Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 4

Đời học sinh – Chương 4

Cố gắng dụi mắt cho phai hết những cơn buồn ngủ còn đọng lại. Tôi chợt giật thót khi biết được, bóng người đó chính là Mai.

Bộ đầm hồng lợt ban sáng bây giờ đã được thay bởi một bộ đầm khác nhưng là màu kem sữa nhìn xinh vẫn như ngày nào.

Nhưng cái làm tôi giật thót là việc Hoàng Mai chủ động đánh thức tôi. Và trên hết là việc chủ động nói chuyện với tôi:

– Anh còn thức không Phong!

– À… anh đây!

– Đi chơi với em nhá!

Bị giật thót bởi lời đề nghị của em, tôi như tỉnh giấc hẳn.

Nhưng để chắc rằng mình không nghe lầm, tôi lại hỏi em một lần nữa:

– Em vừa nói đi đâu?

– Em nói là anh có đi chơi với em không, chồng ngốc!

Được nghe những lời nói oanh vàng của Hoàng Mai, tôi cảm giác như một dòng năng lượng nào đó bắn ra từ trong tim tôi chạy rần rần trong cơ thể đến sảng khoái cả người.

Trong lòng tôi lúc này tràn ngập một cảm xúc lâng lâng, dạc dào khó tả. Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc đó như thế nào nhưng quả thật nó rất rất là vui sướng. Vui đến nỗi tôi cứ như muôn bay vọt lên trời xanh trời nổ trung như những tràn pháo hoa sặc sỡ vậy, sướng gì đâu.

Và với lời đề nghị như thế tôi không thể nào không đồng ý được. Gật đầu răp rắp luôn là đằng khác ấy chứ, vui quá mà!

Vậy nên điểm đến đầu tiên của chúng tôi là bến Bạch Đằng, một địa điểm nằm gần Bến Nhà Rồng.

Tuy đây là nơi nổi tiếng với nhà hàng Cá nhưng tôi có tiền bạc gì đâu mà leo lên cái nhà hàng sang trọng ấy. Nên chỉ đi dạo dọc tuyến đường đầy cây cỏ thôi. Vả lại tôi đã có Hoàng Mai cạnh bên rồi nên chẳng cần đi đâu khác, chẳng cần làm gì khác. Chỉ cần đi sánh vai cùng em thôi thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.

– Nè, em xin lỗi nha!

Hoàng Mai bỗng đứng sựng lại trĩu mắt nhìn tôi đầy cảm xúc.

– Ơ, xin lỗi về việc gì?

– Mấy ngày nay em đã lạnh nhạt với anh đó!

Nghe được những lời này, tậm trạng tôi như mở cờ nên liền đặt em xuống băng ghế đá nhẹ giọng:

– Không có gì đâu em! Anh chỉ lo em còn giận chuyện hồi noel thôi!

– Hông có đâu, anh biết tính của em mà! Mấy ngày nay em thấy trong lòng hơi bức rức nên vậy thôi!

Hoàng Mai khẽ nắm lấy tay tôi như để sưởi ấm trái tim giá lạnh đã bị em làm đóng băng xuống mấy ngày qua.

Những cảm xúc thân thương trong lòng tôi lại 1 lần nữa được nàng khơi dậy dâng trào. Tôi cố không thể hiện tình cảm ở chốn đông người nhưng khi nhìn vào nụ cười rạng thiên thần rạng ngời thế kia, những cảm xúc thiết tha gần gũi cứ thôi thúc tôi cưỡng lại lí trí của mình.

Và hoàn toàn không tự chủ, tôi cúi xuống hôn lên má em.

Đó là một nụ hôn phớt rất khẽ nhưng cũng đủ để Hoàng Mai nhận biết được chuyển gì đã xảy ra mà tròn mắt nhìn tôi một cách đầy kinh ngạc.

Trong khi tôi còn đang tự nguyền rủa mình vì tội sớn sát thì Hoàng Mai bỗng buộc miệng mắng yêu:
– Lại lợi dụng, hư quá!

Mặt nóng ran, sượng ngắt. Tôi định bỏ tay em ra quay mặt đi chỗ khác nhưng Hoàng Mai đã chộp lấy mặt của tôi, ghì lại với giọng dỗ dành:

– Em có nói không thích hồi nào đâu!

Đến gần tối, những ngọn gió lùa thổi từng đám mây đen sít lại gần nhau tạo thành một dãy mây đen kín mịt cả bầu trời xanh thẳm. Khí trời đã bắt đầu chuyển lạnh theo những cơn gió thổi táp vào chúng tôi mát lạnh đến rung người.

Trời đang chuyển mưa…

Dù những cơn mưa trái mùa thế này đã không còn xa lạ với dân Sài Gòn nữa nhưng mỗi lần xuất hiện nó lại tạo nên một cảm giác xao xuyến lòng người đến vô vàng. Hơn thế nữa những rắc rối mà nó để lại chẳng dễ chịu chút nào cả, bởi lẽ mưa xuống thì ướt. Mà ngộ lắm các bạn ạ, phàm khi ta thủ sẵn áo mưa thì trời hầu như khô ráo, còn khi ta quên mang thì lúc nào cũng mưa lớn, nghịch lí là thế đấy!

Cho nên với thời tiết thế này, tôi chẳng thế nào tiếp tục chuyến đi chơi được nên vội đề nghị với Hoàng Mai:

– Trời sắp mưa rồi đó, về thôi em!

– Vẫn chưa mà, hay mình nán lại một chút nhé!

Xét thấy những áng mấy kia vẫn chưa hội tụ đủ để có thể tạo thành những cơn mưa lớn nên tôi chép miệng tiếp tục buổi đi chơi với đầy sự hoan hỉ trong lòng.

Lần này chúng tôi đến cầu Ánh Sao ở Phú Mỹ Hưng, vì vào buổi tối chẳng nơi nào đẹp bằng nơi này cả.

Cầu Ánh Sao vào ban ngày cũng chỉ là một cây cầu bình thường thôi, nhưng vào ban đêm, khi hàng trăm bóng đèn lắp dọc chiều dài của cầu được người ta bật sáng, nó liền trở thành một cây cầu sáng lung linh trong màn đêm tối mịt.

Nhìn từ xa, cầu Ánh Sao giống như một dãy thiên hà lấp lánh nối 2 bờ vũ trũ huyền ảo, đầy sắc màu lung linh trong ánh nhìn của những người ngắm nhìn nó.

Vì đây là nơi dành riêng cho người đi bộ nên không một chiếc xe nào được bén mảng vào đây cả. Đó là lí do vì sao đa số những người thích chạy bộ, những gia đình yêu sự yên tĩnh, những người nước ngoài và trên hết là những cặp tình nhân đều chọn nơi này làm điểm đến riêng tư cho mình.

Tay trong tay cùng Hoàng Mai đi dạo trên cầu, cảm xúc lâng lâng bay bổng ban sáng vẫn chưa thuyên giảm. Trái lại nó còn dâng trào, ngập tràn trong cơ thể tôi đến sướng tê người.

Lén nhìn gương mặt thanh tú, rạng ngời nắng mai của em. Cảm giác như màn đêm xung quanh tôi đã tan biến đi hết. Cả đất trời này cứ như chỉ dành riêng cho tôi và em vậy.

Có lẽ vì phát hiện tôi lén nhìn nãy giờ nên Hoàng Mai khẽ cuối mặt mắng yêu:

– Phong háo sắc, lại muốn hôn nữa phải hông?

– Ực, đâu có! Tại…

– Tại sao?

– Tại… đẹp…

Những lúc tôi như thế em chỉ lắc đầu cười khì rồi tựa sát vào người mà gục đầu lên vai. Và cũng trong những lúc thế này tôi mới có thể ngửi được mùi thơm phảng phất trên mái tóc suông mượt của em.

Có lẽ vì tôi chưa biết hết mùi hương của từng loại dầu gội cũng không thể biết được loại dầu gội mà Hoàng Mai dùng. Chỉ biết rằng nó rất thơm, rất dịu êm, tôi có thể ngửi mãi suốt cả ngày mà không chán đấy, tin không?

Nghỉ chân trên ngọn đồi nhân tạo gần khu cầu Ánh Sao, tôi và Hoàng Mai mở bịt bánh tráng trộn vừa mới mua ra mà thưởng thức coi như món lót dạ vì tôi chẳng mang theo tiền nhiều để ăn tối.

Dù cũng là 1 trong những món khoái khẩu của tôi nhưng tôi chẳng thể nào để Hoàng Mai đói được. Vẫn phải buộc miệng thốt ra một tiếng no để Hoàng Mai an tâm thưởng thức một cách trọn vẹn bịt bánh đó.

Nhưng dù cho tôi có cố kìm nén thế nào cũng không thể thắng nổi cơ thể mình được. Đang nhập tâm nhịn đói thì bụng tôi đột nhiên réo vang lên làm cho Hoàng Mai đang ăn cũng phải tròn mắt kinh ngạc để rồi giận dỗi nhéo tôi một phát đau điếng:

– Chồng ngốc, ai bảo anh nhịn cho em hả?

– Thì anh không đói mà!

– Còn giấu nữa! Ăn hết cho em!

Hoàng Mai thẳng thừng chìa nửa bịt bánh tráng ra trước mặt tôi nhăn mũi.

– Em cứ ăn đi! Anh no mà!

– Hông được! Anh phải ăn hết! Em sẽ ngồi coi anh ăn đó!

Chẳng thế nào làm khác, tôi đành nhận lấy bịt bánh tráng từ tay em mà ăn một cách miễn cưỡng mặc dù trong lòng đang rất vui sướng vì cuối cùng chiếc bụng đói meo của mình cũng được an ủi bằng chút ít thức ăn đấy, dễ chịu gì đâu!

Đến gần 9h, những hạt mưa đã bắt đầu rơi lất phất trên đỉnh đầu chúng tôi.

Vội vã nắm tay Hoàng Mai về chỗ giữ xe, tôi và em cùng tung tăng chạy một cách hồn nhiên như trẻ thơ trên cầu Ánh Sao để cho kịp với cơn mưa đang đến gần trước mắt.

Nhưng cuối cùng, chỉ vừa xuống đến chân cầu, cơn mưa đã tóm gọn chúng tôi trong làn nước rét rung, giá lạnh. Mặc dù cả hai chúng tôi đều ướt sũng vì mưa bị tạt nhưng vẫn quyết định bước chậm rãi trên đường để gọi là thưởng thức cảnh vật đêm mưa trong khi những người khác đang chạy bán sống bán chết tìm chỗ trú thân.

Hoàng Mai giờ đã nép gọn trong vòng tay che chở của tôi dù chính em là người đã khởi sướng ý kiến ngắm cảnh này.

Thấy em đang co ro như một chú mèo con nhiễm lạnh, tôi chợt mở miêng trêu đùa:

– Xem ai đang rung cằm cặp kìa!

– Hứ, hông che cho người ta còn nói!

– Ơ, ai đề ra ý kiến này vậy ta!

– Ghét…

Em giậm chân huỳnh huỵch xuống đất mà bỏ đi một mạch làm tôi phải cuống cuồng chạy theo:

– Uầy, đừng giận mà vợ yêu!

– Hông thèm…

– Thôi mà, lại đây kẻo lạnh đó!

– Hứ!

Hoàng Mai giận dỗi quay đi nhưng vẫn nhích sát vào người tôi khi tôi kéo nhẹ em vào lòng.

– Phong nè, em lại quên anh đã đi đâu vào đêm noel rồi!

– Đương nhiên là qua nhà thằng Toàn rồi!

Bị phân tâm bởi cái lạnh và mưa, tôi đáp gỏn lọn mà không kịp nghĩ. Chỉ biết rằng sau khi nghe tôi trả lời, Hoàng Mai bỗng xụ mặt như cái lần tôi trả lời em lúc trước, không biết em có khóc như đúng lần trước hay không vì tôi không biết được những hạt nước trên mặt em là nước mắt hay mưa…

Một cách nhanh chóng, Hoàng Mai lại trở về trạng thái bình thường mà tiếp tục hỏi tôi:

– Nếu vắng em rồi, anh có buồn không?

– Đương nhiên là buồn rồi, em là cuộc sống của anh mà.

– Phong ơi, xin anh đừng buồn khi không có em bên cạnh nha…

– Vì sa…

Chưa tròn câu, Hoàng Mai đã chòm lên hôn vào môi tôi một nụ hôn thắm thiết.

Nụ hồn đó rất chặt, rất sát, cảm tưởng như cả hai đứa tôi lâu rồi không gặp vậy. Lần này tôi không còn bỡ ngỡ vì những nụ hôn đột ngột của em như lúc trước nữa.
Tôi đã vòng tay ôm em, hôn trả lại em nụ hôn đó. Một nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng. Một nụ hôn mãnh liệt, sâu đậm. Nó lấn át đi cái lạnh mà những hạt mưa đem lại.

Một nụ hôn trong mưa…

Rất lâu sau đó chúng tôi mới trở về hiện tại trong màn mưa vẫn dày đặc từ trên trời rơi xuống như trút nước. Hai đứa tôi giờ này đã ướt mem, lạnh buốt nhưng vẫn không thể nào rời tay nhau được.

Nhưng rồi chuyện gì đến nó cũng sẽ đến.

Hoàng Mai bỗng nhìn tôi với đôi mắt ưu buồn, xa xăm như vô hồn khiến tôi phải giật thót. Nhưng vẫn không thể nào bù với câu nói vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi cho đến bây giờ được:

– Mình… chia tay nha anh!

Tôi vẫn còn nhớ cái đêm u tối đó, một đêm mưa to như trút nước.

Viễn tưởng tôi và Hoàng Mai sẽ mãi mãi là của nhau sau những gì chúng tôi đã trải qua nhưng không. Cuộc đời không bao giờ suông sẽ như ta tưởng, mong ước vẫn chỉ là ước mong.

Trong đêm ấy, Hoàng Mai đã thằng thừng nói lời chia tay với tôi. Những lời nói của em tựa như tiếng sét chát chúa trên bầu trời đen ngòm đánh vào tai tôi đến choáng váng cả mặt mày.

Phải khó khăn lắm tôi mới nhả được những thứ đang nghẹn ứ trong cổ họng của mình ra để gượng lời nói với em:

– Tại sao vậy Mai… chúng ta… đang rất tốt mà…

Nghe tôi nói, em chỉ cười khẩy rồi nhìn thẳng vào mặt tôi tuông ra những lời nói chua ngoa như oán hờn bấy lâu nay:

– Tại sao ư? Vì cơ bản anh không thực sự yêu em!

– Không… thể nào, anh yêu em mà!

– Anh yêu em? Được, vậy em hỏi anh lúc trước, sau khi anh rời khỏi nhà của Lanna, anh không về lại qua nhà của Ngọc Phương, còn nói dối em là qua nhà bạn nữa, vì sao?

– Anh…

– Rồi lúc diễn văn nghệ chiếc áo kỉ vật của mẹ anh, đến em anh còn chưa cho đụng vào vậy mà anh lại đem nó cho Lanna mặc, anh có xem em ra gì không?

– Nhưng…

– Những chuyện ấy qua rồi em cũng đã tha thứ cho anh! Nhưng cho đến noel năm nay, anh đã làm em thất vọng hoàn toàn!

– Sao chứ…

– Thực chất, anh không ở nhà Toàn như anh đã nói. Em đã gọi điện cho Nhi, bạn ấy nói rằng tiệc đã kết thúc lúc 10h tối, vậy từ 10h tối cho đến sáng nay anh đã đi đâu chứ?

– Anh… đi… à.

– Đến giờ này anh còn muốn dối gạt em sao! Em đã cho anh rất nhiều cơ hội để trả lời lại rồi nhưng anh vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào! Bởi lẽ anh có bao giờ yêu em thật lòng đâu…

… Chát…

Như thể nhưng căm phẫn đã dồn nén tự bao giờ, vừa dứt câu Hoàng Mai liền vung tay tát vào mặt tôi một bạt tay đau điếng. Nhưng cái tát đó không bao giờ bì được nỗi đau đang giày xéo trái tim tôi lúc này.

Phải, từ đó đến giờ tôi đã dối gạt em rất nhiều. Từ việc giúp đỡ bé Phương, cho đến việc đi chơi noel năm nay chẳng lần nào mà tôi không nói dối em cả. Thật lòng mà nói tôi không muốn dối gạt em đâu nhưng mỗi lần đối diện với khuôn mặt thánh thiện ấy tôi chẳng thể nào nói thật được, sợ rằng em sẽ buồn, sẽ giận tôi và tôi phải tốn rất nhiều thời gian mới dỗ dành em được.

Nhưng dù biện cho mình một lí do như thế, tôi cũng chẳng thể nào thỏa mãn nỗi. Dường như đó không phải là lí do duy nhất tôi nói dối em. Thế chẳng lẽ tôi đã không em yêu thật lòng như em đã nói hay sao?

– Không, không thể nào! Anh vẫn yêu em mà!

Tôi lớn giọng tột độ như thể đang cãi lại chính bản thân của mình. Nhưng Hoàng Mai vẫn bình thản:

– Vậy em hỏi anh một lần cuối! Tối noel qua anh đã đi đâu?

– Anh… đến nhà… Lanna!

– Anh đã làm gì ở đó?

– Anh chỉ ăn noel cùng rồi ra về thôi!

Đến đây Hoàng Mai bỗng lắc đầu bước lui về sau như thể tôi là một tên xấu xa nhất thế gian vậy:

– Phong, hết rồi! Đến bây giờ anh vẫn còn dối gạt em!

– Anh, dối gạt em chuyện gì chứ!

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 4


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)