Phần 27
“Cốc!! Cốc…”
“Tiểu Uyển! Nếu con không muốn xuống lầu… mẹ để điểm tâm ở đây, khi nào con đói thì ra ăn” Tiêu Tường đặt khây điểm tâm xuống trước cửa, rồi xoay người đi.
Đã ba ngày từ khi Bạch gia đến Hoắc gia từ hôn, thì cánh cửa đó vẫn chưa từng được mở ra.
“Dục Uyển! Vẫn không ra khỏi phòng” Hoắc Nghị lên tiếng.
Từ lúc nhỏ tâm nguyện của Dục Uyển là được gả cho Bạch Ngạn Tổ, làm thiếu phu nhân của Bạch gia. Bạch gia từ hôn chính là một đả kích rất lớn với con bé, nhưng thà là nó làm ầm lên, đòi sống đòi chết như trước đây, sẽ không khiến cho bà lo lắng như bây giờ.
“Con bé cứ nhốt mình trong phòng, em sợ nó sẽ suy nghĩ dại dột mà làm chuyện bậy… nếu Dục Uyển nghĩ không thông mà tìm đến cái chết, thì em cũng không muốn sống nữa”
“Em suy nghĩ đi đâu vậy…” Hoắc Nghị kích động khi nghe Tiêu Tường nói chuyện gỡ, trong lòng bà, ông biết bản thân mãi chỉ là thứ hai.
“Con bé chỉ muốn yên tĩnh, em quên rồi sao… trong mấy ngày này nó không muốn mọi người đến làm phiền”
“Nhưng em vẫn cảm thấy không được yên tâm, trước đây con bé chưa bao giờ như vậy”
“Trước đây là vì nó chưa trưởng thành, em phải cảm thấy yên tâm hơn vì Dục Uyển ngày càng hiểu chuyện, không phải ngồi đó mà suy nghĩ lung tung”
“Anh nói đúng… có lẽ là em đã suy nghĩ quá nhiều”
Tiêu Tường được Hoắc Nghị dìu xuống lầu, hai người họ không hề hay biết, thật ra đằng sau cánh cửa đó là căn phòng trống rỗng. Dục Uyển đã biến mất cùng với tất cả nữ trang quý giá, chỉ để lại lá thư, với một dòng duy nhất.
“Tạm biệt”
Tập đoàn Hoắc thị.
Restroom.
“Tôi nghe nói tất cả các khoản đầu tư của các ông gần đây, đều không được thái tử gia thông qua, là thật sao” Cao luật sư, cố vấn luật sư cấp cao.
“Tên nhóc đó biết cái gì là quản lý tập đoàn, hắn chỉ giỏi ra vẽ ta đây… những dự án tôi đưa ra, có cái nào là không có lợi cho Hoắc thị, là hắn không biết cái gì là kinh doanh” Bành Tổng, giám đốc điều hành cấp cao.
“Dự án khu chung cư ở Hán Thăng có chỗ nào bất ổn, hắn lại không cho đầu tư… đúng là tiền để trước mặt cũng không biết lượm… chỉ có thằng ngu mới vậy” Ngô Tổng, giám đốc điều hành cấp cao, cũng đồng chung cảnh ngộ.
“Gian sơn này cũng không phải chỉ riêng họ Hoắc, nếu không có những lão già như chúng ta, Hoắc thị có được ngày này sao” Diêu Tổng, giám đốc điều hành cấp cao.
“Khu đất ở vịnh Thiên Sa là con gà đẻ trứng vàng, nếu thái tử gia lại bác bỏ như những dự án lần trước, Hoắc thị sẽ mất cơ hội kiếm tiền… các ông dự định thế nào” Cao luật sự lên tiếng, ông ta cũng là một trong những cổ đông của công ty, Hoắc thị không sinh lời thì ảnh hưởng trực tiếp đến ví tiền của ông ta, vì vấn đề này Cao luật sư rất là quan tâm.
“Tôi đã thương lượng với các cổ đông khác, bọn họ đều ủng hộ dự án ở Thiên Sa… một mình hắn không đồng ý thì sao chứ, Hoắc thị không phải của riêng Hoắc gia”
“Đúng vậy! Phải để cho thái tử gia đó hiểu rõ… những lão thần của chúng ta không phải là những con cọp rụng răng, dễ bắt nạt” Ngô Tổng, giám đốc điều hành cấp cao.
“Vậy các ông muốn tạo phản sao” Cao luật sư mỉm cười trong gương.
“Tạo phản… ông nói gì mà ghê vậy, thái tử mới đăng cơ chắc chắn rất muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt mấy lão già này… tôi chỉ muốn hạ chút nhuệ khí của hắn, tuổi trẻ lúc nào chẳng bồng bột, cho nên mới cần những lão già như chúng ta bên cạnh nhắc nhở” Bành tổng nhếch miệng cười, rồi lấy khăn giấy lau tay.
“Gian sảo nhất cũng chỉ có ông… ha… a…” Cao cố vấn lên tiếng.
“Còn ông hãy ngồi đó mà chờ xem kịch hay”
“Ha… a…”
Không khí trong phòng trở nên rất yên tĩnh sau khi bốn lão già rời khỏi, một sự lắng đọng…
“Két… t…”
Hoắc Khiêm từ sau cánh cửa đi ra, vẫn dáng vẽ ung dung điềm tĩnh như mọi ngày, hắn rữa tay rồi rời khỏi nhà vệ sinh.
“Kịch hay sao… tôi cũng muốn xem”
Phòng họp.
“20, 9 Tỷ…”
“Chúng tôi đã điều tra rất kỹ lưỡng, tài chính cũng như con số mà các công ty tham gia đấu thầu có thể đưa ra, con số này rất ổn” Diêu tổng lên tiếng.
“So với giá khởi điểm cao gấp bốn lần… các ông vẫn cho là ổn” Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn họ.
“Nếu tin tức chính phủ muốn xây khu nghỉ dưỡng cao cấp ở Hán Trì công bố ra ngoài, cậu sẽ thấy con số 20. 9 tỷ này chẳng là gì so với lợi nhuận mà vịnh Thiên Sa mang lại” Bành Tổng mỉm cười khinh thường, cho sự thiếu hiểu biết của Hoắc Khiêm.
“Hoắc thiếu gia! Bàn bạc nãy giờ cũng đủ rồi… cậu quyết định đi, có đồng ý dự án này hay không” Ngô tổng lên tiếng.
Nếu hôm nay hắn không đồng ý, có lẽ đã không nể mặt mấy lão già này, họ đã khổ công như vậy thì hắn cũng không nên làm họ thất vọng.
“Nếu ba vị tổng giám đốc đều cho rằng dự án ở vịnh Thiên Sa sẽ mang về lợi nhuận cho Hoắc thị, thì cứ tiến hành…”
“Vậy là cậu đã đồng ý dự án lần này” Bọn họ mừng rỡ nhìn hắn, nụ cười chưa giữ được lâu, đã bị một chữ “nhưng” của Hoắc Khiêm cướp mất.
“Nhưng con số 20, 9 tỷ vẫn chưa ổn”
“Hoắc thiếu gia! Vậy cậu muốn bao nhiêu… nếu thấp quá tôi sợ sẽ không đấu thầu được vịnh Thiên Sa”
Hoắc Khiêm mỉm cười nhìn các cổ đông trong công ty, chậm rãi đưa ra con số của hắn.
“40 Tỷ…”
“Cái gì… 40 tỷ sao”
Hoàn toàn nằm trong suy đoán của Hoắc Khiêm, tất cả mọi người đều nháo nhào lên. Trước sự ồn ào, khó tin của họ. Hoắc Khiêm lại làm ra một chuyện khiến họ ngỡ ngàng hơn. Hắn quay sang nhìn đại mỹ nhân của Hoắc thị.
“Tôn tổng! Phiền cô liên hệ với các tòa soạn, tôi muôn mở họp báo… cho cả thành phố này biết rằng, Hoắc thị nhất định phải có được vịnh Thiên Sa”
Cả ba vị tổng giám đốc cấp cao đều ngớ người. Bọn họ có nghe nhầm không, đây là lần đầu tiên Hoắc Khiêm đồng ý dự án của họ, còn muốn mở cả họp báo. Nhưng nếu làm vậy, không phải sẽ làm cho việc đấu thầu của Hoắc thị thêm khó khăn sao. Hoắc Khiêm đang định giở trò gì đây.
“Reng… Reng…”
Trong lúc này thì chuông điện thoại lại reng lên.
“Thiếu gia! Là điện thoại của Hoắc tổng quản… cậu có nghe máy không” Vệ sĩ đưa điện thoại cho Hoắc Khiêm cầm.
“Alo!”
Không rõ trong điện thoại, Hoắc tổng quản nói gì mà Hoắc Khiêm lập tức rời khỏi, sau khi ngắt điện thoại.
“Thiếu gia! Cậu muốn đi đâu” Bác Trần, tài xế lên tiếng.
“Sở cảnh sát”
Để lại một bình luận