Ngày đấy anh ở nhà thì chắc anh cũng thấy đúng không? Anh có thấy bố mẹ dỗi và giận cả hai vợ chồng không? Như mẹ nói thì chúng mình đủ lông đủ cánh rồi nên không cần ông bà nữa. Anh là đàn ông, là con trai trong nhà thì đáng ra anh phải đứng lên nói cho bố mẹ hiểu, nhưng anh chỉ ậm ờ rồi cũng chẳng nói gì và đâm ra mẹ lại càng thêm ác cảm với con dâu.
Thời gian đó em bị stress nặng bởi cuộc gia đình. Em thấy nó ngột ngạt đến khó thở, đôi lúc em muốn vứt tất cả để ra đi nhưng em không có bản lĩnh để làm điều đó. Em cố gắng làm mọi thứ để anh không bị mang tiếng có người vợ này nọ, nhưng mọi cố gắng đều không như em mong muốn. Mẹ và chị gái anh vẫn ghét em như mọi khi và càng ghét thì họ lại càng tìm mọi cách để làm cho em phải ra đi. Mẹ nghe theo lời chị gái anh, một hôm bà nói mỉa với em rằng giờ em đi làm rồi, có tiền mua son phấn, mua quần áo mới thì hãy trả cho bà tiền đi. Em ngạc nhiên nên hỏi lại:
– Tiền gì cơ hả mẹ?
Bà liền lôi một quyển sổ nhỏ ra mà trước đó em chưa bao giờ nhìn thấy. Trong cuốn sổ nhỏ đó, anh biết mẹ ghi những thứ gì không? Mẹ ghi tất tần tật các khoản chi tiêu ngày trước mà ông bà mua cho cu dế. Em nhìn mà hoa hết cả mắt, nào là bỉm, nào là sữa, nào là quần áo, nào là khoản chi chạy việc cho anh mấy chục triệu nữa. Bà ghi chép đến cẩn thận và không thiếu một thứ gì. Em đứng sững và bị sốc toàn tập bởi vì ngày trước cứ nghĩ ông bà thương cháu, thương con trai nên ông bà mới giúp đỡ nhiệt tình như vậy. Hóa ra mọi chuyện không hề đơn giản như em nghĩ. Em chẳng biết trả lời ra sao, bà nhìn em rơm rớm nước mắt thì nói tiếp như động lòng thương hại:
– Mẹ nói vậy thôi để cho các con biết, chứ mẹ không bảo hai đứa phải trả hết ngay. Giờ cả hai cùng đi làm, cùng có thu nhập nên liệu mà để ra một ít mà trả dần cho mẹ. Bố mẹ đã rút hết tiền tiết kiệm để lo cho hai đứa hơn hai năm nay rồi và bây giờ bố mẹ cũng chẳng còn đồng nào cả. Chúng mày như vậy thì chắc bố mẹ cũng chẳng nhờ được khi về già, thôi thì mẹ cứ cẩn thận phải tích cóp một chút, nhỡ may mai kia ốm đau còn có tiền mà đi viện.
Em chưa bao giờ dám cãi lại mẹ, và lần này cũng vậy. Em chấp nhận sẽ trả hết mọi khoản mà ông bà đã chi cho cu Dế, nhưng có một khoản mà em phải lên tiếng vì số tiền đó quá lớn đối với em:
– Nhưng mẹ ơi, sao cái khoản chạy việc cho anh Tuấn mẹ lại đòi con? Chuyện đấy con tưởng bố mẹ giúp anh Tuấn chứ? Mà nếu người phải lo trả khoản đấy thì phải là anh Tuấn. Mẹ cũng thấy đấy, anh ấy đi làm nhưng lương lậu về có đưa được cho con đồng nào đâu. Họa hoằn lắm tháng thì 1 triệu, tháng nào cao thì một triệu rưỡi. Giờ mấy chục triệu liền thì con lấy đâu tiền mà trả cho mẹ được.
Mẹ anh nghe em nói vậy thì bà quắc mắt lên mắng:
– Đấy là chuyện của vợ chồng hai đứa, tao làm sao mà quản lý được. Mày là vợ thì mày phải biết quản lý đồng lương của chồng mày chứ. Tao chỉ biết bỏ tiền ra ứng trước giúp xin việc cho chồng mày là tốt lắm rồi. Mà mày cứ kêu không có, thế tháng nào cũng quần mới, váy mới… Chúng ở đâu ra? Chẳng nhẽ trai tặng!
Nghe mẹ sừng cồ và xưng hô mày tao thì em biết bà đã không còn coi em là con nữa rồi. Nhưng em không dám cãi, em chỉ im lặng như chấp nhận từ nay mình sẽ có một khoản nợ.
Anh có nhớ ngày hôm sau em đã nói chuyện với anh về chuyện đó không? Em xin anh, xin anh hãy làm chứng cho em để tâm hồn em được trong sạch đôi chút. Em chỉ nói nhỏ nhẹ với anh rằng từ nay anh đi làm liệu liệu tiết kiệm mà trả cho mẹ khoản tiền chạy việc của anh, còn em sẽ lo trả các khoản vụn vặt khác mà ông bà đã mua cho cu Dế. Anh nghe em nói vậy thì đùng đùng đi đến nhà bố mẹ, và rồi hôm đó hai mẹ con anh cãi nhau vì tiền. Em có muốn như vậy đâu, nhưng em phải nói rõ ràng để cho anh còn biết mà bớt chơi bời đi. Ngay đêm hôm đó, tiếng tăm của em vang xa cả họ. Mẹ anh gọi điện hết cho chị gái, cho các cô, các chú trong họ kêu là em xúi bẩy anh về nhà mắng mẹ. Giờ em đã trở thành một đứa con dâu, một đứa cháu dâu
Đáng ghét với bên họ nhà anh. Em đã khóc cả đêm anh ngủ có biết gì đâu. Cuộc sống gia đình lúc đó đối với em còn hơn cả địa ngục: Chồng thì hờ hững có cũng như không, mẹ chồng thì càng ngày càng ác cảm với con dâu. Chính vì điều đó đã tạo điều kiện đẩy em gần đến với Hùng hơn anh ạ.
Thùy ngồi dậy con học bài suốt cả buổi tối, đến khi cu Dế đã say giấc nồng thì nàng mới đi vào căn phòng nhỏ nơi mà nàng vẫn hàng đêm ngồi viết nhật ký. Có lẽ sau Tuấn và Luận thì Hùng là người thứ ba trong đời chiếm được cảm tình của Thùy. Hùng đến thật nhẹ nhàng và ra đi cũng nhanh như một cơn gió. Khoảng thời gian ngắn ngủi bên Hùng cũng đã giúp Thùy có nghị lực đứng lên sau những chuyện căng thẳng trong gia đình, giúp Thùy thấy rằng cuộc sống này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.
Phần 4
- Nhật Ký Ngày…
Mây hôm vừa qua anh có nghe thấy những gì em nói không hả Tuấn? Chắc anh không biết Hùng và cũng chưa từng thấy em nhắc đến tên anh ta phải không? Em đã giấu anh chuyện đó suốt mấy năm nay. Thú thực Hùng là người đàn ông thứ ba mà em yêu và tuy rằng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi nhưng đôi khi em buồn thì em vẫn nhớ đến kỷ niệm của hai người anh ạ. Em vẫn tự hỏi, giờ này Hùng ra sao? Giờ này bé Mai đã có mẹ chưa? Chắc con bé lớn lắm rồi?
Em với Hùng có khoảng thời gian gần hai tháng thân mật như những người bạn đồng cảm, tương thân tương ái lẫn nhau. Thấy bé Mai cứ quấn quýt bên em thì Hùng cũng tỏ ra gần gũi với em hơn. Chẳng biết tự bao giờ em đã coi Mai như là con gái của mình anh ạ. Con bé đáng thương lắm! Nếu anh nhìn thấy chắc anh cũng sẽ yêu quý con bé cho mà xem. Có những hôm em và cu Dế về nhà muộn, anh có biết tại sao không? Bởi vì Hùng đôi lúc có việc bận nên không đến đón được và em phải đứng đợi cùng bé Mai, đứng đợi Hùng xong việc đến đón con gái về.
Sự thân thiện của chúng em được nâng lên một chút khi em chở Dế, còn Hùng chở bé Mai, hai chúng em đi song song trên đường về rồi cùng trò chuyện rất thân mật. Có những hôm anh đi công tác, bọn em cùng đưa hai đứa nhỏ đi chơi, đi ăn, rồi những dòng tâm sự tự dưng cứ đến với nhau mà không hề có dự tính trước.
Chắc anh muốn hỏi cảm nghĩ của em lúc đó về Hùng như thế nào có đúng không? Em xin trả lời thực lòng là lúc đó ở bên Hùng em thấy sự êm ả của cuộc sống, sự đơn giản của tình người. Nhìn hai đứa trẻ vui cười với nhau, cả em và Hùng chắc đều nghĩ trong đầu rằng ” đây mới là gia đình đích thực mà mình mong muốn… ”
Anh biết không, em đã sợ và đã hối hận với suy nghĩ phải lấy bằng được trai hà nội để trụ lại đất thủ đô. Cứ nghĩ được sống ở mảnh đất giàu có này thì em sẽ được sung sướng hơn, nhưng có lẽ em đã lầm và em biết cũng nhiều người có suy nghĩ như em. Mỗi người có một duyên phận không ai là giống nhau và có lẽ em đã phải trả giá cho sai lầm, cho tội lỗi mà mình đã gây ra.
Có một điều em dễ nhận thấy khi ở bên Hùng đó là em không quan tâm anh ấy xuất thân từ đâu, em cũng chẳng bao giờ hỏi anh ấy làm gì. Điều duy nhất em quan tâm là mong chiều đến để được nhìn thấy anh ta đến đón con, để được cùng trò chuyện khi hai người cùng đi song song bên cạnh nhau. Vâng, tất cả đơn giản chỉ có vậy thôi anh à. Chúng em thân thiện hơn, gần gũi hơn nhưng chỉ là gần gũi về tâm hồn… Tâm hồn của những kẻ cô đơn.
Hơn hai tháng trời chúng em đã như vậy nhưng vẫn có một khoảng cách vô hình không thể đưa chúng em xích lại gần nhau hơn. Bởi anh biết tại sao không? Bởi vì trong em lúc đó không bao giờ nghĩ đến tình dục. Thứ em cần là sự sẻ chia, sự quan tâm đến nhau, sự giúp đỡ về tình thần cho nhau là chính chứ không phải hai người đến với nhau là vì nhu cầu sinh lý.
Thế rồi giữa em và Hùng bỗng trở nên gắn bó với nhau sau ba tháng kể từ ngày bé Mai vào lớp. Anh Hùng vì cảnh gà trống nuôi con nên nhiều lúc anh ấy bận việc không đến đón được và em sẵn lòng đưa bé Mai về nhà mình ngủ cùng cu Dế. Hùng bề ngoài là một người đàn ông hung tợn nhưng sâu thẳm trong con người của anh ấy lại không phải như vậy.
Anh ấy luôn làm em tin tưởng và cảm thấy an toàn. Anh thấy đấy, ba tháng liền Hùng không bao giờ có một hành động nào gọi là gạ gẫm em lên giường cả, điều đó càng làm em yêu quý anh ấy hơn. Có lẽ trong suy nghĩ của Hùng khác với những người đàn ông bình thường anh ạ. Cái anh ấy cần không phải là sex, không phải là một người đàn bà xinh đẹp, mà thứ anh ấy cần là một người mẹ biết yêu thương bé Mai.
Nhưng rồi, vâng lại từ “nhưng” anh ạ. Mọi thứ lại không như em nghĩ, cuộc đời đâu có đơn giản đúng không anh? Chuyện xảy ra mà em không biết lỗi của ai, cũng có thể là từ phía em khi chính em là người đánh thức bản năng đàn ông của Hùng trỗi dậy. Có thể Hùng đã phải kìm nén quá lâu, để rồi khi tòa thiên nhiên đẹp rực rỡ hiện ra thì sự kìm nén đó như quả bóng nổ tung trên bầu trời. Ngày hôm đó anh đưa sếp đi Quảng Ninh hai ngày anh có nhớ không? Hôm đó là ngày chủ nhật lớp học đóng cửa, anh vừa đi thì em nhận được tin nhắn của Hùng hỏi rằng em có thể trông giúp bé Mai hộ anh ấy cả ngày được không? Nếu có anh ở nhà
Thì em chắc không dám, nhưng nhà cũng chỉ có hai mẹ con nên em đã nhận lời vì muốn cu Dế có chị Mai chơi cùng. Em với Hùng quý nhau như thế nào thì bé Mai và cu Dế nhà mình cũng quý nhau như vậy, hai đứa rất thích được chơi với nhau.
Khoảng một tiếng sau Hùng mang con gái đến và anh ta nói rằng có việc bận nhờ em trông đến chiều tối. Cả ngày hôm đó em đã trông hai đứa, nấu nướng cho chúng nó ăn nhưng đến 7h tối vẫn không thấy Hùng đến đón bé Mai về. Chờ đến 8h tối cũng không thấy nên em gọi điện nhưng điện thoại anh ta đã tắt. Em lo lắng không biết Hùng đã xảy ra chuyện gì, gọi điện nhiều lần nhưng vẫn không thể nào liên lạc được. Đến 9h tối em đành cho hai đứa nhỏ lên giường ngủ trước, còn em ngồi chờ. Em ngồi chờ anh ta đến gần 10h khuya thì mệt mỏi đứng lên đi tắm để đi ngủ vì lúc đó em nghĩ rằng chắc Hùng bận việc nên để Mai ngủ lại nhà em.
Bước ngoặt của câu chuyện đó là tắm xong em mặc cái váy ngủ mỏng màu trắng sữa do chính anh mua tặng em khi hai chúng mình lấy nhau. Anh có nhớ chiếc váy ngủ đó không? Chắc là anh nhớ, vì những ngày đầu mỗi lần em mặc nó là anh lao vào em như một con hổ đói khát tình. Nhưng sau khi có cu Dế, em vẫn thỉnh thoảng mặc vì những thứ anh tặng là em không bao giờ vứt đi, vậy mà anh có vẻ đã chán, anh thờ ơ đến hờ hững vì có lẽ anh không còn thấy sự hấp dẫn.
Ngực em thuộc dạng to nên ban ngày mặc áo con rất khó chịu, vì vậy khi đi ngủ là em thường tháo chúng ra để cho hai bầu vú được thoải mái. Khi em vừa lên giường thì có tiếng gõ cửa, em dậy đi ra và hỏi ai đấy. Đó là Hùng! Lúc đó em không để ý là trên người mình quá gợi cảm trong con mắt của đàn ông, hai đầu ti lồi hẳn phía trong chiếc vải mỏng khiến Hùng đứng sững người ngắm nhìn em. Phát hiện ra sự hớ hênh của mình, em ngượng đỏ mặt, bốn mắt nhìn nhau trong ánh đèn mờ mờ từ phòng khách hắt ra… Cái nhìn khác hẳn mọi khi anh ạ. Em vội quay người đi luôn vào trong để lấy chiếc áo khoác, còn Hùng thì đóng cửa lại đi theo sau em.
Một người đàn bà cô đơn khi chồng vắng nhà, lại hấp dẫn trong bộ váy ngủ khêu gợi, một người đàn ông thiếu thốn, lại ở vào hoàn cảnh không có một ai. Vậy theo anh họ có chịu được không? Nhìn vào mắt Hùng em biết anh ta đang rất thèm muốn cơ thể của em, nhưng em vẫn tin anh ta không làm vậy. Rồi khi hai bàn tay ôm cứng lấy em từ đằng sau, em giật mình hoảng sợ. Em không nghĩ Hùng lại làm như thế nên em thấy sợ thực sự. Em chống cự một cách quyết liệt để cố thoát khỏi cánh tay rắn chắc của Hùng. Hùng vừa ôm chặt em, vừa liên mồm phát ra ba từ ” Anh yêu em “.
Em đã thất vọng với Hùng vô cùng, bởi em đã tin tưởng anh ta, giờ đây hành động của anh ấy đã làm em mất niềm tin. Chuyện lên giường với một người đàn ông khác ngoài chồng em chưa bao giờ nghĩ tới, kể cả cho dù cả hai rất thân thiết và quý mến nhau. Em sụp đổ thực sự khi Hùng làm điều đó anh ạ. Em chưa có sự chuẩn bị, chưa sẵn sàng tâm lí quan hệ tình dục với Hùng. Phản bội anh một lần đã là quá đủ với em rồi. Em đã phải hét lên trong đêm tối nhưng nhìn vào đôi mắt rực lửa của Hùng thì em đã nhận ra rằng đó là điều vô nghĩa. Hai người giằng co và rồi em trượt chân ngã chổng kềnh xuống sàn nhà, Hùng cũng ngã theo và nằm đè lên người em.
Cũ ngã làm em đau ê ẩm người, nhưng lúc này em càng không thể thoát được khi người Hùng đang ở trên người em. Anh biết không? Lúc đó hai cái miệng đang ở cách nhau chưa đầy mười centimet, bốn mắt nhìn nhau và anh ta nói nhẹ nhàng:
– Anh xin lỗi! Anh đã phải kìm nén lâu lắm rồi. Anh yêu em Thùy ạ? Em hãy làm vợ anh và làm mẹ bé Mai nhé.
– Không! Không được! Em đã có chồng, điều đó là không thể! Buông em ra đi anh!
Những điều em nói đều không có tác dụng, và em ngay lập tức phải chống cự khi Hùng hôn em. Nhưng có vẻ sự chống cự của em càng làm cho anh ấy hăng máu hơn. Môi anh ta vẫn dính chặt lấy môi em và hai cánh tay to khỏe cũng ghì chặt tay em dưới sàn nhà không cho cựa quậy. Người yếu không thể địch nổi với một thân hình đô con nên em chỉ còn mỗi cách mím chặt lấy hai bờ môi để không cho cái miệng tham lam kia đi vào trong. Tuy nhiên điều đó cũng vô ích khi Hùng biết làm cách nào để em há miệng ra và rồi em đã cảm nhận lưỡi mình chạm vào lưỡi anh ấy.
Để lại một bình luận