Sau khi ăn cơm và dọn dẹp bát đũa xong thì em bảo Luận đưa về Hà nội vì vừa sợ về quá muộn, vừa sợ anh giận. Nhưng Luận lưỡng lự muốn giữ em ở lại chơi thêm lúc nữa nên anh ấy lấy cớ là quần áo em chưa khô. Ngày đó chưa có điện thoại di động như bây giờ nên em không thể gọi về cho anh được và em đã không biết anh ở nhà sốt ruột ra sao. Em quá vô tâm phải không anh? Hai đứa em của Luận ý tứ chạy sang nhà hàng xóm coi phim để lại không gian riêng tư cho anh trai tâm sự với bạn gái.
Chúng em ngồi nghế coi phim hài của cái đầu Video chạy bằng băng. Điều gì đến cũng phải đến khi bàn tay Luận lại lần nữa mon men sang kéo em ngả vào lòng anh ấy. Do lúc chiều hai người cũng đã ôm và hôn nhau rồi nên em không còn ngượng ngùng như trước, mà có lẽ trong con người em lúc bấy giờ đã chấp nhận sự phản bội. Đơn giản lúc đó em cũng rung động thực sự khi ở bên Luận và em chấp nhận cho anh ấy ôm hôn là vì em nghĩ rằng anh không biết nên chắc không sao. Đọc đến đây thì chắc anh thấy em quá bỉ ổi phải không?
Những cái hôn nhẹ nhàng đến như tất yếu của vòng quay trái đất khi một con đực và một con cái ngồi cạnh nhau. Em đã để cho Luận thoải mái nhấm nháp môi và lưỡi mình. Khi anh ấy nhìn vào mắt em, rồi thốt lên ba từ “anh yêu em” thì ngay lập tức chúng em quấn vào nhau bằng những nụ hôn man dại hơn. Đầu óc em lúc đó chẳng nghĩ được gì, nếu có nghĩ đến tội lỗi với anh thì cái rạo rực trong người lập tức lấn át ngay. Từng chiếc cúc áo sơ mi trên người em đã được Luận cởi ra và em bàng hoàng khép tay lại như muốn che đậy bộ ngực căng tròn đang phập phồng bên trong.
– Đừng em, hãy cho anh được một lần yêu, được một lần khám phá cơ thể của em đi! Luận thều thào năn nỉ bên tai em.
– Không được đâu anh. Em yêu Tuấn và chúng em sắp thành vợ chồng rồi. – Đó là tất cả những gì em nói ra được lúc bấy giờ để cho Luận hiểu.
Nhưng em nhầm, Luận có vẻ không chấp nhận hay thích thú gì với cái việc em chuẩn bị đi làm vợ người khác. Anh ấy không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống tiếp tục hôn em. Bàn tay của Luận bây giờ tham lam và liều lĩnh hơn khi di chuyển khắp cơ thể em và dừng lại ở giữa cái háng. Anh ấy liên tục kích thích khiến em hứng tình và rạo rực vô cùng. Bàn tay của Luận mới chỉ ở bên ngoài xoa xoa thôi nhưng anh ấy đâu biết rằng bên trong dâm thủy đã chảy ra làm ướt nhẹp quần lót của ” cô em gái anh ấy mà em đã mượn “.
Một năm rưỡi là thời gian chúng mình yêu nhau và không biết bao nhiêu lần em cũng như anh là rất thèm muốn được vượt rào để trải nghiệm cái sung sướng tột bậc của tình yêu. Nhưng rồi lần nào em cũng kìm nén được và giữ được sự trinh trắng. Em không tiếc anh cái đó nhưng bởi yêu anh em chẳng có gì quý giá ngoài hai từ “trinh tiết” nên em muốn giữ để tặng anh… Cho đêm tân hôn. Vậy mà… Vậy mà… Em thực sự xin lỗi anh… Xin lỗi anh vì em đã trao cái quý giá mà mình gìn giữ bao lâu trao tặng cho Luận.
Đến tận ngày hôm nay em vẫn không hiểu sao hôm đó đầu óc em lại mụ mị như thế? Có phải là lần đầu em rơi vào hoàn cảnh đó đâu đúng không anh? Rất nhiều lần anh cũng như vậy, cũng xin em cho anh nếm trái cấm trước nhưng đều bị em cự tuyệt. Vậy mà với Luận em lại dễ dàng để anh ấy kích thích rồi bế bổng em đưa vào trong phòng. Em không hiểu và thực sự em không thể hiểu bản thân em nữa anh ạ. Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh.
Ngày hôm đó tận 11h khuya bọn em mới về tới ký túc xá. Nghe các bạn cùng phòng nói rằng cả ngày anh vô phòng em không biết bao nhiêu lần và lần cuối cùng anh ngồi đợi em đến tận 10h tối. Em biết anh giận nên dù cửa mình vẫn còn đau rát ê ẩm nhưng em vẫn mượn chiếc xe đạp của đứa bạn để đến nhà anh. Hơn 11h khuya, một đứa con gái đạp xe trong đêm tối nhưng em không hề sợ bất cứ điều gì, nếu có sợ thì em chỉ sợ mất anh mà thôi. Thú thực khi quan hệ với Luận xong rồi thì em thấy hối lỗi và thấy yêu anh rất nhiều. Sự phản bội đó cũng có thể đã giúp em nhận ra rằng cuối cùng mình yêu ai hơn! Em yêu anh chồng ạ!
Yêu nhau một năm rưỡi nhưng lần đầu tiên em nói dối anh, nói dối rằng Luận chỉ cầm tay em và anh đã tin và đã tha thứ cho em mặc dù em biết hôm đó anh tức giận giống như kẻ điên tình.
Cái ngày cưới cũng đến, ban ngày tràn ngập niềm vui bao nhiêu thì tối đến là sự âu lo bấy nhiêu của em anh ạ. Em sợ anh phát hiện ra em không còn trinh trắng. Có ai như em khi lại sợ đêm tân hôn đến vậy không? Nhưng có lẽ cuộc đời em lại gặp may mắn lần nữa anh à. Hôm đấy anh anh uống cũng nhiều nên hành sự không được tình cảm, anh chỉ loay hoay tìm cách nhét dương vật vào trong và anh sung sướng khi nó đã từ từ đi vào trong âm đạo của em. Có lẽ anh vui quá nên ra sức hì hục nhấp, còn em thì bị cảm giác lo sợ lấn át trong đầu nên tuyệt nhiên cảm hứng tình dục trong em không có chút nào. Em cắn răng chịu đau để chiều anh, thậm chí cố tình rên rỉ hơi to một chút để cho anh sướng. Đang yêu tự nhiên anh rút chim ra và mỉm cười với em. Em không hiểu gì thì thấy anh nói nhỏ:” Cám ơn em đã để dành giọt máu hồng cho anh.. ” Em lập tức nhìn xuống và đúng là thấy những giọt máu đỏ dính trên thân dương vật của anh, và nếu nhìn kỹ thì còn có một ít đang trào ra hai bên mép. Em hiểu đó là cái gì và chạy ngay vào phòng tắm. Anh có biết là khi em rửa thì cô bé lại ọc ra cái chất màu đỏ đó tiếp không? Ngày hôm đó thế nào kỳ kinh của em lại đến sớm tận hai ngày. Em nhớ cái cảm giác của anh nằm mỉm cười nhìn em e lệ bước ra khỏi phòng tắm. Anh hạnh phúc khi lấy được người vợ vừa xinh đẹp, vừa còn trinh trắng.
Ba ngày hôm sau em lấy cớ cô bé còn đau rát để tránh quan hệ với mục đích giấu anh không cho anh biết sự thật. Một sự thật có lẽ là quá phũ phàng với anh. Nhưng có một điều anh không biết và em cũng không biết. Điều này còn kinh khủng hơn cả cái chuyện em không còn trinh. Đó là một tháng rưỡi sau em phát hiện mình có thai! Em âm thầm đi khám và bác sĩ chúc mừng em và nói rằng cái thai được hơn 6 tuần rồi. Đêm tân hôn em đến kỳ thì xác suất có thai rất thấp, vậy cái thai là của ai????? Em xin lỗi!!! Thằng Dế bây giờ đã bẩy tuổi nhưng nó vẫn chưa biết bố đẻ thực sự của nó là ai và có lẽ một ngày nào đó em phải nói cho con biết anh ạ.
Thùy đã tắm xong, mái tóc dài ngang vai đen nhánh lơ lửng trên bờ vai làm tôn thêm vẻ quyến rũ của làn da trắng mịn màng. Đôi chân trần nhẹ nhàng đi đến bên chiếc bàn, nàng ngồi xuống lôi quyển sổ nhỏ và cái bút ra. Nàng mới từ bệnh viện về, ở bên cạnh Tuấn suốt cả tối và nắm tay anh nhưng tuyệt nhiên chỉ là một bàn tay vô hình. Người ta thường nói cho dù vợ chồng có hục hoặc hay xảy ra chuyện gì thì khi bệnh tật ốm đau
Cũng chỉ có vợ hoặc chồng tận tình chăm sóc cho nhau mà thôi. Đó là một thứ tình cảm thiêng liêng mà không dễ gì đoạn tuyệt được. Không biết Tuấn có tỉnh lại được không hay phải chờ đợi đến bao giờ thì Thùy vẫn một mực kiên nhẫn, nàng vẫn hy vọng một ngày Tuấn mở mắt ra nhìn cô và nắm chặt tay mình. Ngày hôm qua Thùy đã thú tội trong những dòng nhật ký muộn màng. Tâm trạng của nàng đã được lới lỏng đôi chút sau khi bộc bạch hết tội lỗi của mình năm xưa. Thùy mở cuốn sổ ra, nàng lại tiếp tục cầm bút để viết mà như đang muốn nói cho người chồng nghe thấy.
Phần 2
- Nhật Ký Ngày…
Anh có biết cuộc đời hạnh phúc nhất của em là khi nào không hả chồng? Em không biết định nghĩa hai từ hạnh phúc là gì và em cũng không rõ nó có cao sang hay đòi hỏi quá không anh ạ. Nhưng em thấy vui và hạnh phúc nhất có lẽ là khoảng thời gian năm rưỡi chúng mình yêu nhau và sau đó là khoảng một năm tính từ ngày cưới. Lúc yêu nhau anh thể hiện là một người quan tâm và luôn yêu hết mình.
Em vẫn còn nhớ anh đã nói với em rằng tính anh khô khan không thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài và cả cuộc đời anh chưa từng tặng một bông hoa cho bất kỳ ai. Vậy mà khi yêu em, anh đã vì tình yêu mà cố gắng thay đổi. Làm sao mà em quên được cái ngày 14/2, một chàng trai bảnh bao quần âu áo sơ mi, trên tay là bó hoa hồng rón rén đi vào ký túc xá để tặng người yêu.
Ngày hôm đó cả đám sinh viên trên tầng đều đứng ra ngoài, họ thích thú đứng nhìn và cười khi thấy anh xấu hổ tay cầm bó hoa cứ khép nép bám tường để đi. Em biết chứ! Một người chưa từng tặng hoa cho ai thì làm sao có sự can đảm khi lần đầu làm việc ấy. Anh ngại không dám đi vào trong phòng như mọi khi bởi anh ngượng ngùng với lũ bạn khỉ gió cùng phòng với em phải không? Anh chỉ dám ló mặt vào và gọi em ra ngoài nhưng em lại cố tình trêu anh nên em cứ ngồi lì trên giường để bắt anh phải vào.
Bọn bạn em thỉnh thoảng vẫn nhớ và vẫn nhắc cái ngày hôm đó đấy anh ạ. Chúng thấy một thanh niên hà nội trông thật là nhát nhưng mà cũng thật đáng yêu làm sao. Anh vào, anh đứng giữa phòng tay cầm bó hoa nhưng không nói được gì. Cả phòng nhìn anh và mọi người cố nhịn cười… Em cũng vậy. Em đứng mà chưa cầm hoa anh tặng bởi em đợi một câu nói từ anh. Anh chìa bó hoa trước mặt em và không thấy em nhận thì anh bắt đầu mới mở miệng. Hì hì, nghĩ lại câu nói đó mà em chưa thấy ai đi tán gái lại đặc biệt như anh. Anh có nhớ anh nói câu gì không? Anh bảo: ” Cầm điiiii! Mỏi hết cả tay rồi đây này! ” Cứ tưởng là ba từ ” Anh yêu em ” cơ, hóa ra lại không phải. Thế mà em lại nhận, em thật là ngốc làm sao. Nhưng mà em không giận
Anh chỉ vì câu nói bởi em hiểu tính anh: hơi thô nhưng trong lòng không phải vậy, rất tình cảm đúng không anh? Việc em vinh dự được là người con gái đầu tiên anh tặng hoa cũng là hạnh phúc lắm rồi. Bó hoa đó về sau em giữ hơn một năm liền anh nhỉ? Lúc vứt đi mà em cứ tiếc bởi anh đã gửi gắm bao tình cảm trong đó. Nhớ lại những kỷ niệm mà em ước gì được trở lại như ngày xưa, một tình yêu đích thực đúng nghĩa tình yêu, một tình yêu không bị tình dục hay tiền bạc tri phối nên nó thật đẹp và lãng mạn làm sao…
Nhắc đến tình dục thì anh có công nhận rằng thời gian hai vợ chồng mình mặn nồng chính là lúc mới cưới không? Cái ngày đó sao mà đam mê và háo hức đến lạ anh nhỉ? Em nhớ lắm, làm sao mà em quên được những ngày tháng hạnh phúc đó. Em với anh cứ có cơ hội là lao vào nhau điên cuồng. Cả hai chẳng ai thấy chán, chẳng ai kêu mệt bao giờ. Anh đã từng nói, bờ môi em anh hôn không bao giờ biết chán, cơ thể em anh ngắm không mỏi mắt bao giờ.
Lúc đấy anh yêu em nên yêu hết cả những khuyết điểm trên cơ thể của em và điều đó làm em thấy tự tin làm sao. Cả hai từ những kẻ không chuyên, bỗng chốc chỉ sau vài tháng mà cả anh và em đều chuyên nghiệp đến không ngờ. Lấy nhau về em mới phát hiện ra rằng chồng mình sao mà dâm đến thế. Rồi anh dậy em, anh hướng dẫn em vào những trò chơi tình dục, để rồi em cũng dần trở thành một người đàn bà luôn khát khao chuyện ấy.
Lúc em mang bầu, thậm chí bụng to vượt mặt mà anh vẫn khen em đẹp, vẫn luôn miệng bên tai em kêu là em thật sự quyến rũ. Anh có biết những câu nói đó khiến em hạnh phúc và sung sướng như thế nào không? Người đàn bà khi chửa nên vóc dáng không còn nuột nà như xưa, nhưng nếu người chồng vẫn thèm muốn, vẫn thấy vợ mình đẹp thì thực sự họ sung sướng lắm anh ạ, sướng hơn cả khi đút con chim vào ấy chứ. Người phụ nữ yêu bằng tai mà anh!
Nhưng đó là tất cả những gì mà chúng ta đã có, những kỷ niệm đẹp bên nhau. Cám ơn anh, cám ơn anh đã đem đến cho em những ngày tháng hạnh phúc đó, những ngày tháng mà em được sống trong cả tình yêu lẫn tình dục.
Chuyện gì đã xảy ra với anh và em? Điều này chắc anh là người hiểu rõ nhất phải không? Khi cu Dế ra đời, anh đã thay đổi hoàn toàn, thay đổi một cách chóng mặt. Đến bây giờ em vẫn không hiểu tại sao anh lại như vậy? Có phải là do em không đáp ứng được tình dục cho anh? Anh cũng biết một điều người phụ nữ sau khi sinh phải kiêng tối thiểu 2 đến 3 tháng không?
Bác sĩ cũng dặn em phải kiêng chuyện đó ba tháng cơ mà, sao anh không hiểu và thông cảm cho em vậy? Người ta khi bầu bí thường cũng đã phải kiêng rồi, nhưng vì chiều anh, sợ anh thiếu thốn nên em vẫn đáp ứng đầy đủ. Có ai như vợ chồng mình không khi mà vợ chửa nhưng vẫn đều đặn một tuần bẩy ngày thì cả bẩy đêm hùng hục rên rỉ. Hôm nào sức khỏe em yếu quá thì em vẫn tận tình sóc cho anh ra. Như vậy chẳng phải em là người vợ cố gắng chiều chồng rồi sao. Đến tháng thứ tám, bụng to quá rồi thì anh cũng biết thương em đôi chút khi bẩy đêm giảm xuống còn con số năm. Hì hì, công nhận chồng em nhu cầu cao thiệt đó.
Ba tháng đầu sau khi sinh cu Dế, em hiểu là anh đang ăn quen nên không quen nhịn. Nhưng em không nghĩ rằng điều đó lại tồi tệ đối với anh như vậy. Thiếu sex, anh bỗng dưng cáu bẳn vô cớ với em. Đi làm về, không như ngày trước là hai vợ chồng quây quần bên nhau, anh chỉ bế con một lúc rồi kêu mệt đi ngủ trước. Bữa cơm tối cũng dần dần thiếu đi một người.
Nhiều hôm mất công nấu, anh có biết rằng em và con ngồi đợi anh về nhưng anh kêu đang nhậu và em đã nhịn không ăn nổi. Hai mẹ con chỉ biết nằm ôm nhau, nước mắt em đã tuôn rơi. Em không nói gì với anh, không trách anh bởi vì trong người em mang một tội lỗi lớn và em nghĩ rằng em đáng bị anh trừng phạt như vậy.
Để lại một bình luận