– Đại ca kiểu gì chuyện gì cũng biết thế mày!
– Thì đã là đại ca thì phải quán xuyến luốn mấy chuyện này chớ! Giờ mày có đi không?
– Nè, hai người đang nói gì thế hả? Giờ đi đâu?
Đang bàn tán thầm lặng con nhỏ Nhung với em nó từ đâu xuất hiện sau lưng tụi tôi làm cả hai thằng giật mình suýt phóng lên cây ngồi. Trong lúc cấp bách quá tôi đanh nói đại địa điểm y theo lời thằng Huy đã nói luôn:
– Ớ hề! Thì đi vòng quanh quận 1 chơi!
– Thật à?
– Thì thật, ực!
– Hê hê, vui quá! Lại được đi chơi rồi!
Con bé Linh nghe vậy liền mừng quýnh lên ôm lấy chị mình, trực tiếp giải cứu bọn tôi khỏi sự tra khảo ghê gớm của con nhỏ Nhung, gớm ăn thật!
Theo đó, thằng Bình và thằng Tú thì đến nhà cô chủ nhiệm của của tụi tôi chúc tết còn tụi tôi sẽ đi dạo một vòng quanh quận 1 để cho hai chị em nhỏ Nhung mãn nhãn với những cảnh đẹp ngất ngây tại đây.
Để thưởng thức những cảnh đẹp đó, chúng tôi không thể không đến công viên Tao Đàn. Ngày thường công viên sẵn đã đẹp với những thảm cỏ, những đồi đất nhân tạo và cả những tản đá to lớn được bố trí khắp trong công viên. Khi đến tết nó được nhuộm thêm những màu sắc rực rỡ của hoa tươi, những bức tượng gỗ đầy màu sắc và vô vàng những cây cảnh được dân chơi cây chính hiệu mang đến đây trưng bày.
Đâu đi ta cũng thấy những hoa là hoa ngợp cả lối đi. Đồ rằng nếu như không có đường hoa Nguyễn Huệ thì công viên Tao Đàn chắc chắn là địa điểm đứng nhất về độ lung linh trong ngày tết rồi. Chẳng còn nơi nào đẹp hơn nữa cả. Những bông hoa sặc sỡ cứ dán chặt vào mắt tôi không rời được, thậm chí tôi còn có thể ngửi được cả mùi hương thoang thoảng của chúng nữa. Nhưng tôi chỉ sợ rằng mùi hương này là mùi nước hoa của hai chị em nhỏ Nhung thôi, bởi lúc nãy tôi thấy hai chị em sứt nhiều vô số kể. Cơ mà thơm!
Công viên sáng này cũng không phải là ít người, nhưng cũng không quá đông. Nó đủ để khiến người ta cảm thấy cái không khí nhộn nhịp của ngày xuân. Hai chị em nhỏ Nhung tỏ vẻ thích thú lắm, đặc biệt là con bé cứ chạy hết chỗ này đến chỗ khác để nhìn ngắm vẻ đẹp tuyệt mỹ của những bông hoa khoe sắc. Còn nhỏ nhung thì không lộ rõ như nhỏ em nhưng cũng nhìn khá là chăm chú vào những bức tượng gỗ và những bồn hoa đầy màu sắc một cách đầy thích thú.
Nhưng người tôi chú ý nhất lúc này lại là thằng Huy đô, lúc đi dạo nó cứ nhìn con nhỏ Nhung mà vuốt cằm gật gù. Đồ rằng thằng này đã nhắm mục tiêu vào nhỏ rồi. Nó còn hỏi tôi thế này nữa:
– Ê mày Phong, con nhỏ Nhung ở trên này đến chừng nào?
– Chắc là qua tết lại về?
– Tiếc thế nhể? Mà nó có bồ chưa?
– Mày đừng lo, sang năm 11 nó lên đây học đấy! Nhưng tao không biết chắc nó có bồ hay chưa thôi!
Tự nhiên thằng Huy nhìn tôi với gương mặt khả ố:
– Ê, hay mày hỏi dùm tao nha!
– Sặc, chuyện của mày thì mày tự giải quyết chớ!
– Thì mày thân hơn tao mà, giúp tao phát đi!
– Làm biếng quá mày ơi!
– Chẳng lẽ mày không giúp huynh đệ của mày được à?
– Lại giở giọng đó ra nữa!
– Giờ mày có giúp không?
– Uầy, rồi mày! Mệt thân!
Đến đây nó cười khì vỗ vai tôi bờm bợp tỏ vẻ khoái chí lắm. Nhưng chẳng biết thằng này đeo nhỏ Nhung được bao lâu thôi. Với tính khí của nhỏ này chắc thằng Huy chết sớm chứ đeo nỗi gì được. Tôi nhỏ còn phá cho tan tác hồn vía chứ huống chi là nai tơ như thằng Huy đây, chắc khỏi thấy xác.
Nhưng dạo một hồi con nhỏ Nhung bỗng ré lên sững sốt:
– Con bé Linh đâu rồi?
Giật thọt, tôi nhìn dáo dác xung quanh nhưng mặc nhiên chẳng thấy bóng dáng con bé đâu cả. Nãy giờ bọn tôi chỉ lo để ý đến nhỏ Nhung nên quên bẳn đi việc trông chừng con bé Linh, hậu quả là bây giờ bọn tôi đã lạc mất nó. Có thể kiếm con bé ở đâu được đây giữa cái công viên rộng lớn đông nít người này.
Nhỏ Nhung xem chừng lo lắng ra mặt. Nhỏ cứ chạy hết đầu này đến đầu khác để kiếm em mình nhưng kết quả chỉ toàn là người với người đông ngùn ngụt. Khẽ vỗ vai nhỏ Nhung, tôi cố gắng trấn an nhỏ:
– Thôi, bà cứ đợi ở đây đi! Tui với thằng Huy đi tìm hộ cho!
– Nhưng tui hông có an tâm được!
– Chậc, thôi thì bà đi chung với thằng Huy tìm ở gần rạp chiếu phim đi! Tui đi tìm ở chỗ tập thể dục!
Nghe tôi phân công người đầu tiên đồng ý là thằng Huy, phởn ra mặt luôn ấy chứ nhưng chắc là nó cố giữ vẻ bình thản nên cái mặt nó giờ nôm như bị bón. Còn con nhỏ Nhung sau một hồi lưỡng lự cũng đồng ý với cách phân chia này của tôi. Thế nên bọn tôi nhanh chóng chia ra hai hướng để tìm cho được con bé.
Địa điểm tìm kiếm của tôi là ở sân tập thể dục trong công viên. Nó cũng như các nơi khác ở đây, đều rất đông và nhộn nhịp. Để kiếm được một người ở đây là rất khó, hầu như tỉ lệ tìm thấy là rất thấp nếu như không muốn nói là bằng không khi cứ ít phút lại có thêm nhiều người đổ về công viên ngày một đông hơn.
Tôi cứ tìm mãi, tìm mãi cho đến khi tôi sựng lại khi bắt gặp trong đám đông một hình ảnh rất đỗi quen thuộc. Đó là một cô gái có vóc dáng khá cao và cân đối. Cô gái đó mặc một chiếc đầm màu đỏ cao đến gối, lại điểm thêm một đôi săn đan cao gót nữa nhìn rất ư là xinh đẹp. Và nếu như tôi không nhìn thấy đôi má mủm mỉm nhìn muốn véo đó, chắc tôi sẽ không bao giờ nhận ra được cô gái đó chính là Lam Ngọc.
Chắc là tôi nhìn lầm hoặc là do tôi đã tưởng tượng thoái hóa nhưng ngay giờ phút này, sừng sững trước mắt tôi là một Lam Ngọc hoàn toàn khác với Lam Ngọc thường ngày. Một Lam Ngọc đằm thắm, dịu dàng với làn tóc thề xõa dài đến gần thắt lưng mà mọi thường em vẫn búi cao trên đầu. Nói chung bây giờ tôi kinh ngạc lắm, từ đôi mắt đến trái tim như bị cuốn theo em vậy, xinh xắn không thể tả được.
Thế nên tôi nhón lên gọi em:
– Ngọc ơi, Phong nè!
Tuy nhiên khi vừa phát hiện ra sự có mặt của tôi, Lam Ngọc bỗng hốt hoảng quay đi. Tôi ngạc nhiên lắm, định đuổi theo em nhưng đã đụng nhầm một người đứng trước mặt nên loạng choạng suýt té. Khi ngước lên thì chẳng còn thấy bóng dáng Lam Ngọc đâu nữa, em đã hòa vào dòng người đông tấp nập ở công viên mất rồi.
Tôi tiếc nuối quay về chỗ người tôi đã đụng lúc nãy để xin lỗi nhưng lại gặp một điều bất ngờ khác. Người tôi đã đụng chính là con bé Linh. Nó bây giờ đang ngồi bệt dưới đất, ôm cái đầu gối đã rướm máu do bị té oạch xuống đất lúc nãy, mặt con bé mếu lên như muốn khóc.
Tôi vội đỡ con bé đến băng đá gần đó vừa xem xét vết thương vừa dỗ dành nó:
– Thôi, anh xin lỗi! Anh không có ý đụng em mà!
– Hức, còn nói hông cố ý nữa! Lúc nãy em thấy anh nên chạy lại, anh ngờ anh lại nổi máu tông em!
– Hic, anh đã nói hông cố ý mà! Tại anh đang chú ý mấy bồn hoa trước mặt, tính chạy đến xem thôi!
Nhưng con bé không nói gì, nó chỉ ôm vết thương ở gối mà nước mắt bây giờ đã chảy thành dòng. Thấy nó bị thế này tôi xót lắm, mọi việc cũng do tôi mà ra cả. Vết thương ở đầu gối của con bé không phải là nặng, nhưng máu cứ ứa ra mãi, loan cả một vệt dài xuống hơn đầu gối.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng chiếc nón kết đang đội trên đầu của mình chặm máu giúp con bé. Thấy thế nó tròn mắt:
– Anh làm gì vậy?
– Gì cũng được, phải cầm máu đã!
– Nhưng nón anh mà!
– Kệ, mua nón khác chẳng tốn bao nhiêu đâu!
Con bé nghe xong liền mím môi, mặt xụ xuống như đang hối lỗi:
– Em xin lỗi! Chỉ tại cái tật ham chơi của em!
– Đâu, tại anh không để ý mới đụng trúng em đấy thôi!
– Nhưng em tự ý bỏ đi trước mà!
– Thôi thì bây giờ thế này, anh em mình cùng có lỗi thì huề nha!
Đến đây sắc mặt con bé bỗng tươi tắn hơn. Đôi mắt của nó ngày một híp lại do cười quá trớn thợ mộc. Xem ra thì con bé đã bình tĩnh trở lại, không còn khóc lóc nữa. Nên tôi thở phào móc điện thoại gọi cho thằng Huy:
– Tao Phong nè, mày còn đi chung với con Nhung không?
– Ờ còn, vẫn đang kiếm đây!
– Khỏi kiếm nữa, tao tìm thấy rồi! Tao với con bé đang ngồi ở băng ghế đá chỗ khu thể dục ấy!
– Vậy hả, tụi tao qua liền!
Cất điện thoại vào túi, tôi quay sang con bé cười hiền:
– Xong rồi đấy! Bây giờ chỉ việc chờ hai người kia đến gặp thôi! Nghỉ ngơi cầm máu đi!
– Được rùi, em tự lo được mà!
Trong lúc chờ đợi tụi thằng Huy tới, tôi ngã người ra băng ghế hít một hơi thật sâu mùi hương hoa rồi nhắm nghiền mắt định làm một giấc nghỉ ngắn để lại sức cho những việc đã qua.
Bất chợt, trong lúc chìm vào giấc ngủ tôi cảm nhận được bờ vai mình như có ai đó đang tựa vào. Nó thực lắm, chứ không phải những cảm giác do hoang tưởng gây ra. Ngay cả hơi ấm của nó tôi còn cảm nhận được, nó rất thơm, rất nặng.
Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi còn đang mải mê theo đuổi những suy nghĩ riêng nên chẳng còn để tâm nhiều nữa, những suy nghĩ về hành động bỏ chạy của Lam Ngọc. Có phải là do em ngượng ngùn khi gặp tôi, hay là do em đang gấp việc gì đó hoặc cũng có thể em thực sự muốn tránh mặt tôi…
– Nè, lẹ lên! Người ta sắp tới đón rồi đấy!
Tôi lều bều nhắc nhở hai chị em con nhỏ Nhung mau chóng thu xếp đồ đạc. Bây giờ đã là mùng 9 rồi, đã đến lúc hai chị em nhỏ trở về quê tiếp tục việc học của mình. Nhưng họ y như nhưng cô gái khác, đều chuẩn bị đồ đạc lâu ơi là lâu. Từ nãy đến giờ đã hơn nửa tiếng rồi mà hai chị em vẫn chưa ra khỏi phòng. Lúc nãy nhà xe đã gọi điện thông báo họ sẽ đến rước sớm mà kiểu này thì chắc bị họ mắng vốn mất thôi.
Chừng ít lâu sau đó, sau khi tôi gọi khan cả cổ thì hai chị em mới chịu lò mò đi xuống. Cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm đầy dao kéo như muốn giết tôi tới nơi:
– Hừ, chỗ con gái người ta chuẩn bị đồ cứ kêu réo om sòm!
– Uầy thì xe đò chuẩn bị tới rồi, mắc công để người ta chờ nữa!
Bỗng con bé Linh nhăn mũi:
– Hu, bộ anh muốn đuổi tụi em à?
– Đâu, thì chậc…
– Chắc vậy chứ gì, ông đâu nghĩ tốt lành gì cho tụi tui!
– Bậy, làm gì có chuyện đó! Nếu không mấy ngày qua tui dẫn hai người đi chơi làm gì chứ!
Nhỏ Nhung nghe thế khẽ chẹp miệng rồi nói vu vi:
– Thôi được rồi! Tạm tin ông lần này vậy!
Cũng vừa lúc đó tiếng xe dừng ở ngoài cổng cộng với tiếng kèn vang lên inh ỏi làm bọn tôi chợt giật mình.
Xe khách đón hai chị em đã tới nơi.
Tôi tất bật xách hộ va li túi xách của hai chị em ra ngoài xe. Còn nhỏ Nhung chỉ việc ngồi trên xe chấc hành lí do tôi đưa lên thôi. Mà công nhận đồ của hai chị em cũng nhiều thật. Lên đây chơi có nữa tháng mà tưởng như gom lên để ở suốt nguyên năm vậy, va li nào va li nấy nặng chịt, to đùng. Mấy người đi chung xe nhìn còn hãi. Nhưng sau khi đã xếp xong hành lí, trên chỗ ngồi chỉ có một mình nhỏ Nhung, còn con bé Linh thì chẳng thấy đâu cả. Nhớ lại lúc dọn hành lí con bé vẫn còn trong nhà nên tôi hối hả chạy vào.
Vừa đến nơi thì thấy con bé đã chạy tót từ cầu thang xuống, sắc mặt có vẻ lắm lét. Nhưng quan trọng hơn là hình như nó đang giấu thứ gì đó trong áo, tôi cũng không chắc lắm nhưng thấy điệu bộ khom lưng, tay ôm khư khư vào người như thế tôi cũng sinh nghi nên bèn chặn con bé lại hỏi:
– Nè, làm gì hớt hải vậy? Đang giấu thứ gì đó?
– Đâu có đâu, em bỏ quên đồ nên chạy lên phòng lấy thôi!
– Có thiệt không, sao thấy lấm la lấm lét thế này?
– Thiệt mà! Anh cứ đa nghi!
Cũng vừa lúc đó tiếng tài xế xe giục chúng tôi sửa soạn đồ lên đường đã vang lên bên ngoài cổng làm tôi chẳng có thời gian để hỏi con bé nữa nên đành dắt nó ra ngoài để lên xe. Nhưng cứ mỗi bước chân tôi lại cảm thấy càng nặng. Nguyên nhân không phải do tôi lười biếng đến nỗi không nhấc chân lên được, đó là do con bé Linh.
Càng đi nó càng chậm bước, mặt của nó cứ cúi xuống đất trông chẳng nhìn rõ nữa. Thấy lạ nên tôi quay lại:
– Nè đi mau đi, người ta giục tới nơi rồi!
Tuy nhiên nó chẳng nói gì, chỉ khẽ nấc lên từng cơn hối hả. Một tay nó siết chặt lấy tay tôi, một tay nó đưa lên quệt đi quệt lại một thứ gì đó trên mặt.
Tôi cũng tò mò lắm, nên cúi xuống ngước lên mặt nó. Chỉ mới vừa ngước lên, những giọt nước ấm nóng đã rơi trên mặt tôi. Nó nhỏ giọt cứ y như một chiếc vòi nước bị hư van. Nhưng không tốn bao lâu để tôi nhận ra được, đó là nước mắt của bé Linh.
Con bé đang khóc trước mặt tôi, chắc nó đã kiềm nén rất nhiều mới không bật thành tiếng. Nhìn con bé bây giờ tôi thấy thương lắm, cứ muốn ôm nó vào lòng để dỗ dành nhưng lí trí đã kịp ghì tôi lại khỏi ý muốn táo bạo đó và đổi lại chỉ là một câu hỏi gượng gạo:
– Này, bé Linh! Em đang… khóc đấy à?
Con bé chẳng nói gì, cứ tiếp tục khóc trong khi lòng tôi cứ nóng dần lên như lửa đốt.
– Nè, vì sao em khóc vậy?
Tôi kiên nhẫn hỏi nó thêm một câu nữa nhưng tình hình vẫn thế, con bé vẫn cúi mặt khóc dù cho tôi có gặn hỏi bao nhiêu câu.
Bên ngoài người ta đang giục như chạy giặc, còn con bé cứ đứng khóc mãi nên tôi cũng hơi bực. Thế nên tôi thở hắt ra rồi gắt nhẹ với con bé:
Để lại một bình luận