Phần 33
Quay lại diễn biến câu chuyện của Dục Uyển và Lữ Trị ở bệnh viện Gok…
Dục Uyển quay sang nhìn trưởng y tá đang đứng phía trước màn hình máy vi tính.
“Tiền viện phí và phí phẫu thuật còn thiếu là bao nhiêu…”
“Cạch… cạch…”
Sau vài cái click chuột và những âm thanh lách cách lạch cạch của bàn phím phát ra, thì con số mong đợi đã xuất hiện trên màn hình máy tính.
“225,980,000…”
Nghe xong mà xoay xẩm mặt mày, có phải bệnh viện trá hình không đây, nhập viện mới có nửa tháng sao lại đắt như vậy, nhưng không sao… Cô còn trụ được. Trước kẻ địch không bao giờ tỏ ra mình yếu thế là nguyên tắc của cô.
Dục Uyển quay sang nhìn Lữ Trị.
“225,980,000… bà nghĩ 5% cổ phần Hoắc thị chỉ đáng giá nhiêu đó thôi sao… đúng là hâm”
Trước sự ngơ ngác của mọi người, Dục Uyển xoay người kéo lấy Dịch Nam.
“Tiền viện phí và phí phẫu thuật của mẹ anh, tôi sẽ nghĩ cách khác… chúng ta đi thôi”
Mọi người xung quanh như bị đóng băng, rất là bất ngờ. Họ đều biết Lữ Trị và Dục Uyển không ưa gì nhau, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Dục Uyển có thái độ xấc xược và những lời lẽ thiếu tôn trọng giành cho Lữ Trị.
Đừng nói là họ, mà thậm chí Hoắc Luật và người trong cuộc Lữ Trị, sống chung suốt 12 năm vẫn không tin vào mắt mình. Nhìn những nhân viên của Gok không mấy tỏ ra là tức giận, khi mà “phó chủ tịch” của họ bị người khác miệt thị, còn tỏ ra rất hào hứng. Dù họ có giỏi che đậy nhưng bà vẫn nhận ra sự vui thích của họ khi thấy bà bị chửi.
“Đứng lại đó”
Lữ Trị tức giận hét lên. Thật là thần kì, cái chân bị bông gân khi nãy đã không còn đau. Nhìn cách bà đứng lên từ chiếc xe lăn, rồi sải bước đi về phía Dục Uyển.
“Mày nói đúng… 5% cổ phần của Hoắc thị không chỉ đáng giá nhiêu đó, mày cứ từ từ mà kiếm tiền viện phí cho mẹ nó, nhưng…”
“Tao không biết liệu khi đó… bác sĩ ở Gok có rãnh mà mẫu thuật cho mẹ nó hay là không” Lữ Trị mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“Tiểu thư! Xin cô… xin cô cứu lấy mẹ tôi, nếu bác sĩ ở đây không chịu phẫu thuật thì mẹ tôi sẽ chết thật… xin cô…”
Nghe lời lẽ của Lữ Trị vừa rồi, Dịch Nam sợ đến mặt mày tái mét, Gok chính là nơi có những bác sĩ giỏi nhất, chỉ có họ mới có khả năng cứu sống mẹ hắn, họ không phẫu thuật thì mẹ hắn chết chắc.
“Bà ngang ngược không nói đạo lý” Dục Uyển tức giận lên tiếng.
“Tao không nói đạo lý thế nào… hàng ngày bệnh viện có cả trăm ca phẫu thuật, số bệnh nhân chờ được phẫu thuật cũng rất nhiều, ai cũng muốn mình được phẫu thuật… mày nghĩ bác sĩ ở Gok này rất rảnh rỗi sao…”
“Hơn nữa, phẫu thuật ai trước ai sau không phải do bệnh nhân quyết định mà là bác sĩ, tao cũng hy vọng… mẹ của nó sẽ chờ được đến ngày đó”
“Tiểu thư! Xin cô… cứu lấy mẹ tôi… bà không thể có chuyện gì được… tiểu thư…” Dịch Nam kêu gào khóc lóc, níu lấy tay của Dịch Uyển, chỉ có việc là chưa quỳ xuống dưới chân cô cầu xin.
“Bà giỏi lắm…” Dục Uyển hoàn toàn bất lục, nhưng cô không cam chịu.
“Tôi đồng ý với yêu cầu của bà, nhưng tôi cũng có điều kiện của mình…”
“Mày có điều kiện…”
Lữ Trị ngờ vực nhìn Dục Uyển, con ranh này có gì đó rất khác, khác thế nào bà vẫn chưa nghĩ ra, nhưng hãy xem nó nói gì.
“Từ giờ đến trước ngày ấn định lịch phẫu thuật của mẹ Dịch Nam, nếu tôi kiếm đủ số tiền viện phí và phí phẫu thuật… thì chuyện về 5% cổ phần bà đừng bao giờ nhắc đến”
Đừng nói là từ đây cho đến ngày phẫu thuật, dù tao cho mày nữa tháng đi nữa, thì mày cũng không có khả năng.
“Được! Tao đồng ý” Lữ Trị mỉm cười lên tiếng.
Tại sao bà ta lại tin chắc như vậy, thật ra là có nguyên do của nó cả. Sau lần bỏ thuốc ba anh em họ Hoắc thì tất cả thẻ ngân hàng của Dục Uyển đều bị đóng băng, cả tiền tiêu vặt và những khoản chi cá nhân khác đều bị cắt hết.
“Y tá trưởng! Kiểm tra xem ngày giờ thích hợp, rồi… sắp xếp lịch mỗ sớm cho mẹ cậu ta… cứu người như cứu hỏa, không phải sao” Lữ Trị mỉm cười lên tiếng, dù nói chuyện với y tá trưởng, nhưng lại đặt ánh mắt mình trên người của Dục Uyển.
“Dạ phó chủ tịch! Sau khi kiểm tra xong… tôi sẽ báo lại cho bà biết”
Nếu sau này có cơ hội gặp được một đạo diễn phim truyền hình, cô nhất định sẽ giới thiệu cho ông ta đến gặp Lữ Trị, để lấy cảm hứng cho những vai diễn phản diện trong phim. Bộ phim đó nhất định sẽ rất thành công.
“Dịch Nam! Đi thôi”
Hoắc Luật về tới nhà vẫn không loại bỏ được hình ảnh khi nãy của Dục Uyển ở bệnh viện ra khỏi đầu hắn. Thái độ và lời lẽ của cô khi đứng trước dì hắn, hoàn toàn khác trước, dù có hơi xấc xược nhưng rất chân thật, không giả tạo màu mè như trước đây.
“Luật! Đang suy nghĩ gì” Hoắc Khiêm từ phòng tắm bước ra.
“Không có gì… chỉ là có mấy chuyện nghĩ mãi không thông, thôi bỏ đi… em đi tắm” Hoắc Luật đứng dậy rồi đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau…
Hoắc Luật bước ra từ phòng tắm, hắn nhìn thẳng lên đồng hồ đã hơn 11h đêm, rồi nhìn sang chiếc giường bên cạnh vẫn lạnh tanh. Người nào đó đi đêm tới giờ vẫn chưa thấy về.
“Thằng khỉ này… lại đi đâu nữa rồi”
Tại sân vận động cách trung tâm thành phố 10 km…
“Thiếu gia! Bọn họ đến rồi… tất cả đều là những người giỏi nhất”
“Giới thiệu với cậu… Martin là đương kim vô địch quyền anh ba năm liền… đến từ Đức”
“Trần sư phụ, trưởng môn nhân của võ quán Vịnh Xuân… đến từ Trung quốc”
“Hitada… cao thủ nhu thuật đến từ Nhật Bản”
“Còn đây là…”
Hoắc Phi xoay người lại nhìn hàng dài những “võ lâm cao thủ” mà hắn đã tìm về, hắn quan sát từng người một. Trước giờ Hoắc Phi luôn coi nhẹ việc luyện võ, nhưng bắt đầu từ năm tiếng trước, thì suy nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi. Luyện võ là một chuyện vô cùng cần thiết, vừa tốt cho sức khỏe lại có một cơ thể cường tráng.
Quan trọng hơn, hắn không thể mãi mãi chỉ nằm dưới, hắn muốn nằm trên…
Tất cả những cao thủ từ Đông Tây Nam Bắc, từ Vịnh Xuân quyền, Triệt quyền đạo, quyền anh, karate, nhu thuật, kiếm thuật… nói chung là tất cả môn võ nào có thể “quật” được đối phương thì hắn đều muốn học, Hoắc Phi đã hạ quyết tâm phải “đè” được người nào đó xuống.
“Bổn thiếu gia muốn học hết tuyệt kĩ của các người phải mất bao lâu…” Hoắc Phi lớn tiếng.
Một hàng dài ngay ngắn đã biến mất, ồn ào xì xào, mười mấy người đến từ mọi quốc gia cụm đầu vào nhau thương lượng với người phiên dịch, con số cuối cùng mà họ đưa ra, sau 5 phút đàm phán là…
“5 Năm! Thiếu gia bọn họ nói là sau năm năm thì cậu có thể thành tài”
Các sư phụ mỉm cười gật đầu nhìn Hoắc Phi, hắn cũng nhìn họ mỉm cười lại. Nhưng hàm ý trong hai cách cười này, lại hoàn toàn trái ngược.
“5 Năm… các người đang giỡn mặt với bổn thiếu gia hả” Hắn rống giận, rồi túm lấy cổ áo người phiên dịch.
“Thiếu gia… 5 năm… là bọn họ nói, chứ không phải tôi nói” Người phiên dịch rung rẩy nhìn hắn.
Hoắc Phi ném người phiên dịch xuống dưới đất.
“Ngươi nói với bọn họ… 1 tháng, là kì hạn mà bổn thiếu gia cho họ… nếu không xong thì cả đời này bọn họ đừng mong được trở về nước”
Để lại một bình luận