– Mày biết võ thật à Toàn?
– À, anh teakwondo đai đen nhất đẳng rồi em ạ!
Nó cười đểu bông đùa nhưng cặp mắt sắc lẽm của nó lúc nào cũng hướng về phía thằng Vũ làm nó sợ rung cả giò.
Bằng một giọng run lẫy bẫy, thằng Vũ ra lên cho thằng đàn em còn lại lao đến tấn công thằng Toàn.
Với đà tiến của thằng đó, Toàn phởn tung cú đạp trực diện làm nó thoái lui rồi liên tiếp tung ra những cước pháp nhanh, mạnh khiến đối phương không kịp trở tay.
Kết quả là thằng đó bị Toàn phởn dồn ép phải đỡ đòn liên tục, vừa lui vừa đỡ hết sức khó khăn.
Bất chợt đòn đá của thằng Toàn vừa gần đến đối phương lại biến hóa thành đòn gió hù kẻ địch phải cung tay đỡ đòn, liền đó nó liên tục đảo chân làm cho thằng kia không biết đòn nào là đòn thật, đòn nào là đòn giả để né tránh.
Nhưng đòn thật không đến từ bất cứ một đòn đá nào mà lại đến từ một đòn tay của thằng Toàn. Ngay sau khi làm đối phương hoa mắt bởi hàng loạt các đòn đá giả, nó liền vung tay dấn thẳng một đấm vào mặt thằng kia làm nó lật lừ vì mất phương hướng.
Nhận thấy cơ hội kết thúc đối phương đã đến gần, thằng Toàn lui về búng chân xoay người 720 độ sau đó tung ra một cú đá với độ lực khủng khiếp đến nổi thằng kia sau khi vị trúng đòn ngay mặt gần như là bay theo hướng đá của thằng Toàn vài phân trước khi ngã oạch ra đất mắt trợn trắng dã.
Thằng Vũ lúc này xem chừng đã hồn bay phách lạc, nó run rẩy nhìn thằng đàn em cuối cùng của mình ngã gục xuống đất mà không thể nói được một lời nào cả. Nó từ từ lui bước, nhanh dần rồi đột ngột quay đầu bỏ chạy về chỗ để xe.
Nhưng khi vừa kịp quay đầu, tôi đã đoán được hướng chạy của nó liền xoạc chân gạt nó té nhào ra đất.
– Thắng khốn, mày muốn gì đây?
Nó lồm cồm bò dậy trợn mắt nhìn tôi nhưng cũng e dè không kém.
– Một trận đấu solo giữa tao với mày!
– Mày biết tao đánh không lại mày, vả lại đánh với mày tao được lợi gì?
– Bây giờ tao đanh bị thương, sức lực không còn nhiều! Nếumày đánh với tao, tao sẽ trả cuộn băng vừa quay cho mày!
– Dựa vào đâu tao tin mày?
– Mày nghĩ xem, bây giờ mày chỉ còn một mình! Nếu như không chấp nhận cá cược này, mày cũng chẳng rời khỏi đây được đâu!
Nghe xong, nó nắm chặt nắm đấm lườm tôi với cặp mắt tràn đầy lửa nộ. Nó từ từ tiến lại phía tôi, hạ thấp người thủ thế như chuẩn bị đánh nhau.
Hiểu được ý định của nó, tôi cũng xuống tấn, vào thế thủ chuẩn bị tiếp đòn của đối phương.
Dù là biết võ, nhưng cơ thể tôi giờ này đã đau nhức, tê rần cả lên do bị đánh lúc nãy. Nhất là vùng bụng của tôi bây giờ đau không thể tả. Việc này sẽ khiến cho lực ra đòn của tôi giảm thiểu đi rất nhiều do không thể vặn hông xuất chiêu cũng như né đòn linh hoạt được.
Vì thế khi thằng Vũ lao vào tôi, nó liền tung mấy đòn đấm ngay vào bụng khiến tôi phải rất khó khăn mới xoay sở né đòn được. Cứ mỗi lần như thế, phần hông và bụng tôi lại đau nhói lên, khó thở không thể tả.
Biết được điểm yếu đó của tôi, nó càng lấn tới, cứ nhằm vào bụng tôi mà đánh.
Thế rồi trong lúc bất cẩn, tôi đã bị nó xỏ một đấm ngay vào bụng đau đến hoa cả mắt. Tôi điên tiết thó lấy tay nó, quạt một đòn bằng mu bàn tay vào mặt khiến nó mất đà loạng choạng.
Được thế tôi bồi thêm vài cú đấm vào ngực và bụng rồi đạp nó văng ra cả nền đất đầy cát bụi.
– Sao rồi, còn đánh được chứ hả?
Nghe tôi khiêu khích, nó lật lừ đừng dậy lấy tay quệt cát khỏi mặt rồi tiếp tục lao đến tấn công tôi như trâu hút.
Người ta thường nói, con người bị ép vào đường cùng sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng. Điều đó quả không sai vào lúc này. Thằng Vũ bây giờ nhìn như một con thú dữ sẵn sàng vồ lấy tôi bất cứ lúc nào, nhìn tròng mắt nó đỏ ngầu lên mà tôi phát rùng mình.
Nhưng người ta cũng có câu bần cùng sinh đạo tặc. Nó đã không thể tấn công tôi đồng nghĩa với việc nó sẽ bị tôi đưa ra hội đồng kỉ luật. Vì thế khi lao đến nó đã sử dụng một chiêu hèn hạ để hạ gục tôi. Nó rút sau lưng ra một cái ống tuýp bằng sắt vung thẳng vào mặt tôi nghe rõ tiếng gió cắt.
Bất ngờ vì chiêu hèn hạ của nó, tôi chỉ biết cung tay lên đỡ đòn bảo vệ mặt. Nó vung ông tuýp vào tay tôi nghe nhức nhói, các bắp thịt ở nơi đó cứ có giật liên hồi làm tôi đau đớn ngã bệch xuống đất.
Trong cơn mê man lẫn bụi mù cản bớt tầm nhìn, tôi chỉ thấy một cái bóng đen đang vung một vật gì đó dài dài lên cao như đang chuẩn bị ra đòn. Tôi dám chắc đó là thằng Vũ, nó đang giơ cây ống tuýp lên định kết thúc tôi trong một đòn đánh.
Cơ thể tôi bây giờ đau nhức đến nỗi chẳng thể cử động được. Chẳng lẽ tôi phải thất bại ở đây sao, tôi đã cố gắng, chịu đựng rất nhiều mới thực hiện thành công kế hoạch. Nếu thua nó bây giờ tôi sẽ mất tất cả. Nhưng tôi hoàn toàn kiệt sức rồi, chẳng thể làm được gì nữa.
Nghĩ đến cảnh tôi phải thua một thằng lưu manh, xảo trá như thằng Vũ lại càng làm tôi điên tiết.
Bất chợt, nhìn nắm cát tôi đang vò trong tay, một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi.
Thiết nghĩ nó đã chơi bẩn với mình thì mình cũng chẳng cần chơi đẹp với nó. Nghĩ vậy khi thằng Vũ định vung tuýp, tôi bóc một nắm cát quăng thẳng vào mặt nó.
Bị cát vào mắt, nó ôm mặt gào lên điên dại, buông hẳn cây ống tuýp rơi xuống đất.
Lợi dụng thời cơ đó, tôi cố sức vùng dậy, vận hết sức lực bình sinh trong người xỏ thẳng một đòn khớp tay vào ngay chấn thủy của nó cộng với một tiếng thét xuyên thẳng màng nhĩ.
Phải, tôi đã thét, lần đầu tiên khi xuất chiêu tôi mà tôi thét lên nhưng nếu không thét tôi chẳng thể nào vận hết lực được, cường độ của tiếng thét cũng là cường độ lực tôi đánh vào thằng Vũ lúc này, rất lớn rất mạnh.
Thế rồi tôi khụy xuống, cảm giác cơ thể đang rã rời từng thớ cơ. Tuy nhiên tôi không lo lắng, vì thằng Vũ đã gục ngã trước tôi không lâu, trước khi nằm xuống nó còn trừng mắt nhìn tôi như thể vẫn chưa phục nhưng hơn ai hết tôi hiểu nó đã kiệt sức như tôi hoàn toàn rồi, có muốn cử động cũng chẳng được nữa/
Thấy cuộc chiến đã kết thúc, thằng Toàn liền hối hả chạy đến đỡ lấy tôi:
– Sao rồi ku, trọng thương còn muốn đi solo hả?
– Solo tía cưng! Lúc nãy tao sắp bị thằng vũ đánh chết còn không bay vào cứu!
– Cứu gì, chẳng phải mày đánh thắng nó rồi đấy sao?
– Thắng bà mày, lỡ nó đánh chết tao luôn rồi sao!
– Thì tao trả thù cho mày! Thắp cho mày nén hương!
– Thắp thắp cái búa! Tao chưa tính đến chuyện mày giấu tao chuyện mày biết võ là hên rồi đấy!
– Uầy, cái này gọi là ếm hàng đánh lạc hướng địch! Chưa gì mày tung ra đội hình mạnh trước thì đối phương bắt bài hết sao chứ!
Tôi vừa định hỏi thêm tý xíu về trình độ nhất đẵng huyền đai của nó thì tiếng thằng Vũ lại vang vọng lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của bọn tôi. Nhưng đó không phải tiếng nói với giọng điệu đểu cán hay hách dịch đặc trưng của thằng Vũ mà là một tiếng than, một tiếng rên trong vô vọng:
– Mai… Mai ơi! Mai…
Thấy lạ, tôi liền bảo thằng Toàn dìu tôi lại chỗ của nó dò xét.
Thằng Vũ bây giờ nhìn thảm hại, tàn tạ đến phát tội. Áo quần bê bết, khắp người đầy vết bằm. Có lẽ cũng giống tôi bây giờ, mình mảy đau buốt, tay chân tê dại đi vì đau đớn.
Nghe bước chân tụi tôi bước đến, nó rướng cặp mắt giờ đây đã sưng húp lên gằn giọng:
– Tụi bây đã thắng rồi, giờ còn muốn gì ở tao nữa?
– Tao hỏi mày, mày có thích Hoàng Mai không?
– Tại sao lại không chứ, nếu không thích thì tao cố gắng mấy tháng nay để làm gì?
– Cố gắng hại tụi tao à!
– Phải, vì chỉ có cách đó mới khiến Hoàng mai rời xa mày, mày là nguyên nhân của mọi việc!
– Mày sai rồi Vũ…
Tôi nhìn vào mặt nó thét lớn.
– Tao sai à, tao đã làm gì sai?
– Sai ở cái cách mày chiếm lấy tình cảm của Hoàng Mai đấy! Mày đã sai kể từ lúc đánh thuốc ngủ Hoàng Mai rồi.
– Sao mày biết…
– Hoàng Mai đã chia sẽ với tao từ hồi mới đầu kìa! Nói tóm lại, mày càng có những hành động như thế Hoàng Mai càng ghê tởm mày, mày sẽ không bao giờ có được Hoàng Mai đâu!
– Tao… bây giờ tao phải làm gì chứ?
Nói đoạn tôi bước đến chìa tay ra trước mặt thằng Vũ khiến nó không khỏi kinh ngạc cứ trân mắt nhìn tôi như thể bàn tay tôi đang tẩm thuốc độc vậy.
Nhìn nó tôi cười khẩy:
– Sao, không còn đủ sức để gượng dậy à?
Nghe vậy nó nắm lấy tay tôi, cố sức ngồi dậy, mắt nhìn tôi tỏ vẻ nghi hoặc:
– Mày làm thế là ý gì?
– Như mày đã biết bây giờ tao đã chia tay với Hoàng Mai rồi, chắc chắn sẽ không còn cơ hội trở lại nữa! Tao không muốn vì ngu muội mà mày đánh mất người yêu giống như tao!
– Ý mày…
– Phải, nếu mày thực sự yêu Hoàng Mai, thì hãy từ bỏ những thủ đoạn bẩn thỉu đi, hãy làm những điều tốt đẹp nhất cho em ấy bằng chính đôi tay, chính trái tim của mày kìa!
Dường như vẫn còn chưa thấu hiểu, nó nhìn tôi với vẻ mặt ngu ngơ:
– Có thật là dùng những cách như thế tao sẽ nói chuyện được với Hoàng Mai không?
– Tất nhiên mày phải biết cách ăn nói và tỏ ra tử tế với con gái tý đã! Cái này thì tao không giúp được, tự mày làm lấy thôi!
– Tao hiểu rồi! Có lẽ từ đó đến giờ tao đã sai thật!
Thấy vậy tôi bảo thằng Toàn tháo chiếc thẻ nhớ trong máy quay ra đưa cho thằng Vũ làm nó hết sức ngạc nhiên:
– Mày đưa tao cái này làm gì?
– Nếu mày chịu sửa đổi tao cũng không muốn bắt ép mày làm gì, cứ cầm lấy, đem vứt hay đem đốt tùy mày!
Xong chuyện, tôi và thằng Toàn quay đi, trở về nơi để xe của bọn tôi lúc sáng. Tuy nhiên được nửa đường bỗng thằng Vũ gọi với:
– Chờ đã!
– Chuyện gì nữa?
– C… ca… cảm ơn!
Lúc đó tôi suýt phá lên cưới vì biểu hiện của thằng Vũ. Thì ra nó cũng không hẳn là xấu, chỉ là do nhận thức về tình yêu còn quá kém cộng với bản tính háo thắng của một thằng công tử nhà giàu sẵn có nên nó mới trở thành con người như thế.
Nhưng nói đến nhận thức trong tình yêu, tôi cũng chẳng khác thằng Vũ là bao, chỉ có điều tính cách của tôi không háo thắng như nó. Có lẽ Hoàng Mai đã nói đúng, trước khi yêu một ai đó tôi phải hiểu được tình yêu là gì trước đã, nếu không chỉ làm những người tôi yêu đau hơn mà thôi.
Cảm ơn em nhé Hoàng Mai, anh sẽ mãi nhớ bài học này, mãi mãi không quên…
Hằng năm cứ mỗi độ xuân về những cánh én bắt đầu chao nghiêng trên bầu trời xanh thẳm. Tia nắng mặt trời cũng trở nên ấm áp hơn khiến lòng người cảm thấy khoang thai, man mác.
Trên khắp những con đường lớn trong thành phố, từng dòng người đã bắt đầu tấp nập mua sắm để chuẩn bị cho một cái tết sung túc, tràn đầy bên gia đình thân yêu của mình.
Bên cạnh đó cũng có không ít những người tha phương đang ngày đêm tất bật chuẩn bị vé tết để về quê sum họp, đón Tết cùng với gia đình sau một năm phải chia cách.
Ngay cả cảnh vật ngày tết cũng đã đổi khác rất nhiều. Nếu như Nguyễn Huệ ngày thường chỉ là một còn đường như bao con đường khác trong thành phố thì khi xuân đến, nó lại trở thành một con đường đầy hoa, lung linh sắc màu bởi những bức tượng, cho đến những cây cầu gỗ được trang trí tại đây. Tất cả đã tạo nên một con đường hoa sặc sỡ, tràn đầy sức xuân trong lòng thành phố Sài Gòn phồn hoa, đô hội.
Có thể nói không khí tết đã lan truyền khắp nơi trên khắp những con phố và đến cả những ngỏ hẻm thưa vắng. Đâu đâu ta cũng có thể dễ dàng thấy được những câu liển đỏ chói được treo trước cửa nhà với những nội dung như “Cung chúc tân xuân”, “vạn sự như ý”, “phát tài phát lộc” và còn một lô những câu liển khác. Những câu liển ấy dường như cũng khiến sắc xuân trở nên tươi vui, đằm thắm hơn đến với mọi người, mọi nhà, mọi trái tim.
Ngay cả đối với học sinh chúng tôi cũng vậy, từ 20 tháng chạp trở đi bọn tôi đã bắt đầu nhao nhao lên đón tết. Cũng chả trách, vào những ngày này cứ đi ngang nhà nào nhà đó lại phát lên mấy bài nhạc xuân, nghe nôn không thể nào tả được.
Đã thế mấy nhỏ con gái lại đem bánh mứt vào lớp ăn nữa chứ, nào là mứt dừa, mức sen, mứt bí, mứt dâu nhất là hạt dưa, hạt hướng dương. Mỗi lần tụi nó cắn nghe chạch chạch lại nôn đến Tết gì đâu.
Và trong ngày hôm nay, ngày học cuối cùng của bọn tôi trước khi chia tay nhau nghỉ Tết. Các giáo viên nhà ta rất hiểu tâm lý học sinh nên tiết nào tiết nấy đều nghỉ trống quơ. Mà nghỉ tiết thì chẳng lẽ ngồi im một chỗ. Vậy nên mấy tụi con gái cứ mặc sức lôi bao nhiêu là đồ ăn vặt ra ngồi gặm hết món này đến món khác nhìn choáng cả mặt mày.
Còn về phía con trai chúng tôi, vì số ít nên chẳng làm gì khác hơn ngồi thù lù một đống như mấy thằng vô công rỗi nghề ngoài phố chợ. Họa chăng là có thằng cô hồn Toàn nó cứ đeo miết lấy bé Phương không rời, và mặc nhiên trong giờ trống tiết này nó vẫn ngồi nói chuyện luyên thuyên với em trông cực kì thân thiết.
Tôi bây giờ đã là một thằng FA thực thụ rồi nên chỉ biết chống cằm nhìn bọn nó cứ quấn quýt lấy nhau mà không khỏi gato, buồn tủi. Ngay cả thằng quỷ Khanh khờ nó cũng tối ngày tíu tít với nhỏ Kiều ẹo làm chỉ có mình tôi ngồi rú rú tại chỗ ngáp lên ngáp xuống cứ y như thằng nghiện thiếu thuốc vậy.
Để lại một bình luận