Phần 47
Cùng lúc đó trước cửa vũ trường Hoàng Hậu.
Cũng xôn xao, nhộn nhịp không kém…
“Nhìn cũng không giống lắm… liệu đây có phải là hàng thật không” Cô tiếp viên xinh đẹp, cầm cái túi xách tỏ ra nghi ngờ.
“Chị gái! Chị không tin em thì nhìn những người xung quanh đi… nếu không thật thì họ có bu đông như vậy không”
Dục Uyển chỉ tay sang phía sau mình, cả một đám người đang giành giật những món hàng hiệu của cô, túi sách, giày dép, khăn choàng, tất tần tật…
“Cái khăn này là của tôi…”
“Cái túi xách này là tôi nhìn thấy trước…”
Tất cả đều là những món hàng chưa qua sử dụng, vẫn còn mới nguyên 100%, chưa tháo tem, chưa bốc mác. Cho nên có rất nhiều người giành mua, phần lớn họ đều là những tiếp viên trong vũ trường, yêu thích hàng hiệu.
Bọn họ nháo nhào cả lên, giành giật một hồi thì Dục Uyển đã bán đi gần hết, nhưng so với tiền viện phí của mẹ Dịch Nam vẫn còn cách xa. Lúc cô gom hết mọi thứ chuẩn bị đi về thì một chị gái xinh đẹp từ trong vũ trường Hoàng Hậu đi ra, Dục Uyển nhận ra, chị này vừa mua giúp cô 2 cái túi xách.
“Em gái! Mấy người bạn của chị rất thích túi xách của em… em có thể đem vào trong cho họ xem không…”
“Dạ! Được”
Dục Uyển hí hửng bê hai cái vali vào trong vũ trường Hoàng Hậu. Lúc đi ngang qua sân khấu, trong cái ánh sáng mờ ảo chóp nhoáng đó, cô đã vô tình nhìn thấy Hoắc Luật.
Hắn say đến đứng không vững, vừa kéo ghế ra đã ngã sập xuống bàn. Có lẽ hắn đã quá say, nên không thể nào đứng dậy nổi. Khoảng ba mươi giây sau đó, có một cô gái xinh đẹp đến dìu hắn đứng lên. Cô nhận ra, đó là đại thiên kiêm của Trình thị, người này rất thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo nên rất dễ dàng nhận ra.
“Em gái! Đi lối này…” Cô ta quay sang hối thúc Dục Uyển.
“Dạ!” Dục Uyển cuống cuồng đuổi theo sau.
Hoắc Luật có một thói quen “sạch sẽ” là không bao giờ đi với người lạ, đặc biệt là phụ nữ. Không phải dạng ăn tạp như Hoắc Phi, Hoắc Luật chỉ chung tình với mỗi một Hoắc Mạn Ni. Trong lòng hắn, ngoài chị ta ra thì không có bất kì người phụ nữ khác. Có lẽ vì hắn đã say đến không biết gì, nên mới dễ dàng đi theo người lạ.
Trình tiểu thư này cũng không phải dạng tiểu thư hiền lành nhu thuận gì cho mấy, chuyện tình cảm tay ba, tay tư của cô ta đã tiêu tốn không ít giấy mực của báo chí. Đêm nay, xem ra Hoắc Luật không thể thoát khỏi móng vuột của cô ta. Chỉ có thể cầu chúc cho hắn có một buổi tối vui vẻ.
Dục Uyển vừa xoay người lại thì…
“Rầm… m…”
Những ly rượu trên khay đều đổ xuống hết người cô vì chủ nhân trượt tay. Một mảng xanh đỏ đủ màu sắc trên nền sơ mi trắng, thấm ướt xuống ngực, có thể nhìn thấy cả những đường viền của áo lót bên trong.
“Xin lỗi… là tôi bất cẩn, cô có sao không” Tiếp viên nam cuống cuồng lên tiếng.
“Tôi không sao” Dục Uyển gượng cười nhìn cậu ta, có lẽ là nhân viên mới đây, tâm trạng lo lắng của cậu ta cô là người hiểu rất rõ, trước đây khi cô mới đến Đế Vương làm việc, cũng thường làm đổ rượu vào người của khách, nghe khách phàn nàn là sợ bị đuổi việc.
“Cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu” Dục Uyển lên tiếng.
“Tolet ở phía trước, để chị dẫn em đi…”
Dọc hành lang…
Chị gái xinh đẹp vừa đưa Dục Uyển tới tolet, thì nhận điện thoại nên đi ra ngoài nghe. Dục Uyển rửa sơ áo rồi hông khô xong, cũng không biết đường mà đi nên đứng trước cửa tolet chờ chị ta.
Bên cạnh là tolet nam.
Trái ngược với sự ồn ào sôi động ở bên trong, thì ngoài này lại rất là yên tĩnh, tới mức cô có thể nghe được cả cuộc nói chuyện điện thoại của người bên trong.
“Tôi đã hẹn được nam vương của Adam, cậu mau đến đi” Người bên kia đầu dây nói.
“Hôm khác đi… tối nay tôi bận rồi” Hắn vừa rửa tay, vừa chao chuốt mái tóc bồng bềnh của mình.
“Săn được con mồi mới sao… là ai vậy… còn tốt hơn cả nam vương của Adam” người bên kia hào hứng lên tiếng.
“Hoắc nhị thiếu của Hoắc thị… thế nào, có sánh bằng nam vương của Adam” Hắn lại hỏi ngược lại người kia.
“Hoắc Luật…” Bên kia đầu dây kinh ngạc, đến bật dậy, đẩy đầu cậu nhóc đang làm loạn trước ngực gã ra.
“Phải! Là hắn…”
“Thật sự là cực phẩm… mà Hoắc Luật không phải là trai thẳng sao, từ khi nào lại có hứng thú với đàn ông”
“Thẳng thì đã sao… không phải cậu cũng bị tôi bẻ cong đó thôi… ha… a…”
“Con bà nó… cậu đi chết đi” Người đầu dây bên kia tức giận ném điện thoại xuống đất.
Hắn huýt sáo, tâm trạng phấn khích bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cầm thẻ chìa khóa phòng trên tay, hắn cứ thải, cứ chụp, rồi rớt cái bụp xuống đất.
602 khách sạn KQ là thứ mà Dục Uyển nhìn thấy trên thẻ chìa khóa, khi cúi người xuống nhặt giúp hắn.
“Cảm ơn” Hắn mỉm cười nhìn cô rồi cầm chìa khóa đi tiếp.
Khi nhìn thấy Trình tiểu thư dẫn Hoắc Luật đi, Dục Uyển nghĩ cô ta muốn có cái gì đó đó với hắn, dù sao Hoắc Luật là đàn ông cũng không mất mát gì, cô cũng không muốn phá hư chuyện tốt của người ta.
Thật không ngờ, Trình tiểu thư không hề muốn cái gì đó đó với Hoắc Luật, mà là muốn chơi hắn.
“Em xong rồi sao… đi theo chị”
“Dạ”
Mặc kệ vậy, xem như đó là một trải nghiệm mới của Hoắc Luật, biết đâu sau đêm này hắn có thể quên đi Hoắc Mạn Ni, đó cũng là một điều tốt.
Dục Uyển ngoan ngoãn đi theo sau chị tiếp viên…
Khách san KQ – Phòng 602.
Trong căn phòng rộng lớn, sang trọng và đầy đủ tiện nghi cùng ánh sáng. Sắp sửa diễn ra một chuyện mang tầm lịch sử. Cũng bởi vì quá nhiều ánh sáng nên mọi thứ diễn ra đều rõ ràng như ban ngày, hình ảnh người ta quay được cũng rất chân thật và sắc nét.
Dưới sàn quần áo ném khắp nơi. Còn trên giường King size trắng tinh là hai thân thể trần trụi của hai gã đàn ông, đang quấn quýt lấy nhau, cá nước triền miên, môi lưỡi đưa đẩy.
“Quay cho thật tốt vào… nhất là vẽ mặt hạnh phúc của Hoắc nhị thiếu, phải quay cho thật đẹp”
“Dạ! Tiểu thư”
Trình Mỹ rất hài lòng với tác dụng của hai viên thuốc cô cho Hoắc Luật uống, cũng như biểu hiện lúc này của hắn, đã vượt ngoài sự mong đợi.
Nhìn Hoắc Luật đang nhiệt tình đáp trả ông anh họ của mình, Trình Mỹ không biết cô nên hiểu, là do công dụng của thuốc, hay là Hoắc Luật vốn có hứng thú với đàn ông.
Nhưng vấn đề này chỉ có người trên giường và người trong cuộc hiểu rõ.
“Mạn Ni… Mạn Ni…”
Đó là cái tên mà ông anh họ nghe được liên tục gần cả tiếng đồng hồ, từ miệng của Hoắc Luật.
Còn hình ảnh mà Hoắc Luật nhìn thấy và cảm nhận được, chắc chắn không phải một gã đàn ông to xác với thân thể thô ráp, mà là người trong mộng “Hoắc Mạn Ni” dịu dàng xinh đẹp.
Hoắc Luật muốn cho người trước mặt thấy, hắn không còn là một thằng con nít, mỗi lần khóc là cần chị ta dỗ, ăn cơm chờ chị ta đút, chảy nước mũi thì nhờ chị ta lau. Hoắc Luật hắn bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành.
Cho nên…
Mọi người đừng thắc mắc, tại sao lúc này hắn lại “nhiệt tình” đáp trả lại ông anh họ. Đó mới biết, công dụng của thuốc thật là đáng sợ.
“Mạn Ni… Mạn Ni…”
Quay gần cả tiếng đồng hồ, mà hai người đàn ông trên giường cứ mãi ở khúc dạo đầu. Cũng không có những hành động mang tính chất người lớn. Nữ đạo diễn của Trình gia đã không còn đủ kiên nhẫn.
“Anh họ! Khán giả sắp ngủ gục hết rồi… làm cái gì đó kích thích hơn được không” Trình Mỹ lên tiếng.
“Ok!”
Không cần Trình Mỹ lên tiếng, thì hắn đã nóng người với những màn dạo đầu. Hắn bắt đầu kéo khóa quần của Hoắc Luật xuống, dục vọng được hắn “o bế” nãy giờ đã sừng sững như núi cao. Nhìn của người rồi ngẫm lại của mình, hắn có chút chạnh lòng.
“Ping… poang…” Chuông cửa bất ngờ vang lên.
Tình cảnh của ông anh họ giống như cầu thủ được hưởng quả phạt đền lúc 89, bóng sắp chạm vào khung thành thì trọng tài bảo đã hết giờ.
“Ping… poang… ping… poang… Chuông cửa lại cứ kêu lên liên tục.
Vì không muốn làm gián đoạn cảnh quay, và tuột cảm xúc của hai diễn viên chính trên giường. Trình Mỹ đành phải đích thân ra mở cửa, vẽ mặt rất là khó chịu.
“Là ai…”
Cửa vừa mở ra thì Trình Mỹ đã bị thứ ánh sáng chói mắt từ máy chụp hình rọi thẳng vào mặt, cô theo phản xạ lập tức lấy tay che lại.
Người trên giường vội mặc quần áo vào, còn gã quay phim thì ngơ ngác không hiểu gì, chẳng lẽ thuê hắn quay phim chưa đủ, còn mời luôn cả phóng viên đến.
“Tách… tách… tách…”
Những bức ảnh liên tục từ nhiều gốc độ, từ toàn cảnh cho đến cận cảnh, khuôn mặt của Trình Mỹ, hình ảnh của gã quay phim và ông anh họ trên giường. Tất cả mọi thứ trong phòng đều được chụp lại.
“Cô đang làm cái trò gì trong phòng… cô là ai hả… sao lại tự tiện xông vào trong phòng người khác”
Trình Mỹ tức giận hét lên, rồi bước đến giật lấy máy ảnh từ tay của người ta. Nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Cô ta vừa giơ tay ra, đã bị người ta chụp lấy rồi đẩy ngã xuống đất.
“Tôi là em gái của Hoắc Luật, Hoắc Dục Uyển”
Dù đã nói sẽ mặc kệ. Nhưng cứ xem như là số Hoắc Luật rất may mắn nên gặp được một người thích lo chuyện bao đồng như cô. Nhưng cũng một phần là vì những bức ảnh này. Lần đầu tiên Hoắc Luật bị cưỡng gian còn là bị đàn ông phao, một chuyện mang tầm lịch sử như vậy làm sao cô có thể bỏ lỡ.
Dục Uyển cất máy chụp hình vào túi, rồi bước đến bên giường nhìn ông anh họ đang còn cưỡi trên người của Hoắc Luật, rồi nhìn sang Trình Mỹ và gã quay phim với vẽ mặt rất hồn nhiên.
“Không biết mọi người đang làm gì với anh trai của tôi…”
“Cô là Hoắc Dục Uyển” Trình Mỹ có hơi kinh ngạc.
Bọn họ cũng đã gặp nhau vài lần, nhưng Dục Uyển mà Trình Mỹ nhớ không phải có bộ dạng như lúc này, từ trên xuống dưới không có chỗ nào giống trong ký ức của cô, ngoại trừ cái bớt đỏ xấu xí trên mặt ra.
Sự hiện diện của Dục Uyển làm cho mọi người trong phòng không biết phải làm sao để thoát khoải cái rắc rối này. Ba mươi sáu kế thì cách tốt nhất là…
“Đúng rồi! Anh chợt nhớ… mình có cuộc hẹn với Tề thiếu, anh đi trước” Ông anh họ của Trình Mỹ là người nghĩ ra đầu tiên, sau khi mặc xong quần áo đã đánh bài “chuồn”
“Rầm… m…”
Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Trình Mỹ, Dục Uyển và gã quay phim…
“Trình Tiểu thư! Không biết cô muốn làm gì với anh trai của tôi”
“Tôi… tôi… àh…” Trình Mỹ ấp úng một lúc rồi mới nghĩ ra mình nên nói gì.
“Hoắc Luật uống say nên tôi đưa anh ấy đến đây, nếu cô đến rồi… thì giúp tôi đưa anh ấy về nhà, tôi còn chuyện phải đi trước”
Trình Mỹ cũng học theo ông anh họ “tẩu vi thượng sách”. Vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, gã quay phim cũng gấp rút gom đồ nghề, rồi chạy theo sau. Khi họ sắp ra tới cửa.
“Đứng lại đó”
Trình Mỹ ra khỏi cửa cũng phải dừng lại. Con nhỏ xấu xí này phá hư việc tốt của cô còn chưa đủ, còn muốn sao nữa. Nếu nó không xuất hiện, chắc chắn sẽ còn nhiều kịch tính hơn. Nhưng cũng may, những gì cô quay được nãy giờ cũng đủ khiến cho Hoắc Luật điêu đứng.
“Có chuyện gì…” Trình Mỹ lên tiếng.
Dục Uyển xoay người lại, mỉm cười nhìn cô ta.
“Bỏ cái máy quay phim lại”
“Trình tiểu thư…”
Tên quay phim do dự, hỏi ý kiến của Trình Mỹ trước.
“Bỏ xuống đi… hừ…” Trình Mỹ tức giận nhìn Dục Uyển, rồi bỏ đi một nước.
“Rầm… m…” Cánh của đóng sập lại, bản lề cũng muốn văng. Nhưng vì đây là khách sạn cao cấp, chắc chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhìn Hoắc Luật đang trần trụi trên giường, cô không biết làm sao xử lý hắn, mà bộ dáng hắn bây giờ cũng thật đẹp…
Hoắc Luật có một thân hình cao lớn của siêu mẫu. Vai rộng eo nhỏ, cơ bắp rắn chắc, cơ bụng sáu múi và cặp cơ chữ V quyến rũ đến mê người. Đặc biệt lúc này, trên cơ thể săn chắc màu đồng chạy dọc xuống dưới, là khóa quần đã bị mở, dục vọng ẩn dưới quần lót màu trắng cứ thích đập vào mặt người ta, cái kiểu nửa kín nửa hở làm cô muốn xịt máu mũi.
Thật là không thể nhịn được nữa…
“Tách… Tách… Tách…” Dục Uyển lập tức lấy máy ảnh ra.
Cảnh đẹp như vậy nếu không chụp, thật là lãng phí của trời. Nhưng biết đâu được, sau này có lúc cô lại dùng đến. Sau khi đã chụp thỏa thích, thì Dục Uyển mới nhấc điện thoại lên gọi cho một người.
“Alo…”
Để lại một bình luận