Nhưng gác chuyện ấy qua một bên đi bởi vì giờ đây Ngọc Phương lại ra cho tôi và thằng Toàn một điều kiện làm cả 2 phải giật thót:
– Bây giờ hai người phải bắt tay nhau làm hòa!
– Sao cơ, làm hòa với thằng cứng đầu này á!
– Anh không làm hòa với thằng bép xép này đâu!
Nhưng nào đâu dễ thuyết phục được Ngọc Phương:
– Hông biết! Hai người mà không làm hòa thì đừng nhìn mặt tui nữa!
Vậy nên chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng bắt tay làm hòa với thằng cô hồn đó. Nhưng bắt tay theo kiểu… giác đấu!
– Từ nay hai thằng mình hòa… grahhh ha! – Nó gồng sức bóp chặt bàn tay của tôi.
– Ờ hòa thì hòa, thế càng… grahhh tốt! – Tôi cũng gồng sức trả đũa.
Bé Phương ngồi ngoài chẳng biết hai tụi tôi đang làm gì nên cứ cười híp mắt cả lên mà tíu tít:
– Đấy, phải làm hòa chứ! Bạn bè đâu thế cãi nhau mãi được!
Và hai tụi tôi dự là sẽ còn đọ lực cho đến khi kiệt sức nếu như không có tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Tôi và nó bỏ tay nhau ra mà tê rần cả lên vì nhức nhói. Nhưng mặt thằng nào thắng nấy đều rất tỉnh chứng tỏ như ta đấy chưa hề hấn gì vậy, trẻ trâu gớm ăn!
Giờ ra về nắng sân trường vàng rực…
Theo như thói quen lúc trước, tôi sẽ đến chỗ của Hoàng Mai dắt tay em ra về tình tứ trước sự trầm trộ ngưỡng mộ của bao cặp mắt xung quanh.
Nhưng cũng chính vì thói quen đó mà lúc nãy tôi suýt chạy đến chỗ của Hoàng Mai để thực hiện. Cũng may là tâm trí của tôi còn chưa lậm quá sâu nên vẫn còn lí trí để rục tay lại khi vừa toan nắm lấy tay em.
– Ơ, hôm nay Phong không đi chung với Hoàng Mai hả ta!
– Phải đó, mọi thường hay đi chung lắm mà, sao hôm nay đường ai nấy đi rồi!
Tiếng của mấy nhỏ con gái lại nhao nhao lên khi lần đầu tiên thấy tôi và Hoàng Mai đi riêng.
Lúc đó bỗng dưng Ngọc Phương chạy đến choàng lấy tay tôi nũng nịu:
– Anh Phong… Hôm nay anh hứa dẫn em đi chơi rồi đó nghen!
– Ơ, hả…
Chưa kịp hỏi, Ngọc Phương lại chòm lên kề sát tai tôi thỏ thẻ:
– Diễn theo em đi, nếu không lại bị bọn họ bàn tán đó!
Như một ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, tôi bạo gan nắm lấy tay Ngọc Phương mặt niềm nở hết sức:
– Ơ quên! Hôm nay hứa dẫn bé Phương đi chơi mà!
– Đi đi anh! Kẻo trễ đó! – Bé Phương phụ họa thêm.
Thế là tôi nắm tay Ngọc Phương dung dăng dung dẻ khắp hành lang cho đến khi khuất mặt đám con gái sau dãy cầu thang tầng trệt.
Tính ra thì Ngọc Phương đã cứu tôi một mạng trông thấy. Nếu tôi còn cò ke ở đấy lâu thì chắc đã bị bọn con gái làm lộ chuyện mất rồi cũng nên.
Nhưng đổi lại tôi phải vào căn tin ngồi với em một buổi vì đường nhà em và tôi ngược nhau. Nếu như về bây giờ thì sẽ bị phát hiện đóng kịch, vậy nên đã đóng thì phải đóng cho trót. Vào căn tin ngồi cũng tốt bàn ghế sạch sẽ, nước uống tận nơi.
Chỉ có điều là thằng cô hồn Toàn cũng có mặt ở đấy, ngồi chung với tôi và bé Phương như kì đà cản mũi vậy. Nó đã tò tò theo tụi tôi từ hồi bé Phương dắt tay tôi đi. Có vẻ như nó đang ghen thì phải.
Mà ngẫm nghĩ lại thấy tôi giống kì đã cản mũi thì đúng hơn. Suốt buổi ngồi trong căn tin nó với bé Phương cứ nói chuyện cười đùa, thi thoảng còn làm vài cử chỉ thân mật như véo má cốc đầu khiến tôi chẳng thể nào ngồi tự nhiên được. Cảm giác lúc này y như người thừa vậy, khó chịu vô cùng!
Ngó thấy bên ngoài đã thưa thớt học sinh ra về. Tôi bèn quải cặp lên vai ra về theo, vì giờ này chắc tụi con gái lớp tôi cũng chẳng còn nữa, ở lại chỉ thêm tủi thân với hai người này thôi.
Vừa quải cặp lên thì Ngọc Phương đã gọi với:
– Anh về đấy hả Phong?
– Ừ, giờ chắc tụi con gái về rồi! Nên anh về luôn!
– Thế thì đợi em với!
Vừa nói Ngọc Phương vừa thu dọn cặp sách rồi lót tót chạy ra cửa theo tôi và đương nhiên thằng Toàn cũng chạy theo sau đó.
– Đi chi gấp vậy, sao không đợi em!
– Hai người đang vui thế không dám làm phiền!
– À, có người đang tủi thân!
Toàn phởn chìa cái mặt đểu cán của nó ra trước mặt tôi trêu chọc làm tôi tức tối phản pháo:
– Không nhờ tao thì mày đến được với Phương à!
– Gì đây, đang kể công đấy hử!
– Ừ, tao kể đấy! Làm gì tao nào!
– Hai người khoang đã, nhìn xem bên dãy trường kia có phải là Hoàng Mai không?
Ngọc Phương bỗng dưng nghiêm giọng nhìn về phía dãy phòng học đối diện căn tin cách đây không xa.
Theo tia nhìn của em. Tôi hốt hoảng khi Hoàng Mai giờ đây đang bị một đám người dồn vào góc tường trêu chọc. Và đám người đó không ai khác hơn chính là thằng vũ cùng 2 thằng đàn em của nó.
Biết ngay là chuyện này thế nào cũng xảy ra mà, nhưng không ngờ là nó đến sớm như vậy. Chỉ mới giờ ra về không có tôi đi cùng thôi là em đã bị tụi nó trêu ghẹo rồi. Dường như thằng Vũ này đang theo dõi Hoàng Mai từng phút một hay sao ấy.
Và chẳng ngần ngại, Ngọc Phương liền kéo tay thằng Toàn chạy đến chỗ của Hoàng Mai hòng giải thoát cho em nhưng nó bỗng nhiên đứng sựng lại làm Ngọc Phương tròn mắt:
– Gì vậy, sao Toàn không đi cứu Hoàng Mai đi!
– Việc này phải bảo thằng Phong, nó không cứu thì Toàn đi cứu làm gì chứ?
Nghe thằng Toàn nói, Ngọc Phương liền chuyển hết tia nhìn sang tôi với nét mặt đầy hy vọng toát ra trên mặt khiến tôi lưỡng lự phân vân.
Bởi lẽ, tôi và em đã chia tay rồi kia mà, đã còn là gì của nhau nữa đâu chứ. Chắc tụi thằng Vũ cũng đã biết việc này nên tụi nó mới lộng hành như thế. Bây giờ tôi đến giải vây cho em bằng tư cách gì đây, đến lúc đó chắc bị tụi nó chọc quê hơn cả tụi con gái chứ chẳng chơi.
Nhưng ngó thấy tình cảnh éo le hiện giờ của Hoàng Mai cộng với khuôn mặt khắc khoải, mong đợi của Ngọc Phương, tôi bắt đầu lung lay ý định.
Trong khi Hoàng Mai đang bị thằng Vũ áp sát, Ngọc Phương vẫn cứ giục tôi từng giây một như tiếng còi báo động ở trạm cứu hỏa hụ vào trong tâm trí tôi đến nhức nhói:
– Đi đi anh, Hoàng Mai đang bị người ta ức hiếp kìa!
– Anh…
– Còn lưỡng lự nữa, đi đi, mau!
Ngọc Phương đẩy mạnh tôi đến trước làm toàn bộ trị óc tôi trở về hiện tại với tình cảnh Hoàng Mai đang bị bọn thằng Vũ quấy rối.
Ngó thấy bọn nó sắp đưa tay lên nựng mặt em, tôi chẳng thể nào để yên được nữa, liền lao đến tọng một quả trời giáng vào mặt thằng Vũ làm nó chới với bước lui.
Hai thằng đàn em nó giật thót khi đại ca mình bị đánh nên cũng bước lùi lại đỡ lấy nó.
– Thằng khốn! Đánh lén tao à!
– Đây là hậu quả xứng đáng dành cho mày đấy!
– Hừ, một thằng đang FA như mày không có tư cách nói với tao về mấy chuyện đó!
Giật thót bởi cú chốt câu đầy uy lực của nó. Tôi sững bước bất động như hóa đá vì bị đánh trúng điểm yếu.
Dù đã dự trù trước chuyện này nhưng tôi vẫn không khỏi sốc khi nghe chính miệng nó nói như thế. Nhưng may sao thằng Toàn và bé Phương từ sau chạy đến giải vây:
– Tụi tao lấy tư cách là bạn của Hoàng Mai đấy, được không?
– Thêm hai đứa nhiều chuyện này nữa à!
– Nếu mấy người không đi thì tui sẽ báo cho thầy hiệu trưởng đó!
– Tụi bây được lắm! Chưa xong đâu Phong! Mày không thể bảo vệ Hoàng Mai mãi được đâu!
Nó nhếch môi cười đểu cán với tôi rồi lừng thừng bước đi cùng hai thằng đàn em của mình ra khỏi cổng trường. Đến khi bóng dáng tụi nó khuất khỏi ngã quẹo trước cổng, Hoàng Mai mới thở phào, bẽn lẽn cảm ơn chúng tôi:
– Cảm ơn nhé!
– Không cần cảm ơn tụi này đâu! Người bạn cần cảm ơn nè!
Vừa nói, Ngọc Phương vừa đẩy tôi ra trước mặt Hoàng Mai khiến tôi sượng đến cứng người.
– Cảm ơn bạn nha Phong!
Em khẽ cười duyên lộ rõ chiếc răng khễnh nhưng câu nói của em đã làm tôi như chết đứng tại chỗ đấy. Phải rồi, tôi chia tay em rồi kia mà…
Cứ thế Hoàng Mai gật đầu chào tạm biệt rồi quay gót ra về trong sự bất lực tột cùng của tôi. Biết nói gì đây chứ? “Thượng lộ bình an” sao?
Không, điều đó là không thể. Tôi với Hoàng Mai đã chấm dứt rồi, có nếu kéo em cũng chẳng được lợi ích gì.
Bây giờ mong muốn duy nhất của tôi chính là được thấy Hoàng Mai mọi ngày đều đi học an toàn không có sự quấy rồi của thằng Vũ kia. Tuy nhiên muốn làm được việc này chỉ có một cách duy nhất:
– Anh Phong! Làm gì mà đứng trầm ngâm ghê vậy!
– Anh đang suy nghĩ cách!
– Cách gì…
– Hạ gục thằng Vũ…
Nhìn thấy cảnh Hoàng Mai bị thằng Vũ trêu chọc thế này, tôi chẳng thể nào ngồi yên được. Chỉ cần bọn tôi nơi lỏng một chút thôi là tụi nó lại mò đến giở trò quấy rối.
Nếu việc này còn kéo dài người thiệt thòi nhất chính là Hoàng Mai chứ không ai hết. Em là trung tâm của mọi việc, là mục tiêu mà tụi thằng Vũ nhắm tới.
Vì vậy muốn Hoàng Mai được bình yên sống một cuộc sống như bao cô nữ sinh khác thì cách duy nhất là hạ gục thằng Vũ. Làm cho nó một vố lớn để nó không còn phách lối, ngang tàn, trêu chọc người khác nữa.
Kế hoạch thì tôi đã nắm trong tay, nhưng có thực hiện thành công không thì tôi không dám chắc. Vì theo kế hoạch tôi sẽ vào tận lớp của thằng Vũ khiêu khích nó làm cho nó nổi máu đánh nhau với tôi, trong lúc đó sẽ có một người quay lại toàn bộ quánh trình đánh nhau đấy. Nếu thành công tôi sẽ thó được đằng cán của nó, khiến nó không thể tự tung tự tác nữa.
Mà nếu nó bị dính bẫy, cũng đồng nghĩa với việc tôi bị luyên lụy theo. Nhưng không sao cả, chỉ cần vô hiệu hóa được nó là đủ để tôi chấp nhận hi sinh rồi.
Vẻ như cảm nhận được mức độ nguy hiểm của kế hoạch bé Phương đã kịch liệt ngăn cản kể từ lúc mới nghe:
– Không được đâu! Làm thế anh sẽ bị lây theo đó!
– Không sao, nó nhà giàu rất sợ mấy vụ lùm xùm này, chỉ cần khôn khéo một tí là sẽ túm cổ được nó ngay!
– Nhưng…
– Khỏi cần lo cho cái thằng đấy! Nó muốn thì để nó làm!
Thằng Toàn thở phì khoanh hai tay trước ngực buông giọng thách thức.
– Nhưng nếu anh Phong khiêu khích tên Vũ thì ai quay lại clip đây!
– Chuyện này… – Tôi lúng túng.
Quả thật tôi chưa tính đến việc ai sẽ quay clip và sẽ mượn máy quay của ai. Bởi đơn thuần tôi cứ nghĩ khiêu khích được thằng Vũ đánh nhau là đã thành công rồi, nhưng giờ đây khi được Ngọc phương hỏi đến tôi mới vỡ lẽ ra rằng kế hoạch của mình còn quá nhiều thiếu sót, nhất là về nhân lực.
Xét cho cùng người nghĩ ra kế hoạch là tôi, người thực hiện kế hoạch cũng chỉ có mình tôi. Đơn thân độc mã không ai giúp đỡ làm sao kế hoạch có thể thành công cho được chứ. Phải khó khăn lắm tôi mới nghĩ được cách đó ngoài nó ra tôi chẳng còn cách nào khác để chặn đứng thằng Vũ cả. Chẳng lẽ hết cách thật sao chứ?
Thấy vẻ thất thĩu như thằng mất hồn của tôi, Ngọc Phương khẽ giật tay thằng Toàn nhẹ giọng:
– Toàn, giúp anh Phong một tay đi!
– Ơ, sao tự nhiên bảo Toàn phải giúp nó chứ?
– Cứ giúp đi, một lần thôi!
– Cho dù như thế thì để xem nó đồng ý không đã! Nó không chịu thì Toàn cũng chẳng giúp được!
Thằng Toàn nhếch môi, xỉa móc vào tôi lúc này đang đứng như trời trồng vì cảm thấy xấu hổ khi thấy Ngọc Phương năn nỉ cho mình.
Nghe thằng Toàn nói, Ngọc Phương liền chuyển mục tiêu sang tôi:
– Anh Phong, Toàn chịu giúp anh rồi kia! Đồng ý đi!
– Anh…
– Chẳng phải anh muốn giúp Hoàng Mai sao, cơ hội đó!
Ngọc Phương vẫn kiên trì thuyết phục tôi chấp nhận sự giúp đỡ của thằng Toàn.
Thiết nghĩ bây giờ tôi chẳng còn cách nào để hạ gục thằng Vũ ngoài cách trên nữa cả. Kéo dài thì sự việc lại thêm rắc rối với Hoàng Mai.
Dù sao thằng Toàn cũng từng là bạn thân của tôi, chắc chắn nó sẽ chẳng làm hại tôi đâu. Nhưng bây giờ nếu dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ của nó thì tôi còn thể diện nào nữa chứ. Tôi và nó đang chiến tranh lạnh mà. Vả lại lúc trước tôi đã nói sẽ không cần ai giúp đỡ giờ đây lại phải nhờ nó giúp như thế tôi còn mặt mũi nào chứ.
Tuy nhiên, nếu tôi từ chối sự giúp đỡ thì Hoàng Mai sẽ bị thằng Vũ quấy rồi dài dài. Chi bằng chịu mất mặt một thời gian mà thằng Vũ không còn quấy rối được ai nữa, thế cũng xứng đáng để chấp nhận.
Nghĩ vậy tôi gượng gạo quay mặt về phía nó:
– Tao… chấp nhận…
– Nói giề… – Toàn phởn vễnh lỗ tai đểu cán.
– Tao chấp nhận!
– Chấp nhận giề…
Đồ rằng tôi mà không đang chịu sự giúp đỡ của nó thì chắc cái đầu của nó đã sưng vài cục rồi chứ ít. Nhìn mặt cứ muốn cốc cho mấy cái bỏ ghét. Nhưng giờ chẳng biết làm gì khác ngoài để nó trêu đểu cho đã đời thôi.
– Tao chấn nhận sự giúp đỡ của mày, làm ơn!
Nghe đến đây nó cười lớn rồi bỗng dưng bước đến chìa tay ra trước mặt tôi:
– Phong, dù không biết cái đầu rỗng tuếch của mày đang nghĩ gì nhưng một khi mày cần sự giúp đỡ thì tao sẵn sàng giúp!
– Mày…
– Cũng chả biết nói sao, mày vì Hoàng Mai mà phải xuống nước như thế này thì tao cũng không ép buộc mày làm chi nữa! Lần này tao sẽ giúp mày!
– Thật sao? – Tôi kinh ngạc.
– Uầy, làm bạn với mày mệt thật đấy! Nhưng trót là bạn thân rồi nên đành vậy!
– Cảm ơn mày!
Tôi sướng rơn bóp tay nó cực mạnh làm nó ôm tay giãy đành đạch:
– Tía mày thằng cờ hó… grahhh…
Để lại một bình luận