Màn đêm buông xuống, nhìn người chồng đang nằm liệt giường trong bệnh viện với các vết băng bó trên đầu sau một vụ tai nạn giao thông cách đây gần nửa tháng, Thùy, vợ của Tuấn ngồi nhìn chồng mà cô thở dài thuồn thuột bởi anh đã mê man bất tỉnh hôn mê nửa tháng nay rồi, chưa biết khi nào mới tỉnh lại. Tối nào Thùy cũng ngồi bên cạnh chồng rất lâu để hy vọng, hy vọng anh mở mắt rồi mới ra về.
Tối nay cũng vậy, nàng ngồi nhìn Tuấn với sự yêu thương, sự lo lắng, và sự hối lỗi. Khép cảnh cửa lại, Thủy đi về với tâm trạng nặng trĩu. Ngoài trời mưa lất phất như thổi cái lạnh vào tim nàng, muốn nàng nói ra hết cho người chồng biết được quá khứ tội lỗi của mình. Suốt dọc đường nàng đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ thì lòng nàng càng quặn đau… Nó đau âm ỉ suốt mấy năm nay rồi. Về đến nhà Thùy quyết định, đã đến lúc phải nói cho Tuấn biết hết sự thật dẫu rằng có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, còn hơn là cứ phải giữ khư khư chuyện thầm kín trong lòng. Nhưng Tuấn đang bất tỉnh, không thể nghe được những gì vợ nói… Và cuốn nhật ký người đàn bà phản bội chồng đã ra đời.
- Nhật Ký Ngày…
Chồng ạ, em có nhiều thứ để nói cho anh biết mà em chưa biết bắt đầu từ đâu. Em là một con đàn bà, một con vợ lăng loàn đã phản bội chồng rất nhiều lần. Viết cuốn nhật ký này em chỉ muốn cho anh biết hết những việc em đã làm chứ không phải muốn anh tha thứ. Hai từ tha thứ thực sự không xứng đáng với em và em cũng không dám nhận.
Đêm nay mưa lâu quá mãi chẳng tạnh và cơn mưa làm em nhớ đến kỷ niệm xưa, một kỷ niệm mà em cũng chẳng biết vui hay buồn, nhưng có điều đó là kỷ niệm mà em không bao giờ quên được. Em đã ngoại tình, đã phản bội anh ngay trước lễ cưới đúng một tuần.
Chồng có nhớ không, năm nay đúng tròn tám năm kỷ niệm ngày cưới của chúng mình đó. Chắc đến tận bây giờ anh vẫn đinh ninh rằng ngày cưới của tám năm về trước là ngày em đã trao cái ngàn vàng cho anh có phải không? Thực sự không phải vậy! Em xin lỗi…
Chắc anh cũng thừa nhận ngày đó vợ anh là một hoa khôi trong trường đúng không? Em cũng rất tự hào và hãnh diện vì mình là cô gái xinh đẹp. Trong trường có hàng tá sinh viên nam thích em nhưng cuối cùng em chỉ rung động thực sự với hai người, đó là anh và Luận.
Anh vẫn nhớ Luận chứ? Luận là sinh viên học cùng lớp với em và lớn hơn em hai tuổi. Có một điều trùng hợp là cả anh và Luận lại bằng tuổi nhau khi sinh cùng ngày cùng tháng và cùng năm. Em nhớ ngày đó em khó xử biết bao khi không biết nên đến dự sinh nhật của ai vì cả hai anh em đều yêu quý. Ngày đấy hai anh đều yêu em và cùng đến ký túc xá để chinh phục một cô gái xinh đẹp và ngoan hiền như một cô tấm trong truyện cổ tích. Một người học cùng lớp, một người thì đã đi làm nên mang đến cho em một sự lựa chọn
Khó khăn. Nếu như bây giờ anh hỏi em ngày đó em yêu ai hơn thì câu trả lời không quá khó, em yêu… Luận hơn.
Luận trước đó trải qua hai năm trong quân ngũ nên anh ấy mang hình dáng của một người lính sống có kỷ cương và chững chạc. Điều đó thực sự cuốn hút em rất nhiều. Ở trong lớp, anh ấy là lớp trưởng và có nhiều bạn nữ thích, nhưng cuối cùng anh ấy lại yêu em. Luận ít nói nhưng đã nói thì rất đi vào lòng người. Anh ấy không thích thể hiện ra bên ngoài, không thích khoe trương, anh ấy luôn âm thầm làm những điều tốt đẹp cho người anh ấy yêu. Anh biết không, ngày đó ở trong ký túc Luận quan tâm đến em lắm, quan tâm từng cái nhỏ nhặt một nên em không thể không rung động. Một cô gái nông thôn sống cảnh xa nhà thì làm sao có thể thờ ơ được, em rất trân trọng tình cảm của Luận dành cho em và cả lớp ai cũng biết là hai người
Thích nhau. Tuy nhiên tại sao em lại chọn anh?
Luận quê ở Sơn Tây, còn anh thì ở Hà Nội, mảnh đất thủ đô mà bao cô gái như em đều khao khát muốn sống. Quê em nghèo lắm chắc anh cũng biết. Mỗi vụ lúa thu hoạch có được bao nhiêu đồng đâu nên em cũng như những người xa quê khác, quyết chí học xong trụ lại mảnh đất thủ đô với hy vọng thoát khỏi cảnh nghèo túng. Và anh là người giúp em đạt được mục đích đó! Như vậy bây giờ chắc anh đã hiểu là em đến với anh bao gồm cả Tình yêu và sự Tính toán phải không anh?
Ngày em chính thức nhận lời yêu anh, Luận buồn lắm… Em biết điều đó bởi chúng em học cùng một lớp mà. Vì đã chọn yêu anh rồi nên trái tim em cố gắng đóng băng khi nhìn thấy Luận tối nào cũng say xỉn trong căng tin của trường. Em không muốn người yêu mình phải buồn nên em tỏ ra thờ ơ với Luận, nhưng thực chất trái tim em lúc đó đau nhói anh ạ. Luận buồn là thế, buồn vì em đã thuộc về anh nhưng chưa một lần anh ấy năn nỉ hay xin xỏ tình yêu từ em. Tính cách của Luận như vậy càng khiến em nể phục và sâu thẳm trong người em luôn có hình bóng của Luận.
Anh có biết không, thời gian chúng mình hạnh phúc yêu nhau thì Luận cũng tôn trọng anh và em. Anh ấy không tán tỉnh em nữa nhưng khi có cơ hội thì anh ấy vẫn âm thầm quan tâm đến em. Có lẽ em đã ngự trị trong trái tim của Luận quá nhiều, nhiều đến nỗi mà anh ấy không hề yêu bất cứ người con gái nào khác, cho dù rất nhiều bạn nữ thích anh ta. Em biết điều đó, nhưng em không thể vì em đã chọn anh. Có một điều là anh vẫn luôn hỏi em là em với Luận có tí gì chưa thì em xin trả lời thực lòng là đến thời điểm đó, cái cầm tay cũng chưa anh ạ. Anh tin em nhé!
Em nhớ cái ngày, cái ngày mà anh ôm em chặt trong vòng tay và nói với em rằng: “Mình làm đám cưới ngay khi em tốt nghiệp nhé?” Ôi, anh có biết không? Người con gái nào đang yêu mà khi được nghe bạn trai thổ lộ muốn cưới thì họ sung sướng như thế nào không? Em vui lắm nhưng không dám nhẩy cẫng lên vì sợ anh đánh giá này nọ. Em cố kìm nén sự sung sướng trong lòng và chỉ cúi đầu e lệ thỏ thẻ: Muốn cưới người ta thì phải về xin phép bố mẹ đã chứ anh!
Hôm đó chúng mình hạnh phúc anh nhỉ? Hai người cứ ngồi ở bãi cỏ hôn nhau đến nửa đêm mà chẳng ai muốn về. Hihi, anh nhớ không? Hôm đó về ký túc em phải chèo tường và anh ủn mông cho em đấy! Em đi về phòng mà tim vẫn đập thình thịch vì hạnh phúc, vì mong ước của mình sắp thành hiện thực và điều đó cũng đủ cho em biết rằng anh yêu em đến nhường nào.
Cám ơn chồng nhiều lắm! Nhưng anh biết hôm đó thế nào không? Em đi về phòng thì gặp Luận không ngủ, anh ấy ngồi phía ngoài cái chỗ đài phun nước. Nhìn thấy em đi chơi đêm với anh về, đôi mắt anh ấy nhìn em buồn lắm. Em biết anh ấy muốn nói với em điều gì nhưng em cố kìm nén và hờ hững đi qua. Em đã khóc, vâng em đã khóc anh ạ. Nhìn Luận buồn bã vì em mà em không cầm được nước mắt… Niềm vui mà anh đem đến bỗng dưng thay bằng những suy nghĩ dằn vặt khiến em mất ngủ cả đêm. Đêm đó em đã nghĩ đến Luận rất là nhiều và đôi lúc em suýt chút nữa là ra ngoài ngồi tâm sự với anh ấy. Nhưng em đã không làm vậy, một lần nữa em đã thắng bản thân khi không để tình cảm chi phối.
Rồi cái ngày em sắp ra trường cũng đến khi cả anh và em cùng háo hức chờ đợi. Có lẽ không phải chờ đợi cái việc em sắp tốt nghiệp ra trường, mà chờ đợi cái ngày chúng mình chính thức thuộc về nhau – Như người ta thường nói hai từ là ” vợ chồng “. Em là cô gái may mắn khi được nhiều người yêu quý, có lẽ bản tính em hiền nên được như vậy. Điều đó đã giúp em dễ dàng được bố anh chấp nhận là người con dâu tương lai. Nghĩ lại mà em vẫn thấy lâng lâng trong người anh ạ.
Nhưng rồi điều không mong muốn đã xảy ra, nó đến thật vô tình và cũng đầy bất ngờ mà một cô gái yếu đuối như em không thể ngờ tới được. Ngày đó là ngày 30/6, cái ngày mà em không bao giờ có thể quên. Anh nhớ chứ, hôm đó là ngày chủ nhật và bọn em chuẩn bị chia tay ra trường. Em đã xin phép anh vì không muốn giấu diếm điều gì với anh bởi lúc đó em nghĩ rằng mình hoàn toàn trong sáng.
Tối thứ 7 lớp em liên hoan nhỏ gọi là chia tay và Luận đã đến gần em nói chuyện. Anh ấy đã xin được đi chơi một lần với em bởi vì sau khi ra trường thì hai người xác định không biết có còn được gặp lại nhau không. Thấy tình cảm của Luận chân thành và thực ra em đã quá vô tình trong suốt thời gian qua nên cũng muốn cho anh ấy một cơ hội được gần bên em.
Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi. Em chấp nhận đi chơi với Luận bởi vì em tin tưởng anh ấy không làm trò gì đồi bại. Và sáng ngày hôm sau em đã tìm anh để xin phép. Em biết anh khó xử khi em xin được đi chơi với một người mà cũng yêu em tha thiết. Nghe em nói hai người chỉ là bạn và coi như chỉ là gặp nhau lần cuối cùng khi bọn em chuẩn bị ra trường nên anh đã miễn cưỡng đồng ý cho em đi.
Trước đấy em chưa hỏi là đi đâu và em cứ nghĩ chắc chỉ đi uống nước quanh Hà Nội mà thôi nên em đã bảo với anh như vậy. Nhưng ngày hôm đó, em khép nép ngồi sau xe máy để Luận đưa đi, đưa đi bất cứ đâu cũng được bởi tâm trạng của em cũng rối bời. Luận không đưa em đi uống nước, anh ấy chở em đi xa lắm, đi tận Hà Tây quê của anh ấy cơ. Anh ấy nói rằng muốn có một kỷ niệm với em nên muốn được đi chơi cùng em ở một nơi nào đó thật là đẹp và chỉ có trời biết, núi biết mà thôi. Đi như thế xa quá và em sợ anh mắng nên em từ chối. Nhưng Luận đã cầu xin em, anh ấy nói rằng chưa bao giờ xin em một điều gì và đây là lời cầu xin đầu tiên và cũng là lần cuối. Em đã im lặng đồng ý!
Luận đưa em lên đỉnh núi Ba Vì, đi thăm quan Ao Vua. Cảnh đẹp của thiên nhiên nơi đó cũng dần làm em không nghĩ ngợi gì nhiều. Em bắt đầu tập trung cho chuyến dã ngoại với Luận và như anh ấy mong muốn, đã đi thì nên vui vẻ. Em cười và nghĩ rằng chẳng có ai quen biết ở đây nhìn thấy nên đã vô tư vui vẻ với Luận. Ngày hôm đó anh biết không, em cũng rất vui khi ở bên Luận.
Em đã đồng ý để Luận cầm tay dắt đi. Cái suy nghĩ của em lúc bấy giờ đó chỉ là cái cầm tay thôi và cũng vì không sợ anh nhìn thấy nên em cứ để mặc như vậy. Nhưng có điều, là con gái khi được đàn ông cầm tay cũng mang đến những cảm xúc lâng lâng lắm. Cả ngày cứ tay trong tay với nhau khiến tình yêu trong em với Luận chợt trào dâng mãnh liệt. Hai đứa ngồi trên
Mỏm đá tâm sự và anh ấy đã khóc khi nói yêu em rất nhiều. Một người lính khóc trước mặt một người con gái thì làm sao trái tim em không thổn thức cho được. Vì thấy mình có lỗi khi từ chối tình cảm của người ta nên em chỉ biết cúi đầu im lặng. Sự yếu đuối của em đã khiến Luận bạo dạn ôm em vào lòng… Em xin lỗi khi đã không có một chút phản đối cái ôm đó.
Hai đứa cứ ngồi ôm nhau và im lặng đến tận ba mươi phút. Em thấy sự ấm áp trong lồng ngực của Luận nên đôi mắt em thiu thiu như muốn ngủ. Và cái điều em không ngờ tới đã xảy ra khi bờ môi em cảm nhận được bờ môi của Luận áp vào. Lần này thì em kháng cự, nhưng là sự kháng cự yếu ớt bởi Luận không phải là kẻ xấu xa. Chúng em đã hôn nhau một lúc lâu và em đã chấp nhận để anh ấy mút lưỡi em. Cũng rất may hai người chỉ dừng lại ở hôn nhau và bàn tay Luận không có hành động nào là muốn chiếm hữu em. Sợ anh ở nhà chờ lâu nên em bảo Luận đi về.
Trên đường về, bất chợt trời có giông ở phía trước như báo hiệu chuẩn bị có một cơn mưa to nên Luận bảo em là nhà anh ấy ngay gần đây và muốn đưa em về chơi để cho biết nhà và cũng để tránh mưa. Em ngồi sau chẳng nói gì và cứ thế Luận cho xe chạy thẳng về hướng nhà anh ấy.
Về đến nhà thì hai đứa ướt như chuột lột bởi mưa đổ bất ngờ. Nhà Luận có một đứa em gái 19t và một cậu em trai 15t. Hôm đó thế nào nhà anh ấy ba mẹ lại đi vắng hai hôm vì có việc trong gia đình. Luận lấy quần áo của em gái đưa cho em mặc vì quần áo trên người em đã ướt hết. Thấy anh trai đưa một người con gái về nhà thì hai đứa em tuy không hỏi nhưng chúng cứ tủm tỉm cười vì nghĩ rằng em là bạn gái của anh trai chúng nó.
Đứa em gái của Luận tỏ ra khá quý em và khi hai chị em ở trong bếp, nó cứ luôn mồm khen em xinh đẹp và kể các thành tích về người anh trai của nó cho em nghe với đôi mắt tự hào. Bữa cơm có bốn người nhưng thực sự rất vui và tràn ngập tiếng cười. Thỉnh thoảng em đưa mắt nhìn Luận và thấy anh ấy vui lắm. Cái không khí đầm ấm trong nhà như vậy khiến em ao ước và cũng hơi sợ sợ khi về làm dâu nhà anh. Bởi chị gái anh không thích em ra mặt mỗi khi em đến chơi. Em biết chị ấy đã nói xấu em sau lưng nào là em chỉ là một đứa nhà quê, nào là em lấy anh cũng chỉ vì cái hộ khẩu hà nội. Chị ấy nói đúng nhưng sao em thấy buồn quá!
Có một điều thực tế mà anh không thể biết đó là ở bên Luận đôi khi em thấy được sự bình yên. Cảm giác đó khác hẳn với cảm giác mỗi khi bước chân đến nhà anh… Run run, sợ sợ. Không khí bữa cơm vui vẻ khiến em giật mình nghĩ thầm ” mình có chọn lựa sai không khi yêu anh và từ chối Luận?” Đến bây giờ em vẫn nghĩ lại: ” Cuộc đời mình sẽ như thế nào nếu ngày đó chọn Luận chứ không phải là anh?”
Để lại một bình luận