Phần 46
“Luật… Luật…”
Hoắc Phi có chạy theo sau nhưng không đuổi kịp được Hoắc Luật, khi hắn ra tới nơi thì Hoắc Luật đã ngồi trong xe, đánh một vòng lớn rồi phóng xe đi mất.
“Vèo…”
Cát bụi tứ tung, bay hết vào người của Hoắc Phi.
“Chết tiệt…”
Hoắc Phi tức tối xoay người vào trong, lúc này mọi người trong đại sảnh đều đã đứng dậy.
“Luật nó đi đâu…” Lữ Trị lên tiếng.
“Con không biết”
Hắn đi thẳng lên lầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp Dục Uyển đang vác ba lô từ trong phòng đi ra.
Mặc dù cầu thang rất rộng, ba bốn người cùng đi một lúc cũng không là vấn đề. Nhưng tại làm sao, cô đi sang trái thì hắn sang trái. Cô đi sang phải thì hắn cũng lếch sang phải. Thậm chí cô nhắm thẳng mà đi, hắn cũng chặn lại. Đây không phải là cố ý gây sự thì là gì.
“Anh muốn gì” Dục Uyển khó chịu nhìn thẳng vào hắn.
Hoắc Phi nhếch miệng cười, hắn bất ngờ bước tới áp sát Dục Uyển, ép cô lên tường, rồi khẻ nâng cằm cô lên.
“Khi nào… chúng ta có thể tiếp tục chuyện tối qua, mày thấy tối nay thì thế nào”
Nếu hắn không nhắc đến thì Dục Uyển có thể cho qua, bây giờ nghĩ lại cô tức đến phát điên. Hắn dám giả chết gạt cô, làm cô sợ đến phát khiếp vì nghĩ mình đã hại chết hắn.
Dục Uyển nghĩ mình phải cứng rắn hơn với Hoắc Phi, cứ “nhẹ nhàng” mãi không phải là cách hay. Cô mỉm cười đáp trả, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tay Hoắc Phi vuốt ve và di chuyển…
“Tôi cho anh thượng cũng được, nhưng…” Dục Uyển nói.
“Nhưng sao…” Hoắc Phi hỏi.
“Nhưng…” cô nói.
“Rầm… m…”
Hắn chưa kịp hỏi thì cô đã ra tay. Cô chuyển ngược tình thế, bóp chặt lấy cổ tay của Hoắc Phi vặn ngược về phía sau, rồi ép hắn lên tường. Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Phi đang cạ sát vào tường, lưng hướng về phía cô. Bộ dạng rất chật vật khó coi.
“Anh có khả năng hạ tôi xuống được không đã…”
Dục Uyển cố ý dùng chút sức mạnh trên cánh tay của Hoắc Phi, hắn đến kêu a… a…
“Mày… mày buông tay ra mau…”
Hoắc Phi vùng vẫy, kháng cự thế nào cũng không thể đưa mình thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt, Dục Uyển muốn vặn ngược vặn xuôi hắn thế nào là tùy cô.
“Á… a…”
“Anh xem… anh yếu như vậy, nếu để anh thượng có phải là quá mất mặt, muốn thượng tôi cũng được… nhưng đợi khi nào anh đánh thắng được tôi rồi hãy nghĩ đến chuyện đó”
Dục Uyển lôi Hoắc Phi ra, quay một vòng rồi ném xuống đất.
“Rầm… m…”
Trong lúc này, Hoắc Phi đã ngộ ra một điều. Muốn kẻ mạnh hơn mình phải phục tùng, cách duy nhất chính là mạnh hơn họ. Và hắn nhất định sẽ mạnh hơn Dục Uyển.
“Sẽ có ngày tao thượng được mày… còn thượng mày đến sống dở chết dở” Hoắc Phi quê quá hóa giận, nghiến răng nhìn Dục Uyển.
“Tôi sẽ đợi anh, nhưng đừng để tôi đợi tới năm 80 tuổi… khi đó chơi sẽ không còn vui nữa” Cô bước tới vuốt vuốt, vỗ vỗ vào tóc của Hoắc Phi, rồi đi xuống lầu.
Hoắc Phi giận đến… giận đến… không biết phải nói sao…
“HOẮC… DỤC… UYỂN…” Nói chung rất là giận.
Hắn dùng hết sức rống lên tên cô, lớn tới mức khi Dục Uyển khỏi nhà vẫn còn nghe được.
“Ha… a…”
Sau nửa tháng ở Hoắc gia, Dục Uyển đã phát hiện thêm một thú vui mới. Đó là ngoại trừ ghẹo Dịch Nam đến đỏ mặt, thì chọc cho Hoắc Phi nổi điên, cũng vui không kém.
Vừa nghĩ đến Dịch Nam thì Dục Uyển nhớ ngay đến chuyện quan trọng cần làm, cô cần phải đến một nơi…
Vũ Trường Hoàng hậu.
Trên sân khấu những ánh sáng mờ ảo, chóp nhoáng và nhiều màu sắc đang rọi vào thân hình nóng bỏng của cô vũ công trên sàn diễn. Từng động tác uốn dẻo, từng cái lắc mông theo tiếng nhạc sôi động, đều khiến cho những người bên dưới reo hò.
Nhưng trong một góc tối dưới khán đài, lại có một kẻ không chịu hòa theo đám đông. Hắn hoàn toàn tách biệt với mọi người nên dễ nhận ra, trong lúc mọi người đều đang quay cuồng với những điệu nhảy, hắn lại ngồi đó có một mình, với cả chục chai rượu.
Uống hết chai này rồi đến chai khác…
“Mạn Ni…”
“Mạn Ni…”
Hoắc Luật gục mặt trên bàn kính, tay cầm chay rượu và luôn miệng gọi tên người con gái hắn yêu.
“Hoắc nhị thiếu! Chúng ta lại gặp nhau”
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn bồng bềnh và chiếc đầm cổ V khoát sâu, phô diễn nửa vòng một căng tròn quyến rũ. Cô mỉm với Hoắc Luật, vừa kéo ghế ra thì hắn lại ngẩng đầu lên.
“Ai cho phép cô ngồi… cô là ai…” Hắn lên tiếng, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt Trình Mỹ với câu hỏi “cô là ai”
Khắp Á Lạp Tân này, không ai mà không biết đến Trình đại tiểu thư, thiên kiêm của Trình thị. Mỗi bước chân cô đi, mỗi nơi cô đến đều trở thành tâm điểm chú ý, thu hút biết bao ánh mắt của mọi người.
Khi nghe Hoắc Luật hỏi “cô là ai”, Trình Mỹ có cảm giác là hắn đang muốn làm bẻ mặt cô trước bao nhiêu người ở đây.
“Tôi là Trình Mỹ, đại thiên kim của tập đoàn đá quý Trình thị… hôm sinh nhật của anh, chúng ta đã gặp qua”
Hoắc Luật cầm chay rượu lên uống ừng ực, rồi đặt xuống bàn…
“A… Tôi đã nhớ ra cô… vẫn cái mùi nước hoa kinh tỏm rẻ tiền đó, giống hệt như lần trước” Hoắc Luật mỉm cười gật gù, chỉ tay về phía Trình Mỹ.
“Anh…”
Trình Mỹ tức giận, chỉ tay vào Hoắc Luật, giận đến không còn gì để nói.
Hắn thành công khiến cô trở thành trò cười của mọi người xung quanh. Trình đại tiểu thư xinh đẹp cao quý, con cháu danh môn, nhưng không để lại một chút ấn tượng nào cho hắn, ngoại trừ “mùi nước hoa kinh tỏm rẻ tiền”. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Trình Mỹ cảm thấy nhục nhã như vậy.
“Hoắc Luật! Anh giỏi lắm… Trình Mỹ này đã nhớ kỹ anh” Trình Mỹ tức giận bỏ đi.
Cô quay lại chỗ ngồi của mình, vừa ngồi xuống đã cầm ly rượu trên bàn, lên uống cạn một hơi hết sạch, rồi đặt mạnh xuống bàn.
“Đại tiểu thư! Ai đã chọc giận em… anh sẽ giúp em xử lý hắn” Nam thanh niên bên cạnh lên tiếng.
“Là hắn… Hoắc Luật, Hoắc nhị thiếu của Hoắc thị… anh dám chơi không” Trình Mỹ lên tiếng, ánh mắt hừng hực nhìn thẳng đến chỗ Hoắc Luật đang ngồi.
“Đúng là cực phẩm…” Nhìn thấy dáng vẽ nam tính và khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Luật từ xa, thì cả người hắn đã nóng rạo rực, tay chân ngứa ngái. Nhưng đáng tiếc người ta là Hoắc nhị thiếu, không phải là dạng thường.
“Sao… anh không dám” Trình Mỹ quay sang nhìn người nam nhân bên cạnh.
“Không phải rất hợp khẩu vị của anh sao… em chắc chắn những gã tình nhân của anh, không có ai qua được hắn”
Càng nghĩ càng thấy đúng, mà càng nhìn Hoắc Luật lại càng thấy thuận nhãn. Cũng rất muốn nếm thử mùi vị của Hoắc Luật một lần, nhưng hắn lại e ngại thế lực của Hoắc gia.
“Thật không ngờ… cháu trai của đại tướng lại nhát gan như vậy, món ngon dâng trước mặt lại không dám ăn…” Trình Mỹ liên tục khích tướng, khiến cho người luôn trọng sĩ diện như hắn không thể ngồi im.
“Nói thì hay lắm… em nghĩ Hoắc Luật sẽ tình nguyện để anh phao sao” Hắn khó chịu, cầm ly rượu lên hạ hỏa.
“Nếu em có thể khiến hắn ngoan ngoãn nằm dưới, vậy anh có phao không”
Nhìn nụ cười âm hiểm của cô em họ mình, hắn rét cả xương. Đúng là lòng dạ đàn bà là thâm hiểm nhất. Hoắc Luật chính là người tình trong mộng của nó, ăn không được thì quyết phá cho hôi. Hắn không nghĩ việc trả thù của Trình Mỹ sẽ dừng ở đó, nhưng chỉ cần phao được Hoắc Luật, thì hắn bất chấp.
“Được! Anh chấp nhận”
Trình Mỹ nhếch môi cười, rồi mở ví lấy ra hai viên thuốc màu vàng bỏ vào trong chai rượu, đảo nhẹ. Thuốc vừa tan thì cô đã ngoắc tên bồi bàn lại.
“Đem chay rượu này đặt lên bàn của gả đằng kia, số tiền này là của cậu”
Một tờ chi phiếu bằng nửa năm tiền lương của hắn, một lần mà nhận được nhiều tiền như vậy thì hắn sao có thể từ chối. Tên bồi bàn phấn khởi nhét tờ chi phiếu vào trong túi áo, rồi cầm chai rượu của Trình Mỹ đặt lên khây, đem đến bàn của Hoắc Luật.
“Em bỏ gì vào rượu…” Nam thanh niên bên cạnh lên tiếng.
“Anh không cần quan tâm, chỉ cần biết… lát nữa anh chơi cho nhiệt tình vào là được”
Hoắc Luật, để tôi xem anh còn vênh váo được bao lâu…
Để lại một bình luận