Phần 34
“Chúng ta hãy chọn nơi khác, chỗ này không được đâu…”
“Sao lại không được… chỗ này là thích hợp nhất, chúng ta sẽ làm nó ngay tại đây”
“Nhưng mà… lỡ có ai đó nhận ra chúng ta thì… thì…”
“Bình tĩnh lại đi… tôi biết đây là lần đầu tiên của anh nên có chút ngượng ngùng… nhưng hãy tin tôi, sau ngày hôm nay anh sẽ thấy nó rất là tuyệt”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì nữa… nhấc mông lên”
“Tiểu thư…”
“Nhấc mông lên…”
Chỉ có âm thanh mà không có hình ảnh, thật khiến người ta hại não vì quá tò mò không biết chuyện gì đang diễn ra bên trong chiếc xe đó.
Họ chỉ có thể dựa vào những gì mình nhìn thấy và nghe được để tượng tượng ra cảnh tượng bên trong xe, nhưng lâu lâu lại có tiếng động phát ra, đi cùng là hình ảnh chiếc xe cứ “nhấp nhô” lên xuống. Như khích lệ họ đang đi đúng hướng, cứ thế mà phát huy. Tưởng tưởng thỏa sức bay cao và bay xa…
“Á… a…”
Tiếng hét của người phụ nữ bất ngờ vang ra khỏi xe.
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Tiếng người đàn ông cuống cuồng xin lỗi.
“Hu… u… Đau chết tôi mất… đừng có nói xin lỗi nữa, mau lấy nó ra nhanh lên, tôi không thể chịu nổi nữa… hu… hu…”
“Dạ… Dạ…”
Trong khi hai người đó không biết đang làm gì trong xe, thì bên ngoài giữa quản trường trung tâm thành phố, mấy trăm con mắt của người đi đường đang nhìn vào họ.
“Mẹ ơi! Sao chiếc xe đó cứ lắc lư vậy…” Một đứa trẻ hiếu kỳ chỉ tay vào chiếc xe phía trước.
“Không được nhìn, đi thôi con”
Bà mẹ cuống cuồng lấy tay che mắt cậu bé, vội vàng kéo đi. Nhưng vẫn còn kịp để xoay người nhìn chầm chầm vào chiếc xe với đôi mắt kỳ thị khó chịu.
100% Là có người muốn thử cảm giác mạnh, thích chơi trò XYOX ngay trong xe. Nhưng ở bãi đổ xe thì quá thường vì thiên hạ họ đã làm, muốn đặc biệt hơn nên chọn quản trường thành phố. Đó là ý kiến chung của đại bộ phận người qua đường dựa vào những gì mà họ tưởng tượng ra nãy giờ. Bà mẹ trẻ vừa rồi là đại diện cho 100% đại bộ phận nói trên.
Chính vì vậy, khi đôi nam nữ từ trong xe bước ra, đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
“Hu… u… Ngón tay của tôi… sưng hết rồi…”
“Xin lỗi tiểu thư… xin lỗi tiểu thư, là tôi bất cẩn… lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn”
Quay trở lại 5 phút trước, lúc Dục Uyển nói câu “nhấc mông lên”. Ý bảo Dịch Nam bước xuống xe, nhưng lúc đó trên đùi hắn đang tạm trú hai cái vali đồ 30 kg. Dịch Nam muốn đứng dậy thì trước tiên phải đặt cái của nợ này xuống. Ngó tới ngó lui, thì khoảng trống giữa hai người họ là thích hợp nhất.
Dịch Nam vừa đặt hai cái va li xuống, thì cùng lúc Dục Uyển chống tay đứng dậy, nhưng tay chưa kịp nhấc lên thì 30 kg đã đè xuống.
“Thằng đó nhìn cũng được”
“Phải! Nhưng con nhỏ bên cạnh xấu không thể tả, xấu như vậy mà cũng nuốt được, tao thật phục nó sát đất”
“…”
“Có phải là hai người đó”
“Đúng vậy! Là họ bước ra từ cái xe đó”
“…”
“Khách sạn ở ngay phía trước… thật không hiểu bọn trẻ thời nay nghĩ gì”
“Đi thôi bà ơi… chuyện của thiên hạ hơi đâu mà quản”
Dịch Nam ngẩn người trước thái độ quan tâm đặc biệt của mọi người, dù không đích danh nói thẳng tên “Dịch Nam” và “Dục Uyển” nhưng ánh mắt và ngón tay của mấy người này đang nhắm về phía hắn. Khổ một nổi, hắn hoàn toàn không hiểu gì hết.
“Tiểu thư! Có phải họ đang nói đến chúng ta không”
Lúc Dịch Nam nhìn sang thì không thấy người đâu.
Dục Uyển cùng bác tài xế đang khiêng mấy cái vali còn lại trong xe xuống đất, sau khi lôi hết gần cả chục cái vali ra ngoài thì cô cầm cái loa phát thanh lên, nhắm thẳng đài phun nước.
“Tiểu thư! Cô định làm thật sao” Dịch Nam chạy đến ngăn lại.
“Đúng vậy” Dục Uyển mỉm cười đẩy tay Dịch Nam ra.
Sau khi trải tấm thảm lên đất, Dục Uyển mới mở vali và đổ xuống hết những thứ có bên trong ra, tiếp theo chính là cầm cái lo lên…
“Giá rẽ bất ngờ đại hạ giá đây…”
“Prada, Hermes, Gucci, Chanel… hàng hiệu giá rẻ đây, chỉ có duy nhất ngày hôm nay, mọi người mau lại xem… mau lại xem đi…”
Hóa ra việc mà Dục Uyển muốn làm chính là đem thanh lý hết tất cả những món hàng hiệu trong tủ quần áo của Dục Cô.
Để lại một bình luận