Phần 26
Từng đòn của nó khá mạnh và rất nhanh, rồi cái gì đến cũng đến. Em lãnh nguyên một quyền vào bụng, phải nói là đau thấy tía má luôn. Em ôm bụng lùi ra sau vài bước giữ khoảng cách.
– Toàn: Sao thế, nghe nói mày giỏi lắm mà, chỉ có thế thôi hay sao? Nào đến đánh tao đi. – Thằng Toàn cười khinh khỉnh.
Thằng này dễ làm người ta điên tiết thật. Em lao đến vung tay đấm thẳng mặt nó, dự là sẽ đau lắm đây nhưng ngờ đâu, nó tóm lấy cú đấm mạnh mẽ như con nghé húc của em rồi nó xoay lưng lại vật em xuống theo kiểu yudo. Lúc đó em có cảm giác như đang bay và rồi:
– UỴCH!!! – Tiếng lưng em đập vào nền đất phát ra nghe thảm thương.
Nó không có dấu hiệu muốn ngừng tay, nó tiếp tục vung đấm thẳng vào mặt em. Không biết lúc đó Dương Quá nhập em hay sao mà em dùng tay chiêu (tay trái ấy) đỡ đòn của nó khi nắm đấm của nó chỉ còn cách mặt em chưa đến 5 cm. Hú hồn. Ngay lập tức em đá một phát vào đầu nó làm nó choáng váng phải lùi về. Nó lắc đầu mấy cái cho đỡ choáng rồi tiếp tục lao lên, em đá nó bằng một cú đá tạt làm nó mất đà lùi về. Thấy dùng cước có vẻ hiệu quả hơn nên em liên tục đá tạt, đá xoáy, đá móc, đá chẻ… còn mỗi đá đểu là em không dùng thôi. Nó đỡ được mấy đá của em thì bắt đầu dè chừng hơn, có lẽ là tay nó bắt đầu đau rồi. Tận dụng cơ hội em lướt nhanh đến kết thúc nó bằng một quyền cực mạnh vào thẳng ngực. Nó ăn trọn cú đấm của em rồi té lăn lóc ra đất. Em theo thế tiếp tục lao theo nhưng.
– UỴCH!!! – Em tiếp đất tập hai nhưng lần này là mặt tiếp đất do lãnh một cú đạp lén từ đằng sau.
– Em: Như vầy là ý gì đây? – Em lồm cồm đứng dậy.
– Toàn: Tao đổi ý rồi, nếu mày hạ được hết đám bạn tao thì tao chấp nhận thua. – Thằng Toàn giở giọng đểu.
– Em: Mày giỡn chơi à.
– Toàn: Mày không đánh thì có thể ôm mặt chịu đòn mà, haha. – Nó cười lớn và kéo theo giọng cười khả ố của bọn kia.
– Em: Tao có thể gọi thêm bạn không?
– Toàn: Muốn gọi bao nhiêu thằng cũng được. Mày có một phút gọi bạn nói lời cuối cùng đấy, haha. Dù sao tao chỉ cần hai thằng này cũng đủ hạ đẹp mày trong vòng một phút rồi, haha. – Nó khoác vai anh em thằng Thông.
– Tư: Hai thằng này chẳng phải… – Dường như thằng Tư nhận ra anh em thằng Thông.
Em quay lại nháy xi nhan với thằng Tư. Như hiểu được ý em, thằng Tư không nói gì nữa rồi đứng khoanh tay xem kịch.
– Em: Rồi, bạn tao đến đủ rồi.
– Toàn: Chỉ với hai thằng mày thôi mà đòi hạ bọn tao á, haha. Nực cười thật… hự…
– Thông: Ai nói là chỉ có hai thằng. – Anh em thằng Thông tọng vào bụng thằng Toàn một đấm làm nó trợn tròng lên.
– Toàn: Hai thằng mày…
– Thọ: Mày không biết thằng này là anh em tốt của bọn tao à.
– Em: Giờ là bốn chọi 15, nhớ giữ lời hứa đấy.
– Toàn: Mẹ kiếp, hai thằng chó. Xử đẹp bọn nó cho tao, đánh tẹt ga đi. Có gì tao chịu hết. – Thằng này có vẻ điên lắm rồi.
Ngay lập tức 15 thằng đó lao lên như vũ bão. Thằng Tư xoay người đá một phát nốc ao luôn một thằng (tại tướng thằng Tư còn đô gần gấp đôi bọn em mà, với lại thằng này cũng đi đánh nhau suốt nên nó đánh thấm phải biết). Rồi thằng Tư lại nhanh chóng nắm đầu một thằng khác đấm túi bụi. Còn bên anh em thằng Thông thì hạ gục hết đám đó nhanh chóng. Phải công nhận lũ đàn em của thằng Toàn chỉ được cái mã chứ chả được cái tích sự gì cả, mới đấm có hai cái mà đã nằm ôm mặt ăn vạ. Còn mấy thằng nhỏ con kia thì khiếp xanh mặt chạy mất dép.
– Em: Nhớ giữ lời đấy, đường đường là một lớp trưởng lớp chọn đẹp trai thế kia mà nói không giữ lời thì nhục mặt cỡ nào nhỉ? – Em nói xong rồi quay mặt đi về.
Thằng Toàn thì tức tối đấm xuống đất thùm thụp. Em dẫn ba thằng bạn đi uống nước mía ăn mừng rồi về nhà lo việc nhà.
Em vừa về đến nhà thì đã thấy lũ nhỏ đang nhí nhố um sùm ngoài sân, trong đó có bé Nhi.
– Em: Sao mấy đứa không vào nhà mà chơi, ngoài này nắng ốm chết.
– Nhi: Sao anh nói y chang chị hai em vậy. Bọn em đội mũ rồi mà.
– Út: Trời mát vầy mà hai kêu nắng à.
Em chẳng biết nói sao với lũ nhỏ này nên thôi kệ, chẳng thèm nói nữa. Em dắt xe vào nhà sau cất rồi đi rửa tay rửa mặt phát. Đang tính vào bếp nấu cơm thì em nghe tiếng lục cục dưới bếp, bọn nhỏ thì đang ngồi ngoài sân chơi hết rồi mà. Không lẽ nhà có trộm?
Em rón rén rình xem thì thấy một người con gái đang lúi húi nấu nướng, lâu lâu lại đưa tay quệt mồ hôi trên trán. Người đó không ai khác ngoài nhỏ, trông nhỏ như vậy không khác gì người vợ đảm đang mà em hằng mong ước, hehe. Bỗng nhiên nhỏ cất tiếng:
– Nhỏ: Tính đứng nhìn em đến bao giờ nữa, còn không biết vô phụ em. – Nhỏ nói mà không quay mặt lại. Không lẽ nhỏ có mắt ở đằng sau à ta?
– Em: Hèhè, anh vô liền.
Em xắn tay áo vô làm công việc vô cùng quan trọng, vô cùng khó khăn mà không phải ai cũng làm được đó chính là nhặt rau muống.
– Nhỏ: Anh đi đâu cả buổi chiều vậy, làm em đợi dài cả cổ ra. – Nhỏ ngồi xuống nhặt rau cùng em mà mặt phụng phịu.
– Em: Anh đi làm chút chuyện ấy mà, để vợ anh phải đợi rồi.
– Nhỏ: Xí, ai nói là lấy anh mà đòi, hứ.
– Em: Em nhớ đó nha, mai mốt anh lấy cô khác thì đừng có mà ngồi khóc nhè nhá. – Em búng trán nhỏ. Mặt nhỏ lúc đó nhắm tịt mắt lại trông ngộ lắm các bác ạ.
– Nhỏ: Ui da, để xem anh có dám lấy cô nào khác không? – Nhỏ làm mặt dữ.
– Em: Thì em không chịu lấy anh nên anh phải lấy cô khác chứ.
– Nhỏ: Xí, như anh có ma mới thèm lấy. – Nhỏ bĩu môi.
– Em: Em sai lầm to rồi đấy nhá, trông anh vầy thôi nhưng mà hơi bị nhiều người thích đấy nhá, người ta đang xếp hàng đợi kia kìa.
– Nhỏ: Vậy anh ra đó chọn đại vài cô để mai mốt làm vợ anh đi, em về đây. – Nhỏ dỗi ném cây rau muống vào người em rồi đứng dậy đi về.
Em nhanh tay nắm tay nhỏ lại rồi ôm sau lưng nhỏ.
– Em: Nhưng anh chỉ yêu mỗi mình em thôi, ngốc ạ.
– Nhỏ: Hứ, chả tin.
– Em: Thế anh phải làm gì em mới tin?
– Nhỏ: Không cần làm gì, em cũng chẳng cần tin làm gì… ưm… – Nhỏ đang nói bỗng nhiên bị em dùng môi chặn lại (hôn đó mấy bác).
Nhỏ mở to mắt đứng hình nhìn em, em thấy thường thường mấy cái cảnh này ở trong phim thì người ta hay nhắm tịt mắt lại, đằng này nhỏ lại mở mắt to thế này. Mà công nhận cảm giác hôn nhỏ nó cứ sao sao ấy, tim em thì đập loạn xì ngầu như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy. Bỗng nhỏ đẩy em ra, mặt đỏ chót lên vì ngại.
– Nhỏ: Lỡ mấy đứa nhỏ thấy thì sao, anh này kỳ thật.
– Em: Hìhì, em tin anh chưa?
– Nhỏ: Hứ, mà anh chưa tắm phải hông? Người hôi rình à.
– Em: Ừ, trăm năm nước chảy đá mòn, ngày nào cũng tắm thì còn gì thịt da.
– Nhỏ: Khiếp, đi tắm mau đi, còn bày đặt thơ với cả văn nữa. – Nhỏ đẩy lưng em.
– Em: Anh tắm là em không được rình trộm đâu đó.
– Nhỏ: Hứ, đi tắm… MAU!!! – Nhỏ véo hông em.
Em ra tắm rửa phát rồi vào bếp xem nhỏ làm ăn thế nào rồi. Hic, nhỏ về mất tiêu rồi. Em chán nản lôi sách vở ra giải quyết đống bài tập đợi ba mẹ về. Mấy môn toán lý hoá văn thì dễ như ăn ớt, em làm vèo cái là xong. Còn môn đau răng nhất là môn anh, cái môn mà em ngu bẩm sinh (có bác nào giống em không, giơ tay phát xem nào).
Ăn cơm ăn nước xong thì em đạp xe đi dạo một lát cho tiêu cơm rồi về lăn ra ngủ. Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, toàn là bị đánh ghen không. Hy vọng là thằng Toàn giữ lời hứa, không léng phéng đến gần nhỏ nữa, còn bên thằng Nhật thì không còn động tĩnh gì nữa, lâu lâu thì nó vẫn lườm em khi nhỏ Tuyền không biết cố tình hay cố ý ép trái cây lên lưng em.
Sáng hôm sau em lại thức dậy nhờ tuyệt chiêu sư tử hống của mẹ. Em đi ra giếng vệ sinh cá nhân phát rồi ăn đỡ vài bát cơm lót dạ rồi đi học. Em đèo nhỏ vi vu đến trường, nhỏ thì ngồi đằng sau ôm hông, dựa đầu vào lưng em rồi hát vu vơ (vì buổi sáng sớm ít người qua lại nên nhỏ không ngượng).
– Nhỏ: Ước gì thời gian cứ mãi như vầy anh nhỉ?
– Em: Ừ.
– Nhỏ: Anh nè, lỡ có một ngày em phải đi xa không quay về nữa thì sao?
– Em: Đừng nói là em đi không về, dù em chỉ đi một ngày thôi thì anh kiếm ngay bạn gái khác cho coi.
– Nhỏ: Hứ, anh dám. – Nhỏ lại véo hông em.
– Em: Ui da, anh giỡn xíu thôi mà, hèhè.
Hai đứa em cứ thế vui vẻ nô đùa trên đường.
Em vừa vô tới lớp thì thằng Thuấn sà vào bá vai bá cổ em rủ em với thằng Đại đi tiêu tiền giúp nó à nhầm đi ăn sáng với nó.
Hai thằng nó thì quất mỗi thằng một tô bún to, còn em đã ăn sáng ở nhà rồi nên em kêu đỡ chai c2 ngồi uống chơi.
– Đại: Ê, tối ngày mốt tổ chức đi chơi trung thu đi.
– Thuấn: Ủa, ngày mốt là trung thu á, sao nhanh vậy ta.
– Em: Ừ, cũng được đấy. Mà đi chơi ở đâu?
– Thuấn: Mày đừng nói lại là ở căn cứ nữa nha.
– Đại: Ừ, tao đang tính thế, hehe.
– Em: Thôi, năm nào cũng đi net chán lắm, năm nay đi chơi cái khác đi.
Cả ba thằng ngồi vò đầu bứt tai suy nghĩ. Đột nhiên thằng Thuấn vỗ đùi cái đét.
– Thuấn: Tao nghĩ ra rồi, đi chỗ này vừa được chơi vừa có tiền.
– Em: Đi đâu vậy mày?
– Thuấn: Đi múa lân.
– Đại: Cái này được à nha.
– Em: Nhưng mà lấy đồ múa lân ở đâu ra? Với lại có thằng nào biết múa đâu.
– Thuấn: Không biết thì học, còn đồ thì tao mượn bác tao cho.
– Đại: Quyết định vậy đi.
– YEAHH!!! – Cả ba thằng đồng thanh làm cho cả căn tin ai cũng dòm.
Ba thằng em mặt hí hửng vào lớp. Tiết đầu là tiết văn của bà cô lùn tịt, tròn như hột mít. Hôm đó cô phân tích cái câu:
– Thuyền đi có nhớ bến chăng.
– Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền.
– Cô: Hình ảnh người phụ nữ được ví như cái bến luôn ngày tháng đứng đợi chờ thuyền, còn hình ảnh người con trai được ví là chiếc thuyền vì người con trai luôn đi đó đây, cập hết vào bến này đến bến khác. Câu thơ trên nói về sự chung thủy sắt son của người phụ nữ. Có ai có suy nghĩ khác về câu thơ này không? – Nghe cô nói đến đó thì lòng em cảm thấy thật là bất công cho đấng nam nhi.
– Em: Thưa cô em có ý kiến.
– Cô: Mời em.
– Em: Thưa cô, như cô đã nói, chiếc thuyền tượng trưng cho người con trai, còn hình ảnh cái bến là người phụ nữ.
– Cô: Đúng.
– Em: Theo em, như cô nói hình ảnh chiếc thuyền thích đi ngao du đó đây cập hết bến này đến bến khác em không phủ nhận.
– Nguyên: Ơ thằng này phản quốc à?
– Thái: Mày thử kiểm tra xem thằng này còn giống không vậy Điền?
Thằng Điền chồm lên ngó ngó.
– Điền: Thôi xong, nó tự cung rồi.
– Em: Cung cái đầu bọn mày, chúng mày có để yên cho tao nói hết đã không.
– Cô: Lớp mất trật tự, trừ 1 điểm. Rồi em nói tiếp đi.
– Em: Nhưng cô thử đặt mình là người lái thuyền đang lênh đênh trên mặt nước vào một buổi chiều bụng đói meo mà trên thuyền thì hết sạch thức ăn. Tình cờ cô bắt gặp một cái bến, cô sẽ làm gì?
– Cô: Thì đương nhiên là lái thuyền vào bến rồi đi mua đồ ăn.
– Em: Đó, hình ảnh chiếc thuyền cập hết bến này đến bến khác cũng chỉ là bất đắc dĩ, không thể gắn tội danh lăng nhăng vào đó được.
– Điền: Ôi, chí lý, câu phát biểu hay nhất trong ngày. – Thằng Điền gật gù.
– Em: Chưa hết, mỗi lần chiếc thuyền chỉ cập được vào một bến, thế nhưng một cái bến có thể chứa một lúc nhiều chiếc thuyền khác nhau. Vì thế không thể dùng câu thơ này mà khẳng định lòng chung thủy của người phụ nữ.
– Bốp… bốp… bốp. – Em vừa phát biểu xong là 100% con trai trong lớp vỗ tay rôm rốp.
– Nguyên: Thánh mày à Đức?
– Điền: Quá hay, quá chuẩn.
– Đại: Mày quá tuyệt vời Đức ơi.
– Boom: Vậy ý ông là gì đây hả?
– B. Trân: Tí chặn thằng Đức lại xử nha chị em.
… bla… bla… bọn trong lớp em thì xầm xì, còn cô thì cứng họng không giải thích được gì thêm. Công nhận lúc đó không biết ông bình luận thơ văn nào nhập em mà em phán như thánh vậy, hehe.
Tiếng trống kết thúc tiết học vừa vang lên là cả đám con gái bu lại chỗ em như kiểu gặp được thần tượng của tụi nó ấy. Chúng nó cứ dần ép sát người em, đến nỗi em chỉ cần quay đầu nhẹ một cái là đụng ngay cặp hỏa diệm sơn, các bác tự tưởng tượng ra được cảnh đó chứ nhỉ?
– D. My: Tội này phải xử thế nào đây nhỉ?
– Dương: Lột quần treo lên cây đi.
– Boom: Được đấy, hành động nào.
Nhìn mặt bọn này “DAM DANG” khỏi nói đi, chắc bọn nó dám làm mất thôi. Ngay lập tức cả đám thò tay vào lột em ra, cũng may là em bảo vệ tốt nên bọn nó tiệt nhiên không đụng được đến cái quần em nhưng hai lớp áo của em bị lột sạch. Mấy thằng ôn kia đã không cứu em thì thôi đi, đã thế bọn nó còn bò lăn bò càng ra cười. Cmn phải nói lúc đó em quê đến cỡ nào, ước gì có cái lỗ nào để em nhảy xuống luôn cho đỡ nhục. Bọn con gái ôm áo của em chạy đi giấu ở đâu không biết nữa, em phải nói gãy lưỡi mới mượn được cái áo khoác của thằng Thuấn.
Ngồi trong lớp mà bọn nó cứ nhìn em rồi ôm bụng cười, giáo viên nhắc mấy lần mà vẫn đâu vào đấy. Đến hết tiết 5:
– Em: Trả áo cho Đức về coi.
– Boom: Ơ, Tuyền có cầm đâu. – Nhỏ này giả nai.
– Em: Thôi, không giỡn nữa, trả cho Đức về nào.
– Boom: Ở trong Washington City nữ ấy, vô mà tìm, hehe. Tuyền về đây.
– Em: WTF? Nhà vs nữ á trời? Giỡn à. – Em há hốc mồm.
– Boom: Ừ, thôi bye, Tuyền về trước đây nhaaaa. – Nhỏ nháy mắt cười gian vô đối.
Hai thằng ôn thần thì vỗ vai em lắc đầu ngán ngẩm.
– Thuấn: Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng ở trong đó có cho thêm tiền đến bố tao cũng chẳng dám vào.
Em thở dài thườn thượt. Đúng lúc đó nhỏ từ ngoài cửa chạy vào.
– Nhỏ: Áo của ai mà vắt ngoài cửa vầy nè?
Mắt em sáng rỡ lên, chạy vội ra cửa. Đập vào mắt em là hai cái áo thân thương (1 áo trắng, 1 áo khoác) đang treo lơ lửng trên cánh cửa.
Em lấy bộ đồ xuống rồi đem vào lớp mặc vào. Nhưng vừa đem hai cái áo xuống thì từ trong áo em rớt ra một mảnh giấy đôi được xé thành hình cái mắt kính chụp trái cây. Khỏi phải nói, lúc đó nhỏ tròn mắt nhìn em, em thì quê toàn tập.
– Em: Săx, không như Linh nghĩ đâu. Chuyện này chỉ là trò đùa giỡn của mấy đứa bạn anh thôi.
Nhỏ bụm miệng cười rồi cười lớn. Hai thằng ôn thần kia cũng ôm bụng cười.
– Đại: Mày mặc cả cái đó hả Đức, haha.
– Thuấn: Giờ tao mới biết đó, haha.
Em tức điên người nhảy vào cú đầu hai thằng nó. Hai thằng nó vừa cười xong mà giờ đã ôm đầu la oai oái.
Em đèo nhỏ về đến nhà mà nhỏ ngồi sau cứ cười sặc sụa không ngừng. Em thì quê đỏ mặt đạp xe một mạch về đến nhà rồi lăn ra ngủ cho đỡ tức.
Em đang ngủ ngon thì bị anh em thằng Thông dựng đầu em dậy.
– Em: Thánh họ bọn mày, ngủ cũng không yên nữa là sao hả? – Em lồm cồm dụi mắt ngồi dậy.
– Thông: Giờ này mà còn ngủ à, dậy đi mày.
– Em: Rồi rồi, dậy rồi này.
– Thọ: Tao nghe nói ở gần chợ có võ quán mới mở, đi học không mày?
– Em: Thôi, tao có tiền méo tiền đâu mà học.
– Thọ: Thì xin ba mẹ mày đi.
– Em: Thôi mày, lớn chừng này tuổi đầu rồi không kiếm tiền phụ giúp ba mẹ thì thôi chứ xin xỏ gì nữa.
– Thông: Xì, tùy mày đi. Mai mốt bọn tao bóp mày như ngóe cho coi.
– Em: Tao đợi ngày đấy đấy. À mà tụi mày có múa lân với tụi tao không?
– Thông: Múa ở đâu?
– Em: Ở nhà thờ rồi đi long nhong vô từng nhà, đi không?
– Thông: Được thế thì còn gì bằng, hehe.
– Em: Vậy thì về chuẩn bị đi, tối nay tao xuống gọi đi tập.
Thế là hai thằng nó về nhà, còn em thì chuẩn bị cơm nước. Em vừa cắm được nồi cơm thì nhỏ lon ton nhảy chân sáo vào nhà.
– Em: Vào nhà người ta mà không xin phép gì hết luôn. Tự nhiên quá ha.
– Nhỏ: Kệ em, xí.
– Em: Lên đây làm chi rứa?
– Nhỏ: Lên để xem con heo ngố của em đang làm gì thôi.
– Em: Ồ, nhà anh đâu có nuôi heo. Vậy là em vô nhầm nhà rồi.
– Nhỏ: Vậy thôi, em về đây. – Giọng nhỏ lại dỗi.
– Em: Uầy, anh giỡn chơi xíu thôi mà đã giận rồi à bé Tũn.
– Nhỏ: Ơ, ai cho anh gọi như vậy hả? Bé nhi nói phải hông? Em phải về xử con bé này một trận mới được.
– Em: Anh mà cần phải có người nói mới biết à, anh chỉ cần đếm ngón tay là biết hết nhá.
– Nhỏ: Thấy mà ghê, em mà nghe thêm có ai gọi em bằng cái tên này thì anh biết tay em. – Nhỏ dứ dứ nắm đấm.
– Em: Vậy là anh vẫn được gọi hả?
– Nhỏ: VÂNG, nhưng mà chỉ khi không có ai thôi.
– Em: Ơ, không có ai thì anh gọi ma à?
– Nhỏ: Thì chỉ được gọi khi mà chỉ có mỗi anh và em thôi. Được chưa ông tướng, có vậy mà cũng bắt bẻ. – Nhỏ xụ mặt phụng phịu.
Nhìn nhỏ lúc đó nhìn nhỏ dễ thương như này này.
Để lại một bình luận