Phần 22
– Cô: Tất cả trật tự nào. 4 tổ trưởng nộp danh sách các bạn vi phạm trong tuần qua để cô phân công trực nhật cho tuần sau nào.
Nghe xong câu đó mà mặt thằng nào cũng đuỗn ra. 4 Đứa tổ trưởng lần lượt đưa sổ lên nộp cho cô, cô lướt sơ qua rồi phân chia cho chúng nó trực phạt. Xong xuôi cô nói tiếp.
– Cô: Thứ năm tuần sau trường ta sẽ tổ chức lễ khai giảng và yêu cầu mỗi lớp phải tham gia ít nhất một tiết mục. Lớp ta chọn tiết mục gì được nhỉ?
– “Hềyzzz!!! Nền giáo dục hiện nay tranh thủ thời gian thật. Học sinh đi học cả tháng trời rồi mà giờ mới làm lễ khai giảng. Sao không để đến cuối năm làm chung với lễ tổng kết cho gọn nhỉ?” – Em nghĩ thầm trong bụng.
– Hay là hát đơn ca, song ca hay tốp ca gì đó đi cô? – Thằng Duy đưa ra ý kiến.
– B. Trân: Vậy ông lên hát nhá?
– Duy: Khụ khụ, bữa nay Duy đang đau họng, không hát được đâu. – Thằng Duy vờ khom lưng ho khù khụ.
– Cô: Hầu như lớp nào cũng đăng ký hát hết rồi. Mà nghe hoài cũng chán, hay là chọn tiết mục khác đi.
– Múa được không cô?
– Diễn kịch đi cô.
– Độc tấu piano nha cô!
… blabla… vô vàn ý kiến được đưa ra nhưng đều bị bác bỏ do bị đụng hàng với lớp khác.
Bỗng thằng Thuấn đứng dậy.
– Thuấn: Tất cả im lặng nào. – Ngay sau đó là 31 cặp mắt lăm le dòm nó. – Như cô và mọi người thấy đó điều chúng ta muốn ở đây là sự độc quyền. Vì sao? Vì lớp chúng ta là lớp chọn, mà lớp được tuyển chọn thì phải khác những lớp bình thường chứ.
– Boom: Nói đại ra xem nào, vòng vo hoài à.
– Thuấn: Từ từ hãng, chuyện gì cũng phải từ từ chứ.
– Cô: Em cứ từ từ nghe Thuấn nói hết xem nào.
– Thuấn: Và mọi người cũng thấy đó, lớp ta có 19 học sinh nữ trên tổng số 31. Mà bạn nào cũng xinh xắn, dễ thương hết sức. Vậy thì có lý do gì mà ta lại không dùng đến điều này nhỉ?
– Khoa: Chuẩn.
– Em: Một ý kiến hay đấy. Nhưng tận dụng vào tiết mục gì mới được đây?
– Thuấn: Biểu diễn thời trang. – Thằng Thuấn phán chắc nịch.
– Đại: Hu ra, tao kết vụ này à nha.
– Em: Tuyệt cú mèo, cho hết đám con gái lớp mình lên thì đảm bảo mấy thằng con trai lớp khác nhìn không rời mắt cho coi.
– Nguyên: Nước chảy thành dòng nữa mày.
– Em: Ừ, haha.
Lũ con trai tụi em thì hưởng ứng nhiệt tình, còn lũ con gái thì lắc đầu nguầy nguậy.
– Cô: Cô thấy ý kiến này hay đó. Lớp ta chọn tiết mục này nha.
– My: Thôi, đổi cái khác cô.
– Boom: Thôi cô, lên đó ngại lắm.
– Thanh An: Được đó cô, hihi. – Nhỏ này nghĩ đến cảnh sắp được mặc đồ đẹp đi biểu diễn nên hồ hởi lắm.
– Cô: Thôi, coi như vì lớp đi. Các em cố gắng tham gia nha.
– Thuấn: Hoan hô cô.
– N. Trân: Cho mấy bạn nam lớp mình lên biểu diễn cũng được mà cô, mấy bạn nam lớp mình đẹp trai mà cô.
– Điền: Này, đừng có mà khen đểu rồi kéo tụi tui chết chung nhá.
– Thăng: Vậy mà tui cứ nghe mấy bà than con trai lớp mình xấu hoài ta?
– My: Xí, mới khen có một câu mà xem cái mặt kìa.
– Cô: Được rồi, cô quyết định là cả lớp đều phải tham gia. Ai mà trốn là trực wc 1 tuần.
Nghe cô phán mà mặt đứa nào cũng chảy dài như trái dưa leo.
– Thanh: Biết vậy nãy đồng ý diễn cho rồi, nếu không bây giờ đâu phải diễn chung với đám con trai đâu. – Nhỏ Thanh lạu bạu.
– Boom: Ừ, Thanh nói đúng đấy.
– Điền: Mà mặc đồ gì để biểu diễn được đây cô?
– Cô: Ừ nhỉ, tí nữa thì quên.
– Thuấn: Hay là mặc đồ bơi đi cô. – Thằng Thuấn lại phát biểu được câu nữa.
– Em: Hôm nay vong nào nhập mày à Thuấn, chứ sao mà phát biểu hay vậy?
– Đại: Hêhê, tao khoái vụ này à nha. – Thằng Đại cười đểu.
– Điền: Nếu vậy thì kì này hơi bị nhiều thằng thiếu máu mà chết cho coi, haha.
– Châu Mỹ: Mấy ông điên à, nghĩ sao kêu bọn tui mặc đồ bơi hả? – Nhỏ này chống nạnh.
– Nhi: Nhi đố bạn Thuấn phát biểu thêm câu nữa đấy. – Nhỏ này đứng lên xách tai thằng Thuấn làm nó là oai oái.
– Cô: Vấn đề này khó nhỉ?
– Em: Hay là mình tự làm đồ đi cô.
– Hả… tự làm á… – cả lớp trố mắt nhìn em.
– Em: Ta có thể tự làm bằng bao, áo mưa, bạt, giấy… Đảm bảo sock. – Em tự tin.
– Điền: Mặc như kiểu cái bang ấy hả? – Thằng Điền ngây ngô hỏi em.
Và sau đó là cả lớp đều bật cười giòn giã.
– Cô: Cô thấy vậy được đó. Vậy chiều nay cả lớp lên nhà cô làm đồ nha, những vật liệu cần thiết cô sẽ lo. Mà nhà ai có thùng mì tôm, áo mưa cũ không dùng nữa, bạt cũ, bao thì mang đi nha.
– Dạ. – Cả lớp đồng thanh hét vang như pháo.
Trưa hôm đó về nhà em ăn đại vài tô cơm rồi lục lọi xem trong nhà còn thùng mì tôm hay áo mưa cũ gì không. Và kết quả sau cả tiếng đồng hồ tìm kiếm của em là 1 thùng mì tôm, 2 cái áo mưa cũ và 3 cái bao.
Em hí hửng chằng đồ lên yên sau rồi phi đến nhà thằng Thuấn vì ba thằng em đã hẹn nhau từ hồi trưa rồi. Đến trước cửa nhà thằng Thuấn thì em thấy cũng có 3 cái thùng mì tôm đang được chằng sẵn lên xe của thằng Đại, còn xe của thằng Thuấn là xe xgame nên không có chỗ để chằng.
Thế là ba thằng em cùng nhau xuất phát lên nhà cô. Bọn lớp em đúng là chúa lề mề, hẹn 1h30 tập trung tại nhà cô mà giờ đã 2h rồi vẫn chưa thấy mông à nhầm thấy mặt đứa nào. Mãi đến 2h30 bọn nó mới đến đông đủ cho.
Nhà cô Đạt cũng khá xa, bọn em đạp xe gần 1h đồng hồ mới tới nơi. Căn nhà của cô khá to, cái cổng cao cao màu xám. Ngôi nhà của cô màu xanh và được thiết kế theo kiểu gì thì em chẳng biết nhưng nói chung là đẹp và rất đẹp.
Cô dẫn tụi vào nhà uống nước nghỉ mệt một lát rồi kêu đám con trai khuôn đồ ra sau nhà vì ngoài đó rộng rãi thoáng mát hơn.
Thế là cả lũ bắt tay vào tự thiết kế cho mình một bộ đồ đặc biệt không đụng hàng.
– Ê, đưa tao mượn cái kéo.
– Ủa, con dao rọc giấy của tao đâu rồi?
– Thằng nào cầm lọ hồ rồi?
– Mày khâu nhanh nhanh đến lượt tao khâu nào.
– Ê, cái quần giấy của mày rách đít rồi kìa, haha.
– Ê, mấy người thấy áo màu hồng hay màu đỏ đẹp hơn?
… blabla… cứ thế cả lũ cứ la hét um sùm như cái chợ vỡ. Hì hục là đến 4h mà vẫn chưa ai làm xong nên cả lũ đành thu dọn đồ đạc lại để bữa sau làm tiếp vậy.
Lúc về, em ghé ngang qua chợ rồi đi lòng vòng mãi mới mua được ít cá cơm ưng ý và thêm bó rau mùng tơi (nhà nghèo nên ăn vậy thôi). Về đến nhà nấu nướng rồi ăn uống xong thì cũng đến 6h. Em dắt xe đi dạo buổi tối một lát để đến tối cho dễ ngủ, nếu không là em dễ bị gặp ác mộng lắm.
Không khí buổi tối khá mát, lâu lâu lấp ló được vài ánh đèn đường phát sáng, vài chú đom đóm thi nhau nhấp nháy bên những bụi cỏ, lâu lâu còn có cả tiếng dế kêu réc réc ở đâu đó.
Đi ngang qua đoạn đường X thì thấy một cô bé đang nhảy chân sáo tới. Bỗng cô bé đó dơ tay vẫy vẫy em:
– Em: Thôi rồi, có khi nào gặp phải gái đi đêm rồi không trời. – Em quay đầu xe đang tính chuồn thì từ đằng sau có tiếng gọi.
– Đức ơi, chờ Linh với. – Thì ra là nhỏ.
Nhỏ chạy tới chỗ em rồi đứng thở dốc.
– Nhỏ: Làm gì mà vừa thấy Linh đã tính chạy rồi thế? Bộ Linh đáng sợ lắm hả?
– Em: À, đâu có. Tại… tại Đức hơi lạnh nên đang tính về thôi. – Em chối bừa.
– Nhỏ: Vậy hả? Thế thì cho Linh đi ké với, xe Linh bị hư rồi.
– Em: Vậy Đức lại thành xe ôm free nữa hả?
– Nhỏ: Ừm, vinh dự lắm mới được đấy.
– Em: Xùy, tự tin thấy ớn. Leo lên đi.
– Nhỏ: Kệ Linh, hứ. – Nhỏ nguýt dài rồi leo lên xe. – Ủa sao không chạy?
– Em: Thì Đức là xe ôm mà, phải có người ôm mới chạy được chứ.
– Nhỏ: Hơ, khôn vậy. Tính lợi dụng cơ hội à? – Nhỏ đập vào lưng em một cái.
– Em: Không chịu thì đi bộ đi.
– Nhỏ: Ôm thì ôm, coi như Linh chịu thiệt bữa nay vậy. – Nhỏ xụ mặt.
– Em: Được Đức chở mà còn nói là thiệt á? Hay là Linh chở đi, để Đức chịu thiệt ôm Linh cho.
– Nhỏ: Hứ, thôi chở lẹ đi. – Rồi nhỏ ôm hờ hai bên hông em.
Chu choa ba má ơi, từ bé tới giờ con mới biết cảm giác được con gái ôm (trừ cô, gì, chị, em, cháu, bác, mẹ, bác, bà ra nha). Cái cảm giác đó nó phê phê mà rợn người thế nào ấy. Xe bắt đầu lăn bánh tiến về nhà nhỏ.
Trên đường đi mà nhỏ cứ tíu ta tíu tít như mọi ngày, tính không cho ai ngủ chắc. Lâu lâu có vài con béc giê sủa inh ỏi rồi dí theo xe làm nhỏ cứ hét um sùm lên rồi ôm cứng lấy lưng em. Cứ mỗi lần như thế thì lưng em lại trở thành cái máy ép trái cây (trái gì thì các bác cũng biết đấy).
Đến nơi thì nhỏ tự nhiên thì thầm trong miệng cái gì giống kiểu Đường Tăng niệm chú ấy, rồi nhỏ bỗng đỏ mặt rồi chạy vào nhà. Lúc đó em đang mệt ù tai ra nên có nghe được cái vẹo gì đâu.
Về đến nhà thì em luyện vài đường quyền rồi lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau em phải dậy sớm để lại lôi đầu mấy đứa nhỏ dậy đi lễ rồi học giáo lý vì tuần này đã bắt đầu học giáo lý rồi.
Đến nhà thờ tham dự thánh lễ mà em cứ gật gà gật gù (có bác nào từng giống em không?). Hết lễ thì em với thằng Thăng, Hiếu, Tùng hí hửng đi nhận lớp để làm phụ tá (phụ dạy giáo lý ấy, ở độ tuổi tụi em thì chỉ có mấy thằng may mắn được chọn làm phụ tá thôi và em nằm trong số đó. Còn mấy đứa kia bằng tuổi em thì vẫn phải đi học bình thường, hehe.)
Thằng Thăng thì được phân vào lớp sơ cấp 2 cùng với thằng Hiếu. Còn em thì phụ ở lớp sơ cấp 1, còn thằng Tùng thì cũng vào sơ cấp 1 nhưng mà phụ ở lớp khác em.
Người dạy chính thức ở lớp sơ cấp 1 mà em phụ là anh Huy. Em bước vào lớp theo anh Huy mà lòng rộn ràng háo hức khỏi nói (lần đầu được đi dạy học mà, hehe).
Những tưởng bọn nhỏ này ngoan ngoãn nghe lời lắm chứ ai ngờ đâu bọn này phá như quỷ, nói được thằng này ngồi im thì lại mất thằng kia chạy đi nghịch. Thật là dễ điên tiết thật, không ngờ làm giáo lý viên lại mệt vậy. Biết thế lúc nãy nhường cho thằng Sang đi cho rồi.
Đến 9h thì dạy xong bài 1 cho lũ nhỏ nên anh Huy dẫn em với lũ nhỏ ra sân sinh hoạt một chút rồi về. Vừa nhắc đến hai chữ sinh hoạt là lũ nhỏ rộn như tết vậy, mặt đứa nào cũng hớn hở. Sau nửa tiếng chơi trò chơi thì cũng đến giờ thả cho lũ nhỏ về.
Về nhà thay đồ ra rồi em phi xe xuống nhà thằng Thông.
– Em: Vụ tao nhờ sao rồi mày?
– Thông: Cá cắn câu rồi, tao mới bán cho nó con Thánh Hổ thường bằng 3 mét (3 mét bằng 3 triệu tiền đồng trong game đó, bác nào chơi chắc biết nhỉ?) Thôi mà nó đã cười tít mắt lên rồi, chưa kể tao còn cho nó vào bang nữa. Tao nói tao cũng là dân BL nên nó hẹn bữa cafe làm quen luôn.
– Em: Ờ, mày ngon. Con thánh hổ mà mày bán có 3 mét thôi à, hôm bữa có thằng hỏi mua cả 15 mét mà tao không bán đấy quýt.
– Thông: Vì đại sự nên hy sinh chút đỉnh có sao đâu.
– Em: Mà nó hẹn khi nào gặp?
– Thông: Tao đang chuẩn bị đi nè.
– Em: Ừ, vậy đi mạnh giỏi, cố gắng giúp tao nhá.
– Thông: Rồi rồi, mày yên tâm ở nhà đợi tin tốt lành của tao đi.
Nói xong hai anh em nó đạp xe đi đến điểm hẹn, còn em thì về nhà đánh một giấc, có chuyện gì để chiều tính sau.
Em đang yên giấc nồng thì bỗng bị anh em thằng Thông lên phá đám. Em lồm cồm ngồi dậy, giọng ngái ngủ:
– Em: Lên gì sớm vậy mày?
– Thông: Sớm cái đầu mày, 3h chiều rồi đấy.
– Thọ: Sớm thì thôi, hai thằng mình về để nó ngủ tiếp đi hai.
Thằng Thọ vờ kéo thằng Thông về.
– Em: Ấy ấy, khoan đã nào, làm gì nóng thế?
– Thọ: Thôi, mày ngủ tiếp đi. Mất công lại bảo bọn tao phá đám.
– Em: Thì bọn mày phá xong rồi còn gì nữa.
– Thông: Thôi, ra rửa mặt đi rồi ra sau vườn. Bọn tao ra đấy trước.
Vậy là em ra rửa mặt rồi chạy luôn ra sau vườn để ngóng tình hình.
– Em: Thế nào rồi?
– Thọ: Thì tiếp cận sơ sơ thôi.
– Em: Sơ sơ là thế nào?
– Thông: Thì nói chung là mới hỏi thăm được tình hình của nó thôi.
– Thọ: Mà thằng này có vẻ máu chơi đấy, sẵn tiền phết. Vừa mới nói chuyện được mấy câu là nó đã mở miệng gạ mua ặc võ lâm của mày rồi.
– Em: Nó bảo mua bao nhiêu?
– Thông: 500k tiền luôn.
– Em: Đù, vậy mày bán luôn rồi à?
– Thông: Chưa, tao bảo là ặc này tao với thằng bạn chơi chung nên không bán được.
– Em: Tao tưởng mày bán luôn chứ.
– Thọ: Vậy nếu bán giá đấy được không mày?
– Em: Được cái con khỉ, nguyên con Viêm Báo Hiếm, bộ đồ tím 8x, bộ bí kíp, chủ bang cấp 3 thì mày nghĩ 500k là mắc hay rẻ?
– Thọ: Tao có chơi game này mấy đâu mà biết.
– Em: Vậy thì mày thử rao bán nick đó với giá 800k xem, đảm bảo chúng nó gửi tin nhắn mua ầm ầm cho coi.
Nghe em nói mà hai thằng nó há mồm ra luôn.
– Thông: Đắt vậy hả mày. Vậy mà tao cứ tưởng bán được 500k là ngon lắm rồi chứ.
– Em: Tưởng tưởng. Mà thôi bọn mày cứ cố gắng giúp tao. Còn bây giờ thì khởi động rồi làm vài chiêu nào.
– Thông: Ok chú.
Luyện tập đánh đấm đến chiều thì ba thằng cũng giải tán, em thì tắm rửa phát rồi lo chuyện cơm nước đợi ba mẹ về.
Mọi chuyện cứ vậy tiếp diễn cho đến ngày hôm đó, cái ngày cuối tháng mà nhỏ phải trả lời tên Toàn.
Sáng hôm đó em dậy từ sáng sớm, làm lẹ những thủ tục cần thiết rồi ôm cặp vọt lẹ trong ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ em.
Em phi xuống đầu ngõ thì thấy thằng Thông đang đứng chờ từ trước.
– Thông: Của mày này, nhớ giữ cẩn thận nha mày. Hư là tao bắt đền đấy.
Thằng Thông rút trong túi ra một cái điện thoại đưa cho em.
– Thông: Có hình với mấy tệp ghi âm mày cần đấy, tao lưu trong mục “Thông đẹp trai” ấy.
– Em: Rồi, đến trưa về anh trả cho. Thôi tao đi nha.
– Thông: Rồi, lượn đại đi mày.
Em ung dung đạp xe đến đầu đường X để đón nhỏ (vì hôm qua nhỏ nhờ em làm xe ôm free tại xe nhỏ bị hư rồi).
Khi em đến vẫn chưa thấy nhỏ ra (chắc tại em đi sớm quá). Em dựng chân chống xe xuống rồi đi qua đường mua 1 hộp xôi với 1 hộp sữa vinamilk rồi cất vào trong cặp.
Em đợi khoảng 5 phút sau thì bóng dáng một cô bé có mái tóc đuôi gà, ôm cặp lững thững chạy ra.
– Nhỏ: Hì, Đức đợi Linh lâu chưa? – Nhỏ nở nụ cười tươi rói.
– Em: Mới đợi được khoảng một tiếng thôi.
– Nhỏ: Hả? Làm gì mà đi sớm thế? Háo hức muốn chở Linh hả? – Nhỏ hấp háy mắt.
– Em: Ờ, chắc vậy. Hì.
– Nhỏ: Thật hông đó? Sao mà nhìn cái mặt gian thế? – Nhỏ nheo mắt nhìn.
– Em: À… ừm… có gì đâu… à mà cũng có chút chuyện. – Em ấp úng.
– Nhỏ: Chuyện gì thế?
– Em: À… ừm… Linh có nhớ hôm bữa Đức có bảo là sẽ cho Linh thấy bộ mặt thật của thằng Toàn không?
– Nhỏ: Ừm, nhớ chứ.
– Em: Giờ Đức sẽ cho Linh thấy.
Em nói rồi móc cái điện thoại của thằng Thông ra.
– Em: Linh xem nè. Đây là thằng Toàn nè, còn tấm này, tấm này nữa nè. – Em mở từng tấm hình thằng Thông chụp được ra cho nhỏ xem. Tấm nào cũng có mặt thằng Toàn đang ôm một con mén nào đấy, lại còn tạo dáng nữa chứ.
– Nhỏ: Sao Đức có mấy hình này?
– Em: Tại Đức quen mấy đứa bạn của thằng Toàn nên nhờ nó chụp giùm. Còn cái này nữa này.
Em mở luôn mấy đoạn ghi âm ra cho nhỏ nghe (nội dung đoạn ghi âm em quên mất rồi, tại trong nhật ký không có ghi lại). Nghe xong nhỏ không khỏi ngỡ ngàng.
– Nhỏ: Không ngờ Toàn lại là người như thế. Mà Đức làm mấy cái này vì Linh hả? – Nhỏ đột nhiên chuyển hướng làm em hơi lúng túng.
– Em: À… Ờ… tại Đức không muốn thấy Linh bị nó lừa gạt nên…
– Nhỏ: Chỉ vậy thôi hả?
– Em: Không, còn vì…
– Nhỏ: Vì sao nữa?
– Em: Vì… Đức thích Linh. – Nói ra ba chữ đó mà mặt em đỏ như quả cà chua, mặt nhỏ cũng đỏ không kém.
– Em: Linh… Linh làm bạn gái Đức nha. – Em đánh liều.
Mặt nhỏ đã đỏ lại càng thêm đỏ, nhỏ cúi gằm mặt xuống đếm ngón chân.
Thấy mãi mà nhỏ vẫn không trả lời nên em sốt ruột nhưng không đủ dũng khí để hỏi lại lần nữa.
Mãi một lúc sau thì nhỏ hơi gật gật đầu. Các bác không biết mặt em lúc đó phởn thế nào đâu.
– Em: V… vậy là Linh đồng… đồng ý rồi hả? – Em hỏi lại cho chắc ăn.
Nhỏ khẽ gật đầu lại một lần nữa. Em mừng quá nhảy tưng tưng lên như thằng trốn viện làm người đi đường ai cũng nhìn. Cũng may là sáng sớm nên có ít người thấy nên đỡ ngại.
Nhỏ đánh vào vai em một cái.
– Nhỏ: Người ta nhìn kìa. – Mặt nhỏ đỏ chót nhìn dễ thương thôi rồi.
Thế là em leo lên xe đèo nhỏ đến trường. Mặt em thì phởn nhất cái quốc lộ 20 lúc ấy rồi.
Để lại một bình luận