay.
Hai đứa em khom lưng lủi ra sau đống mùn rồi chuồn nhanh ra đường.
Trăng hôm nay khá tròn vì cũng gần đến trung thu rồi còn gì nữa. Trong khung cảnh trăng thanh gió mát, sao sáng lấp lánh trên bầu trời, ngoài đường thì vắng bóng người do đã về khuya.
Em đi cạnh bên nhỏ rồi rụt rè nắm bàn tay bé xíu của nhỏ.
Mèn đét chu choa ơi, cái cảm giác lần đầu em được nắm tay con gái nó cứ khoái khoái thế nào ấy, mà vừa khoái vừa run các bác ạ. Run vì sợ nhỏ không đồng ý rồi tặng cho một cái bạt tay xòe răng ra đường thì khốn.
Nhỏ không phản ứng gì nhưng quay mặt đi hướng khác. Em dám cá lúc này mặt nhỏ đang đỏ như trái cà chua cho coi.
Một không khí tĩnh lặng bao trùm lên hai đứa em, em không biết nên mở lời thế nào cho phù hợp với khung cảnh thế này.
– Nhỏ: A, cảnh chỗ này đẹp quá anh ha. – Nhỏ mở lời xé tan cái không khí yên lặng ấy.
– Em: Ừ, hay là mình ra tảng đá kia ngồi đi. Chứ không đi dép mà giẫm lên cát đau chân quá.
– Nhỏ: Cũng được, hìhì.
– Em: Em có biết kia là sao gì không? – Em chỉ tay lên trời.
– Nhỏ: Hứ, nhiều sao vậy thì em biết anh chỉ ngôi sao nào.
– Em: Em có thấy ngôi sao sáng lấp lánh kia không? Cái ngôi sáng nhất đó.
– Nhỏ: Đó là sao Bắc Đẩu hả?
– Em: Không phải.
– Nhỏ: Vậy là sao gì?
– Em: Anh cũng chả biết nữa, hìhì. – Em gãi đầu cười xoà.
Nhỏ đánh yêu em một cái vào vai em.
– Nhỏ: Vậy mà cũng đố em được, anh xấu lắm.
Hai đứa em cứ thế ngôi tâm tình ngắm sao. Nhỏ thì chỉ hết ngôi sao này đến ngôi sao kia như một đứa trẻ con. Ngồi ngắm một lúc thì em vòng tay ôm vòng qua vai nhỏ, nhỏ cũng dần dần ngả đầu vào vai em giống như mấy cái cảnh trong phim ấy các bác ạ, hạnh phúc vl ra (bác nào F. A thì đừng ném đá em nha).
– Nhỏ: Lúc trước anh đã từng thích ai chưa?
– Em: Ừm… hình như là có, nhiều là đằng khác ấy.
Ngay lập tức nhỏ ngồi thẳng dậy, mặt hình sự.
– Nhỏ: Cô nào? Khai mau.
– Em: Ơ… em muốn biết cô nào?
– Nhỏ: Cô nào mà anh thích nhiều nhất ấy.
– Em: À thì cô ấy bằng tuổi anh, anh cũng mới quen cô ấy thôi. Cô ấy lùn lùn khoảng ba mét mốt bẻ đôi gì đó, tính tình thì lúc dễ thương, lúc thì dữ dằn như thế này này, lúc thì như trẻ con ngây thơ chả biết gì. Tuy hơi hậu đậu một chút nhưng khá tốt bụng.
Mới nghe đến đó mà mặt nhỏ xị xuống kiểu như muốn mếu trông đến tội.
– Em: Èo, chưa gì đã làm mặt mếu rồi thế này. – Em đưa hai tay lên véo hai bên bầu má đang xụ xuống của nhỏ.
– Nhỏ: Hứ, chưa gì anh đã thích người khác rồi. – Nhỏ bắt đầu mếu.
– Em: Ơ, anh thích người khác hồi nào đâu?
– Nhỏ: Thì anh vừa nói đó.
– Em: Sao ngốc thế không biết, anh đang nói em chứ nói ai. – Em cốc nhẹ vô đầu của nhỏ.
Mặt nhỏ tươi hẳn ra.
– Nhỏ: Thật hả?
– Em: Ừ.
– Nhỏ: Dám nói em dữ dằn hả, này thì dữ luôn nhá. – Vừa nói nhỏ vừa véo vào hông em đau thấy tía má ra.
Công nhận con gái có chiêu véo hông này kinh thật. Không biết ai lại đi bày ra ba cái chiêu véo hông này làm gì không biết, báo hại em bây giờ phải lãnh đủ.
Đang giỡn bỗng dưng nhỏ ôm hai vai lại. Hình như là nhỏ thấy lạnh rồi thì phải. Cũng đúng, trời đã về khuya nên bắt đầu có sương xuống nên lạnh ấy mà, với lại nhỏ mặc mỗi cái áo thun trắng bó sát người thì lấy đâu ra chẳng lạnh.
– Em: Lạnh rồi hả? Thôi mình về đi, cũng muộn lắm rồi. – Em đề nghị về vì em cũng mặc có mỗi cái áo thun nên không thể lột ra khoác cho nhỏ như trong phim được.
Nhỏ khẽ gật đầu rồi đứng lên theo em. Em nhảy xuống tảng đá rồi đưa tay đỡ nhỏ xuống. Vừa đi được vài bước thì nhỏ lại đứng khựng lại.
– Em: Sao vậy?
– Nhỏ: Đau quá hà. – Nhỏ chỉ xuống chân.
Hồi nãy hai đứa trốn đi bằng đường sau nên quên mang dép theo, mà đường này toàn là cát không, đến em còn thấy đau nữa chứ huống hồ chi là nhỏ.
Mà nhìn khuôn mặt dễ thương kia đang xụ xuống vì đau mà em thấy thương gì đâu ấy.
Em quay lưng lại rồi ngồi xuống.
– Em: Leo lên anh cõng nào.
– Nhỏ: Được hông?
– Em: Được mà, cứ leo lên đi, không té đâu mà sợ. Nhỏ thoáng chần chừ một lát rồi cũng leo lên lưng em. Khiếp! Nhìn nhỏ thế thôi mà nặng kinh khủng, em mà cõng nhỏ kiểu này khoảng một tháng chắc là em còn khỏe hơn ông Lý Đức quá. Đi được một đoạn thì nhỏ đòi xuống.
– Nhỏ: Thôi, em đi bộ vẫn được mà, thả em xuống đi.
– Em: Ngồi yên nào, giãy nữa là té cả hai đấy.
– Nhỏ: Nhưng mà…
– Em: Hay là anh kể chuyện cho em nghe nha.
– Nhỏ: Chuyện gì?
– Em: Em thích nghe chuyện gì?
– Nhỏ: Ừm… anh biết chuyện cổ tích nào hay không?
– Em: Úi xời, tưởng gì chứ chuyện cổ tích thì anh có hẳn một bụng nhá. Em nghe chuyện hai anh em và ba con yêu tinh chưa?
– Nhỏ: Chưa, hìhì. Anh kể cho em nghe đi.
– Em: Ngày xửa ngày xưa ở trong một gia đình nọ có hai anh em… (bác nào muốn đọc cổ tích đó thì google search nha, em lười viết lại quá).
Em mới kể được một nửa thì nhỏ đã gục luôn trên vai em rồi, thật là bó tay với nhỏ luôn. Em lắc đầu cười trừ một cái rồi tiếp tục cõng cái của nợ về. Em nhớ lúc đi có một xíu mà sao lúc về lại lâu thế này không biết, đi mãi mà vẫn chưa về đến nhà nữa. Chật vật mãi em mới đưa nhỏ về được đến cổng nhà.
– Em: Dậy nào cô nương, đến nhà rồi nè, đi vào nhà rồi ngủ tiếp nè. – Em không dám cõng nhỏ như thế này vào vì sợ mẹ nhỏ hiểu lầm em đã làm gì nhỏ thì bỏ bu.
Nhỏ ngái ngủ dụi mắt.
– Nhỏ: Ơ, đến nhà rồi á? Sao nhanh với.
– Em: Hic, xuống đi nào, nhanh cái gì nữa, lưng anh muốn gãy ra rồi đây này.
Nhỏ leo xuống rồi hai đứa em lại lủi từ đằng sau vào nhà rồi nhỏ bỗng nhiên quay sang em.
– … CHỤT… – Nhỏ hun vào má em các bác ợ, một cái hun mà làm em đứng hình luôn.
Nhỏ đỏ mặt rồi chạy tọt vào nhà bỏ mặc em đang bay lên chín tầng mây. Mãi đến lúc về đến nhà mà em vẫn còn đang ngơ ngơ ngáo ngáo.
Đó kết thúc ngày đầu tiên có gấu của em đó, bác nào còn bảo em ế là em đâm đầu vào gối ngủ luôn.
Để lại một bình luận