Mẹ cười xuề xòa, nụ cười nhân hậu của người vùng quê quanh năm chỉ biết đồng ruộng và gà vịt:
– Mẹ mang lên ít quà quê để biếu bố mẹ con.
Nghe thấy tiếng gà kêu trong túi dứa, em cáu:
– Ôi trời, mẹ mang cả gà lên làm gì? Trên này ngoài chợ có thiếu gì đâu mà mẹ phải mất công xách tận hai con liền như vậy chứ.
– Trên này toàn gà công nghiệp không ngon. Ông thông gia thích ăn gà tự nuôi này lắm. Lần nào về dưới quê ông ăn cứ khen ngon và xin một con mang lên hà nội đấy.
– Trên này giờ cũng bán đầy gà tự nuôi rồi mà mẹ. Lần sau mẹ lên đừng xách nhiều thứ như này nữa nhé, nhìn mẹ khệ nệ xách nặng như vậy con thương lắm.
– Ừ, con yên tâm, mẹ còn khỏe chán.
– Người mẹ gầy như que tăm thế kia mà cứ kêu khỏe. Thôi mẹ con mình ra chỗ để xe đi, mẹ đưa túi đây con xách cho.
– Ừ, mẹ mong nhìn thấy thằng cu Dế của mẹ lắm rồi. Mẹ mua nhiều quần áo đẹp cho nó, chắc kiểu gì cu dế cũng thích cho mà coi.
– Tiền không có rồi mà mẹ cứ mua nhiều làm gì cơ chứ.
– Kệ, mua cho cháu ngoại của mẹ chứ có phải mua cho người ngoài đâu mà phải đắn đo.
Khi hai mẹ con về đến nhà anh, bố anh thì tươi cười ra đón và ông thích thú khi nhìn thấy hai con gà mà mẹ em mang lên biếu. Nhưng mẹ anh, bà ấy nói những câu cực kỳ xìa xói mà em không bao giờ có thể quên được. Bề ngoài thì tươi cười nhưng thực chất bên trong là sự khinh miệt thấy rõ:
– Ôi bà thông gia lên rồi đấy à? Gớm, bà còn xách cả gà lên nữa cơ đấy. Trên này thiếu gì gà ngon đâu!
– Gà này là gà vườn tự tay tôi nuôi đấy bà ạ, thịt chắc và ngọt lắm, gà thành phố làm sao bì được.
– Bà rõ lạc hậu! Giờ có tiền là có tất. Đến gà Đông tảo còn bán nham nhảm ngoài chợ kia kìa.
Em nghe mà thương mẹ vô cùng anh ạ. Khệ nệ xách lên biếu mà còn phải giải thích như kiểu xin mẹ anh vui lòng nhận cho. Bố anh đưa mắt lườm mẹ và vội lái sang chuyện khác:
– Sao ông thông gia không lên hả bà? Lâu rồi chúng tôi cũng chưa được ngồi uống với nhau chén rượu.
– Mấy hôm nay ông nhà tôi trong người không được khỏe, sợ đi ra không chịu nổi. Thôi để khi khác nếu ông ấy lên thăm cháu ngoại thì sẽ sang nhà ông bà chơi.
Bữa cơm làm giỗ bố mẹ chỉ mời những người họ hàng thân thích. Tính em vốn ít nói, không giỏi ngoại giao nên khi ở trong bếp em cảm thấy lạc lõng trước mẹ, chị gái và các dì các cô của bên nhà anh. Anh cũng biết, mẹ và chị gái anh luôn ghét em nên cứ tìm các lỗi nhỏ nhặt nhất để mắng em trước mọi người. Lúc em nấu một món không vừa ý, mẹ xả ra ngay câu quen thuộc:
– Sống trên thành phố mấy năm rồi mà chẳng để ý gì cả. Cứ nấu nướng theo kiểu ở dưới quê thì bố ai mà ăn được.
Em nuốt cục nghẹn trong cổ họng nhưng không dám cãi một câu. Mẹ em ở dưới quê quanh năm cầy cấy cho nên có bao giờ để ý ăn mặc đâu. Bà lúc nào cũng chỉ quen với quần vải sa tanh nên khi lên nhà anh bà vẫn theo thói quen mặc như vậy. Lúc em đi từ trên nhà xuống bếp thì bất ngờ em thấy mẹ, cô và chị gái anh đang xúm lại thì thầm cười khúc khích với nhau. Chủ đề ba người đang bàn tán là nói xấu hai mẹ con em. Mẹ anh kêu là thời đại nào rồi mà bà ấy còn mặc cái quần thế kia. Chị gái anh thì lấy tay che miệng cười nói ” thảo nào đứa con gái cũng quê một cục. Lên thành phố ăn sung mặc sướng nên người cứ béo quay như con lợn… ”
Em nghe giận tím người, lúc đấy chỉ muốn quay người lên phòng kéo tay mẹ đi về ngay lập tức. Giờ anh đã hiểu tại sao anh cứ thắc mắc là sao em không thích về nhà bố mẹ rồi chứ? Đã nhiều lần em muốn tâm sự với anh về vấn đề này lắm, nhưng chủ đề mẹ chồng con dâu luôn phức tạp nên em lại thôi. Mà e cũng sợ cái tính ngay thẳng của anh, sợ hai mẹ con anh lại vì em mà cãi nhau nên em đành nhịn không nói cho anh biết.
Phần 6
Ngày hôm đó mẹ anh thấy mẹ em quấn quýt với cu Dế, chẳng hiểu sao bà đem lòng đố kỵ và tìm cách ngăn cản hai bà cháu được ở cùng nhau, cho dù chỉ là một hôm. Ý định của mẹ em ban đầu là muốn ở lại nhà mình một đêm để được ôm cháu ngoại ngủ. Nhưng mẹ anh đã đoán được điều đó nên sau bữa cơm, bà bỗng bảo em cho cu Dế ở lại đây chơi với ông bà ba bốn hôm.
Mẹ chồng nói vậy thì em đâu dám có ý kiến phản đối phải không anh? Nếu em từ chối thì mọi người lại bảo em ích kỷ không cho bà nội chơi với cháu. Khi ra về, mẹ em không nói nhưng em biết bà buồn lắm. Bà bảo em đưa bà ra bến xe để về quê luôn chứ không ngủ lại. Em cố gắng thuyết phục mẹ ở lại chơi một hôm để hai mẹ con được hàn huyên nhưng bà nhất quyết đòi về với lý do:
– Bố con người dạo này có khỏe đâu, mẹ đi không an tâm chút nào cả. Lợn gà, đồng áng còn một đống ra đấy ai làm cho?
– Mẹ làm vừa thôi, cứ ôm đồm thêm lợn gà làm gì nữa. Lúc ốm đau ai chăm cho?
– Còn sức thì mẹ vẫn cố được. Lúc nào yếu thì mẹ sẽ nghỉ, lo gì.
Thuyết phục không được thì em đành phải đưa mẹ ra bến xe để mẹ về quê luôn cho kịp chuyến. Anh và con không có nhà, em sợ lại rơi vào cảnh cô đơn như mọi khi nên em ra hồ tây đi bộ lang thang một mình. Lúc đó mới có 2h chiều, cảnh vật thật là tĩnh lặng và em ngồi với biết bao suy tư trong đầu. Em ngồi và em nghĩ nhiều chuyện lắm. Nhưng thứ em nghĩ đến nhiều nhất là cuộc sống này, em thấy một cuộc sống thật vô vị và buồn tẻ đối với em. Rồi anh biết không, em cũng đã nghĩ đến hai từ “li dị”, em đã nghĩ nếu li dị thì không biết cuộc sống của em có vui hơn không? Ngay từ đầu em đã yêu Luận nhưng lại chọn đến với anh. Chính vì lí do đó em đã từ bỏ ý định điên rồ, em phải gáng sống theo sự lựa chọn của mình. Em đứng lên đi về và trong em có sự mạnh mẽ để làm lại từ đầu. Em quyết tâm lấy lại tình yêu của anh như ngày nào, và việc đầu tiên em cần phải làm là xóa hết mọi ký ức với Hùng trong đầu…
Trên đường về em quyết tâm là như thế nhưng khi về đến nhà, em ngước đầu lên tầng 7 nhìn căn hộ của mình thì em hơi nản chí. Không biết từ khi nào em bỗng dưng thấy sợ khi về nhà anh ạ. Ngôi nhà của chúng ta đã từng hạnh phúc bao nhiêu thì giờ đây em lại thấy nó sao mà trống vắng và cô đơn đến khủng khiếp. Đôi lúc nghĩ cảnh gia đình, nghĩ đến cuộc sống của vợ chồng mình mà em thấy ngôi nhà như chốn địa ngục… Nó tối tăm, ảm đạm và không một tiếng cười.
Đôi chân của em nặng nề bước vào thang máy một cách miễn cưỡng bởi em cũng chẳng có nơi nào để đi. Khi cánh cửa thang máy chuẩn bị tự động đóng lại thì bất ngờ có một bàn tay rất nhanh thò vào và chặn cánh cửa. Em đang cúi đầu thì giật mình ngẩng mặt lên với sự sợ hãi. Chưa kịp hét lên thì người đàn ông đó đã mở được cửa và đi nhanh vào trong.
Em chỉ kịp nhận ra người đó đội một chiếc mũ lưỡi trai, râu ria lởm chởm che kín phần miệng trông như một tên cướp chính hiệu. Hắn ta không nói câu nào mà ngay lập tức ôm lấy em hôn đắm đuối. Em chỉ còn nhận biết được rằng chiếc thang máy đang chạy, rồi sau đó em chẳng quan tâm bất cứ cái gì nữa, em cũng ôm chặt người đàn ông lạ mặt và chủ động hôn hắn ta một cách cuồng nhiệt nhất có thể.
Em thèm cái ôm và cái nụ hôn này từ lâu lắm rồi… Chúng khiến em chết dở sống dở cả tháng trời nên em vui sướng đến tột độ anh ạ. Hai chúng em chẳng ai nhả nhau ra mà cứ đứng ghì chặt lấy nhau để hôn. Thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra nhưng người đàn ông lạ mặt lại với tay bấm số 0. Chiếc thang máy lại chạy xuống và chúng em tiếp tục có cơ hội để trao nhau những cái hôn thèm khát.
Chắc anh đang thắc mắc người đàn ông lạ đó là ai mà tại sao tự nhiên em cuồng nhiệt hôn lại phải không? Cho dù có cải trang như thế nào đi chăng nữa thì cái vết sẹo cuộc đời ở má anh ta làm sao ai có được. Thêm nữa, cái mùi cơ thể của Hùng không thể lẫn với bất cứ một người đàn ông nào khác, cái mùi mà cả tháng nay em nhớ nó đến cồn cào ruột gan.
Sự nhớ nhung khi được gặp lại nhau khiến chúng em không thể buông nhau ra được cho dù chỉ là một giây. Chưa bao giờ em có cái cảm xúc vui mừng, phấn khích, và háo hức như lần này anh ạ. Chiếc thang máy cứ chạy từ con số 0 đến con số 7 và ngược lại như vậy đến hai lần thì chúng em mới chịu bước ra ngoài. Bước ra khỏi thang máy nhưng hai cơ thể vẫn quấn lấy nhau vừa đi chầm chậm vừa hôn hít điên cuồng. Sự vui mừng của em bỗng chốc biến thành sự thèm khát nhục dục đến cao độ. Chỉ
Là những nụ hôn ướt át thôi mà dưới háng, em cảm nhận rõ dâm thủy đang chảy ra mặc dù chưa có ai đụng vào đó. Cứ đi được một đoạn thì Hùng dừng lại dí em vào tường để hôn. Hôn xong lại đi nhưng mà theo kiểu vừa đi mà miệng vẫn ở trong nhau. Chỉ còn vài bước chân nữa thôi thì cũng đến căn hộ nhà mình nhưng thật khó để cho chúng em đi được đến đích. Hai người quá đam mê, không ai chịu nhả nhau ra khi chính em cũng chủ động ôm chặt anh ấy và thè lưỡi để anh ấy ngoạm ngấu nghiến.
Cuối cùng thì cũng đến được trước cửa nhà, em như một cái máy, đôi tay vội vã lục tung túi sách để tìm chìa khóa. Dường như cả hai không muốn ngừng, không muốn để phí một giây phút nào khi được ở bên nhau. Vừa bước vào trong, Hùng đóng mạnh cánh cửa lại và lập tức dí em vào tường. Em với tay lên vứt chiếc mũ lưỡi trai của anh ấy xuống đất và vừa nhìn vào đôi mắt nhớ nhung, vừa nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của anh.
Cả hai vẫn chưa ai thốt lên câu nào nhưng chúng em hiểu là chúng em đều nhớ nhau da diết. Mắt đối mắt! Những ánh mắt có ý nghĩa bằng vạn lời nói. Vài giây trôi qua trong sự im lặng, rồi cả hai lại lao vào nhau bằng những cái ôm đến nghẹt thở. Hai cơ thể ghì chặt vào nhau, môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi, những tiếng sụp soạp vang khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng và đầy gợi dục.
Khi Hùng đưa tay lên cho vào trong áo em để tìm bầu vú thì em cũng không thể chờ được, em cũng đưa tay lên tháo tung từng chiếc cúc áo sơ mi trên người anh ấy. Cái cơ thể vạm vỡ của Hùng dần hiện ra, em thích thú sờ nắn bộ ngực rắn chắc ấy một cách say sưa. Chẳng ai muốn đi vào trong phòng mà cả hai cứ đứng ở cửa vừa hôn vừa tranh thủ cởi quần áo cho nhau. Em mặc chiếc quần bò bó nên Hùng tỏ ra khó khăn trong việc cởi bỏ chúng ra. Nhưng bàn tay tham lam cũng kịp chui vào trong để chạm vào cái âm đạo ướt nhẹp từ rất lâu rồi.
– Anh không thể chịu được, những ngày qua là những ngày anh vô cùng nhớ em!
– Em cũng vậy, em cũng nhớ anh đến tan nát con tim anh có biết không?
Em không muốn giấu cảm xúc thực của mình nên em đã nói cho Hùng biết là em mong chờ anh ấy đến nhường nào. Nói xong em lại chủ động đưa miệng lên hôn anh ấy. Hùng lập tức đáp lại bằng nụ hôn cháy bỏng, bằng cái ghì ôm siết đến nghẹt thở.
Chiếc quần bò cuối cùng cũng được tụt xuống dưới đùi, Hùng đưa cả hai tay ra đằng sau ôm ghì lấy hai bờ mông núng niếng thịt của em để bóp. Em sướng khi mông mình được nắn bóp như vậy và em ngửa cổ lên trần để hít hà cái sung sướng đó. Hùng ngay lập tức cúi đầu đưa lưỡi liếm từ từ xuống dưới và dừng lại nơi yết hầu, anh ấy dùng môi ngoạm lấy cổ em mà mút nhè nhẹ khiến em rên ư ử.
Không dừng lại ở đó, cái miệng tham lam của anh ấy tiếp tục hành trình khám phá cơ thể em khi trườn xuống cặp vú tuy đã xệ đôi chút nhưng vẫn còn căng tròn đang cương lên mời gọi. Vợ chồng mình trước đó cũng ít làm tình, nếu có cũng chỉ là nhét dương vật vào thật nhanh để hoàn thành nghĩa vụ. Nhưng với Hùng thì lại khác anh ạ, anh ấy mê mẩn cơ thể của em, mê mẩn lúc thì mút, lúc thì bú chùn chụt, thậm chí thỉnh thoảng không kìm được cái sung sướng, anh ấy còn ngoạm cả bầu vú của em cho vào trong miệng. Hai đầu ti của em đỏ ửng và cương cứng khi liên tục nhận được sự kích thích bằng cả miệng và tay. Đến lúc này em không thể đứng nổi nữa rồi, đôi chân như muốn quỵ xuống nên phải cầu khẩn:
– Đưa em vào phòng đi anh!
Lúc này quần áo rơi vãi tứ tung ở ngay gần cửa ra vào, em mặc kệ và ngoan ngoãn như một con mèo để anh ấy bế bổng lên đưa vào trong phòng của hai vợ chồng. Em nằm ngửa trên giường, đôi chân giơ cao lên để Hùng làm nốt cái nhiệm vụ là lột tung chiếc quần bò và chiếc quần lót bé xíu ra khỏi chân. Nhìn những sợi lông đen nhánh mọc ở giữa háng, Hùng có vẻ thích thú khi vừa ngắm nhìn vừa chầm chậm khẽ đưa tay vào đúng cái khe mà vuốt lên vuốt xuống.
Anh ấy càng vuốt thì nước càng ra nhiều hơn và cũng làm cho em nứng đến phát điên. Lại giống như cái hôm đầu, những ngón tay điêu luyện của Hùng bắt đầu đút vào bên trong để ngoáy và ngay lập tức em phản ứng bằng cách ưỡn cái mu lồn lên cao theo nhịp chọc của ngón tay anh ấy. Em không hiểu sao ngón tay Hùng có ma thuật gì không mà lần nào chọc vào cũng đều làm em sướng ngất ngây, đến độ em sợ lại đái ra như hôm nọ nên em phải năn nỉ anh ấy dừng lại và thay ngón tay bằng lưỡi. Đôi mắt em đờ đẫn nhìn Hùng, lúc bấy giờ em không còn ngại như hôm đầu bởi chúng em đã là của nhau, em thì thào khe khẽ nhưng vẫn khiến anh ấy nghe rõ từng chữ một:
Để lại một bình luận